Đến 7 giờ tối, Đinh Mạc Ca mới về tới biệt thự Hoa Cẩm Tú, anh ngồi trong xe, đôi mắt khép hờ hững, đầu tựa vào hai tay để phía sau gáy, cả người đều toát lên khí chất vương giả.
Chiếc Lamborghini từ từ lăn bánh vào trong biệt thự, quản gia đã chờ sẵn ở đó nhẹ nhàng bước đến khom người mở cửa cho Đinh Mạc Ca.
Đinh Mạc Ca bộ dáng lười nhác rời khỏi xe, dáng người cao lớn khỏe khoắn, đôi chân dài miên man thẳng tắp, gương mặt anh tuấn phi phàm, tuy đã bước qua tuổi 33 nhưng so với các thanh niên khác thì không ai sánh ngang, về diện mạo hơn người giống như được tạo ra với một tỉ lệ vàng cao quý, về quyền lực trong thương trường hay hắc đạo đều do Đinh Mặc Ca anh nắm trong lòng bàn tay. Chỉ cần anh đây không vui thì cả Bắc Kinh này đừng hỏi sống yên ổn, đừng nói là Trung Quốc, châu âu cũng gần một nữa là địa bàn của anh, trước mặt anh phải nhẫn nhịn, kiêng dè, chịu đựng và nịnh nọt.
Trước sân, có hai hàng người giúp việc đứng nghiêng đầu đón thiếu gia, người đứng gần anh nhất là bà Kim quản gia.
Kim quản gia chìa tay ra nhận lấy bó hoa oải hương trên tay thiếu gia cùng với cái laptop, chậm chân đi theo sau Đinh Mạc Ca.
Đợi lúc Đinh Mạc Ca bước vào phòng, đẩy cửa ra đã người cũng chưa vào, tròng mắt nhanh chóng lướt khắp căn phòng không thấy nhóc con thì kiểng chân chạy xung quanh các nơi khác không nhanh không chậm anh đi qua từng chổ, từng ngóc ngách.
7 phút...
Trên môi Đinh Mạc Ca nở nụ cười phì, lắc lắc đầu, hai tay bỏ vào hai túi quần vest màu xanh da trời tiêu xái bước lên tầng hai.
Kim quản gia bước lên một bước:" Thiếu gia...Tiểu thư ( đi rồi)".
Hai chữ này chưa ra khỏi cửa miệng thì bà bị động tác "im lặng" của thiếu gia mà nín bặt.
15 phút...
20 phút...
30 phút...
Sắc mặt Đinh Mạc Ca từ đen sang màu xám xịt sau đó là trận cuồng phong, mây đen ùn ùn kéo nhau đến ngay tại phòng khách.
Đinh Mạc Ca đột nhiên đứng phắt dậy đá văng ghế ra, xoay người tiện tay ném luôn bình hoa cẩm thạch từ thời nhà Thanh.
Xoảng...
"Khốn kiếp! Các ngươi đều câm mồm hết à"
Bọn người hầu cúi đầu chịu trận.
Xoảng...
Khối pha lê trong suốt đẹp đẽ kia vỡ vụn tan nát.
Mắt anh có bao nhiêu phẫn nộ đã đỏ cả lên, tia mắt như châm ngọn lửa, ngọn lửa này có thể nướng chết đám người này.
"Còn dám nhìn tôi à, đi tìm cô ấy cho tôi CÚT."
Bọn họ luống cuống cả lên, cái gì thế này, nói chuyện với nhau bằng mắt luôn à, giờ mới thấy tất cả họ mắt mở to hơn cái đĩa, mặt cắt không có hột máu.
Cô chủ đi Lhasa thì sao họ đi tìm? 1s
2s
3s
Ns... Đứng hình!
1 phút trước
"Thanh Thanh, cô.. cô... Ứ em đang ở đâu? Có biết anh lo lắng lắm không? "
...
"Vậy thì không cần vội, cứ chơi thỏa mãn em đi."
...
"Anh xin lỗi.. Anh sẽ chú ý." cười tít cả mắt.
...
"Ừm," Tay để sau gáy, mắt nhìn trần nhà, điệu bộ rất ư ngọt.
Kim quản gia nhặt nhạnh những mảnh vỡ đang rơi tứ tung trên sàn nhà, lắc đầu, miệng thì lẩm bẩm:" Satan cũng có thể bị thuần phục sao?"
"Khổ nổi thân già này... Khổ cho thân già này."
Chiếc Lamborghini từ từ lăn bánh vào trong biệt thự, quản gia đã chờ sẵn ở đó nhẹ nhàng bước đến khom người mở cửa cho Đinh Mạc Ca.
Đinh Mạc Ca bộ dáng lười nhác rời khỏi xe, dáng người cao lớn khỏe khoắn, đôi chân dài miên man thẳng tắp, gương mặt anh tuấn phi phàm, tuy đã bước qua tuổi 33 nhưng so với các thanh niên khác thì không ai sánh ngang, về diện mạo hơn người giống như được tạo ra với một tỉ lệ vàng cao quý, về quyền lực trong thương trường hay hắc đạo đều do Đinh Mặc Ca anh nắm trong lòng bàn tay. Chỉ cần anh đây không vui thì cả Bắc Kinh này đừng hỏi sống yên ổn, đừng nói là Trung Quốc, châu âu cũng gần một nữa là địa bàn của anh, trước mặt anh phải nhẫn nhịn, kiêng dè, chịu đựng và nịnh nọt.
Trước sân, có hai hàng người giúp việc đứng nghiêng đầu đón thiếu gia, người đứng gần anh nhất là bà Kim quản gia.
Kim quản gia chìa tay ra nhận lấy bó hoa oải hương trên tay thiếu gia cùng với cái laptop, chậm chân đi theo sau Đinh Mạc Ca.
Đợi lúc Đinh Mạc Ca bước vào phòng, đẩy cửa ra đã người cũng chưa vào, tròng mắt nhanh chóng lướt khắp căn phòng không thấy nhóc con thì kiểng chân chạy xung quanh các nơi khác không nhanh không chậm anh đi qua từng chổ, từng ngóc ngách.
7 phút...
Trên môi Đinh Mạc Ca nở nụ cười phì, lắc lắc đầu, hai tay bỏ vào hai túi quần vest màu xanh da trời tiêu xái bước lên tầng hai.
Kim quản gia bước lên một bước:" Thiếu gia...Tiểu thư ( đi rồi)".
Hai chữ này chưa ra khỏi cửa miệng thì bà bị động tác "im lặng" của thiếu gia mà nín bặt.
15 phút...
20 phút...
30 phút...
Sắc mặt Đinh Mạc Ca từ đen sang màu xám xịt sau đó là trận cuồng phong, mây đen ùn ùn kéo nhau đến ngay tại phòng khách.
Đinh Mạc Ca đột nhiên đứng phắt dậy đá văng ghế ra, xoay người tiện tay ném luôn bình hoa cẩm thạch từ thời nhà Thanh.
Xoảng...
"Khốn kiếp! Các ngươi đều câm mồm hết à"
Bọn người hầu cúi đầu chịu trận.
Xoảng...
Khối pha lê trong suốt đẹp đẽ kia vỡ vụn tan nát.
Mắt anh có bao nhiêu phẫn nộ đã đỏ cả lên, tia mắt như châm ngọn lửa, ngọn lửa này có thể nướng chết đám người này.
"Còn dám nhìn tôi à, đi tìm cô ấy cho tôi CÚT."
Bọn họ luống cuống cả lên, cái gì thế này, nói chuyện với nhau bằng mắt luôn à, giờ mới thấy tất cả họ mắt mở to hơn cái đĩa, mặt cắt không có hột máu.
Cô chủ đi Lhasa thì sao họ đi tìm? 1s
2s
3s
Ns... Đứng hình!
1 phút trước
"Thanh Thanh, cô.. cô... Ứ em đang ở đâu? Có biết anh lo lắng lắm không? "
...
"Vậy thì không cần vội, cứ chơi thỏa mãn em đi."
...
"Anh xin lỗi.. Anh sẽ chú ý." cười tít cả mắt.
...
"Ừm," Tay để sau gáy, mắt nhìn trần nhà, điệu bộ rất ư ngọt.
Kim quản gia nhặt nhạnh những mảnh vỡ đang rơi tứ tung trên sàn nhà, lắc đầu, miệng thì lẩm bẩm:" Satan cũng có thể bị thuần phục sao?"
"Khổ nổi thân già này... Khổ cho thân già này."
Danh sách chương