Quả thực như Sở Mộ nghĩ, Chu Niệm dọn khỏi phòng ngủ, kết quả sau đó chỉ có thể mỗi ngày đều ở lại chỗ của anh, vài ngày đầu Chu Niệm bị anh đuổi vì lý do chiếc giường nhỏ hai người cùng ngủ rất khó chịu, bất quá, khi khí trời bắt đầu nóng hơn, Sở Mộ liền bị Chu Niệm kéo qua bên chỗ của hắn ngủ.

Phòng ở hiện nay của Chu Niệm đều được chỉnh sửa dựa theo khiếu thẩm mỹ của mẹ hắn, từ chăn giường đến rèm cửa sổ đến sô pha đến tấm thảm cùng các đồ trang trí nhỏ, tất cả đều là màu vàng nhạt, thậm chí tất cả các đồ vật còn có đường viền hoa, khi Sở Mộ bị Chu Niệm kéo qua tham quan, Sở Mộ còn tưởng rằng nơi anh đang đến là nơi ở của một nữ sinh.

Chu Niệm đỏ mặt giải thích, “Là sở thích đáng ghét của mẹ em, trong nhà cũng vậy, nơi nơi đều được trang trí thêm rất nhiều đường viền hoa, ngay cả các cây đèn trong nhà cũng không bỏ qua.”

Sở Mộ gật đầu, không đặt quá nhiều lực chú ý lên vấn đề này. Anh không thích đến ở trong phòng của Chu Niệm, ở đây anh sẽ cảm nhận được một loại ảo mộng đặc thù của phái nữ, cảm giác tinh tế tỉ mỉ hệt như một gia đình làm anh cảm thấy hoảng hốt, làm anh càng hiểu rõ hơn sự khác biệt giữa anh và Chu Niệm, anh không thích như vậy.

Mùa hè năm nay đặc biệt nóng, trong phòng của Sở Mộ không có lắp đặt máy điều hòa, tuy rằng buổi tối vẫn hoàn hảo, thế nhưng vào buổi trưa thực sự nóng đến không thể ngủ được, dưới sự thỉnh cầu hết lần này đến lần khác của Chu Niệm, anh bèn đồng ý yêu cầu của Chu Niệm, mỗi ngày đến bên kia đi ngủ.

Lúc Sở Mộ ngủ trưa, Chu Niệm an vị học bài trên bàn học, quay đầu lại là có thể nhìn thấy vẻ mặt nhu hòa của Sở Mộ khi ngủ, điều này làm cho hắn cảm thụ được một loại an bình hạnh phúc, luôn luôn không xem vào sách, chỉ đờ ra nhìn chằm chằm vào gương mặt của Sở Mộ.

Buổi tối khi đi ngủ, Chu Niệm mở máy điều hòa vừa đủ, như vậy có thể ôm Sở Mộ, sau đó quấn chăn cho hai người bắt đầu ngủ, sự thân mật này làm hắn giác ngộ đến một loại thỏa mãn mà hắn chưa bao giờ có qua.

Trong cuộc sống yên bình hạnh phúc, thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, lại sắp đến cuối năm, hai người đang chìm đắm trong cuộc sống mật ngọt mới phản ứng lại.

Kỳ nghỉ luôn là nỗi đau buồn khi phải biệt ly một người.

Chiếc nhẫn trên ngón tay đã bị ma sát khiến cho độ bóng không còn như trước đây nữa, thế nhưng kiểu dáng mộc mạc bình thường như vậy càng khiến cho người ta yêu thích, thời gian bao giờ cũng làm cho một vài thứ sẽ mất đi sự ngăn nắp vốn có của nó, chỉ là, ai dám nói sau khi bị mất đi sự ngăn nắp thì món đồ ấy sẽ không còn sự mỹ hão vốn có trước đây! Có rất nhiều thứ sẽ thay đổi theo thời gian, lưu lại vết tích thời gian trên người của nó, những dấu vết này như những dấu khắc của ký ức, trở thành bảo vật trân quý nhức trong hồi ức tốt đẹp của con người.

Lúc đầu, chiếc nhẫn mang trên ngón tay thực sự rất không quen, trước khi đi ra khỏi cửa luôn có cảm giác không được tự nhiên rằng nó sẽ bị rớt xuống, thế nhưng bây giờ cũng đã tự nhiên thành thói quen, như thể trên tay mang một chiếc vòng ràng buộc cùng hứa hẹn của một người, không còn phải cố ý nhìn nó, không còn cảm giác đến sự tồn tại của nó, trái lại khi gở xuống, sự thiếu mất một thứ gì đó trên tay làm cho người ta cảm thấy không quen, luôn cảm thấy quải niệm mà thấp thỏm vì sự thiếu khuyết ấy.

Ban đầu khi hai người ngủ cùng một cái giường, đều là mỗi người chiếm một bên, thế nhưng hiện tại hai người đã quen phải dựa vào bên nhau, thói quen là một loại thay đổi làm cho người ta cảm thấy vui sướng, nhưng cũng là một loại biến chất làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Một lúc nào đó nếu phải biệt ly, như vậy, có phải cũng sẽ không quen được với việc phải ngủ một mình hay không? Chu Niệm vẫn luôn mang chiếc nhẫn trên ngón tay, khi bị người hỏi, ý cười hàm súc của hắn luôn làm cho người khác ngầm hiểu, hắn là người đã có chủ, vì vậy, những kẻ vốn đang theo đuổi hắn cũng bắt đầu lặng lẽ ngừng công kích. Chu Niệm thường xuyên nhìn chiếc nhẫn kia, trong mắt hiện lên thần tình dịu dàng, làm cho khác luôn cảm thán làm sao một người đàn ông tốt như vậy lại đã có chủ!

Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Chu Niệm vì hạng mục quan trọng của năm tới mà gọi điện thoại nói muốn trì hoãn thời gian về nhà, ở lại trong trường chuẩn bị được một thời gian, liền muốn lên Bắc Kinh tham gia thi tuyển, Sở Mộ cũng vì không thể từ chối lời mời hỗ trợ của một người bạn mà cũng bắt đầu bận rộn, đến cuối cùng thời gian hai người ở bên nhau cũng không nhiều, đến khi phải chia xa, trước khi ra cửa Sở Mộ bèn cuống quýt chủ động ôm Chu Niệm, cho hắn một nụ hôn ly biệt, nói một câu, “Đạt được thành tích tốt nhé!” Sau đó liền nhanh rời đi.

Chu Niệm kéo va li ly khai, vòng vo vài vòng trong phòng, mỗi một nơi ở đây đều mang theo hơi thở của thầy, sự không muốn cùng cảm giác mất mát trong lòng làm hắn cảm thấy việc phải rời khỏi đây tựa như cắt một miếng thịt trên người hắn, làm hắn khó chịu mà thống khổ, nếu có thể mang theo thầy để trên người thì tốt rồi.

Ngồi trên sô pha một hồi, rồi lại gọi điện thoại cho Sở Mộ, Sở Mộ ở bên kia hiển nhiên bề bộn nhiều việc, thế nhưng, lại nói chuyện với hắn một hồi lâu, nói hắn chú ý an toàn, chú ý phòng phơi nắng, không khéo sẽ bị cảm nắng.

Chu Niệm nhất nhất nghe, cuối cùng niệm niệm không muốn cúp điện thoại, ngay khi đứng lên, bên ngoài liền truyền vào tiếng đập cửa rất lớn. Chu Niệm mở cửa, nhìn thấy Hoàng Thao đang gõ cửa căn trọ đối diện, bèn hỏi, “Hoàng Thao, cậu gõ cửa nhà thầy làm cái gì?”

Hoàng Thao vừa chạy nên trên trán đầy mồ hôi, nghe thấy thanh âm khí định thần nhàn của Chu Niệm, lập tức xoay người lại to tiếng mắng hắn, “Cậu muốn chúng ta phải chờ bao lâu nữa a, gọi điện thoại cho cậu cũng không thông, đường dây cứ bận mãi, thu thập xong chưa, xong rồi thì nhanh đi thôi, sư hyung bọn họ đang đợi đấy.”

Trên đường đi xuống lầu, Hoàng Thao nhìn thấy thần sắc không muốn trên gương mặt Chu Niệm, bèn nói, “Thấy cậu lâu xuống như vậy, còn tưởng rằng cậu đang lưu luyến chia tay với thầy chứ, không nghĩ tới chỉ còn mình cậu. nhưng mà, cậu nói chỉ còn mình cậu, làm gì mà chậm như thế a!”

Đối với sự bất mãn của Hoàng Thao, Chu Niệm liếc mắt nhìn hắn nói, “Sáng sớm thầy đã đi rồi.” Nói xong lại thở dài, cực độ phiền muộn.

Hoàng Thao nhìn thần sắc kia của hắn, cũng không nói cái gì nữa, dù muốn nói giỡn cũng không có ý nghĩa. Nữ nhân tương tư thành họa làm cho người ta yêu thương, còn nam nhân tương tư thành họa Hoàng Thao nghĩ tốt nhất nên để cho bản thân hắn hưởng thụ.

Chu Niệm đi, cho dù khí trời có nóng thêm bao nhiêu nữa, Sở Mộ cũng không có đến ngủ ở phòng bên kia của Chu Niệm, chung quy vẫn muốn đi vào nhìn một chút, nhưng trong ngực luôn có loại cảm giác trống vắng tựa như trái tim bị xẻ ra, mà loại cảm giác này càng thêm sâu sắc mỗi khi gọi điện thoại liên hệ với Chu Niệm.

Sở Mộ cảm thấy việc gọi điện thoại tựa như hít thuốc phiện, rất nhớ hắn, sau đó liền gọi điện thoại cho hắn, nói chuyện điện thoại, nghe được thanh âm của hắn, trong lòng mới dễ chịu một ít, thế nhưng chỉ cần cúp máy một cái, thế là, trở nên càng nhớ hơn, càng muốn nghe thấy thanh âm của hắn hơn, nghĩ rằng nếu hắn có ở bên mình thì tốt rồi, vì vậy, chỉ có thể lại bắt đầu gọi điện thoại…..Loại tuần hoàn ác tính này khiến cho người ta chẳng biết nên làm thế nào mới tốt.

Thế là, Sở Mộ chỉ có thể làm cho công việc càng bận bịu thêm một ít, bình thường, có thể không gọi điện thoại được liền tuyệt nhiên không gọi điện thoại cho Chu Niệm, mà Chu Niệm ở bên kia lại cho rằng trái tim của thầy đối với hắn đã phai nhạt, lúc nào cũng rầu rĩ không vui, gương mặt luôn lộ ra vẻ u buồn làm cho mọi người xung quanh không hề có khả năng để ngăn cản.

Khi Chu Niệm trở về từ Bắc Kinh, Sở Mộ không có đi đón hắn, mà là sớm ở gian nhà bên kia của Chu Niệm hảo hảo quét tước.

Chu Niệm mở chính là chiếc cửa bên gian nhà Sở Mộ, đi vào phát hiện không có ai, mất mát một trận mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy sang gian nhà đối diện, mở rộng cánh cửa liền nhìn thấy Sở Mộ đứng cạnh cửa, Sở Mộ lăng lăng nhìn Chu Niệm vì phơi nắng mà đã đen đi một vòng, một hồi lâu mới nói, “Tôi nghe có tiếng động, nghĩ chắc là cậu đã về, tôi…..”

Chu Niệm đứng ở cửa, nhìn người trong lòng ngày nhớ đêm mong, mà người này lúc này đang đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại trở nên khiếp đảm, không dám tiến lên ôm hôn, chỉ nhìn anh nỉ non gọi, “Thầy….”

Sở Mộ muốn tiếp nhận ba lô trên lưng hắn, nhưng Chu Niệm lại xoay người lại, sau khí đóng cửa, liền chạy nhanh vào phòng tắm, “Thầy, thầy chờ em tắm rửa, bây giờ trên người em bẩn lắm.”

Sở Mộ cười nhìn chiếc ba lô hắn đeo trên lưng bị ném trên mặt đất, cái gì cũng không cầm theo đã chạy ào vào phòng tắm.

Chu Niệm tắm tới giữa chừng, nghe thấy Sở Mộ đứng bên ngoài phòng tắm gõ cửa nói, “Cầm quần áo vào đi.”

Chu Niệm căn bản không đến cầm quần áo, hàm hồ mà đáp một tiếng, nhanh chóng tắm xong, quấn khăn tắm vào thân dưới rồi mở cửa đi ra.

Sở Mộ đứng ở ngoài cửa trên tay đang cầm quần áo, thần tình trên mặt nhàn nhạt, chỉ là, đôi mắt luôn dịu dàng kia bây giờ không những càng dịu dàng hơn mà còn nồng đậm tình yêu thương.

Đường cong thân thể của Chu Niệm phi thường xinh đẹp khỏe mạnh, làn da màu mật ong, những giọt nước trên cơ thể còn chưa kịp lau đã chảy xuống dưới, Sở Mộ nhìn thoáng qua liền đỏ mặt lui về sau một bước, mỗi lần nhìn thấy cơ thể của Chu Niệm, Sở Mộ không chỉ yêu thích, mà còn thường xuyên có cảm giác tự ti mặc cảm, sự mỹ hảo của Chu Niệm làm anh có cảm giác mình không xứng với người này.

“Lau khô nước mặc quần áo vào đi!” Sở Mộ thản nhiên nói, rồi cầm quần áo đưa cho Chu Niệm.

Chu Niệm nhìn Sở Mộ, lâu lắm không có hảo hảo nhìn anh, cảm thấy hai mắt mình lúc này vô luận có nhìn thế nào cũng không đủ, nhận lấy bộ quần áo, muốn nói lại thôi, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng chỉ có thể vào đi vào lau người mặc quần áo.

“Gian nhà thu dọn rồi, cậu ở hai ngày sẽ phải về nhà, còn không bằng khỏi cần quay về trường, trực tiếp về nhà không phải rất tốt sao? Bạn học của cậu không phải đều như thế a, cậu cần gì phải…..”

Sở Mộ còn nói chưa xong, đã bị Chu Niệm ôm chặt chiếc eo hung hăng hôn lên đôi môi, tách nhau ra, Chu Niệm nhìn cánh môi bị hôn liếm đến đỏ tươi của Sở Mộ, lại đến gần quấy rầy một hồi lâu, mới ủy khuất mà nói, “Em nhớ thầy!”

Sở Mộ còn có thể nói hắn như thế nào nữa, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói tính tình của hắn thật trẻ con, cuối cùng còn dỗ dành đại nam hài này, chủ động cho hắn một nụ hôn.

Ăn cơm tối xong, khi Sở Mộ bị Chu Niệm nửa kéo nửa ôm sau đó đè lên trên giường, cũng là chuyện nằm trong vòng dự liệu của anh, hai người quay cuồng trên giường, ôm hôn làm tình dây dưa không dứt, cho đến khi kiệt sức, mới tựa sát vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, Chu Niệm kể về những chuyện hắn vừa trải qua, ngữ khí bình thản, chủ yếu biểu đạt nỗi nhung nhớ của hắn đối với thầy sau khi rời khỏi trường, khiến cho Sở Mộ thực không biết nói gì.

Kì kèo ở trên giường thật lâu, chờ đến khi sức lực được khôi phục mới đi tắm, thu dọn giường chiếu đi ngủ.

Sở Mộ đã sớm thành thói quen với cuộc sống của hai người, xem như đã hiểu rất rõ về Chu Niệm, bình thường đều có thể biết Chu Niệm đang suy nghĩ điều gì, hay muốn làm cái gì, trong lòng của anh, ái tình đã tiến vào thời kỳ ổn định, có lẽ, trong tương lai không lâu sau đó, sẽ bước vào thời kỳ suy yếu! Anh cảm thấy bản thân có chút đê tiện, mỗi khi mẹ gọi điện thoại đến hỏi về chuyện giữa anh và bạn gái như thế nào, thanh âm Sở Mộ bao giờ cũng bình thản, cũng không quá nhiều lời trên phương diện này, để mẹ anh nghĩ rằng quan hệ của hai người gần nhất không được tốt cho lắm, con của nàng cũng không đặt quá nhiều tâm với đằng ấy, nàng vừa cảm thấy có chút thương tiếc, vừa nghĩ có lẽ đưa vào ít cảm tình cũng tốt, tránh cho sau này có xảy ra chuyện gì thì con nàng cũng không bị thương tổn quá nặng.

Nhưng Chu Niệm lại không như thế, tình cảm của hắn càng thêm mãnh liệt nhiệt tình, vô luận cùng thầy ở bên nhau bao lâu, sự say mê và kích động của hắn đều thuộc về một loại tình yêu điên cuồng, một việc nhỏ của Sở Mộ có thể làm cho lòng hắn mừng rỡ như điên cũng có thể khiến hắn thương tâm chán nản. Nhưng trái tim của hắn lại cam nguyện bị Sở Mộ thao túng.

Cái loại vĩnh viễn mới mẻ cùng sự nhiệt tình, không biết vừa lòng của Chu Niệm đối với Sở Mộ đại khái có liên quan đến tính cách của anh, thời điểm Sở Mộ hữu tình rất ít, bao giờ cũng trong sáng lãnh đạm làm hắn muốn tiếp cận nhưng lại luôn bị đẩy ra vô pháp đến gần.

Chu Niệm luôn cho rằng thầy yêu mình không sâu bằng mình yêu thầy, hắn cũng rất phiền muộn đối với chuyện này. Song, tình yêu vốn sẽ không nói đến sự ngang hàng, hắn cũng chỉ có thể vừa phiền muộn, vừa nghĩ rằng phải làm cho thầy thương hắn nhiều hơn mới được, thế là, trái lại càng tràn đầy nhiệt tình.

Trong hai ngày Chu Niệm ở, Sở Mộ không có đi dạy thêm ba tháng hè, đem công việc về nhà làm, hai người ở bên nhau đọc sách xem TV, thỉnh thoảng hôn nhau, sau đó lại đi lên giường.

Cuộc sống phóng túng như vậy khiến cho trong lòng Sở Mộ cảm thấy bất an, nhưng, khi nghĩ đến Chu Niệm sẽ lập tức ly khai, bèn an lòng lại.

Sau khi Chu Niệm về nhà, qua vài ngày Sở Mộ cũng trở về nhà, sau đó lại quay về trường làm việc.

Đại học năm thứ hai của Chu Niệm, cuộc sống chung của hai người phi thường tốt.

Khi Tần Uyển lại đến thăm Chu Niệm, ở trong phòng của Chu Niệm có thể nhìn ra chu ti mã tích(1) rằng trong phòng này có hai người ở chung, chỉ là, nàng không có đặc biệt để ý, cũng không có nói việc này trước mặt Chu Niệm.

Bỗng chốc Chu Niệm trở nên thành thục rất nhiều, nam nhân chỉ ở trong thời gian luyến ái mới trưởng thành nhanh như thế, Tần Uyển vui mừng nhìn sự biến hóa trên người đứa con của mình. Ái tình có thể làm cho người ta thành thục, cũng không cần phải tạo áp lực, đây là chuyện bắt buộc để mỗi người trưởng thành. Chỉ là, ái tình giữa hai người yêu nhau có thể kết trái hay không cũng không phải là chuyện có thể dự liệu ngay từ lúc ban đầu được.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

(1) Chu ti mã tích : đầu mối, manh mối. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện