Edit: Dép
Ngày hôm sau Quý Hoài rời giường rất sớm, chuẩn bị xong tất cả mới có hơn 6 giờ. Giang Tử Mặc không có lò sưởi ấm trong ngực, lúc bị khua dậy cứ càu nhàu mãi.
Hắn im lặng không nói năng gì, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, ăn sáng.
Quý Hoài cẩn thận ngồi bên cạnh, tri kỷ đưa hắn ly sữa, chìa tay ra cười làm lành: "Chú Mặc, uống sữa."
Giang Tử Mặc liếc nhìn cậu một cái rồi đón lấy ly.
Chốc lát sau, Quý Hoài nhìn Giang Tử Mặc buông ly sữa xuống, cậu mới ghé vào gần hắn: "Ăn xong chưa? Chúng ta xuất phát thôi."
Vẻ mặt Giang Tử Mặc vẫn rất bình thản, chưa nói là đi hay không đi, cứ ngồi đó bất động.
"Chú Mặc, cháu sắp muộn học rồi." Quý Hoài đã đeo cặp sách lên chờ sẵn, nhưng chú Mặc lại cố tình không chịu đi.
Quý Hoài cắn môi, khó xử đứng một bên, cậu biết chú Mặc đang cố ý kéo dài thời gian, chỉ trách cậu buổi sáng dậy sớm. Nhưng cậu phải đi học mà, cậu không thể mỗi ngày ngủ nhiều thêm một lúc với chú Mặc để rồi ngày nào cũng đi muộn được.
"Chú đưa cháu tới trường được không? Mai cháu sẽ ngủ cùng chú thêm một lúc." Quý Hoài kéo tay áo Giang Tử Mặc, nhỏ giọng cầu xin.
Giang Tử Mặc vẫn không vui, khóe miệng mím thành một đường thẳng. Quý Hoài biết cậu chỉ cần nói mấy câu nữa thôi là chú Mặc hết giận ngay. Cậu dứt khoát ôm cổ Giang Tử Mặc, cả thân thể như là ngồi hẳn lên người Giang Tử Mặc. Cậu gấp lắm rồi, tầm này thẹn thùng làm gì nữa. Đồng hồ tích tắc vang lên, cậu không còn nhiều thời gian nữa.
"Chú Mặc, cháu sai rồi được chưa? Tan học về cháu mua bánh ngọt cho chú nhé?" Quý Hoài lay lay bả vai Giang Tử Mặc, đỏ mặt thấp giọng năn nỉ.
Giang Tử Mặc nhướn mi, vẻ mặt dần hòa hoãn hơn. Bàn tay to lớn của hắn đặt trên lưng Quý Hoài, nghiêng đầu tìm đôi môi của Quý Hoài, hôn lên, khớp hàm cậu mở ra, một nụ hôn dài triền miên...
"Đi, đưa cháu tới trường." Lông mày Giang Tử Mặc giãn ra, hài lòng nói.
Quý Hoài thầm vui vẻ tới mức muốn reo hò, rốt cuộc cậu cũng dỗ chú Mặc thành công. Nếu không phải tại trường học quá xa mà hôm nay Lục Thất lại không ở đây, Quý Hoài sẽ không cầu xin chú Mặc như vậy đâu.
Có điều, cậu không điều khiển được tay mình, cậu đưa tay lên vân vê môi. Bây giờ trong miệng cậu toàn là mùi sữa, hương thơm ngọt ngào theo chất lỏng kia tràn sang, hương vị ấy vẫn còn lưu lại trong miệng cậu mãi không tan.
Mặt cậu bắt đầu nóng lên, vừa rồi còn lo lắng đi học muộn nhưng giờ cậu hoàn toàn bỏ chuyện đó ra sau đầu, cậu bước lên xe trong tình trạng đầu óc lên mây.
Chú Mặc ngồi ở ghế lái nhìn cậu nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười. Hắn nghiêng người ghé vào bên mặt Quý Hoài, thấp giọng cười nói: "Nếu cháu vẫn còn đang hồi tưởng dư âm, vậy chúng ta cùng tiếp tục."
"Chú tập trung lái xe đi, cháu sắp đến muộn rồi." Quý Hoài đẩy mặt chú Mặc ra, ra vẻ bình tĩnh nói.
Giang Tử Mặc cười, không nói gì nữa, khởi động xe.
Quý Hoài cẩn thận hít thở, không dám gây động tĩnh quá lớn, cậu kéo cửa kính xuống một chút, gió lạnh tạt vào mặt cậu, thổi tan đi độ nóng.
Cậu ghé vào cửa xe, gió lạnh thổi vù vù, ánh mắt cậu dần dần tỏa sáng lấp lánh, ẩn giấu trong đó là sự mừng rỡ và vui sướng.
Giang Tử Mặc nhìn phía trước, thỉnh thoảng liếc qua, khóe miệng hắn dần cong lên.
Hắn thu lại sắc mặt, hắn đã dần quen với điều này rồi.
Hắn cảm thấy mình đang được sự ấm áp vây quanh.
Hôm nay Quý Hoài không tới muộn, thậm chí sớm 10 phút. Có điều bạn cùng bàn của cậu thì cả sáng không tới, sau khi tiết một của buổi chiều kết thúc thì mới thấy cậu ta lết xác đến. Vì vậy, nửa buổi còn lại, cậu ta lại đứng hành lang.
Hôm nay có chút kỳ quái, đó là Hoa Cẩm Tú không đến trường, hoặc nói là trực tiếp cúp học.
Thầy Liêu hỏi mấy người cùng phòng với Hoa Cẩm Tú, bọn họ nói Hoa Cẩm Tú tối hôm qua không về ký túc. Thầy Liêu đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, Quý Hoài đoán là gọi cho Hoa gia. Một lúc sau, thầy Liêu đi vào bảo Hoa Cẩm Tú ốm không đi học rồi không nói gì nữa.
Sau khi tan học, Quý Hoài dặn Lục Thất đón cậu muộn một xíu, bởi vì cậu muốn mua bánh ngọt cho chú Mặc.
Trên thực tế, cậu không biết nên mua gì, cậu chưa bao giờ ăn đồ ngọt, cho nên không biết mấy loại bánh ngọt sặc sỡ nhiều màu này khác nhau chỗ nào.
Cậu dạo qua ba cửa hàng, cẩn thận chọn lựa cả nửa ngày, cuối cùng dưới sự giới thiệu của nhân viên cửa hàng, cậu mua một phần bánh ngọt ngàn lớp. Nhân viên nói đó là món bánh thương hiệu của bọn họ, hơn nữa Quý Hoài thấy lần trước Lục Thất cũng mua loại này, cho nên cậu cũng chọn cùng loại.
Lúc Lục Thất tới cửa hàng bánh bánh ngọt đón cậu, thấy cậu xách hộp bánh ngọt trên tay thì hiểu ra ngay. Anh vô cùng tán thưởng nhìn Quý Hoài, cảm thấy thằng nhóc này thật thông minh, biết cách lấy lòng người khác.
Lục Thất đưa Quý Hoài tới cổng sơn trang thì đi. Sau khi Quý Hoài ở cùng Giang Tử Mặc, anh rất ít khi ở lại. Thứ nhất là bởi vì anh sợ mình sẽ chói sáng quá, thứ hai, anh nghĩ thiếu gia nhất định sẽ không vừa ý, còn không bằng tự mình tránh đi trước.
Quý Hoài cầm bánh ngọt đi vào với tâm trạng khoái trá, nhưng đúng lúc này lại đụng phải Tề Nguyệt ở cổng, cậu sửng sốt một chút.
"Ơ kìa bác?"
Tề Nguyệt dường như là cố ý đợi cậu, bà nở nụ cười, hỏi: "Ở trường thế nào? Đã quen chưa?"
Quý Hoài không rõ tại sao Tề Nguyệt lại đứng đây chờ cậu, cậu gật gật đầu đáp: "Cũng quen rồi ạ."
"Vậy thì tốt rồi." Tề Nguyệt như mất hồn mất vía, bà gật đầu nói, "Lúc trước là Cẩm Tú có lỗi với cháu, các bác đã dạy dỗ nó một trận rồi. Nó bị bác chiều hư, luôn luôn cáu kỉnh thế đấy, bác muốn xin lỗi cháu."
Tề Nguyệt áy náy khom lưng, Quý Hoài bước lên ngăn lại, "Bác, đấy là do Hoa Cẩm Tú có lỗi, không liên quan gì tới bác hết."
Tề Nguyệt hơi xấu hổ, còn muốn nói gì đó nhưng bị Quý Hoài ngắt lời, "Bác, chú Mặc còn đang đợi cháu về ăn cơm, cháu đi trước nhé."
Quý Hoài không biết Tề Nguyệt làm vậy để làm gì, nhưng dù sao cũng chẳng can hệ gì đến cậu, cậu gật đầu với Tề Nguyệt rồi đi.
"Quý Hoài." Tề Nguyệt bỗng dưng gọi cậu lại, bà do dự một chút, nói, "Cẩm Tú đã biết lỗi rồi, cháu có thể bảo Tử Mặc... tha cho nó được không?"
Quý Hoài ngẩn ra, không hiểu ý của Tề Nguyệt lắm.
"Cẩm Tú bị chiều sinh hư, lần này các bác sẽ giáo huấn nó một trận nên thân. Nếu cháu vẫn còn giận, cháu có thể tát nó mấy cái nữa cũng được. Cẩm Tú còn nhỏ, đường đời của nó còn rất dài, không đến mức phải..." Tề Nguyệt nói xong mắt liền đỏ bừng, nhưng bà vẫn kiên quyết duy trì sự bình tĩnh, cúi đầu nghẹn ngào, "Không đến mức phải lấy mạng nó..."
Trong đầu Quý Hoài như bị cái gì gõ ra, đùng một tiếng, cậu hiểu ý Tề Nguyệt nói rồi. Nhưng cậu không tin nổi, những ý tứ trong lời Tề Nguyệt quá chấn động.
Tề Nguyệt vẫn còn muốn nói gì đó, Quý Hoài không nhịn được tránh đi, cậu càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy luôn.
Cậu chạy một mạch đến cửa biệt thự, cậu chưa đi vào đã nghe thấy tiếng kêu gào bên trong.
"Tử Mặc, Cẩm Tú dù thế nào cũng là cháu gái mày, mày dù có tức giận bao nhiêu cũng không thể nói xuống tay là xuống tay! Mày muốn gì thì tìm tới ta đây này! Đừng có ra tay với một đứa nhỏ!"
Hoa Chính Diệu thở hổn hển, rống giận vài cậu đã bắt đầu thở như trâu.
Vẻ mặt Giang Tử Mặc lãnh đạm, khuôn mặt tuấn tú nhíu lại, "Chú Hoa nói vậy là thế nào, Cẩm Tú làm sao mà chú lại tức giận ra nông nỗi này?"
"Tử Mặc." Hoa Chính Diệu gằn giọng, có chút thất vọng nói, "Tử Mặc, cái tên mất hết tính người như mày, xuống tay thật tàn nhẫn, mày... mày làm vậy rồi ta biết ăn nói sao với cha mẹ mày?"
Lập tức mặt Giang Tử Mặc trầm xuống, hắn như cười như không nhìn Hoa Chính Diệu, nói: "Sao chú không đi xuống hỏi cha mẹ cháu đi? Thấy cháu như thế này, bọn họ có hài lòng không? Có lẽ bọn họ sẽ vui lắm, bởi vì con trai họ đã làm ra một chuyện hả hê lòng người."
"Mày!" Hoa Chính Diệu trợn mắt, vừa sợ vừa giận, ông ta phập phồng thở, cái thân già như trúc tàn lung lay trước gió.
"Giang Tử Mặc! Mày đừng có quá đáng, chưa tới lượt mày giẫm đạp lên Hoa gia đâu! Nếu Cẩm Tú có mệnh hệ gì, cho dù có lỗi với cha mẹ mày thì ta cũng phải dạy dỗ mày một trận!"
Giang Tử Mặc cười nhạo, tỏa ra khí tức lạnh lùng, hắn nham hiểm nói, "Vậy thì phải xem ai sống được lâu hơn, chú Hoa phải bảo mệnh cho kỹ đấy, đừng để đến lúc cháu còn chưa ra tay mà chú đã... ha, đúng không chú?"
Hoa Chính Diệu tức đến ná thở, sắc mặt âm trầm, Giang Tử Mặc muốn ngả bài rồi, hoặc là, hắn chưa bao giờ có ý định che giấu.
Hoa Chính Diệu nhịn nhiều năm như thế, giờ không nhịn nổi nữa.
Ông ta không nói gì nữa, hầm hầm quay về. Lúc đi tới cửa nhìn thấy Quý Hoài, ông ta híp mắt lạnh lùng hừ một tiếng.
Quý Hoài khựng lại nhìn theo ông ta, sắc mặt Hoa Chính Diệu rất kém, không muốn nhiều lời, đi về luôn.
Quý Hoài vào nhà, chỉ thấy Giang Tử Mặc đang đứng trước cửa sổ sát mặt đất, trên mặt đất toàn là mảnh vụn thủy tinh.
Ánh sáng trong phòng lập lòe, Giang Tử Mặc mặc một thân màu đen, như hòa cùng một màu với bóng tối. Lạnh giá, cô liêu, như thể đã luôn đứng ở chỗ này, bên người không có một chút độ ấm, ngay cả ánh sáng đều bị bóng tối trên người hắn vươn ra cắn nuốt.
Tim Quý Hoài đập mạnh một cái, cảm giác nặng nề trong lồng ngực làm cậu không thở nổi.
Giang Tử Mặc như vậy giống hệt với Giang Tử Mặc mà đời trước Quý Hoài ngắm nhìn từ xa, hắn ở trong một thế giới cô độc cách biệt, không có can hệ gì với xung quanh, thậm chí đối chọi gay gắt với thế giới này.
Ai cũng sợ hắn, nhưng không ai biết trên vai hắn đang gánh vác hận thù thế nào, không ai biết bóng lưng của hắn ngày càng đơn độc, không ai biết hắn dần dần không khống chế được chính mình là bởi vì sao.
Chẳng hiểu sao mắt Quý Hoài cay cay, cậu vươn tay bật đèn phòng khách, ánh sáng lập tức hắt xuống, bóng tối bị xua đuổi tới các ngóc ngách, ánh sáng ấm áp đang chậm rãi lan tràn.
Giang Tử Mặc cau mày xoay người, Quý Hoài giơ bánh ngọt trong tay lên, cười nói: "Chú Mặc, cháu mua bánh về cho chú rồi đây."
Sau đó, sương mù lại dần tiêu tan, một chút ý cười nhàn nhạt thật dịu dàng đang lan tỏa trên khuôn mặt của chú Mặc.
Ngày hôm sau Quý Hoài rời giường rất sớm, chuẩn bị xong tất cả mới có hơn 6 giờ. Giang Tử Mặc không có lò sưởi ấm trong ngực, lúc bị khua dậy cứ càu nhàu mãi.
Hắn im lặng không nói năng gì, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, ăn sáng.
Quý Hoài cẩn thận ngồi bên cạnh, tri kỷ đưa hắn ly sữa, chìa tay ra cười làm lành: "Chú Mặc, uống sữa."
Giang Tử Mặc liếc nhìn cậu một cái rồi đón lấy ly.
Chốc lát sau, Quý Hoài nhìn Giang Tử Mặc buông ly sữa xuống, cậu mới ghé vào gần hắn: "Ăn xong chưa? Chúng ta xuất phát thôi."
Vẻ mặt Giang Tử Mặc vẫn rất bình thản, chưa nói là đi hay không đi, cứ ngồi đó bất động.
"Chú Mặc, cháu sắp muộn học rồi." Quý Hoài đã đeo cặp sách lên chờ sẵn, nhưng chú Mặc lại cố tình không chịu đi.
Quý Hoài cắn môi, khó xử đứng một bên, cậu biết chú Mặc đang cố ý kéo dài thời gian, chỉ trách cậu buổi sáng dậy sớm. Nhưng cậu phải đi học mà, cậu không thể mỗi ngày ngủ nhiều thêm một lúc với chú Mặc để rồi ngày nào cũng đi muộn được.
"Chú đưa cháu tới trường được không? Mai cháu sẽ ngủ cùng chú thêm một lúc." Quý Hoài kéo tay áo Giang Tử Mặc, nhỏ giọng cầu xin.
Giang Tử Mặc vẫn không vui, khóe miệng mím thành một đường thẳng. Quý Hoài biết cậu chỉ cần nói mấy câu nữa thôi là chú Mặc hết giận ngay. Cậu dứt khoát ôm cổ Giang Tử Mặc, cả thân thể như là ngồi hẳn lên người Giang Tử Mặc. Cậu gấp lắm rồi, tầm này thẹn thùng làm gì nữa. Đồng hồ tích tắc vang lên, cậu không còn nhiều thời gian nữa.
"Chú Mặc, cháu sai rồi được chưa? Tan học về cháu mua bánh ngọt cho chú nhé?" Quý Hoài lay lay bả vai Giang Tử Mặc, đỏ mặt thấp giọng năn nỉ.
Giang Tử Mặc nhướn mi, vẻ mặt dần hòa hoãn hơn. Bàn tay to lớn của hắn đặt trên lưng Quý Hoài, nghiêng đầu tìm đôi môi của Quý Hoài, hôn lên, khớp hàm cậu mở ra, một nụ hôn dài triền miên...
"Đi, đưa cháu tới trường." Lông mày Giang Tử Mặc giãn ra, hài lòng nói.
Quý Hoài thầm vui vẻ tới mức muốn reo hò, rốt cuộc cậu cũng dỗ chú Mặc thành công. Nếu không phải tại trường học quá xa mà hôm nay Lục Thất lại không ở đây, Quý Hoài sẽ không cầu xin chú Mặc như vậy đâu.
Có điều, cậu không điều khiển được tay mình, cậu đưa tay lên vân vê môi. Bây giờ trong miệng cậu toàn là mùi sữa, hương thơm ngọt ngào theo chất lỏng kia tràn sang, hương vị ấy vẫn còn lưu lại trong miệng cậu mãi không tan.
Mặt cậu bắt đầu nóng lên, vừa rồi còn lo lắng đi học muộn nhưng giờ cậu hoàn toàn bỏ chuyện đó ra sau đầu, cậu bước lên xe trong tình trạng đầu óc lên mây.
Chú Mặc ngồi ở ghế lái nhìn cậu nửa ngày, đột nhiên nở nụ cười. Hắn nghiêng người ghé vào bên mặt Quý Hoài, thấp giọng cười nói: "Nếu cháu vẫn còn đang hồi tưởng dư âm, vậy chúng ta cùng tiếp tục."
"Chú tập trung lái xe đi, cháu sắp đến muộn rồi." Quý Hoài đẩy mặt chú Mặc ra, ra vẻ bình tĩnh nói.
Giang Tử Mặc cười, không nói gì nữa, khởi động xe.
Quý Hoài cẩn thận hít thở, không dám gây động tĩnh quá lớn, cậu kéo cửa kính xuống một chút, gió lạnh tạt vào mặt cậu, thổi tan đi độ nóng.
Cậu ghé vào cửa xe, gió lạnh thổi vù vù, ánh mắt cậu dần dần tỏa sáng lấp lánh, ẩn giấu trong đó là sự mừng rỡ và vui sướng.
Giang Tử Mặc nhìn phía trước, thỉnh thoảng liếc qua, khóe miệng hắn dần cong lên.
Hắn thu lại sắc mặt, hắn đã dần quen với điều này rồi.
Hắn cảm thấy mình đang được sự ấm áp vây quanh.
Hôm nay Quý Hoài không tới muộn, thậm chí sớm 10 phút. Có điều bạn cùng bàn của cậu thì cả sáng không tới, sau khi tiết một của buổi chiều kết thúc thì mới thấy cậu ta lết xác đến. Vì vậy, nửa buổi còn lại, cậu ta lại đứng hành lang.
Hôm nay có chút kỳ quái, đó là Hoa Cẩm Tú không đến trường, hoặc nói là trực tiếp cúp học.
Thầy Liêu hỏi mấy người cùng phòng với Hoa Cẩm Tú, bọn họ nói Hoa Cẩm Tú tối hôm qua không về ký túc. Thầy Liêu đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, Quý Hoài đoán là gọi cho Hoa gia. Một lúc sau, thầy Liêu đi vào bảo Hoa Cẩm Tú ốm không đi học rồi không nói gì nữa.
Sau khi tan học, Quý Hoài dặn Lục Thất đón cậu muộn một xíu, bởi vì cậu muốn mua bánh ngọt cho chú Mặc.
Trên thực tế, cậu không biết nên mua gì, cậu chưa bao giờ ăn đồ ngọt, cho nên không biết mấy loại bánh ngọt sặc sỡ nhiều màu này khác nhau chỗ nào.
Cậu dạo qua ba cửa hàng, cẩn thận chọn lựa cả nửa ngày, cuối cùng dưới sự giới thiệu của nhân viên cửa hàng, cậu mua một phần bánh ngọt ngàn lớp. Nhân viên nói đó là món bánh thương hiệu của bọn họ, hơn nữa Quý Hoài thấy lần trước Lục Thất cũng mua loại này, cho nên cậu cũng chọn cùng loại.
Lúc Lục Thất tới cửa hàng bánh bánh ngọt đón cậu, thấy cậu xách hộp bánh ngọt trên tay thì hiểu ra ngay. Anh vô cùng tán thưởng nhìn Quý Hoài, cảm thấy thằng nhóc này thật thông minh, biết cách lấy lòng người khác.
Lục Thất đưa Quý Hoài tới cổng sơn trang thì đi. Sau khi Quý Hoài ở cùng Giang Tử Mặc, anh rất ít khi ở lại. Thứ nhất là bởi vì anh sợ mình sẽ chói sáng quá, thứ hai, anh nghĩ thiếu gia nhất định sẽ không vừa ý, còn không bằng tự mình tránh đi trước.
Quý Hoài cầm bánh ngọt đi vào với tâm trạng khoái trá, nhưng đúng lúc này lại đụng phải Tề Nguyệt ở cổng, cậu sửng sốt một chút.
"Ơ kìa bác?"
Tề Nguyệt dường như là cố ý đợi cậu, bà nở nụ cười, hỏi: "Ở trường thế nào? Đã quen chưa?"
Quý Hoài không rõ tại sao Tề Nguyệt lại đứng đây chờ cậu, cậu gật gật đầu đáp: "Cũng quen rồi ạ."
"Vậy thì tốt rồi." Tề Nguyệt như mất hồn mất vía, bà gật đầu nói, "Lúc trước là Cẩm Tú có lỗi với cháu, các bác đã dạy dỗ nó một trận rồi. Nó bị bác chiều hư, luôn luôn cáu kỉnh thế đấy, bác muốn xin lỗi cháu."
Tề Nguyệt áy náy khom lưng, Quý Hoài bước lên ngăn lại, "Bác, đấy là do Hoa Cẩm Tú có lỗi, không liên quan gì tới bác hết."
Tề Nguyệt hơi xấu hổ, còn muốn nói gì đó nhưng bị Quý Hoài ngắt lời, "Bác, chú Mặc còn đang đợi cháu về ăn cơm, cháu đi trước nhé."
Quý Hoài không biết Tề Nguyệt làm vậy để làm gì, nhưng dù sao cũng chẳng can hệ gì đến cậu, cậu gật đầu với Tề Nguyệt rồi đi.
"Quý Hoài." Tề Nguyệt bỗng dưng gọi cậu lại, bà do dự một chút, nói, "Cẩm Tú đã biết lỗi rồi, cháu có thể bảo Tử Mặc... tha cho nó được không?"
Quý Hoài ngẩn ra, không hiểu ý của Tề Nguyệt lắm.
"Cẩm Tú bị chiều sinh hư, lần này các bác sẽ giáo huấn nó một trận nên thân. Nếu cháu vẫn còn giận, cháu có thể tát nó mấy cái nữa cũng được. Cẩm Tú còn nhỏ, đường đời của nó còn rất dài, không đến mức phải..." Tề Nguyệt nói xong mắt liền đỏ bừng, nhưng bà vẫn kiên quyết duy trì sự bình tĩnh, cúi đầu nghẹn ngào, "Không đến mức phải lấy mạng nó..."
Trong đầu Quý Hoài như bị cái gì gõ ra, đùng một tiếng, cậu hiểu ý Tề Nguyệt nói rồi. Nhưng cậu không tin nổi, những ý tứ trong lời Tề Nguyệt quá chấn động.
Tề Nguyệt vẫn còn muốn nói gì đó, Quý Hoài không nhịn được tránh đi, cậu càng đi càng nhanh, cuối cùng chạy luôn.
Cậu chạy một mạch đến cửa biệt thự, cậu chưa đi vào đã nghe thấy tiếng kêu gào bên trong.
"Tử Mặc, Cẩm Tú dù thế nào cũng là cháu gái mày, mày dù có tức giận bao nhiêu cũng không thể nói xuống tay là xuống tay! Mày muốn gì thì tìm tới ta đây này! Đừng có ra tay với một đứa nhỏ!"
Hoa Chính Diệu thở hổn hển, rống giận vài cậu đã bắt đầu thở như trâu.
Vẻ mặt Giang Tử Mặc lãnh đạm, khuôn mặt tuấn tú nhíu lại, "Chú Hoa nói vậy là thế nào, Cẩm Tú làm sao mà chú lại tức giận ra nông nỗi này?"
"Tử Mặc." Hoa Chính Diệu gằn giọng, có chút thất vọng nói, "Tử Mặc, cái tên mất hết tính người như mày, xuống tay thật tàn nhẫn, mày... mày làm vậy rồi ta biết ăn nói sao với cha mẹ mày?"
Lập tức mặt Giang Tử Mặc trầm xuống, hắn như cười như không nhìn Hoa Chính Diệu, nói: "Sao chú không đi xuống hỏi cha mẹ cháu đi? Thấy cháu như thế này, bọn họ có hài lòng không? Có lẽ bọn họ sẽ vui lắm, bởi vì con trai họ đã làm ra một chuyện hả hê lòng người."
"Mày!" Hoa Chính Diệu trợn mắt, vừa sợ vừa giận, ông ta phập phồng thở, cái thân già như trúc tàn lung lay trước gió.
"Giang Tử Mặc! Mày đừng có quá đáng, chưa tới lượt mày giẫm đạp lên Hoa gia đâu! Nếu Cẩm Tú có mệnh hệ gì, cho dù có lỗi với cha mẹ mày thì ta cũng phải dạy dỗ mày một trận!"
Giang Tử Mặc cười nhạo, tỏa ra khí tức lạnh lùng, hắn nham hiểm nói, "Vậy thì phải xem ai sống được lâu hơn, chú Hoa phải bảo mệnh cho kỹ đấy, đừng để đến lúc cháu còn chưa ra tay mà chú đã... ha, đúng không chú?"
Hoa Chính Diệu tức đến ná thở, sắc mặt âm trầm, Giang Tử Mặc muốn ngả bài rồi, hoặc là, hắn chưa bao giờ có ý định che giấu.
Hoa Chính Diệu nhịn nhiều năm như thế, giờ không nhịn nổi nữa.
Ông ta không nói gì nữa, hầm hầm quay về. Lúc đi tới cửa nhìn thấy Quý Hoài, ông ta híp mắt lạnh lùng hừ một tiếng.
Quý Hoài khựng lại nhìn theo ông ta, sắc mặt Hoa Chính Diệu rất kém, không muốn nhiều lời, đi về luôn.
Quý Hoài vào nhà, chỉ thấy Giang Tử Mặc đang đứng trước cửa sổ sát mặt đất, trên mặt đất toàn là mảnh vụn thủy tinh.
Ánh sáng trong phòng lập lòe, Giang Tử Mặc mặc một thân màu đen, như hòa cùng một màu với bóng tối. Lạnh giá, cô liêu, như thể đã luôn đứng ở chỗ này, bên người không có một chút độ ấm, ngay cả ánh sáng đều bị bóng tối trên người hắn vươn ra cắn nuốt.
Tim Quý Hoài đập mạnh một cái, cảm giác nặng nề trong lồng ngực làm cậu không thở nổi.
Giang Tử Mặc như vậy giống hệt với Giang Tử Mặc mà đời trước Quý Hoài ngắm nhìn từ xa, hắn ở trong một thế giới cô độc cách biệt, không có can hệ gì với xung quanh, thậm chí đối chọi gay gắt với thế giới này.
Ai cũng sợ hắn, nhưng không ai biết trên vai hắn đang gánh vác hận thù thế nào, không ai biết bóng lưng của hắn ngày càng đơn độc, không ai biết hắn dần dần không khống chế được chính mình là bởi vì sao.
Chẳng hiểu sao mắt Quý Hoài cay cay, cậu vươn tay bật đèn phòng khách, ánh sáng lập tức hắt xuống, bóng tối bị xua đuổi tới các ngóc ngách, ánh sáng ấm áp đang chậm rãi lan tràn.
Giang Tử Mặc cau mày xoay người, Quý Hoài giơ bánh ngọt trong tay lên, cười nói: "Chú Mặc, cháu mua bánh về cho chú rồi đây."
Sau đó, sương mù lại dần tiêu tan, một chút ý cười nhàn nhạt thật dịu dàng đang lan tỏa trên khuôn mặt của chú Mặc.
Danh sách chương