Edit: Dép

Ngày hôm sau, Quý Hoài vào lớp học dưới ánh mắt kỳ dị của bạn cùng lớp. Không giống như ánh nhìn đánh giá học sinh mới ngày đầu tiên, hôm nay ánh mắt của chúng phức tạp hơn, có kinh ngạc, có khinh thường, có lạnh lùng, gì cũng có.

Quý Hoài hơi sững sờ, nháy mắt đã hiểu ngay.

Cậu ngồi vào chỗ của mình, lấy ra hai đề thi lớp 10 và 11 mà Lục Thất tìm cho cậu, thử làm để tìm cảm giác.

Sau khi chuông vào lớp reo lên, những ánh mắt đánh giá dò xét xung quanh mới thu lại. Giáo viên chủ nhiệm đứng cạnh nhìn cậu một lúc lâu, không nói gì, sau đó xoay người ra khỏi lớp. Tiết một là tiết Anh, vãn là cô giáo nghiêm khắc ngày hôm qua tới dạy, vừa lên lớp cô giáo liền buông giáo án quét mắt nhìn cả lớp ngồi dưới, nói: "Tôi nghe nói lớp ta có học sinh muốn nhảy lên học lớp 11. Đứng ra cho tôi xem em nào là viên ngọc trai bị vùi lấp ấy."

Cả lớp cúi đầu cười trộm, ánh mắt nhìn về phía Quý Hoài.

"Cười cái gì mà cười, cảm thấy rất là vinh dự đúng không, có bản lĩnh thì thi đại học ngay bây giờ đi, tôi nhất định không ngăn cản các cô các cậu." Cô giáo quát một tiếng, phía dưới im bặt.

"Sao nào, không dám đứng ra phải không? Trường học chúng ta không thiếu thiên tài, nhưng lần đầu tiên tôi nghe có học sinh muốn nhảy từ lớp 8 lên 11, không cần thi cấp 3 luôn đấy phải không?"

Quý Hoài buông bút nhìn tờ đề toán hình đã giải một nửa, bất đắc dĩ thở dài một hơi, đứng lên.

Cô giáo thấy cậu, cười lạnh: "Ngày hôm qua vừa tới trường báo danh, hôm nay đã muốn nhảy lớp, lại còn muốn vượt những ba lớp. Quý Hoài đúng không, tôi nghe nói trước kia em học cấp 1 cấp 2 ở huyện Vĩnh Xương* thành phố Y, nước ta bây giờ một cái trường làng trên núi cũng có thể dạy ra thiên tài rồi?"

Trong lớp lại rộ lên tiếng cười, mấy tên nghịch ngợm hiếu động còn cười thành tiếng rõ to, nhưng cô giáo cũng chẳng thèm nhắc.

Quý Hoài nghi ngờ cô giáo này với giáo viên chủ nhiệm khối cấp 3 hôm qua là người một nhà, diện mạo có tướng phu thê, ngay cả thái độ nói chuyện cũng như từ một lò đúc ra.

"Thưa cô, nửa tháng sau là thi giữa kỳ, lúc đó em sẽ tham gia kỳ thi liên trường và giành hạng nhất."

Lời này vừa nói ra, cả lớp cười rầm rầm, bọn trẻ nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một thằng thần kinh.

"Thật là tự cao tự đại!" Cô giáo cười lạnh một tiếng.

Sau tiết này, tin tức về một học sinh mới lớp 8-1 muốn giành top 1 kỳ thi toàn thành phố đã lan ra khắp nơi, đâu đâu cũng vang lên tiếng cười nhạo. Học sinh túm năm tụm ba thành từng đám, muốn xem tên óc chó nào đã phát ngôn câu đó.

Quý • óc chó • Hoài vẫn rất bình thản, tranh thủ chút thời gian giữa giờ làm hết nửa đề còn lại.

Đời trước, trừ việc ở Hoa gia cậu vẫn bị ức hiếp thì thành tích ở trường của cậu vẫn rất xuất sắc, ở Hoa gia, cậu như bị gông cùm xiềng xích trói buộc. Lúc bấy giờ cậu không tin vào bản thân, luôn hoài nghi chính mình, cho dù cậu có đứng nhất trường thì cậu vẫn rất tự ti khi ở Hoa gia.

Nhưng đời này lại một lần nữa tới trường, cậu đã thoát khỏi Hoa gia rồi, lòng cậu thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu tự tin trở lại, cho nên khi cậu nói ra câu ấy không phải là tự cao tự đại, mà là cậu thật sự cảm thấy mình có thể làm được.

Đời trước, cậu đánh bại tất cả đám thiên tài trong trung học Nhạc Vinh, ngồi vững vàng ở vị trí thứ nhất, chỉ cần cậu còn ở đó, người khác có ghen tỵ nghiến răng nghiến lợi thế nào thì cũng đừng hòng lấy hạng nhất.

Bây giờ chẳng qua chỉ là lấy hạng nhất một lần nữa, với cậu mà nói, chính là lặp lại con đường đã từng đi qua. Huống chi ở đời trước về sau cậu tiến rất xa, nếu không có chuyện bất ngờ cuối cùng kia, cậu đã tiếp tục đập cánh tung bay rồi.

Nhưng tất cả mọi người đều không nghĩ vậy, bọn họ mỉa mai châm biếm, chờ xem kịch vui.

Chuyện này không chỉ đồn đại trong phạm vi khối cấp 2 mà còn truyền đến tai khối cấp 3, làm cho đám thiên tài cực kỳ khó chịu, muốn tới chỉnh đốn tên học sinh ngu ngốc kiêu căng kia.

Tan học, Quý Hoài bị người chặn đường, cầm đầu là Hoa Cẩm Tú.

Hoa Cẩm Tú còn kinh ngạc hơn cả cậu, khiếp sợ kêu to: "Thật sự là mày sao! Thế mà lại là mày thật à!"

"Vì sao không thể là tôi?" Quý Hoài xốc cặp sách, thản nhiên nói.

"Sao ông nội lại cho mày đi học? Mà đây còn là trung học Nhạc Vinh, dù là ông nội thì cũng không giúp mày vào đây được!"

Quý Hoài ngẩn ra, chú Mặc nói sắp xếp là sắp xếp xong ngay, cậu còn nghĩ là nhờ Hoa gia, hóa ra không phải?

"Còn chuyện gì không?" Quý Hoài không nghĩ nhiều nữa, cậu không có thì giờ xàm với bọn họ, giờ cậu chỉ muốn về.

"Quý Hoài! Bây giờ tao biết đó là mày rồi, tao làm chị cũng phải khuyên mày một câu, nhảy lớp không phải chuyện đùa, trung học Nhạc Vinh toàn là thiên tài, thằng nhà quê như mày không có cửa đâu!"

Quý Hoài thâm sâu liếc cô ta một cái, cười nói: "Chuyện nhảy lớp này tôi chắc kèo rồi, chờ tháng sau tôi sẽ cùng tuổi với chị."

Hoa Cẩm Tú bị khí thế tự tin của Quý Hoài làm cho hoảng sợ,chờ cô ta phản ứng lại, bộ mặt vặn vẹo, "Chỉ dựa vào mày sao có thể chứ." Thằng hai lúa từ quê lên mà lại tơ tưởng một bước lên trời, nằm mơ.

Quý Hoài không nhiều lời nữa, xoay người bước đi. Phía sau Hoa Cẩm Tú có vài thành phần bất hảo muốn đập nhau luôn, nhưng nhất thời lại do dự, để Quý Hoài đi.

"Thật sự đây là thằng nhãi con riêng từ quê lên? Trong không giống..." Một tên con trai phía sau Hoa Cẩm Tú đột nhiên nói.

"Sao lại không giống, nó giống hệt bà mẹ vô giáo dục của nó, còn mơ tưởng học cùng lớp với tôi, để tôi chống mắt lên xem kết quả thi của nó thế nào, đừng để đến lúc đấy ngay cả điểm chuẩn cũng không đạt."

Tên con trai khi nãy nhập bọn với Hoa Cẩm Tú ở trên đường, đi theo muốn xun xoe lấy lòng. Nhưng khi cậu ta nhìn bóng lưng gầy guộc của Quý Hoài, cậu ta lại thấy được một sự tự tin lạ thường do bị ép mà thành.

Cậu ta cũng không ngu, muốn nói rằng Quý Hoài không như Hoa Cẩm Tú nghĩ đâu, nhưng cậu ta sợ không dám nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện