Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Sở Mộ mới cảm thấy rõ, Chu Niệm đã chân chân thiết thiết trưởng thành, đường nét gương mặt đã hoàn toàn thoát khỏi sự ngây ngô của thiếu niên, đường nét sâu sắc, điềm tĩnh mà nội liễm, đôi mắt còn thâm thúy hơn trước đây, đen đen trầm trầm, đen sâu mà sắc bén như có thể nhìn thấu người khác, đường cong bờ môi và chiếc cằm đều cho cảm giác lãnh ngạnh hơn rất nhiều so với trí nhớ trước kia, thoạt nhìn rất lạnh lùng hơn nữa cũng rất vững vàng và có nghị lực…

Khung xương cũng lớn ra, bờ vai không những rộng hơn mà còn dày hơn so với trước đây, có thể nhìn thấy màu da bên trong sau khi cởi quần áo ra đậm hơn trước đây một ít, làm cho người ta cảm thấy gợi cảm, hơn nữa còn rất có vị đàn ông….

Sở Mộ bất giác vươn tay vuốt ve gương mặt của Chu Niệm, như đang xác nhận rằng đây có phải là Chu Niệm của anh hay không, vuốt ve qua từng tấc một, mơn trớn đôi gò má, sờ đến chiếc mũi, đảo qua khóe mắt, rồi lại sờ xuống chiếc cằm của hắn.

Sở Mộ cứ lặng yên mà chăm chú nhìn như vậy, ánh nhìn dịu dàng mà ấm áp ngưng tụ trong đôi mắt, tựa như một khối ngọc lưu ly ấm áp, cất chứa thứ ánh sáng rực rỡ, mỹ lệ dịu dàng sâu trong linh hồn, dù cách một tầng dày thấu kính mắt kính, vẫn có thể làm cho người khác bị anh mê hoặc, đến mức thâm luyến mãi không muốn dứt ra.

Chu Niệm cũng lẳng lặng nhìn chăm chú vào Sở Mộ, để bàn tay anh tùy ý mơn trớn trên gương mặt mình, hắn đang ở đây, ở ngay trước mặt thầy, thời gian thấm thoát trôi, nhưng tình cảm vẫn bất biến làm cho hắn hiểu được sự ấm áp của vĩnh hằng, song song theo niềm hạnh phúc cùng biết ơn là từng dòng máu đang lưu động trong cơ thể, cuối cùng hắn đưa tay, tha thiết ôm Sở Mộ vào lòng, cúi đầu dán đôi môi mình lên lỗ tai của anh, một lần rồi lại một lần kêu to, “Thầy….. Thầy….. Em đã trở về…..Em yêu thầy, chưa bao giờ thay đổi, thầy còn yêu em không?”

Sở Mộ bị Chu Niệm ôm vào lòng, cảm thụ cái ôm ấm nóng, nghe được trong thanh âm khàn khàn trầm thấp của hắn còn mang theo một tia đè nén, một câu “Em đã trở về” kia, một câu “Em yêu thầy chưa bao giờ thay đổi” nọ, Sở Mộ chỉ cảm thấy trái tim mình đập lên từng tiếng từng tiếng như muốn phá thủng màng tai, mà nhịp đập của trái tim như cũng liên quan đến nước mắt của anh, nước mắt không bị khống chế liền chảy ra ngoài, dòng nước mắt nóng hôi hổi ướt đẫm gương mặt của anh, thấm ướt lên bờ vai Chu Niệm.

— “Thầy còn yêu em không?”

Làm sao có thể không thương, vô luận là cách xa bao nhiêu, vô luận là cách xa bao lâu, thì tâm tình ngày xưa chưa bao giờ thay đổi, bởi vì chia xa, nên càng tưởng niệm, bởi vì thời gian trôi qua, tưởng niệm tích lũy thành sông, xuôi dòng qua mỗi ngày, xuôi dòng qua mỗi một tấc máu thịt trong thân thể, từ đấy, chỉ cần anh còn sống, làm sao có thể thay lòng đổi dạ, làm sao có thể không thương hắn.

Sở Mộ không có trả lời, chỉ là, anh gắt gao siết chặt vai lưng của Chu Niệm, nước mắt đã ướt đẫm gương mặt, ướt đẫm một phần quần áo của ai kia.

“Thầy….” Chu Niệm nâng đầu Sở Mộ lên, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh, Sở Mộ đỏ mặt, bản thân đã từng tuổi này mà không biết xấu hổ cứ khóc rồi lại khóc, bèn xoay mặt qua một bên, nhanh lấy ngón tay lau khô mặt, chỉ là, con mắt hồng hồng, còn có thủy ý mênh mông ở bên trong, đã khóc rồi thì hiển nhiên không có cách nào xóa đi chứng cứ.

Thân thể Sở Mộ khó chịu, lại rất mệt, sau khi được Chu Niệm khuyên nhủ liền nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Công việc của Chu Niệm bận rộn, chiều hôm qua sau khi làm xong công việc, có vài giờ rảnh ran, đầu óc trống không, liền bắt đầu nhớ tới Sở Mộ, trước đây mỗi khi gặp phải thời gian thế này, hắn sẽ đi đánh cầu hoặc đi cưỡi ngựa để phát tiết, nhưng lần này hắn lại không ức chế được tâm tình của mình, huống chi hiện tại Sở Mộ không còn cách xa trùng dương(1) nữa, mà đang ở nơi chỉ cần ngồi máy bay một tiếng sẽ tới, ngay lập tức, hắn nảy lòng tham, cứ thế mà lái xe tới sân bay, cứ thế mà mua vé may bay, lúc xuống máy bay cũng có chút thấp thỏm, gọi người đưa xe tới, cứ như vậy, hắn chạy xe đến đây.

Thế nhưng, kế hoạch ban đầu chỉ đi nhìn anh làm sao cũng không có cách nào thực hiện được, gặp được người, hắn nào có thể khống chế được trái tim cùng thân thể không đến tiếp xúc thân mật hơn, nhưng chỉ cần vừa tiếp xúc, hắn nào có thể khống chế được bản thân không muốn nhiều hơn, kế hoạch ban đầu làm sao còn có thể thực hiện được nữa.

Sở Mộ ngủ, hắn đi đến phòng khách, mở điện thoại di động, gọi điện thoại của trợ lý của hắn, có rất nhiều chuyện chờ hắn giải quyết a! Chu Niệm nhíu mày nói một vài chuyện vào điện thoại, trì hoãn buổi gặp mặt với vài người, những văn kiện cần hắn ký tên cũng để tồn lại, tận lực để ngày hôm nay rảnh rỗi.

Chu Niệm vào nhà bếp, mới phát hiện vài năm không tiếp xúc cùng nhà bếp, làm cái gì cũng không thuận lợi, miễn cưỡng nấu lung tung vài thứ, nấu đồ ăn cũng vô cùng không quen tay, chỉ có thể không làm.

Lại đi vào phòng ngủ, Sở Mộ đang quấn chăn ngủ say, trên mặt mang theo chút mệt mỏi, nhíu mày, đôi mắt đang nhắm chặt kia thoạt nhìn có chút sưng, gương mặt hơi đỏ lên. Chu Niệm sờ sờ gương mặt của Sở Mộ, lại cúi người hôn lên cái trán của anh, đã là một đại nam nhân, còn làm những chuyện mờ ám thế này thì thực sự có chút không được tự nhiên, chỉ là, nhìn thầy, vô luận có làm ra hành vi ấu trĩ cỡ nào cũng làm cho sâu trong đáy lòng nảy sinh ý cười, làm cho người khác cảm thấy vui vẻ, cảm nhận được ấm áp cùng phấn khởi.

Chu Niệm ngồi trước cửa sổ, mở rèm cửa sổ, gió xuyên qua màn vải thổi vào trong phòng, lành lạnh, vài bông hoa trên cây hòe cách nhà trọ không xa đang nở, cơn gió mang theo mùi hoa nhẹ bay vào gian nhà, trong hoàn cảnh yên tĩnh êm ái ở nơi đây, quay đầu lại là có thể nhìn thấy nét mặt say ngủ của người mình yêu thương nhất, tâm tư của Chu Niệm lúc này mềm mại không gì sánh được, đáy lòng có một loại khát vọng, nếu có thể không cần quay về xử lý sự vụ, nếu có thể làm một người bình thường sống qua những ngày bình thản mà ấm áp như thế này thì tốt quá, đây vốn là nguyện vọng cả đời của hắn, chỉ là không có cách nào thực hiện mà thôi.

Bởi vì sự nghiệp mà cha hắn tạo nên quá lớn, bận bịu đến nỗi căn bản không có thời gian lĩnh hội nhân sinh, từ nhỏ Chu Niệm đã sống cùng mẹ, tần suất nhìn thấy cha đại khái khoảng một hai tháng một lần, khi đó hắn đã nghĩ sau này nhất định không được giống như cha của hắn; nhưng về sau khi dần lớn lên, chịu ảnh hưởng từ những vở kịch kể về cuộc sống bình thường ở những gia đình bình thường khi xem cùng Tần Uyển, hắn càng hướng về cuộc sống bình thường của những người bình thường này hơn, hắn cảm thấy cùng Sở Mộ sống chung với nhau chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của hắn, mỗi ngày đều ở bên Sở Mộ, hắn muốn cuộc đời này cứ như vậy mà trôi qua, cho nên căn bản không có nghiệp tâm(2) gì, nghĩ rằng sau này cứ tùy tiện làm một nghiên cứu viên nho nhỏ hay làm thầy giáo giống như Sở Mộ, mỗi ngày đi làm đúng hạn, về nhà là có thể ở bên cạnh Sở Mộ, cùng các lão nhân khác chơi cờ, vẽ tranh, nuôi chim, trồng hoa, nghiên cứu trù nghệ(3), tất cả đều là sự lựa chọn không tồi, chỉ là, ông Trời không quen nhìn hắn lười nhác không có chí cầu tiến như vậy, cuối cùng thì những điều này chỉ có thể trở thành một loại mộng tưởng xa vời của hắn, với hắn, căn bản không có cách nào thực hiện.

Khi đó gia đình hắn và Sở Mộ đều biết chuyện hai người là đồng tính luyến ái, hắn nhận được sự cảm thông cùng ủng hộ, tuy rằng gia đình Sở Mộ không cảm thông cũng không ủng hộ, nhưng cũng không can thiệp quá mức rõ ràng, Sở Mộ vì chuyện này mà sa sút tinh thần một đoạn thời gian, nhưng sau khi trở về từ kì nghỉ đông thì không còn biểu hiện thất ý ra trước mặt Chu Niệm nữa.

Dù sao cũng là tình nhân đang yêu nhau, tuy hai người ít khi đi chung ở bên ngoài, hay cùng nhau làm việc gì, thế nhưng, chung quy vẫn không tránh được những lúc ở bên nhau, ánh mắt hay hành động thân mật giữa hai người không khỏi bị lộ ra ngoài, khi tấm ảnh chụp hai người đeo hai chiếc nhẫn giống nhau bị phát tán trên diễn đàn trường học, tuy tấm ảnh không chụp đến gương mặt, nhưng không khỏi khiến nhiều người quan tâm, chủ yếu là do tấm ảnh quá mức xinh đẹp, bóng cây, ánh đèn đường, hình ảnh mờ nhạt của hai người, soi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhìn ra được, đây là hai người đàn ông đang đi cùng nhau, song, đồng tính luyến ái cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, tư duy trường học cởi mở, coi trọng tự do, chuyện này cũng không phải là chuyện gì đáng ngại, chỉ là, số ảnh bị phát tán lên khá nhiều, hai người đi bên nhau, hai người cười với nhau, thậm chí còn có tấm ảnh hai người đang ôm nhau, góc chụp cũng không quá gần, chỉ là hai người trong tấm ảnh khiến cho mọi người đều phải ồ lên một trận, chủ yếu là Chu Niệm đã cự tuyệt không ít nữ sinh, còn có chút danh tiếng trong giới sinh viên, Sở Mộ lại là một người thầy rất được hoan nghênh, lớp toán hàng năm đều dạy đến mấy trăm người, rất nhiều người đều nhận biết anh, trong khi hai người đều không biết gì về tình huống hiện tại, thì trên diễn đàn trường học đã có người đăng rất nhiều bài bình luận về chuyện tình cảm của hai người, đến khi Chu Niệm phát hiện bầu không khí xung quanh có vấn đề, thì toàn bộ trường học đều đã biết chuyện tình của bọn họ, thậm chí câu chuyện lại bất ngờ được mọi người ca tụng, thế nhưng, mặc dù không bị gây khó dễ, bài xích trong giới sinh viên, thậm chí bọn họ còn nói chuyện này vô cùng say sưa, nhưng là, Sở Mộ làm thầy giáo, còn là Đảng viên, cùng học sinh đồng tính luyến ái, bị phê phán tác phong có vấn đề là chuyện nhất định, sau đó còn bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện. Số người trường học phái đi xuất ngoại học lên tiến sĩ vốn có hạn, đạo sư của Sở Mộ đặc biệt coi trọng anh, ra sức dành một chỗ cho anh, bây giờ tác phong của Sở Mộ xảy ra vấn đề, liền bị người khác lấy điểm ấy để công kích, hơn nữa đạo sư của Sở Mộ còn phải lập tức về hưu, Sở Mộ mất đi chỗ dựa vững chắc này, anh lại không có quan hệ giao tế với ai, đương nhiên đâu đâu cũng gặp nạn, đừng nói được cử đi xuất ngoại, muốn tiếp tục ở lại đây dạy học còn miễn cưỡng.

Sở Mộ không muốn nói chuyện này cho Chu Niệm biết, nhưng từ thần tình vừa mệt mỏi lại vừa đau thương của Sở Mộ, Chu Niệm làm sao không nhìn ra đã có vấn đề xảy ra, hơn nữa chuyện này của Sở Mộ gây huyên náo rất lớn, rất nhiều người trong trường đều biết, Chu Niệm nhiều lần hỏi trước mặt Sở Mộ, nhưng đều bị Sở Mộ chuyển đề tài, Chu Niệm vừa tức giận Sở Mộ gặp khó khắn mà để ở trong lòng không nói cho mình biết, vừa căm phẫn bản thân không có chút năng lực nào để Sở Mộ dựa vào.

Lúc đó tâm tình Sở Mộ hậm hực, tinh thần không tốt, còn bị Chu Niệm làm phiền, không khỏi xảy ra xung đột, đó là lần đầu tiên hai người cãi nhau, đối với những câu “Cậu chính là đứa nhỏ, cậu có thể làm cái gì” “Đừng gây thêm phiền nữa, cậu cứ hảo hảo học hành đi” “Chuyện của tôi không cần cậu lo, cậu cũng không có cách nào lo được” của Sở Mộ, Chu Niệm chịu đả kích rất lớn, trong lòng đau thương, bèn quay về tìm Tần Uyển giúp giải quyết vấn đề, tuy rằng Tần Uyển có thể đứng ra hỗ trợ, nhưng vì điều kiện đã nói với Chu Niệm trước đó nên không đồng ý trợ giúp, sau khi bị người mẹ thân yêu nhất nghiêm khắc cự tuyệt, Chu Niệm không còn cách nào, càng thêm thương tâm, lần đầu tiên xác xác thực thực cảm nhận được rõ rệt sự nhỏ yếu của bản thân, cảm nhận được sự vô năng của bản thân, không có cách nào trợ giúp Sở Mộ, khiến hắn căn bản không có mặt mũi nào để quay về gặp anh, không phải vì tình cảm xảy ra vấn đề, nhưng giữa hai người thực sự đã sinh ra một khoảng cách, quan hệ đột nhiên trở nên phai nhạt, rất ít khi ở bên nhau, mà mỗi khi ở bên nhau lại rất ít nói chuyện, không khí căng thẳng và lãnh đạm giữa hai người đều khiến cho cả hai không biết làm như thế nào cho phải.

Cuối cùng, Chu Niệm là người đầu tiên không chịu nổi, thầy thích dạy học như vậy, thích làm nghiên cứu như vậy, hơn nữa còn thật tâm thích thế giới toán học, hắn không muốn sự nghiệp của thầy chịu bất cứ đả kích gì hoặc bị người khác gây khó dễ vì chuyện này, bỗng nhiên trong lúc đó, hắn mãnh liệt khát vọng bản thân có tiền tài cùng quyền lực, hắn muốn bảo vệ thầy khỏi những thương tổn ở bên ngoài, hắn không muốn trong lúc thầy cần bang trợ mà hắn lại không có năng lực vươn tay ra, hắn không muốn mãi bị nói là một đứa trẻ trước mặt thầy, hắn không muốn nhìn thấy thầy thương tâm nhưng lại không có lòng tin đi đến ôm anh vào lòng…

Khi đó trưởng tôn của Chu gia, anh trai của hắn Chu Diên đang ầm ĩ bất hòa với gia đình vì vấn đề kết hôn, Chu Niệm nghe được từ mẹ của hắn, rằng Chu Diên không muốn có con, thậm chí còn nói không muốn kế thừa sự nghiệp của cha, sau đó Chu Niệm được triệu hồi về nhà, nỗi khát vọng mãnh liệt về quyền thế trong lòng hắn bỗng chốc khiến hắn làm nên một sự lựa chọn quan trọng, hắn được Chu gia nhận thức trở về, được bồi dưỡng làm người thừa kế.

Làm người thừa kế của Chu gia, không cần cố sức, lại giải quyết được vấn đề mà Sở Mộ đang gặp phải một cách đơn giản, chỉ là, trong lúc Chu Niệm phải tốt nghiệp sớm để về nhà đối mặt với các tập đoàn xí nghiệp, thì Sở Mộ sẽ nhanh chóng xuất ngoại….

Nhà trọ nhỏ nơi hai người đang ở được Chu Niệm mua tặng cho Sở Mộ, tất cả các giấy tờ chứng nhận lẫn các thứ liên quan khác đều được ghi tên của Sở Mộ, lúc chia tay, cũng là không khí im lặng như vậy, cũng không nói lời chia tay gì rõ ràng, cả hai đều không muốn xoay người bước đi, ánh mắt nhìn đối phương rõ ràng vẫn thâm tình không che giấu được, miệng còn chưa nói ra tình hình hiện tại, rõ ràng vẫn muốn ôm đối phương vào lòng không buông tay nữa, rõ ràng đã lập ra kế hoạch hai người ở bên nhau trọn đời, nhưng vì sao lại không nói bất cứ một câu gì, cứ như vậy mà xoay người bước đi…

Cuộc sống bao giờ cũng hiện thực hơn so với tất cả các khó khăn, bao giờ cũng làm cho người ta trở tay không kịp.

Thời gian ngày hôm đó dường như dài đến vô tận, nhưng cũng rất ngắn ngủi, khi bị xe chở đi, Chu Niệm ngay cả quay đầu lại cũng không dám, chỉ có thể ngồi ở trong xe hai tay bưng mặt khóc trong thầm lặng.

Hắn biết hắn là người phản bội trước tiên.

Cho nên, hắn không có cách nào quay đầu lại nói với thầy, chúng ta còn có thể tiếp tục, chúng ta không có chia tay, sau này chúng ta sẽ còn ở bên nhau, xin thầy nghìn vạn lần chờ hắn, chờ hắn trở về tìm anh….

Cứ như vậy, trong sự lặng im không tiếng động, chia tay, ngay cả cách liên hệ sau đó cũng không có.

Thời gian năm năm, rời xa đối phương, hai người ở trong thế giới của bản thân, sống trong sự tưởng niệm về đối phương, cuộc sống trôi qua một cách cô độc, năm năm, như một tràng kịch câm trắng đen, như một chấm nhỏ xẹt qua trên màn hình, không màu sắc, cũng không chấn động, nhưng ở sâu trong hai màu trắng đen ấy, là một vệt sáng màu đỏ, đó là sợi dây tưởng niệm, vô luận là bao xa, vô luận là xa nhau bao lâu, sợi dây kia đều ở đó, gắn vào tay trái của cậu, gắn vào tay phải của tôi, không cần biết trên thế giới này có Nguyệt lão hay không, thế nhưng, nhất định phải tin tưởng, dây tơ hồng của Nguyệt lão nhất định tồn tại, tồn tại ở ngay trong tay của chúng ta.

Chu Niệm vuốt ngón tay áp út trên bàn tay trái của mình, đây là chiếc nhẫn thầy mua mà hắn đã lâu không có đeo, cho rằng ngón tay đã thô hơn một ít nên mang không vừa. Chỉ là, có thể thừa dịp này mà đổi một đôi mới.

— Thầy, em sẽ mang theo nhẫn hướng thầy cầu hôn.

Nhiều năm trước, hắn đã từng nói như thế.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

(1) Trùng dương : biển cả nghìn trùng.

(2) Nghiệp tâm : nghiệp = sự nghiệp; tâm = lòng, tư tưởng, tâm tư.

(3) Trù nghệ : kĩ năng nấu ăn. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện