Edit: Hãy gọi tôi là Dờ try hard
"Quý Hoài, cậu... không sao chứ?" Thành viên ban thể dục lo lắng cúi xuống kéo Quý Hoài dậy, Quý Hoài chống tay lên đất, bủn rủn chưa thể đứng lên.
Toàn thân cậu run rẩy, cậu sợ hãi. Dường như cậu đang chìm vào một cơn ác mộng, ngón tay vô thức muốn bắt lấy cái gì đó.
Thành viên ban thể dục chấn kinh, lập tức kéo Quý Hoài đứng lên, "Quý Hoài, sao tay cậu đầy máu vậy?" Quý Hoài cào lòng bàn tay, dựa vào thành viên ban thể dục mới đứng lên được.
Cậu hoảng hốt đi ra ngoài, thành viên ban thể dục vẫn theo sau, bỗng nhiên Quý Hoài dừng lại, thành viên ban thể dục cũng phanh gấp. Quý Hoài xoay lại nhìn về phía Diêu Ngụy.
Cả phòng im lặng nhìn Quý Hoài. Lúc Quý Hoài quay đầu lại nhìn, Diêu Ngụy kinh hãi vì sự tàn nhẫn hiện lên trong mắt cậu. Nhưng chỉ chốc lát sau Quý Hoài đã đè cảm xúc ấy xuống, giọng nói cậu có chút khàn đặc, khó nhọc lên tiếng: "Diêu Ngụy, tôi muốn nhờ cậu một việc."
Diêu Ngụy nhìn ánh mắt Quý Hoài, gật gật đầu: "Cậu cứ nói đi."
"Video vừa nãy không được phát ở đây nữa, không được phát ở bất kỳ đâu khác, cũng không được lén tiết lộ ra ngoài. Cậu gửi video cho tôi, sau đó xóa toàn bộ file gốc của video, chuyện này coi như tôi nợ cậu một lần."
Vẻ mặt Diêu Ngụy trở nên khôn khéo, Quý Hoài nhìn thẳng vào Diêu Ngụy, cậu ta thấy được sự quyết đoán và tàn nhẫn trong mắt Quý Hoài, cuối cùng đành nói: "Được, để tôi đưa cho cậu, tôi ghi nợ đấy nhé."
"Cảm ơn." Quý Hoài gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài, bước chân càng lúc càng nhanh, chốc lát sau đã mất dạng.
Quý Hoài vọt ra cửa, Giang Tử Mặc đã sớm không còn ở đó nữa. Cậu lấy di động ra gọi cho Giang Tử Mặc, bên kia không nghe máy. Mắt Quý Hoài đỏ lên, cậu đi ra ven đường bắt taxi về nhà, chỉ có về nhà mới có thể đuổi kịp chú Mặc, chỉ có về nhà mới có thể nói cho rõ ràng, rằng không phải cậu đang trốn tránh hắn.
Chú Mặc nhất định đã hiểu lầm rồi, cậu nhận ra sự thống khổ thất vọng trong mắt Giang Tử Mặc, điều đó khiến cậu rất đau lòng. Cậu trốn không phải vì chuyện cái video, thậm chí cậu còn cảm thấy phẫn nỗ và xót lòng. Video vừa phát là cậu đã nhận ra ngay là ai, cho dù là Giang Tử Mặc của năm 15 tuổi, cậu liếc mắt là nhận ra.
Nhưng, nhưng! Mười lăm năm trước Giang Tử Mặc sao lại có thể bị đối xử như vậy, cậu muốn nhào lên giết chết cái tên đã đối xử với Giang Tử Mặc như thế. Cậu muốn chặt từng ngón tay, sau đó móc mắt hắn ra, phải tra tấn hắn đến chết!!!
Cậu phẫn nộ muốn giết tên đó, bằng mọi giá phải giết chết tên đó!
Cậu đau lòng, cậu khổ sở, nháy mắt toàn thân cậu run rẩy, lòng bàn tay bị siết cào chảy máu, cậu không khống chết được cảm xúc phẫn nộ ấy nên lúc Giang Tử Mặc tới, cậu không dám quay đầu lại nhìn, cậu sợ rằng giây phút mình quay ra, vẻ đau khổ trên mặt mình sẽ làm Giang Tử Mặc tổn thương.
Người như chú Mặc có bao nhiêu kiêu ngạo? Kiêu ngạo đến độ tự gánh vác một mình chứ không bao giờ muốn để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác. Tựa như cái lần phải vào cục cảnh sát, từ đầu đến cuối, Giang Tử Mặc không hề cho Quý Hoài biết chuyện. Tựa như mỗi lần trời đổ mưa, Giang Tử Mặc sẽ tự nhốt mình trong phòng không cho ai đi vào. Tựa như ban đêm ngồi xem Cừu Vui Vẻ, hắn sẽ chỉnh về chế độ yên lặng. Tựa như vết sẹo trên lưng hắn, hắn không muốn kể cho người nào khác.
Cho dù Quý Hoài chỉ nghe kể lại, nhưng cậu cảm nhận được sự đau khổ toát lên trong từng câu chữ.
Một Giang Tử Mặc như vậy, lại khuất nhục bị chiếu lên màn hình lớn cho tất cả mọi người xem. Cho dù họ không biết đứa trẻ đó là ai, nhưng Quý Hoài biết, chú Mặc cũng biết là Quý Hoài biết.
Cho nên lúc hắn đến, hắn muốn mang Quý Hoài đi cùng hắn.
Nhưng Quý Hoài thì sao? Cậu giận dữ tự tát mình một phát, một cái tát này cũng chẳng bù đắp được sự đau lòng mà cậu đã gây ra cho Giang Tử Mặc, cậu cũng đáng chết, giống như tên kia vậy!
Nếu cậu không tự suy diễn, cậu sẽ không trốn tránh đi như vậy. Nếu cậu không tự cho rằng mình đã bị người khác chạm vào không còn mặt mũi nhìn Giang Tử Mặc nữa, cậu sẽ không trốn tránh đi như vậy. Đều là do cậu tự cho mình là đúng. Thời điểm đó, cậu nên không nói gì cả, sau đó đứng lên đi cùng chú Mặc mới đúng.
Cậu trốn tránh, sau đó lập tức đuổi theo, nhưng cũng không tài nào bù đắp được tổn thương nữa rồi. Cậu cắn chặt răng, đến nói chuyện còn không nói nên lời, lại còn muốn giữ chú Mặc lại.
Quý Hoài, mày vẫn là tên ngu xuẩn yếu đuối như thế, thậm chí mày chẳng thể làm chú Mặc yên tâm.
Mày thực sự là nên chết quách đi cho rồi!
Quý Hoài lại hung hăng tát mạnh mình một cái, cậu đứng ở cạnh đường, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Không có chiếc xe nào dừng lại, Quý Hoài liền xoay người chạy về nhà, cậu muốn mau chóng trở về nhà.
"Quý Hoài!" Tiêu Trình chạy từ phía sau đến bắt lấy cánh tay Quý Hoài: "Cậu đang làm gì vậy?" Ánh mắt Tiêu Trình nhìn xuống hai bàn tay Quý Hoài, trên mặt còn in hai dấu tát, vừa rồi cậu ta ở bên kia đường nhìn thấy hết thảy hành động của Quý Hoài.
"Tiêu Trình?" Quý Hoài hồi thần, lập tức đảo ngược lại bắt lấy tay Tiêu Trình, "Lúc tôi ngủ đã xảy ra chuyện gì??"
Ánh mắt Tiêu Trình lóe lên, tránh né Quý Hoài, bình tĩnh nói: "Không có chuyện gì cả."
"Không có chuyện gì cả? Vậy quần áo của tôi là do ai cởi? Dấu vết trên người là do ai để lại!!??"
Tiêu Trình nghe Quý Hoài nói vậy, trên mặt hiện lên sự phẫn nộ, nhưng cậu ta vẫn nhịn xuống, nói: "Thật sự không có chuyện gì, cậu coi như là không có chuyện gì xảy ra đi."
"Sao tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra! Tôi... tôi đối mặt với chú Mặc thế nào đây, cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc có chuyện gì? Là ai? Hay chính là cậu?"
Tiêu Trình hất tay Quý Hoài ra, lớn tiếng nói: "Giang Tử Mặc! Giang Tử Mặc! Trong lòng cậu chỉ có Giang Tử Mặc thôi đúng không? Tôi nói tôi làm đấy, cậu không biết tôi mơ ước cậu từ lâu rồi à?!"
"Bốp!"
Quý Hoài tát mạnh Tiêu Trình một cái, sau đó vươn tay ra bóp cổ cậu ta, ấn Tiêu Trình lên gốc cây ven đường, cậu lạnh lùng nói: "Nếu thật sự là cậu, tôi sẽ giết cậu."
Tiêu Trình cười khổ một tiếng, không nói gì nữa. Quý Hoài siết chặt tay, Tiêu Trình nhìn thẳng vào mắt Quý Hoài, thời khắc ấy, Tiêu Trình thật sự cảm nhận được Quý Hoài muốn giết mình.
Cậu ta không thở nổi, sắc mặt dần tái đi, Quý Hoài đã đánh mất lý trí không thể nào khống chế chính mình. Có lẽ thời khắc này Tiêu Trình sẽ chết trong tay Quý Hoài, mà Tiêu Trình thì không hề phản kháng.
Đem lòng yêu say đắm mãi không chịu chết tâm, mà tới giây phút cuối kia tất cả sự kiên trì trước đó của Tiêu Trình đều tan biến, bay theo cát bụi.
Tiêu Trình nhắm mắt lại, tâm tàn ý lạnh.
Đột nhiên một người xông lên kéo Quý Hoài và Tiêu Trình ra. Lâu Việt đỡ Tiêu Trình, thét lên với Quý Hoài: "Quý Hoài cậu điên rồi, Tiêu Trình suýt chút nữa đã bị cậu..."
Quý Hoài đứng đó lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, Tiêu Trình sờ cổ, ho khan kịch liệt, Lâu Việt lo lắng vỗ vỗ lưng cậu ta, "Anh có sao không? Có nghiêm trọng không? Em... em đưa anh đi viện."
Tiêu Trình khoát tay, lại ho một lúc lâu mới khôi phục bình thường. Cậu ta hất tay Lâu Việt ra, nhìn Quý Hoài nói: "Không phải tôi, là Hạ Dật."
Quý Hoài trừng mắt lên, Tiêu Trình lại tiếp tục nói: "Tôi đưa cậu về phòng rồi xuống tìm đám Diêu Ngụy, lúc tôi lên thì thấy Hạ Dật đang.... nhưng mà hắn ta đang làm dở thì tôi cản lại, cho nên cậu không sao cả, không việc gì mà không dám đối mặt với Giang Tử Mặc."
Quý Hoài chán ghét nhíu mày lại, Là Hạ Dật thì độ kinh tởm còn cao hơn. Hạ Dật, xem ra trận đòn đó vẫn còn nhẹ lắm, cậu sẽ không bỏ qua cho hắn nữa. Quý Hoài xoa xoa mí mắt dần bình tĩnh lại, cậu nhìn vết ứ trên cổ Tiêu Trình, có chút tự trách, "Xin lỗi, tôi hơi kích động."
Tiêu Trình lại khoát tay, bình thản rời đi. Lâu Việt nhìn theo bóng dáng Tiêu Trình, lại nhìn Quý Hoài, sau đó xoay người đuổi theo Tiêu Trình. Cậu chạy tới bên cạnh Tiêu Trình, sốt ruột nói: "Tiêu Trình, anh nên đi bệnh viện xem sao đi."
"Không đi."
"Đi bệnh viện đi, tím bầm hết cả rồi...."
"Đm nói nữa là ăn đấm."
Lâu Việt ngậm miệng, Tiêu Trình liếc cậu một cái, nhíu mày: "Đừng đi theo anh, về đi."
"Anh về nhà thì em cũng về nhà, nhà chúng ta ở cùng một hướng còn gì." Lâu Việt giải thích.
"Muốn ăn đấm đúng không? Anh không về nhà, em về đi."
"Thế anh đi đâu?"
Tiêu Trình dừng bước, quay đầu ảo não nhìn Lâu Việt: "Nếu em còn không ngậm mồm vào..."
"Em im." Lâu Việt lập tức đưa tay lên bịt miệng, mở đôi mắt to tròn vô tội nhìn Tiêu Trình.
Tiêu Trình lại trừng mắt nhìn cậu, tiếp tục đi, Lâu Việt đứng im chẳng được bao lâu, lại bám theo Tiêu Trình. Lần này cậu đi cách Tiêu Trình cả mét, Tiêu Trình đi nhanh thì cậu đi nhanh, Tiêu Trình đi chậm cậu liền đi chậm.
Tiêu Trình đang nẫu ruột muốn chết lại còn bị Lâu Việt quấy rầy, cậu ta xoay người lại bước về phía Lâu Việt. Lâu Việt cả kinh, lùi về phía sau. Tiêu Trình đưa tay quàng lấy cổ Lâu Việt kéo vào trong ngực.
Lâu Việt vội nhấc tay đầu hàng: "Em không theo nữa, không đi theo nữa, anh đừng đánh em mà, em..."
"Về nhà mách chứ gì?" Tiêu Trình ác ý vỗ vỗ mặt Lâu Việt.
Lâu Việt tủi thân, lí nhí nói: "Em đã bảo là về mách đâu."
"Từ nhỏ tới lớn toàn tố cáo anh, anh còn lạ quá cơ."
Lâu Việt nóng nảy: "Anh nhớ kỹ như thế làm gì nhờ? Đều là chuyện hồi bé tí, bây... bây giờ em có mách nữa đâu."
"Thế thì ngoan ngoãn trở về đê, đừng có bám đuôi anh nữa, anh bực lên là em ăn đấm đấy." Tiêu Trình dứ dứ nắm đấm, sau đó buông Lâu Việt ra.
"Cũng có phải lần đầu tiên anh đánh em đâu." Lâu Việt rầm rì.
Tiêu Trình quắc mắt liếc Lâu Việt, không so đo nữa. Vừa lúc đi tới cửa một quán bar, Tiêu Trình bước vào trong, Lâu Việt do dự một lúc rồi cũng theo vào.
Quý Hoài vừa đi vừa đón xe ven đường, vất vả lắm mới gọi được xe, sau khi lên xe cậu liền báo địa chỉ. Cậu cầm di động lên gọi thử cho Giang Tử Mặc, hắn không nghe, cậu vẫn gọi tiếp.
Cậu tập trung nhìn di động không để ý tới bên ngoài, chờ lúc cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện ra có điều không đúng.
"Đây đâu phải đường về nhà..."
"Ưm..." Cậu kêu lên một tiếng, sau đó ngất đi.
- ------------
Bàn tay gõ chữ vì cộng đồng của anh Dờ đã nổi cành nổi củ thế này rồi đây, mai lại đăng tiếp vậy =))) các cô thương chú thương em thì nhân tiện thương anh Dờ với =))))
Danh sách chương