"Mạc Ca! Mạc Ca."

"Anh xin lỗi."

"Anh là mạng sống của em, anh chết chúng ta cùng chết."

"Đường Nhiên và Hi Hi cần em, anh cần em hạnh phúc. Trước nay anh luôn bám theo em, làm em không thể tự do, luôn quấy rầy em làm việc, là lỗi của anh."

"Không, là em không tốt, không nghe lời anh, luôn làm anh lo lắng, em chưa từng quan tâm anh đúng nghĩa người vợ, em không như thế nữa, em chăm chỉ học để tốt nghiệp như anh muốn, về với em, được không? "

"Anh chưa từng ngừng yêu em, anh và cô ta không hề có việc nảy sinh như em thấy, chỉ là, anh muốn anh ra đi dễ dàng một chút, không thể cùng em thiên trường địa cửu, bên nhau đến già. Em không cần phải thay đổi anh vẫn luôn yêu em. Xin lỗi... Xin lỗi. "

Hình bóng anh khuất dần bởi màn sương mù, bóng lưng ấy, bờ vai ấy dần dần bị khuất lấp.

Đau thương, có thể ngừng vây kín.

"MẠC CA!!!"

Thanh Thanh ngồi bật dậy, mồ hôi lả chả rơi xuống.

Mặt cô không còn một hột máu, sắc mặt trắng bệch, bởi vì trong mơ cô khóc nhiều nên bây giờ ho khan kịch liệt.

Khoan miệng khô khốc, Thanh Thanh cố gắng bước ra khỏi giường, muốn xem định vị vị trí của Mạc Ca hiện tại nhưng cô bị một luồng lí trí xông tới. Anh... Đang ở Bắc Kinh Trung Quốc.

Cô ở Los Angeles. Cô hiện tại rời đi hơn 3 tháng, cũng không có liên lạc với anh.

Mạc Ca anh chờ em, anh nhất định không thể có việc gì. Nếu không, em nhất định đi cùng anh qua mà hỏi tội.

Anh và em.

Chỉ em có quyền bỏ anh.

Anh là phải luôn theo em.

Anh bỏ em... Anh không cần em.

*

Anh nhẹ nhàng buông tay, cúi đầu trầm mặc lặng lẽ kêu gào.

Chia tay chẳng qua chỉ là giọt nước mắt tạm thời lắng đọng trên khóe mắt anh.

Từ nay về sau trong nỗi buồn của em sẽ không còn có sự xuất hiện của anh.

Phải chăng đã quên anh rồi sao?

Em quay đầu nhìn lại thêm cả vạn lần nữa sẽ vẫn thấy còn có anh.

Câu hỏi xa lạ không thể kịp thời thay thế cho nỗi bất an lo lắng trong anh.

Trò chơi này không một ai do dự làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác.

Chờ đợi đến thời điểm then chốt cuối cùng, lần cuối cùng, ngày cuối cùng, chút thời gian cuối cùng đang tích tích tắc tắc dần trôi đi.

Câu chuyện tình yêu cuối cùng khó tránh khỏi kết thúc buồn, giờ chỉ còn đếm ngược tới lúc tiêu tan như ảo mộng.

Lời chia tay mặn đắng kết thúc dọc theo bờ biển dài đằng đẵng.

Anh dường như quên mất ban đầu đã hoài phí quãng thời gian chầm chậm trôi đi.

Ai có thể dự đoán trước được mức độ điên cuồng của tình yêu?

Vậy thà hãy cứ mù quáng đi!

Có lẽ trước nay em chưa từng để tâm nhảy nốt cùng anh điệu vũ cuối cùng này.

Khi mỗi ngày đều không thể tìm ra lối thoát anh yêu em vất vả biết nhường nào!

Câu hỏi xa lạ không thể kịp thời thay thế cho nỗi bất an lo lắng trong anh.

Trò chơi này không một ai do dự làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác.

Chờ đợi đến thời điểm then chốt cuối cùng, lần cuối cùng, ngày cuối cùng, chút thời gian cuối cùng đang tích tích tắc tắc dần trôi đi.

Câu chuyện tình yêu cuối cùng khó tránh khỏi kết thúc buồn, giờ chỉ còn đếm ngược tới lúc tiêu tan như ảo mộng.

Lời chia tay mặn đắng kết thúc dọc theo bờ biển dài đằng đẵng.

Lời chia tay mặn đắng kết thúc dọc theo bờ biển dài đằng đẵng.

**

2 tháng trước...

Bắc Kinh -Trung Quốc

-"Xin chúc mừng, ca phẫu thuật thành công, Đinh thiếu đã an toàn, thật là kì tích."

-"Á.. Bốp bốp bốp."

Bên ngoài, mọi người rầm rộ mừng rỡ, Thái Nghị ôm mặt, nói không nên lời. Lúc này anh ngửa mặt lên nhìn trần nhà, cười như không. Phải nói, đây là lần đầu anh cười chân thật không có giả dối. Đinh tổng, tôi không cần phải chiếu cố con anh rồi. Cũng đúng, tôi còn phải có vợ, ai suốt ngày lo mãi cho anh được a.

Mọi người đều có một trận hoan hỉ, ăn mừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện