Edit: Dép
Quý Hoài nhìn thấy hắn lập tức lùi về phía sau một bước. Người đàn ông làn da tái nhợt thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, lại thản nhiên rời ánh mắt đi.
"Tử Mặc, chú về rồi đấy à." Tiêu Thanh Thanh, con dâu thứ của Hoa gia đon đả chào, lại nhìn thấy ánh mắt có ý tránh né của hắn, tự cảm thấy xấu hổ vì đã mở miệng, phút chốc cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Sao thế? Sợ tôi nhìn được cái gì không nên nhìn sao?" Người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, châm chọc nói.
"Tử Mặc, chú còn chưa ăn cơm đúng không, tụi chị cũng vừa mới bắt đầu ăn, chú... muốn dùng bữa luôn không?" Con dâu trưởng Tề Nguyệt đứng lên nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông thản nhiên thả một tiếng hừ mũi, sau đó ngồi vào bàn cơm, đem bâton đưa cho vệ sĩ, "Ăn chứ sao không, chẳng lẽ tôi còn sợ các người hạ độc."
"Tử Mặc, chú nói gì kỳ vậy." Tề Nguyệt ngượng ngùng.
Xắn tay áo sơmi thuần màu trắng lên, cổ tay gầy gầy lộ ra, động tác của hắn không nhanh không chậm, cực kỳ tao nhã, tất cả mọi người đều đứng một bên nhìn, không ai dám lên tiếng.
Hầu gái mang bát đũa sạch ra, cẩn thận đặt trước mặt Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc cầm đũa lên bằng những ngón tay thon dài, nâng mắt hỏi: "Sao cứ đứng hết thế kia, không ăn à?"
Hoa lão gia Hoa Chính Diệu gõ gõ gậy lên đất, ngồi xuống đầu tiên, nói: "Chẳng mấy khi Tử Mặc tới dùng cơm, cả nhà ngồi xuống hết đi, đứng làm gì."
Lúc này mọi người mới lục tục ngồi xuống, như là có ăn ý ngầm, chờ Giang Tử Mặc động đũa thì họ mới dám bắt đầu ăn. Trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh, không khí như ngưng đọng, không ai nói năng gì.
Quý Hoài đứng ở cửa giữa phòng khách và phòng ăn, ánh mắt rũ xuống, hai chân muốn lui về phía sau, người Hoa gia cho tới bây giờ hình như không để ý tới cậu lắm, cậu có nên thừa dịp này mà trốn đi hay không.
Cậu giương mắt lén liếc bọn họ một cái, ai ngờ lúc này bụng lại phát ra tiếng "òn ọt" vang dội. Quý Hoài lập tức ôm bụng, xấu hổ cùng cực.
Trong phòng ăn ngoại trừ tiếng bát đũa thì không còn âm thanh gì, cho nên lúc tiếng ọt ọt vang lên, mọi người đều nhìn qua chỗ Quý Hoài, lại là khinh thường.
Giang Tử Mặc đột nhiên bật cười, "Đây là con trai của anh ba? Tên là gì thế?"
Con dâu thứ của Hoa gia Tiêu Thanh Thanh lập tức ân cần trả lời như muốn lấy lòng: "Chú ba nói hình như là... Hoa Chi."
"Không phải, tôi là Quý Hoài." Quý Hoài cắn môi lên tiếng phản bác.
Giang Tử Mặc nghe thấy câu này của cậu mới quay đầu lại nhìn. Quý Hoài không dám đối diện ánh mắt ấy, nhanh chóng cúi thấp đầu. Giang Tử Mặc nhìn xoáy tóc trên đầu cậu, không hiểu sao tự dưng nhếch miệng cười.
"Quý Hoài, lại đây cùng ăn đi." Giang Tử Mặc nói.
Tình huống này không giống đời trước làm Quý Hoài phát hoảng. Tuy rằng cậu sợ người Hoa gia, nhưng sợ thật sự thì chỉ có người này. Không riêng gì cậu, tất cả mọi người ở Hoa gia đều sợ hắn.
"Chú bảo lại đây, không nghe thấy sao!" Giang Tử Mặc lớn tiếng vỗ bàn, tất cả mọi người run rẩy.
Quý Hoài chẳng khác gì cầy sấy, đời trước rõ ràng là tối hôm nay cậu không được ăn cơm, tất cả mọi người đều quên mất cậu. Nhưng cậu quên rằng, đời trước cậu không có ý định trốn khỏi khách sạn nên Hoa Duẫn Quan không hà khắc với cậu, ba bữa đều cho cậu ăn no.
Ai ngờ được, đời này chỉ vì đói bụng một ngày, phát ra tiếng kêu khiến Giang Tử Mặc chú ý.
Quý Hoài vân vê mép áo, chần chừ bước lên. Đi đến gần bàn ăn, người hầu nhanh tay lấy thêm một chiếc ghế, Giang Tử Mặc lại nói: "Đặt ở bên cạnh tôi."
Người hầu bất ngờ, cũng không dám phản bác, nhanh chóng đặt thêm một ghế cạnh Giang Tử Mặc. Tim Quý Hoài đã nhảy lên tận họng, cậu cẩn thận thả chậm nhịp thở.
"Ngồi, đừng để chú phải nói lần hai."
Quý Hoài cúi thấp đầu, cẩn thận ngồi xuống ghế, khí tức lạnh lùng tỏa ra từ người bên cạnh khiến toàn thân cậu cứng nhắc. Mọi người kinh ngạc đánh giá cậu, không ai ngờ Giang Tử Mặc sẽ đối xử đặc biệt với cậu như vậy. Dù cho sự đối xử đặc biệt này là tốt hay xấu, tóm lại là lần đầu tiên.
"Ăn đi." Giang Tử Mặc tùy tiện gắp một miếng cá để vào bát Quý Hoài. Quý Hoài đã sớm đói mờ mắt, nhưng trước mặt Giang Tử Mặc cậu lại không dám thả lỏng. Lòng bàn tay cậu toàn là mồ hôi lạnh, cầm đũa lỏng lẻo, không cẩn thận làm rơi một chiếc.
Quý Hoài sợ tới mức toàn thân cứng còng. Trên bàn cơm Hoa gia, trừ Giang Tử Mặc là ngoại lệ thì ai cũng đều quy củ, không làm mất lễ nghi.
"Mang một đôi đũa khác ra."
Người hầu vốn cho rằng loại con hoang không lên nổi mặt bàn này sẽ vì thất lễ mà bị đuổi xuống, nhưng không ngờ Hoa lão gia tử còn chưa lên tiếng, Giang Tử Mặc đã mở miệng.
Người hầu lập tức lấy một đôi đũa khác, Quý Hoài lau lau bàn tay đầy mồ hôi dưới mặt bàn rồi mới cầm chặt đũa.
Một lúc lâu không ai nói chuyện, cậu thấy hơi hoảng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn, lại đụng phải ánh mắt của Giang Tử Mặc. Quý Hoài dựng tóc gáy, còn Giang Tử Mặc thì cười nói: "Đúng là con trai của anh ba, nhưng sao lại nhát gan đến thế."
Nụ cười này của Giang Tử Mặc làm không khí ngưng đọng trở nên dễ thở hơn. Tiêu Thanh Thanh nhanh miệng tiếp lời, "Đúng thế nhỉ, nếu không nhìn diện mạo, thì chả ai nghĩ đây là con trai chú ba."
Quý Hoài cầm đũa cúi gằm mặt, cậu ăn từng miếng từng miếng, tuy mỗi miếng đều nhỏ nhưng tốc độ ăn lại nhanh, chẳng mấy chốc miệng đã căng phồng.
Quý Hoài thật sự đói muốn lả, cơm canh nóng hổi ăn vào miệng mới buông hết xuống cảm giác lo sợ hãi hùng cả ngày hôm nay. Cậu không dám phát ra tiếng động, chỉ cắm mặt gắp đồ ăn.
Mọi người lại bắt đầu động đũa, coi như Quý Hoài không tồn tại, Hoa lão gia lại càng không muốn liếc nhìn cậu.
Quý Hoài ăn rất nhanh, không cẩn thận bị nghẹn, cậu lấy tay che miệng, mặt đỏ bừng. Mọi người trong Hoa gia thấy cậu ăn mặc rách rưới, lai lịch thì không rõ ràng, thấy cậu liên tục thất lễ, càng cảm thất cậu không có quy củ, vô giáo dục.
Giang Tử Mặc cũng không để ý đến cậu nữa, giống như vừa nãy chỉ là hứng thú một chút mà thôi. Quý Hoài che miệng, càng không dám phát ra âm thanh gì.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng cười thánh thót vọng lại từ phía cửa, "Ông nội, mẹ, con về rồi đây."
Một cô bé mặc váy hồng bung xòe chạy vào, lúc nhìn thấy Giang Tử Mặc ngồi trong nhà ăn thì khựng lại, "Chú Mặc." Cô bé nhỏ nhẹ lễ phép chào.
Giang Tử Mặc cầm đũa gắp một cọng rau xanh, đặt vào trong bát nhưng không ăn. Cô bé thấy hắn không quay lại nhìn mình, lại thở phào nhẹ nhõm. Cô ríu rít chạy tới bên cạnh Hoa Chính Diệu, ôm ông ta một cái. Bấy giờ Hoa Chính Diệu mới nở nụ cười.
"Mẹ." Cô lại chạy tới bên cạnh Tề Nguyệt, nũng nịu ôm cổ bà.
Tề Nguyệt thấy con gái quay về, rất là vui, thầm thì nói: "Cẩm Tú, sao hôm nay lại quay về?"
"Ông bà ngoại muốn con ở lại đấy chứ, nhưng con thấy nhớ ông nội với mẹ quá nên quay về."
Lúc Quý Hoài nhìn thấy cô, vẻ mặt rất phức tạp, có thể nói là mang theo thù hận. Cậu rũ mắt xuống che đi vẻ mặt của mình. Đời trước, cậu đối đãi với cô bé này như chị gái, vậy mà cô ta lại hại chết cậu.
Nhớ lúc trước khi chết, Hoa Cẩm Tú nói chân tướng cho cậu nghe, cậu mới biết là mình hận, nỗi hận thù làm toàn thân cậu co giật, cậu cắn chặt răng kìm lại lòng hận thù và những giọt lệ đang chực trào trên khóe mắt.
"Không ăn cơm thì cút." Giang Tử Mặc đột nhiên lên tiếng, Quý Hoài tưởng là nói mình, cậu mãnh liệt ngẩng đầu lên, lại thấy Giang Tử Mặc chau mày nhìn Hoa Cẩm Tú.
Hoa Cẩm Tú đang nũng nịu với mẹ mình, không hiểu sao lại chọc giận Giang Tử Mặc, cô sợ tới mức nước mắt lưng tròng. Hoa Chính Diệu khoát tay, "Tử Mặc, Cẩm Tú chỉ là trẻ con thôi mà."
"Trẻ con à, ha." Giang Tử Mặc dứt khoát đứng lên, lật tung hết đồ ăn trên bàn.
Hành động bất thình lình của hắn làm cho mọi người bị văng đầy cơm canh dầu mỡ, Tề Nguyệt và Tiêu Thanh Thanh bẩn hết người, giận mà không dám nói. Hoa lão gia còn chưa nổi nóng nói gì tới bọn họ.
"Không ăn thì đừng ăn!" Giang Tử Mặc phủi phủi tay, lạnh lùng nói.
"Tử Mặc!" Hoa Chính Diệu cũng bị dính dầu mỡ, nhưng ông ta lại không trách cứ, chỉ bất đắc dĩ nói Giang Tử Mặc một câu.
"Chú Hoa, chú dạy dỗ trẻ con cho tốt, đừng để chúng nó làm phiền cháu."
Giang Tử Mặc nói xong liền lấy cây bâton trong tay vệ sĩ, đi ra ngoài. Sau khi hắn đi, ngoại trừ Hoa Chính Diệu không phát hỏa, tất cả mọi người đều giận dữ, "Ba, ba xem Giang Tử Mặc làm gì kìa, đang ăn cơm tối mà bị nó phá thành như vậy."
"Được rồi, không ăn nữa, về đi nghỉ đi." Hoa Chính Diệu cắt lời bọn họ, phất tay bảo bọn họ trở về.
Mọi người không cam lòng, nhưng chuyện như thế này trước giờ đã xảy ra nhiều rồi, lần nào bọn họ cũng phải cố mà nuốt trôi cục tức.
Sau khi mọi người đi hết, Hoa Cẩm Tú bĩu môi ôm eo Tề Nguyệt. Đột nhiên, ánh mắt cô liếc về phía Quý Hoài, "Mẹ ơi, nó là ai thế? Sao lại ở nhà mình?"
"Nó? À, đúng rồi." Tề Nguyệt giờ mới nhớ tới cậu, tùy tiện nói với người hầu, "Dọn cho nó cái phòng, cứ để nó ở đó trước đã, sau xem ba sắp xếp thế nào."
Con dâu trưởng Hoa gia, việc nên làm thì bà vẫn có thể làm. Nhưng Hoa Cẩm Tú sau khi nghe lai lịch của cậu, cứ luôn xét nét đánh giá cậu.
"Đừng nhìn nữa, về phòng thôi con."
"Mẹ, con không thích nó." Hoa Cẩm Tú nói thẳng với Tề Nguyệt.
Tề Nguyệt cũng không ngăn cản, bởi vì cả cái nhà này chẳng ai thích Quý Hoài cả, có điều bà vẫn nói: "Con không giống nó, đừng động vào nó, về đi ngủ đi."
Trước khi đi Hoa Cẩm Tú liếc Quý Hoài một cái, mà Quý Hoài cũng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô ta, Hoa Cẩm Tú sửng sốt, lập tức chán ghét rời mắt đi.
Quý Hoài bình tĩnh nhìn cô ta rời đi, cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Quý Hoài nhìn thấy hắn lập tức lùi về phía sau một bước. Người đàn ông làn da tái nhợt thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, lại thản nhiên rời ánh mắt đi.
"Tử Mặc, chú về rồi đấy à." Tiêu Thanh Thanh, con dâu thứ của Hoa gia đon đả chào, lại nhìn thấy ánh mắt có ý tránh né của hắn, tự cảm thấy xấu hổ vì đã mở miệng, phút chốc cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Sao thế? Sợ tôi nhìn được cái gì không nên nhìn sao?" Người đàn ông khẽ nhếch khóe miệng, châm chọc nói.
"Tử Mặc, chú còn chưa ăn cơm đúng không, tụi chị cũng vừa mới bắt đầu ăn, chú... muốn dùng bữa luôn không?" Con dâu trưởng Tề Nguyệt đứng lên nhẹ giọng hỏi.
Người đàn ông thản nhiên thả một tiếng hừ mũi, sau đó ngồi vào bàn cơm, đem bâton đưa cho vệ sĩ, "Ăn chứ sao không, chẳng lẽ tôi còn sợ các người hạ độc."
"Tử Mặc, chú nói gì kỳ vậy." Tề Nguyệt ngượng ngùng.
Xắn tay áo sơmi thuần màu trắng lên, cổ tay gầy gầy lộ ra, động tác của hắn không nhanh không chậm, cực kỳ tao nhã, tất cả mọi người đều đứng một bên nhìn, không ai dám lên tiếng.
Hầu gái mang bát đũa sạch ra, cẩn thận đặt trước mặt Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc cầm đũa lên bằng những ngón tay thon dài, nâng mắt hỏi: "Sao cứ đứng hết thế kia, không ăn à?"
Hoa lão gia Hoa Chính Diệu gõ gõ gậy lên đất, ngồi xuống đầu tiên, nói: "Chẳng mấy khi Tử Mặc tới dùng cơm, cả nhà ngồi xuống hết đi, đứng làm gì."
Lúc này mọi người mới lục tục ngồi xuống, như là có ăn ý ngầm, chờ Giang Tử Mặc động đũa thì họ mới dám bắt đầu ăn. Trên bàn cơm vô cùng yên tĩnh, không khí như ngưng đọng, không ai nói năng gì.
Quý Hoài đứng ở cửa giữa phòng khách và phòng ăn, ánh mắt rũ xuống, hai chân muốn lui về phía sau, người Hoa gia cho tới bây giờ hình như không để ý tới cậu lắm, cậu có nên thừa dịp này mà trốn đi hay không.
Cậu giương mắt lén liếc bọn họ một cái, ai ngờ lúc này bụng lại phát ra tiếng "òn ọt" vang dội. Quý Hoài lập tức ôm bụng, xấu hổ cùng cực.
Trong phòng ăn ngoại trừ tiếng bát đũa thì không còn âm thanh gì, cho nên lúc tiếng ọt ọt vang lên, mọi người đều nhìn qua chỗ Quý Hoài, lại là khinh thường.
Giang Tử Mặc đột nhiên bật cười, "Đây là con trai của anh ba? Tên là gì thế?"
Con dâu thứ của Hoa gia Tiêu Thanh Thanh lập tức ân cần trả lời như muốn lấy lòng: "Chú ba nói hình như là... Hoa Chi."
"Không phải, tôi là Quý Hoài." Quý Hoài cắn môi lên tiếng phản bác.
Giang Tử Mặc nghe thấy câu này của cậu mới quay đầu lại nhìn. Quý Hoài không dám đối diện ánh mắt ấy, nhanh chóng cúi thấp đầu. Giang Tử Mặc nhìn xoáy tóc trên đầu cậu, không hiểu sao tự dưng nhếch miệng cười.
"Quý Hoài, lại đây cùng ăn đi." Giang Tử Mặc nói.
Tình huống này không giống đời trước làm Quý Hoài phát hoảng. Tuy rằng cậu sợ người Hoa gia, nhưng sợ thật sự thì chỉ có người này. Không riêng gì cậu, tất cả mọi người ở Hoa gia đều sợ hắn.
"Chú bảo lại đây, không nghe thấy sao!" Giang Tử Mặc lớn tiếng vỗ bàn, tất cả mọi người run rẩy.
Quý Hoài chẳng khác gì cầy sấy, đời trước rõ ràng là tối hôm nay cậu không được ăn cơm, tất cả mọi người đều quên mất cậu. Nhưng cậu quên rằng, đời trước cậu không có ý định trốn khỏi khách sạn nên Hoa Duẫn Quan không hà khắc với cậu, ba bữa đều cho cậu ăn no.
Ai ngờ được, đời này chỉ vì đói bụng một ngày, phát ra tiếng kêu khiến Giang Tử Mặc chú ý.
Quý Hoài vân vê mép áo, chần chừ bước lên. Đi đến gần bàn ăn, người hầu nhanh tay lấy thêm một chiếc ghế, Giang Tử Mặc lại nói: "Đặt ở bên cạnh tôi."
Người hầu bất ngờ, cũng không dám phản bác, nhanh chóng đặt thêm một ghế cạnh Giang Tử Mặc. Tim Quý Hoài đã nhảy lên tận họng, cậu cẩn thận thả chậm nhịp thở.
"Ngồi, đừng để chú phải nói lần hai."
Quý Hoài cúi thấp đầu, cẩn thận ngồi xuống ghế, khí tức lạnh lùng tỏa ra từ người bên cạnh khiến toàn thân cậu cứng nhắc. Mọi người kinh ngạc đánh giá cậu, không ai ngờ Giang Tử Mặc sẽ đối xử đặc biệt với cậu như vậy. Dù cho sự đối xử đặc biệt này là tốt hay xấu, tóm lại là lần đầu tiên.
"Ăn đi." Giang Tử Mặc tùy tiện gắp một miếng cá để vào bát Quý Hoài. Quý Hoài đã sớm đói mờ mắt, nhưng trước mặt Giang Tử Mặc cậu lại không dám thả lỏng. Lòng bàn tay cậu toàn là mồ hôi lạnh, cầm đũa lỏng lẻo, không cẩn thận làm rơi một chiếc.
Quý Hoài sợ tới mức toàn thân cứng còng. Trên bàn cơm Hoa gia, trừ Giang Tử Mặc là ngoại lệ thì ai cũng đều quy củ, không làm mất lễ nghi.
"Mang một đôi đũa khác ra."
Người hầu vốn cho rằng loại con hoang không lên nổi mặt bàn này sẽ vì thất lễ mà bị đuổi xuống, nhưng không ngờ Hoa lão gia tử còn chưa lên tiếng, Giang Tử Mặc đã mở miệng.
Người hầu lập tức lấy một đôi đũa khác, Quý Hoài lau lau bàn tay đầy mồ hôi dưới mặt bàn rồi mới cầm chặt đũa.
Một lúc lâu không ai nói chuyện, cậu thấy hơi hoảng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn, lại đụng phải ánh mắt của Giang Tử Mặc. Quý Hoài dựng tóc gáy, còn Giang Tử Mặc thì cười nói: "Đúng là con trai của anh ba, nhưng sao lại nhát gan đến thế."
Nụ cười này của Giang Tử Mặc làm không khí ngưng đọng trở nên dễ thở hơn. Tiêu Thanh Thanh nhanh miệng tiếp lời, "Đúng thế nhỉ, nếu không nhìn diện mạo, thì chả ai nghĩ đây là con trai chú ba."
Quý Hoài cầm đũa cúi gằm mặt, cậu ăn từng miếng từng miếng, tuy mỗi miếng đều nhỏ nhưng tốc độ ăn lại nhanh, chẳng mấy chốc miệng đã căng phồng.
Quý Hoài thật sự đói muốn lả, cơm canh nóng hổi ăn vào miệng mới buông hết xuống cảm giác lo sợ hãi hùng cả ngày hôm nay. Cậu không dám phát ra tiếng động, chỉ cắm mặt gắp đồ ăn.
Mọi người lại bắt đầu động đũa, coi như Quý Hoài không tồn tại, Hoa lão gia lại càng không muốn liếc nhìn cậu.
Quý Hoài ăn rất nhanh, không cẩn thận bị nghẹn, cậu lấy tay che miệng, mặt đỏ bừng. Mọi người trong Hoa gia thấy cậu ăn mặc rách rưới, lai lịch thì không rõ ràng, thấy cậu liên tục thất lễ, càng cảm thất cậu không có quy củ, vô giáo dục.
Giang Tử Mặc cũng không để ý đến cậu nữa, giống như vừa nãy chỉ là hứng thú một chút mà thôi. Quý Hoài che miệng, càng không dám phát ra âm thanh gì.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng cười thánh thót vọng lại từ phía cửa, "Ông nội, mẹ, con về rồi đây."
Một cô bé mặc váy hồng bung xòe chạy vào, lúc nhìn thấy Giang Tử Mặc ngồi trong nhà ăn thì khựng lại, "Chú Mặc." Cô bé nhỏ nhẹ lễ phép chào.
Giang Tử Mặc cầm đũa gắp một cọng rau xanh, đặt vào trong bát nhưng không ăn. Cô bé thấy hắn không quay lại nhìn mình, lại thở phào nhẹ nhõm. Cô ríu rít chạy tới bên cạnh Hoa Chính Diệu, ôm ông ta một cái. Bấy giờ Hoa Chính Diệu mới nở nụ cười.
"Mẹ." Cô lại chạy tới bên cạnh Tề Nguyệt, nũng nịu ôm cổ bà.
Tề Nguyệt thấy con gái quay về, rất là vui, thầm thì nói: "Cẩm Tú, sao hôm nay lại quay về?"
"Ông bà ngoại muốn con ở lại đấy chứ, nhưng con thấy nhớ ông nội với mẹ quá nên quay về."
Lúc Quý Hoài nhìn thấy cô, vẻ mặt rất phức tạp, có thể nói là mang theo thù hận. Cậu rũ mắt xuống che đi vẻ mặt của mình. Đời trước, cậu đối đãi với cô bé này như chị gái, vậy mà cô ta lại hại chết cậu.
Nhớ lúc trước khi chết, Hoa Cẩm Tú nói chân tướng cho cậu nghe, cậu mới biết là mình hận, nỗi hận thù làm toàn thân cậu co giật, cậu cắn chặt răng kìm lại lòng hận thù và những giọt lệ đang chực trào trên khóe mắt.
"Không ăn cơm thì cút." Giang Tử Mặc đột nhiên lên tiếng, Quý Hoài tưởng là nói mình, cậu mãnh liệt ngẩng đầu lên, lại thấy Giang Tử Mặc chau mày nhìn Hoa Cẩm Tú.
Hoa Cẩm Tú đang nũng nịu với mẹ mình, không hiểu sao lại chọc giận Giang Tử Mặc, cô sợ tới mức nước mắt lưng tròng. Hoa Chính Diệu khoát tay, "Tử Mặc, Cẩm Tú chỉ là trẻ con thôi mà."
"Trẻ con à, ha." Giang Tử Mặc dứt khoát đứng lên, lật tung hết đồ ăn trên bàn.
Hành động bất thình lình của hắn làm cho mọi người bị văng đầy cơm canh dầu mỡ, Tề Nguyệt và Tiêu Thanh Thanh bẩn hết người, giận mà không dám nói. Hoa lão gia còn chưa nổi nóng nói gì tới bọn họ.
"Không ăn thì đừng ăn!" Giang Tử Mặc phủi phủi tay, lạnh lùng nói.
"Tử Mặc!" Hoa Chính Diệu cũng bị dính dầu mỡ, nhưng ông ta lại không trách cứ, chỉ bất đắc dĩ nói Giang Tử Mặc một câu.
"Chú Hoa, chú dạy dỗ trẻ con cho tốt, đừng để chúng nó làm phiền cháu."
Giang Tử Mặc nói xong liền lấy cây bâton trong tay vệ sĩ, đi ra ngoài. Sau khi hắn đi, ngoại trừ Hoa Chính Diệu không phát hỏa, tất cả mọi người đều giận dữ, "Ba, ba xem Giang Tử Mặc làm gì kìa, đang ăn cơm tối mà bị nó phá thành như vậy."
"Được rồi, không ăn nữa, về đi nghỉ đi." Hoa Chính Diệu cắt lời bọn họ, phất tay bảo bọn họ trở về.
Mọi người không cam lòng, nhưng chuyện như thế này trước giờ đã xảy ra nhiều rồi, lần nào bọn họ cũng phải cố mà nuốt trôi cục tức.
Sau khi mọi người đi hết, Hoa Cẩm Tú bĩu môi ôm eo Tề Nguyệt. Đột nhiên, ánh mắt cô liếc về phía Quý Hoài, "Mẹ ơi, nó là ai thế? Sao lại ở nhà mình?"
"Nó? À, đúng rồi." Tề Nguyệt giờ mới nhớ tới cậu, tùy tiện nói với người hầu, "Dọn cho nó cái phòng, cứ để nó ở đó trước đã, sau xem ba sắp xếp thế nào."
Con dâu trưởng Hoa gia, việc nên làm thì bà vẫn có thể làm. Nhưng Hoa Cẩm Tú sau khi nghe lai lịch của cậu, cứ luôn xét nét đánh giá cậu.
"Đừng nhìn nữa, về phòng thôi con."
"Mẹ, con không thích nó." Hoa Cẩm Tú nói thẳng với Tề Nguyệt.
Tề Nguyệt cũng không ngăn cản, bởi vì cả cái nhà này chẳng ai thích Quý Hoài cả, có điều bà vẫn nói: "Con không giống nó, đừng động vào nó, về đi ngủ đi."
Trước khi đi Hoa Cẩm Tú liếc Quý Hoài một cái, mà Quý Hoài cũng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô ta, Hoa Cẩm Tú sửng sốt, lập tức chán ghét rời mắt đi.
Quý Hoài bình tĩnh nhìn cô ta rời đi, cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Danh sách chương