Edit: Dép

Ngay sau đó Giang Tử Mặc lạnh mặt xuống, Quý Hoài cũng thu lại tươi cười, cẩn thận hỏi: "Sao... sao vậy?"

"Quý Tiểu Hoài, nếu lần sau còn dám đến mấy club hỗn loạn như thế, xem tôi dạy dỗ em thế nào."

"Sẽ không đâu." Quý Hoài lắc lắc đầu.

Vẻ mặt Giang Tử Mặc trở nên lạnh lùng, Quý Hoài nghĩ rằng hắn mất hứng vì cậu đã tới club kia, liền chống người ngồi dậy kéo tay Giang Tử Mặc, chưa cầm được vào tay hắn thì lại động đến vết thương trên người, cậu "á" một tiếng, đau tới nhăn mày.

Giang Tử Mặc trầm mặt, Quý Hoài vừa đau vừa lén nhìn hắn. Cậu lại vươn tay ra, Giang Tử Mặc nhíu mày bắt lấy tay cậu. Quý Hoài lắc lắc tay Giang Tử Mặc, nhõng nhẽo nói: "Đừng giận mà, về sau em không tới những chỗ như thế nữa."

Ánh mắt Giang Tử Mặc nặng nề nhìn cậu, cuối cùng hắn khẽ thở dài, hắn xoa đầu Quý Hoài, nhẹ giọng nói: "Tôi đi gọi bác sĩ tới khám cho em."

Quý Hoài gật gật đầu, mắt vẫn nhìn theo Giang Tử Mặc khi hắn ra cửa.

Cậu rụt vào trong chăn, xương sườn bị gãy nên ngực rất đau, cử động hơi mạnh là sẽ tác động vào vết thương. Cậu chậm rãi thở ra một hơi sau đó nằm nhìn trần nhà. Cậu biết ánh mắt nặng nề vừa rồi của Giang Tử Mặc là có ý gì, chú Mặc thấy có lỗi với cậu, bao gồm cả chuyện cái video, hay khi hắn kiên quyết xoay người bỏ đi, và cả những vết thương trên người cậu.

Nhưng Quý Hoài chỉ cần nghĩ tới Giang Tử Mặc thời niên thiếu trong video kia là tim cậu lại nhói lên, thời điểm Giang Tử Mặc bùng nổ, cảnh tượng máu thịt lẫn lộn đó làm cậu càng thêm đau khổ.

Một lát sau Giang Tử Mặc dẫn theo hai bác sĩ về, hắn bước tới bên Quý Hoài, Quý Hoài quay đầu ra cười nhìn hắn.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Giang Tử Mặc dịu đi, hắn phất tay với hai bác sĩ: "Mau khám cho em ấy đi, em ấy cứ kêu đau suốt."

"Em không..." Quý Hoài bị Giang Tử Mặc trừng mắt liền ngậm miệng.

Hai bác sĩ già khám sơ qua, xem miệng vết thương của Quý Hoài, Giang Tử Mặc ở một bên nhíu mày nói: "Các ông nhẹ tay thôi, em ấy sợ đau."

Bác sĩ già nhìn Quý Hoài, Quý Hoài nhíu mi, sau đó cố ý "hmm" kêu đau một chút. Vị bác sĩ già lắc đầu cảm thán: "Giới trẻ bây giờ..."

Quý Hoài đỏ mặt nhìn Giang Tử Mặc, thấy hắn vẫn chăm chú nhìn động tác tay của bác sĩ. Cho tới khi vị bác sĩ già bỏ tay khỏi người Quý Hoài, Giang Tử Mặc lập tức đi lên kéo chăn đắp kín cho Quý Hoài.

"Cứ dưỡng thương cho tốt là được, bây giờ không được cử động quá mạnh, sẽ ảnh hưởng đến miệng vết thương, đồ ăn cũng cần chú ý kiêng khem."

Giang Tử Mặc còn thật sự chăm chú nghe, sau đó tiễn bác sĩ ra cửa. Sau khi trở về, Quý Hoài xụ mặt uể oải, Giang Tử Mặc hỏi: "Làm sao?"

"Ý của bác sĩ có phải là... bảo bây giờ chúng ta không được.... ha?"

"Cái gì?" Giang Tử Mặc nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Không được cử động quá mạnh đó." Quý Hoài đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt Giang Tử Mặc, "Vậy là không được làm chuyện trên giường nữa đúng không."

Giang Tử Mặc vẫn luôn lo lắng cho vết thương của Quý Hoài nên không hề nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghe giọng điệu buồn rầu tiếc nuối của Quý Hoài, hắn nhịn không được nở nụ cười.

Hắn đứng dậy cúi xuống hôn lên môi Quý Hoài, sau đó đem tay luồn vào chăn nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cậu.

"Quý Tiểu Hoài, em muốn?"

"Em..." Quý Hoài vốn không quan tâm lắm, nhưng khi nghe Giang Tử Mặc dùng giọng trầm trầm nói thế, thắt lưng cậu liền mềm nhũn, hơi nhát gan, "Không phải là muốn lắm, chỉ một chút xíu thôi, một xíu."

Giang Tử Mặc lại hôn lên mắt Quý Hoài, Quý Hoài run rẩy hàng mi, kéo ống tay áo Giang Tử Mặc, Giang Tử Mặc đè giọng nói: "Đừng dâm như thế. "

Quý Hoài lập tức đỏ bừng từ mặt xuống cổ, Giang Tử Mặc cắn môi dưới của cậu, dứt khoát kéo cổ áo Quý Hoài để cậu nằm xuống.

"Đừng nghịch, em còn bị thương." Giang Tử Mặc không cần thận suýt nữa đè vào vết thương của cậu.

"Em... em không cử động sẽ không động tới vết thương." Quý Hoài xấu hổ tới mức mắt ứa hơi nước, cậu cắn môi, không chịu buông Giang Tử Mặc ra.

"Sao hôm nay lại chủ động như vậy? Không sợ đau nữa à?"

"Em không sợ đau, em sẽ ngoan mà, không đụng tới miệng vết thương đâu." Quý Hoài nói một hồi mà Giang Tử Mặc vẫn không nhúc nhích, giọng cậu ngày càng nhỏ, mắt cũng ngày càng đỏ lên, "Nhé?"

Giang Tử Mặc vừa xót vừa thương, chỉ cảm thấy Quý Hoài nói gì hắn cũng sẽ đồng ý. Hắn hung hăng hôn lên môi cậu, nhe răng nanh, làm loạn bên trong miệng Quý Hoài. Quý Hoài thả lỏng thân thể, ngẩng đầu lên nghênh đón nụ hôn của Giang Tử Mặc.

Nhưng chỉ chốc lát sau Quý Hoài bắt đầu khó thở, ngực đau muốn vỡ tung, Giang Tử Mặc phát hiện ra không đúng liền buông cậu ra, Quý Hoài ho dữ dội.

Giang Tử Mặc vừa giận vừa thương, giận chính mình sao lại đồng ý làm liều với Quý Hoài.

Hắn rót một ly nước cho Quý Hoài, vỗ vỗ lưng cậu đút cậu uống nước. Uống xong sắc mặt Quý Hoài tốt hơn hẳn, hắn mới bắt đầu tỏ ra hung dữ: "Quý Tiểu Hoài, bây giờ không phải lúc, nếu muốn thì về nhà rồi sẽ cho em."

Hắn ngẫm nghĩ rồi bồi thêm một câu: "Bây giờ muốn cũng phải nhịn lại."

Quý Hoài tựa vào lồng ngực Giang Tử Mặc ho sù sụ, không dám làm loạn nữa. Cậu bỗng dưng hơi tủi thân, thấp giọng nói: "Trước kia anh bảo là muốn làm ở bệnh viện một lần mà? Nói là muốn đặt em lên giường bệnh, không cho em kêu cũng sẽ không cho em động đậy, còn nói muốn em mặc đồ y tá..."

Giang Tử Mặc bị Quý Hoài làm cho trán nảy gân xanh, hình ảnh mà Quý Hoài vẽ ra rất là đẹp, nhưng Quý Hoài còn thương trên người, Giang Tử Mặc đành áp chế ý tưởng đó xuống.

Hắn lạnh giọng giáo huấn: "Nháo loạn cái gì đó? Bây giờ là lúc làm mấy chuyện ấy sao? Vết thương còn chưa khỏi, lại.... lại còn câu dẫn tôi. Nếu tôi làm liều với em, em không cần thân thể này nữa đúng không? Dâm thành như thế là học từ ai?"

Sau khi nghe Giang Tử Mặc nói thì Quý Hoài lại sặc ho, cậu vừa thẹn vừa xấu hổ, định rời khỏi lồng ngực Giang Tử Mặc rụt vào trong chăn, nhưng Giang Tử Mặc không cho cậu đẩy ra, tức giận nói: "Vẫn còn giận lẫy được? Đừng tưởng bị bệnh thì có thể uy hiếp được tôi. Làm trọn gói là không thể nào đâu."

Quý Hoài cũng không biết vì sao mà có thể bắt ngay được môt ý nghĩa khác trong lời nói của Giang Tử Mặc, cậu mở miệng nói: "Vậy... làm một nửa thì được chứ?"

Giang Tử Mặc lại nổi giận ấn Quý Hoài xuống giường đắp kín chăn cho cậu, cuối cùng dạy dỗ: "Cũng không được, chờ em khỏe lại rồi muốn làm ở đâu tôi cũng chiều em."

Quý Hoài kéo chăn lên che mặt, vốn dĩ cậu muốn làm cho Giang Tử Mặc vui vẻ nên mới cố ý lấy hết dũng khí mở miệng nói muốn làm ở phòng bệnh một lần, nhưng Giang Tử Mặc thế mà lại nghĩ cậu đang thèm muốn, còn bị hắn mắng là "dâm"??

Cậu... cậu sao có thể dâm được chứ??!! Cậu chỉ thuận theo sở thích của chú Mặc thôi mà???!!

Dường như Giang Tử Mặc đấu tranh nội tâm rất lâu, nhưng thật ra chỉ có nửa phút, hắn kéo chăn xuống, bắt đắc dĩ thỏa hiệp: "Được rồi, nếu em đã muốn vậy thì chúng ta làm một nửa, em có muốn nữa cũng chỉ được làm một nửa thôi."

Quý Hoài: ".............."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện