Manuel và Touya đi xa, nhìn bọn họ nói chuyện không khỏi thầm cảm thấy vui mừng, cảm tình của bọn họ quả thật rất tốt.

“Đi thôi.” Tôi cầm tay người bên cạnh đi về phía hố to trước mặt, cẩn thận tránh đi cái ‘lòng chảo’ này, kiểu lực lượng này lại do con người gây ra khiến cảm thấy có chút không thật, có vẻ như tôi thật sự thiểu năng, chậm lụt.

“Với số lượng nhân tài phiên dịch khảo cổ mà đội chấp pháp có được hiện tại, trong thời gian mười ngày khả năng có thể tìm được thứ muốn tìm là chưa đến 10%, hơn nữa 10% này còn có thành phần may mắn.” Hắn chậm rãi mở miệng phân tích.

“Vô luận kết quả ra sao thì việc nên làm vẫn phải làm, nhưng cậu nói chắc chắn như vậy khiến cho tôi thấy hiếu thắng rồi đấy, chúng ta hãy cược đi.” Tôi quay đầu, cười rất tự tin, nghề khảo cổ này vốn cần có sự may mắn, mà may mắn lại là kỳ tích sinh ra dễ dàng nhất.

“Cược cô có thể tìm được bản đồ kia hay không sao?” Hắn chẹp miệng, nhẹ mỉm cười.

“Đúng vậy, tôi cược là sẽ tìm được, Harris.” Đi đến bên cạnh hố, nhìn tận nơi mới biết hố này quả thật rất sâu.

“Miru, Ám ở đằng sau doanh trại, bác mang cháu đi.” Harris nhảy ra khỏi người Ging.

Ging ngồi dậy phủi phủi mái tóc đầy bụi cát, khuôn mặt tươi cười không thay đổi, anh ta phất tay với tôi “Miru, cô đã đến rồi.”

“Ừ, xin chào.” Dù thế nào, Ging tươi cười luôn khiến tôi thấy hảo cảm, sáng lạn đơn thuần, hơn nữa tôi phát hiện khi anh cười rộ lên còn lộ ra hai cái răng nanh nhỏ lóe sáng.

“Trên đường đến đây, tôi tìm được một cái đồ chơi rất hay, cho mọi người xem, tôi xác định đây là giống mới, thứ này có khi còn có thể khoan thành cái động, ha ha.” Ging lục túi quần dưới áo choàng của mình, cố gắng lục.

Tôi cười vui vẻ nhìn anh ta, không hề phòng bị chờ.

Giây sau, anh ta đã vọt đến trước mặt tôi, trong tay là “giống mới” vừa lục được trong túi quần ra, cái giống mới kia ở trước mặt tôi cực kỳ hoạt bát giãy giụa không ngừng kêu, sau cái giống mới là khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Ging “Thế nào, vô luận là vóc dáng màu lông hay là vẻ ngoài đều là loài biến dị của loại giống đã được biết đến, có thể tìm được nó thật là may mắn.”

Tôi cười ngẩn người một hồi, sau đó phản ứng có chút chậm chạp nói: “Ở trên tàu bay mà anh vẫn có thể nhìn thấy nó, thị lực của anh thật tốt.” Tốt đến mức kính viễn vọng cũng sắp phát khóc.

“Có gì đâu, ha ha.” Ging thoải mái nhận lời khen ngợi của tôi.

Tôi thầm nuốt nuốt nước miếng, mới có chút khó khăn hỏi: “Có thể thu hồi lại không?” Không hề chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không quá tệ, ít nhất không thét chói tai.

“Ủa, cô không thấy nó rất đáng yêu sao?” giống mới trong tay Ging vẫn còn líu ríu, cả thân hình phì phì tròn tròn, lông màu xám, bộ dạng lấm la lấm lét bị Ging ôm lấy.

“Có, rất đáng yêu.” Tôi mặt không đỏ tim không chạy nói dối, con chuột so với mèo còn lớn hơn quả thực rất đáng yêu, đáng yêu đến mức mèo sắp phát khóc.

“Là chuột, giống biến dị sinh sản ở các nơi ẩm ướt của Meteorcity, tính cách hung ác, mùi thịt thối giống như vỏ trái cây hư thối, tuy rằng thoạt nhìn lượng mỡ rất nhiều, nhưng thực ra đó là do khung xương của nó to, hơn nữa ăn thịt của nó dễ bị tiêu chảy.” Hắn không chút biểu cảm nhìn con chuột to kia, không có nhiều hứng thú.

Bàn tay đang cầm tay hắn hơi nắm chặt lại, tôi nhẹ hỏi: “Cậu đã ăn?”

Hắn trầm mặc nghĩ nghĩ “Hình như thế, đã lâu chưa nhìn thấy chuột, nhưng chỉ cần là cư dân Meteorcity thì hẳn cũng có lúc coi loại động vật này thành thức ăn, tuy rằng đối với mấy chục loại giống biến dị ở Meteorcity đều có nghiên cứu tổng kết đặc điểm và đặc tính của chúng nó, nhưng chuyện đã ăn qua hay không thì không nhớ rõ lắm, nhưng xem mật độ sinh vật của loài này mà nói, khả năng tôi đã ăn qua vượt qua 80%.”

Suy nghĩ của hắn lại bay xa, đôi mắt có chút xa xôi bắt đầu tự hỏi tự trả lời, giống như có chút không cam lòng chuyện mình không nhớ ra đã ăn con chuột này hay chưa.

Thằng nhóc này không nhớ được từng ăn thức ăn gì, không, chỉ cần hắn cho rằng là vô dụng thì hắn sẽ không ghi nhớ, bây giờ muốn nhớ ra xem mình đã ăn qua gì đó hay chưa lại phải dùng mật độ sinh vật để phỏng đoán, tôi có nên may mắn rằng hắn không nhớ ra được vị của cái loại thức ăn khủng bố kia không? Hay là nên bi ai rằng phương thức ghi nhớ của hắn quỷ dị không giống người? “Lấy hoàn cảnh của Meteorcity mà nói, khả năng sinh ra giống biến dị cao hơn rất nhiều so với các địa phương bình thường, xem ra còn phải thu xếp thời gian nghiên cứu một chút mới được.” Ging vừa nói xong, đột nhiên lại bị nằm úp sấp vào hố lần nữa, một cước của Harris đã dẫm thẳng anh ta xuống không chút lưu tình.

Harris chắp tay sau lưng, lạnh lùng nghiêm mặt, bộ dáng trưởng bối mười phần “Tôi nói này, mấy tên nhóc này không thấy mệt mỏi sao? Nếu không tôi pha trà bưng tới cho các cậu tiếp tục tán gẫu nhé?”

Tôi xấu hổ gãi gãi mặt “Không phiền lụy không phiền lụy.”

“Đi thôi.” Harris trực tiếp dẫm lên lưng Ging đi thẳng, tôi có chút lo lắng eo của Ging hẳn là sẽ không sao chứ.

Majo toát ra từ phía sau tôi, anh ta nhìn thoáng qua Ging rồi lầm bầm lầu bầu một câu “Ủa? Cái con chuột này thật đúng là khiến cho người ta hoài niệm, anh còn nghĩ là thứ này đã sớm bị tuyệt chủng do bị ăn sạch rồi chứ, nói thế nào thì vị cũng coi như không tệ.”

Dây thần kinh nào đó trong đầu tôi bị những lời này kích thích một chút, có chút lo lắng kêu một tiếng “Majo.”

“Sao vậy? Có chuyện gì?” Majo quay đầu cho tôi một cái tươi cười lưu manh.

Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười không chút biến hóa của anh ấy, nhưng sự thoải mái trong mắt lại hơi nhạt đi “Không, không có gì.” Chỉ là trong nháy mắt bỗng có cảm giác, Majo sau khi đi vào Meteorcity liền trở nên hơi lạ, giống như trong nháy mắt vừa rồi.

Dùng bàn chải cẩn thận quét bụi đất trên bề mặt, đây là ven tường gần cửa vào nhất của di tích Ám, một hàng văn tự Babada dựng thẳng xếp hình quả trứng xuất hiện, chữ viết bị mờ nghiêm trọng, rất khó phân biệt, nếu không phải chuyên gia chân chính luôn luôn tìm kiếm càn quét cực kỳ cẩn thận nghiêm túc trong các hiện trường di tích thì rất khó nhận biết nó là chữ gì.

Quá trình tiến hành là phải để chuyên gia loại ngôn ngữ này làm việc trước, rồi sau đó mới bắt tay vào phiên dịch. Đáng tiếc hiện tại không có nhiều thời gian, thiếu đến mức những kiểu nhiệm vụ liên quan đến các văn vật và các tấm bia đá rất có sức nặng này cũng phải buông tha, mà nhiệm vụ chính là tìm kiếm bản đồ di tích Ruta vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Di tích Ruta, không, chính xác mà nói, di tích Ruta chỉ là một trong mười đại mộ địa. Ban đầu không có khái niệm ‘mười đại mộ địa’ này, trước khi tòa di tích mộ địa thứ nhất được phát hiện, nhóm chuyên nghiệp của giới khảo cổ vẫn gọi mười đại mộ địa là “di tích Ruta”, đó là một tòa di tích trong truyền thuyết, là lăng mộ vĩ đại chỉ được ghi lại trong tư liệu lịch sử quý, là giấc mộng của rất nhiều nhà khảo cổ học, cũng là phần mộ xinh đẹp mà các nhà nghiên cứu luôn đổ xô đi tìm nhưng lại không có duyên với nó.

Người đầu tiên phát hiện ra mười đại mộ địa là một Hunter di tích rất si mê lịch sử di tích Ruta - Nina Hitari, vị chuyên gia khảo cổ vĩ đại này đã dùng mười năm để tìm và khai quật, rốt cục lúc bà ấy ba mươi bốn tuổi cũng chính là năm 1943, ở trong rừng rậm lớn với các huyễn thú nguy hiểm cấp A tìm được tòa mộ thứ nhất của mười đại mộ địa.

Nina vì cởi bỏ bí mật của mộ địa ở nên đã ở rừng rậm huyễn thú đó suốt hai mươi năm, sau đó bà ấy cùng mười một vị chuyên gia khảo cổ vĩ đại khác không ngừng cố gắng mới mở được cửa vào mộ địa và thành công dịch được cả văn tự cổ đại Babada, cũng chính là ngôn ngữ đang được dùng ở thời đại của di tích Ruta, cũng từ sự kiện đó, bọn họ đã viết một cuốn sách luận về mười đại mộ địa khiến toàn bộ giới khảo cổ chấn kinh, được tổ chức quyền uy nhất thời đó nhận định là một trong những cuốn sách luận khảo cổ giá trị nhất mọi thế kỷ.

“Có giá trị nhất à, đúng là rất rất giỏi.” Tôi vừa hồi tưởng lịch sử khai quật mộ địa vừa tập trung lực chú ý phân biệt các chữ viết dưới bàn chải.

Thế gian này, vĩnh viễn thống lĩnh là vương.

Thế gian hèn kém, vương sẽ thành thiên thu.

(Nguyên văn convert là:

Thế giới này, vĩnh thống thành vương.

Bỉ thế giới, vương đã thành miên

Toji: ta nghĩ là dịch như thế, nhưng không chắc lắm)

Đúng là một câu thơ mười phần khí phách, tiếp tục nhìn xuống, thấy bề mặt mờ dần đến khi không nhìn thấy rõ, chỗ này liền giao cho ‘siêu kính viễn vọng’ Ging đi.

Lúc ấy, lời lẽ của cuốn sách luận nổi tiếng này rất hùng hồn, chân thật, có sức thuyết phục, nó cho thấy rằng đại lượng thực vật cùng đại lượng văn tự cổ đại được dịch ra trong tòa mộ địa thứ nhất kia có thể làm vật chứng chứng minh rằng di tích Ruta chắc chắn không phải chỉ có một tòa di tích, mà là có mười tòa. Thậm chí, theo như các tư liệu hiện có, hoàn toàn có thể phỏng đoán ra quá trình khởi nguyên cùng kiến tạo của mộ địa.

Sau khi bị kinh động, các đại sư của giới khảo cổ lấy cuốn sách luận này làm cơ sở phát biểu luận điểm và được mọi đồng nghiệp công nhận. Ở niên kỉ huy hoàng sáng lạn của di tích Ruta, sau khi hoàng đế đánh thắng một phần lớn lãnh thổ, hoàng đế đã kiến tạo lăng mộ để được ngủ yên trong đó sau khi chết, dùng đại lượng quốc lực kiến tạo mười tòa lăng mộ khác nhau trên mười địa điểm hoàn toàn khác nhau trên quốc thổ rộng lớn của ông ta. Mỗi tòa lăng mộ đều được đặt phù hợp với quy trình hạ huyệt của hoàng đế cùng các vật bồi táng, so với việc nói mười tòa mộ địa có chín tòa là vì che dấu tòa duy nhất được đặt di thể vương thất mà kiến tạo thành mộ giả, không bằng nói kỳ thật đều là những bộ phận bị cố ý phân tán của di tích Ruta. Bởi vì chỉ khi tề tựu đủ “chìa khóa” trong chín tòa mộ địa thì mới tìm được tòa thứ mười trong truyền thuyết kia, nó được gọi là lăng mộ hoàng đế của di tích Ruta.

“Chìa khóa” được giấu ở Ám chính là bản đồ, tôi đột nhiên ngồi bệt xuống đất, chân đã tê rần, một giờ không ngồi rất khó xử cho nó. Tôi ngẩng đầu nhấc miệng cười nhìn cổng vòm lớn hoa lệ đến mức không có thiên lý của di tích Ám, lần đầu tiên được thấy tận mắt mộ địa này khiến tôi kích động cả người run lên, có thể đào được di tích này từ trong núi rác rưởi dày trăm mét đúng là rất rất giỏi, hơn nữa lại phải bảo toàn các bức tường có ghi lại văn tự cổ đại để phiên dịch dễ dàng, phải tiêu phí rất nhiều tâm huyết khi dọn sạch rác rưởi xung quanh do điều kiện tiên quyết là không được phá hỏng di tích, huống chi nơi này lại là Meteorcity.

Xin chào các vị, các tiền bối giới khảo cổ.

Mái vòm chống đỡ toàn bộ mộ địa di tích, trên mái vòm có khắc rất nhiều hình con chim trông cực kì xa xỉ hoa lệ nói lên rằng thời đại trong truyền thuyết kia giàu có và nhiều thứ trân quý đến mức nào.

Hoa văn rườm rà của vòm trong mắt bị một đôi con ngươi yên tĩnh che mất, nó lưu sướng như dòng nước suối dưới ánh mặt trời màu vàng nhưng lại không có chút độ ấm bao trùm.

Chủ nhân của hai tròng mắt kia hơi khom người nhìn thẳng vào mắt tôi, kimônô mềm mại tinh xảo bị gió thổi khẽ bay lên, giọng nói mơ hồ nhẹ bổng của cô ấy đột nhiên vang lên : “Miru, em chưa thể chết.”

Tôi dại ra ba giây, mới đưa nụ cười trên khóe miệng rộng đến mang tai “Shiyou, em không sao.” cô cứ một ngày một lần hỏi tôi có chết hay không sẽ khiến tôi bị áp lực rất lớn đấy, dù là Sahil muốn cô bảo vệ tôi, nhưng cũng không cần phải chu đáo đến thế chứ.

Nhớ tới ba ngày trước Harris đưa tôi đến đây, lúc Sahil mang theo vẻ mệt mỏi đi ra cửa di tích chào hỏi với chúng tôi, một chuyện kinh khủng đã xảy ra, Shiyou - người mà tôi vẫn luôn nghĩ rằng đang ở phố Bối Bối lại đột ngột hiện ra bên cạnh tôi, quỷ mỵ hệt như hình hoa anh đào đen hồng xen nhau thướt tha trên tay áo kia, cô ấy bỗng nhiên xà vào lòng Sahil, nhiệt tình giống như một đứa trẻ ngây ngô cuối cùng tìm được cha mẹ vậy.

Tôi hơi kinh ngạc hỏi: “Shi...... Shiyou cũng đến đây?” Đến lúc nào? Vì sao lúc trước tôi không thấy?

Majo mắt lé oai khóe miệng nhìn tôi, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt kinh ngạc “Miru không biết sao? Shiyou vẫn đi theo sau lưng em mà, đừng nói với anh tôi là em không thấy.” Nói xong anh ta nhảy đến vị trí mà Shiyou đã đứng cách năm, sáu bước phía sau tôi “Ngay tại chỗ này, anh nghĩ Shiyou cứ đi theo em gần như vậy suốt một ngày thì hẳn là em phải nhìn thấy mới đúng, trời ạ, Miru em bị loạn thị sao?”

Loạn thị? Tôi còn chưa bị cận thị đâu, nhìn Sahil cười hòa ái ôm Shiyou nói: “Shiyou nhà của anh ơi, có ăn cơm đúng giờ không, anh có để trong tủ lạnh hoa quả mà em thích ăn nhất đấy, em đã ăn chưa?”

Shiyou mặt than lập tức biến mất, gương mặt hạnh phúc gật đầu.

Lấy tay ôm mặt, lần đầu tiên có cảm giác lạnh lẽo quỷ dị khi biết sau lưng mình có người đi theo, tôi thật sự xác định rằng đằng sau tôi không có người, rốt cuộc Shiyou đã giấu mình kiểu gì? Niệm năng lực giả đúng là sự tồn tại khiến người bình thường bị coi rẻ.

“Cô ta luôn đi theo, tôi tưởng Miru đồng ý, thì ra cô không biết sao? Nếu không thích thì giết cũng không sao.”

Ngữ khí ôn hòa đến mức đương nhiên, lúc hắn nói thậm chí không hề liếc Shiyou một cái, chỉ cười nhìn tôi, cười đến mức da đầu tôi run lên.

Lập tức tôi liền nắm chặt lấy tay hắn, ‘thâm tình’ nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không, tôi rất thích, thật đấy.” gần đây tôi có thể tinh tường cảm nhận được thái độ của hắn với tôi đã thay đổi, trở nên càng không kiêng nể gì, trước kia nếu có nhiều lúc bàng quan lạnh lùng, thì hiện tại lại là thường thường sẽ chạy tới chặn ngang một cước, tựa như quan hệ của chúng tôi rốt cục từ người quen biến thành anh em kết nghĩa, trước kia khẩu khí bình thường như “à”, hiện tại lại biến thành rất có nghĩa khí “Ồ? Cô không vui sao? Vậy tôi đi giết hắn”. chủ nghĩa điển hình cho sự bao che khuyết điểm cùng chủ nghĩa tư tưởng khủng bố.

Tôi kỳ thật rất hoài niệm những lúc hắn lạnh lùng bàng quan, anh vẫn cứ bàng quan thì tốt quá, đừng có quen thân một cái liền lộ ra bộ mặt âm trầm tùy hứng quá đáng kia với tôi, không cho người khác quá trình thích ứng sẽ hù chết người.

Shiyou lại bay đi, không biết giấu ở góc nào mà tôi không nhìn thấy, tôi đứng dậy vươn vai một cái, mấy ngày nay ngủ không tốt ăn không ngon khiến tôi hoang mang rối loạn, rất nhớ cái sàn sạch sẽ ở nhà, không khí đầy mùi hoa, chậu rửa bát, cả quyển tiểu thuyết lịch sử chưa xem xong trên giá sách kia nữa. Jane bọn họ hẳn là sẽ giúp tôi chăm sóc hoa, hoa hồng Đại La trong ngày có nhiều ánh mặt trời phải tưới nước một lần, hoa Nguyệt cùng Mân Côi phải xới đất đều để thông khí.

Nhưng nói đến hoa...... Lòng tôi vừa động, sờ sờ bọc nhỏ treo bên hông, đó là túi hoa thơm, đây là thói quen của cư dân Esme, đến đâu cũng mang theo mấy túi hoa nhỏ, tựa như bùa bình an vậy.

Tôi đeo khẩu trang lên, không thể không nói một câu, không khí Meteorcity rất không được tốt, đến bên ngoài di tích tôi đều phải đeo khẩu trang.

Nơi này đúng là nơi chôn đầy rác rưởi, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn trời thấy tàu bay đi ngang qua tuyệt đối còn nhiều hơn cả sao, tôi ngồi ngoài cửa di tích, nhìn hoàng hôn bao phủ đường chân trời màu xám, bỗng cảm thấy vô luận ở nơi nào, bầu trời thành nhan sắc kiểu gì, tôi vẫn luôn thấy nó xinh đẹp đến mức bạn chỉ cần một chút để tâm, yên lặng đặt chân bước đến nhìn, sẽ thấy đó là một bức hình ảnh tuyệt vời đến mức có thể khiến bạn nổi da gà, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Hôm nay gió rất nhẹ, tôi vươn tay, đóa hoa nhỏ trong tay liền bay xa, một đống hoa cũng rơi xuống bên chân tôi, rơi trên mảnh đất được dọn sạch sẽ, mảnh đất này cũng có rất nhiều thứ có độc vượt chỉ tiêu, nhưng ai quản chứ, tôi chỉ biết người của Esme muốn mang hoa trồng khắp mỗi một góc của thế giới, để đến một ngày nào đó, hoa tươi của Esme sẽ cùng nở rộ trên khắp các nơi của thế giới này.

Có người nào đó vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh tôi, hắn đứng dựa vào tường, đường cong của chiếc áo gió màu đen mang theo vẻ sắc bén, không mang một chút mềm mại.

Tôi ngẩng đầu cười tủm tỉm, cách khẩu trang kêu một tiếng “Lance, tung hoa đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện