Thu nhập của Chu Niệm coi như phi thường khả quan, lương một năm, tiền thưởng, công ty chia hoa hồng, hơn nữa chính hắn cũng có những nguồn đầu tư khác…

Thế mà, lại khiến cho Sở Mộ không có bao nhiêu quan tâm đến chuyện tiền tài, hơn nữa vì suốt ngày tiếp xúc số liệu số log đến đờ đẫn không khỏi mở to hai mắt mà nhìn.

Mỗi khi luật sư kế toán cố vấn đầu tư xử lý tiền tài của hắn, Chu Niệm luôn mang theo Sở Mộ bên người, sau đó đem phần tiền cùng tài sản phân làm hai phần năm năm, một phần cho hắn, một phần cho Sở Mộ, sau đó, trong sự kinh ngạc của Sở Mộ, anh trở nên phi thường giàu có.

Lần đầu tiên, dưới tình huống bất ngờ, ký tên đóng xong con dấu, sau hồi tưởng lại, Sở Mộ cuối cùng cảm thấy phi thường không đúng, anh bèn kéo Chu Niệm, “Chu Niệm, cậu làm cái gì vậy?”

Chu Niệm hôn lên mặt anh một cái, ôm anh nói, “Tuy rằng đồ của anh đồ của em đều là của chúng ta, nhưng mà, trên phương diện tiền bạc vẫn nên làm rõ một chút, loại quan hệ của chúng ta, nếu sau này thực sự xảy ra vấn đề, việc phân chia tài sản nhất định cũng xảy ra vấn đề, không bằng làm rõ ràng tất cả từ bây giờ, đến lúc đó, em yên tâm anh, mà anh cũng sẽ không chịu thiệt.”

Sở Mộ chỉ có thể kinh ngạc trừng lớn mắt, lời này của Chu Niệm rốt cuộc có ý gì. Quái lạ, khiến người ta không thể hiểu nổi.

“Nhưng mà, tiền lương của tôi không cao, tuy là chia tiền làm hai, nhưng kỳ thực chúng ta không dùng nhiều như vậy, tôi sao có thể lấy nhiều tiền của cậu như vậy?” Sở Mộ biết hành động của Chu Niệm là muốn tốt cho anh, nhưng không tránh được làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

“Anh lấy không phải là tiền của em, anh lấy chính là tiền của anh.” Chu Niệm thấy Sở Mộ tức giận, biết trong lòng anh khó chịu, bèn nghiêm túc nói chuyện với anh.

“Thực là hồ ngôn loạn ngữ.” Sở Mộ thấy Chu Niệm trịnh trọng như vậy, nhưng lời nói ra hoàn toàn xằng bậy, tuy không tức giận như bản thân nghĩ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Chu niệm nhìn bộ dạng giương quai hàm của Sở Mộ đáng yêu hệt như một đứa bé, tâm tư không khỏi khẽ động, hôn lên mặt anh một cái.

Dù rằng trước đây không thể dùng cốt đầu các nhân(1) để hình dung Sờ Mộ, nhưng anh cũng không có bao nhiêu thịt, bây giờ đã được dưỡng có thêm tí da thịt, Chu Niệm thường đưa Sở Mộ đi chơi bóng bơi lội vận động với hắn, da bị nắng phơi đen đi một ít, trên người cũng có một ít cơ bắp, vòng eo càng thêm mềm dẻo.

Gương mặt Sở Mộ vốn gầy gò, nhưng hiện tại đã có thêm thịt, nên Chu Niệm thường thích ninh mặt anh như trẻ con thế này, hoặc xoa vuốt vỗ về.

Sở Mộ luôn có cảm giác mình bị hắn đối đãi như một đứa trẻ.

“Em không có hồ ngôn loạn ngữ.” Chu Niệm nói, ngôn từ bỗng trở nên dịu dàng mà thâm tình, “Nếu không phải anh, em kiếm nhiều tiền như vậy làm cái gì, để tiền cho anh xem anh vui vẻ em mới có động lực, anh không thích, em sẽ không có động lực, không muốn nỗ lực. Cho nên, những cái này nên là của anh.”

Sở Mộ cắn môi không nói nên lời, những lời nói đang muốn xuất khẩu đều bị ngữ khí dịu dàng mà thâm tình của Chu Niệm đè xuống.

Anh ôm eo Chu Niệm, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn, từ lúc bị ôm đến trên giường, chính anh cũng cởi quần áo nhiệt tình đáp lại ham muốn của Chu Niệm.

Sau khi xong việc, Chu Niệm vỗ về lưng anh, nhẹ nói vào tai anh, “Mộ Mộ, đừng từ chối những vật ngoài thân em đưa cho anh, em phải đem những thứ này cho anh em mới an tâm, những lời em nói luôn tan vào không khi sau khi em nói xong, cho dù sẽ được nhớ mãi trong lòng, nhưng mà, đó cũng là những điều không thể thấy, em muốn cho anh những thứ có thể nhìn thấy được, để anh sau này càng có thêm đảm bảo. Chúng ta là vợ chồng, sau này sẽ mãi ở bên nhau, anh đừng để tâm những việc này, đừng tranh cãi với em những việc này có được không?”

Sở Mộ cố nén dòng lệ nóng hổi đang muốn trào ra viền mắt, nhẹ gật khuôn đầu đang vùi trong cổ Chu Niệm.

Kỳ thực anh hiểu rõ tâm ý của Chu Niệm, nhưng Chu Niệm lại không hiểu tâm ý của anh, nếu không có Chu Niệm, như vậy, tiền hay những vật chất khác có là cái gì, càng không có ý nghĩa gì với anh, anh cần nhiều lợi ích như vậy làm cái gì chứ.

Tuy rằng tiền không thể mua được ái tình, thế nhưng, Chu Niệm suy nghĩ cho Sở Mộ nhiều như vậy, phân tình ý này thực vì tiền mà dựng lên.

Tất cả tiền lương của Sở Mộ đều dùng vào cuộc sống của hai người, chỉ là, có đôi khi phí tổn quá lớn, tiền lương của Sở Mộ về điểm này hiển nhiên là phi thường thiếu.

Theo suy nghĩ của Sở Mộ, Chu Niệm giống như con sóc không ngừng thu thập đồ vật. Chính là, sóc thu thập thực vật cho mùa đông, Chu Niệm thì thu thập thứ khác.

Ngoại trừ biến tiền thành tài sản của mình, mỗi tháng Chu Niệm đều nộp lên phí sinh hoạt, cách ba năm thi thoảng mang theo món quà quý giá tặng về, trong đó có những thứ rất vô ích, Sở Mộ từng hỏi qua ý của Chu Niệm, những thứ kia sẽ một lần nữa được chuyển giao, hoặc mang đi bán.

Những năm trước kia, Sở Mộ tính toán tỉ mỉ, đồ ăn vặt mua cho Chu Niệm đều phải hảo hảo dự toán, lúc này nghiễm nhiên đã tài đạ khí thô(2), không cần phải so giá từng cái, tùy tiện mua này nọ, nhưng như vậy lại dẫn đến một vấn đề.

“Chu Niệm, tôi cảm thấy năng lực tính toán của tôi giảm xuống rồi.” Sở Mộ cầm quyển sách, thở dài.

“Vậy dùng máy tính đi!” Chu Niệm rất trí tuệ mà đáp, “Anh thích loại nào, em mua cho anh.”

Sở Mộ lắc đầu, “Tôi không phải ý này, tôi là nghĩ tôi tự nhiên biến ngốc như vậy, làm sao bây giờ?”

Chu Niệm cười nói, “Biến ngốc cũng không sao, em sẽ không chê anh.”

Sở Mộ oán hận mà hừ một tiếng, “Cậu có ghét bỏ tôi, tôi cũng ỷ vô cậu.”

“Em cầu còn không được.” Chu Niệm vốn đang xem tiết mục kinh tế, lúc này không xem nữa, ôm Sở Mộ gặm cắn, Sở Mộ đương nhiên phản kháng vô dụng, cuối cùng chuyện này cũng chẳng được giải quyết.

Sở Mộ cảm thấy đầu của mình lúc thiếu linh hoạt lúc lại tỉnh táo, lúc sau có đoạn thời gian muốn chơi mạt chược để nhớ bài, nhưng sau đó cảm thấy việc này không có ý nghĩa, bèn từ bỏ.

Chu Niệm không chỉ thích đưa tiền cho Sở Mộ giữ, còn rất thích ăn.

Nếu hắn ở bên ngoài ăn được món gì ngon, thì nhất định sẽ dẫn Sở Mộ đến ăn, những khi Sở Mộ không muốn đi, hắn sẽ chọn món đưa đến tận nhà.

Có một lần Chu Niệm đi công tác ở Nhật Bản ăn được món mì rất ngon, một ngày nọ sau đó Chu Niệm mang theo Sở Mộ đến nếm thử, để ăn món ấy, Sở Mộ thật sự mệt đến chết đi sống lại, sau đó liền ra lệnh cấm Chu Niệm không được giày vò như vậy, Chu Niệm mới mới bỏ đi sở thích này.

Sở Mộ không quá để tâm đến nhu cầu ăn uống, tuy hành động của Chu Niệm làm anh cảm động, nhưng cũng làm anh thực cảm thấy phiền phức, vậy mà, sau đó, anh lại đi mua không ít sách về phương diện nấu ăn về nghiên cứu, còn theo đầu bếp Chu gia học vài món sở trường.

Cứ như vậy, để ở nhà thưởng thức món ăn tình yêu, Chu Niệm thoái thác không ít tiệc rượu, dành nhiều thời gian ở nhà hơn.

♥ ♥ ♥ ♥ ♥

(1) Cốt xương các nhân : miêu tả hình dáng gầy gò.

(2) Tài đại khí thô : có nhiều tài sản khí khái bất phàm
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện