Edit: Dép

Ngày hôm sau, Quý Hoài cảm nặng hơn, mũi tắc nghẹt chỉ có thể dùng miệng để thở.

Cho nên sáng nay khi Lục Thất muốn đưa Quý Hoài đến trường, Giang Tử Mặc rất không vui, bày vẻ mặt lạnh tanh với Lục Thất.

Trước khi Quý Hoài đi, Giang Tử Mặc lôi một chiếc áo phao ở trong tủ ra, áo phao màu đen rất dày, mặc vào dài tới đầu gối.

Quý Hoài cảm thấy hơi làm quá, còn chưa tới lúc rét nhất mà bây giờ đã mặc áo phao dày như vậy, đến đợt Tam Cửu* thì phải làm sao?

*Tam Cửu (Tam Cửu Thiên 三九天): Chỉ ngày 19/12 - 27/12 sau Đông Chí, đợt lạnh nhất mùa đông theo lịch nông TQ.

Giang Tử Mặc không cho cậu phản đối, mặc áo phao vào cho cậu, đến khi biến Quý Hoài thành một cục bông tròn mới thả cậu ra cửa.

Lục Thất vừa thấy tạo hình của Quý Hoài thì phì cười, Giang Tử Mặc lạnh lùng trừng anh một phát, Lục Thất nhanh chóng thu lại sắc mặt, khen: "Mặc như thế vừa ấm lại còn dễ thương."

Khoảng thời gian này Quý Hoài cao lên không ít, dinh dưỡng bổ sung đầy đủ, mặt thêm được tý thịt, bọc trong lớp mũ lông xù giống y hệt viên bánh trôi.

Quý Hoài buồn bực tới lớp, bạn cùng lớp nhìn thấy Quý Hoài mặc dày như vậy thì đều kinh ngạc nhìn ra thời tiết bên ngoài. Ủa đúng mà, giờ mới chớm đông, sao đã mặc y như trời rét buốt lắm ấy.

Quý Hoài nghẹt mũi, đầu mơ màng, cứ ngồi tại chỗ không nhúc nhích, như một cục bánh trôi đen to đùng bất động.

Mỗi lần Tiêu Trình đi WC trở về muốn lách vào bên trong thì đều bị Quý Hoài chặn lại. Hai lần sau Tiêu Trình mất hết kiên nhẫn, Quý Hoài bất đắc dĩ đứng lên nhường đường cho cậu ta đi vào trong chỗ ngồi.

Buổi sáng cậu vẫn còn hơi sốt, bây giờ đầu ngày càng nặng, động tác chậm hơn bình thường nửa nhịp.

"Ốm nặng như thế còn cố gồng làm gì." Tiêu Trình mặt nặng mày nhẹ, đi vào chỗ ngồi.

Quý Hoài xoa xoa mi mắt muốn làm mình tỉnh táo một chút, không đáp lời cậu ta.

Buổi chiều, cậu khó chịu kinh khủng, ý thức đã mơ hồ, cậu không kiên trì thêm được nữa liền xin thầy cho nghỉ. Thầy Liêu thấy sắc mặt cậu thực sự rất xấu, bảo cậu về nghỉ ngơi cho tốt sau đó cho phép cậu nghỉ.

Quý Hoài đang nghĩ hay là bắt xe đi về cho rồi, chợt có một chiếc sedan bóp còi dừng trước mặt cậu, tiếp đó kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng nghiêng đầu cười hỏi: "Quý Hoài, em đi đâu đấy?"

"Em về nhà." Quý Hoài hơi sững sờ, sao Tiêu Đồng lại xuất hiện ở đây.

"Có rảnh không? Anh muốn tâm sự với em." Tiêu Đồng nhìn cậu hỏi, bàn tay nắm vô lăng của y vô thức gõ nhịp.

Quý Hoài ngừng lại một chút, lên xe.

Tiêu Đồng dẫn cậu tới một quán trà riêng tư, lúc này quán rất vắng, phần lớn chỗ ngồi đều trống, chỉ có vài mống người.

Tiêu Đồng dẫn cậu vào một bàn trong góc khuất, bồn hoa cao bằng người che khuất gần hết khiến cho vị trí này rất yên lặng.

Bồi bàn bưng lên một bình Bích Loa Xuân, nước trà lạnh vị thanh thanh, uống một ngụm mà mùi thơm ngan ngát.

"Trong này có thiết bị sưởi, cởi áo ra đi." Tiêu Đồng cười cười lên tiếng, ra vẻ trưởng bối quan tâm con em.

Nếu chỉ nhìn vào tuổi, Quý Hoài mới 16 tuổi, nhưng nếu tính cả hai đời thì cậu đã 40, còn lớn hơn Tiêu Đồng.

"Hôm nay em hơi cảm lạnh, vẫn là nên mặc vào."

Nếu chú Mặc biết cậu cởi áo ra làm ốm nặng thêm, dù cậu có dỗ dành cả ngày thì chú Mặc vẫn cứ dỗi.

"Là em ấy bảo em mặc đúng không?" Tiêu Đồng cười, "Từ nhỏ Tử Mặc đã như vậy rồi, cách thức quan tâm người khác chưa bao giờ thay đổi."

Quý Hoài im lặng, không nói gì.

"Dạo này Tử Mặc khỏe chứ? Hôm qua trời đổ mưa, em ấy có phát giận không?"

Quý Hoài chẳng hiểu sao tự dưng bực mình, giọng điệu quen thuộc của Tiêu Đồng làm Quý Hoài không kiềm được cơn giận.

"Chú Mặc dễ nổi nóng nhưng cũng không giận lâu, dỗ một chút là được."

Khóe miệng đang cười của Tiêu Đồng lập tức cứng đờ, sau đó y hồi thần, lẩm bẩm: "Cũng đúng, em ấy luôn như vậy, nhìn thì có vẻ không dễ lại gần, nhưng dỗ một chút là đã mềm lòng ngay..."

Quý Hoài lãnh đạm nhìn sắc mặt Tiêu Đồng.

Đột nhiên Tiêu Đồng bật cười che đi sắc mặt khi nãy, y tiếp tục rót một ly trà cho Quý Hoài, miệng lải nhải: "Bởi vì chuyện lúc trước, cứ tới khi trời mưa là Tử Mặc lại phản ứng mạnh như vậy, em chịu khó dỗ dành em ấy một chút, đừng để em ấy tự làm mình bị thương."

"Anh không nói em cũng làm."

"Tử Mặc thích ăn đồ ngọt, chốc nữa anh mua một phần để em mang về nhé." Nói xong y cười khúc khích, hoài niệm nói, "Đừng thấy em ấy luôn lạnh mặt như thể tính tình không tốt, từ nhỏ đã thế rồi. Lúc trước được cưng chiều, muốn ăn cái gì thì có cái đó, sở thích duy nhất của em ấy là đồ ngọt, bác trai bác gái luôn để em ấy ăn thả ga, bao nhiêu năm vẫn không sửa cái sở thích này."

"Chú Mặc không cần sửa, em sẽ mua cho chú ấy."

"Ài, thằng nhóc này, cần gì tỏ ra đối địch như vậy chứ, hôm nay anh chỉ muốn tâm sự một chút thôi, anh đã..." Y nói xong liền đưa tay lên ấn bên mắt phải, vẻ mặt ảm đạm.

Theo lời Tiêu Trình nói, Quý Hoài biết con mắt này của Tiêu Đồng là do Giang Tử Mặc móc xuống, nhưng vì sao chú Mặc lại phải làm vậy? Tiêu Đồng làm ra chuyện gì mà chú Mặc không thể chịu đựng được sao?

Hiện tại Tiêu Đồng vẫn nhung nhớ không quên chú Mặc, e là chuyện năm đó y là người có lỗi trước.

"Anh không có ý gì đâu, anh muốn gặp em từ lâu rồi." Tiêu Đồng thở dài, thành thật nói, "Mấy năm nay Tử Mặc vẫn luôn giận anh, là do anh chọc giận em ấy, đây là chuyện anh làm ra nên anh phải chịu."

"Lúc nhỏ em ấy quen được anh chăm sóc, mọi chuyện đều ỷ lại anh, lần này giận anh lâu như vậy, anh sợ em ấy không chăm sóc tốt bản thân. Ài, em lại vẫn còn nhỏ, Tử Mặc còn phải chăm sóc em nữa."

"Tiêu tiên sinh." Quý Hoài không nhịn được cắt ngang, "Chú Mặc gọi điện thoại cho em, em nghe chút đã."

Quý Hoài giơ di dộng lên cáo lỗi, sau đó cậu nhấn nút nhận cuộc gọi.

Có lẽ là vì quán trà rất im lặng, Tiêu Đồng nghe rõ mồn một giọng nói mất hứng của Giang Tử Mặc phía bên kia đầu dây, ánh mắt y sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm Quý Hoài.

"Quý Tiểu Hoài, em đang ở đâu?"

"A...em..."

"Quý Tiểu Hoài, tốt nhất là nên nói thật." Giọng nói lạng lùng của Giang Tử Mặc truyền đến, ánh mắt đang đảo loạn của Quý Hoài lập tức ngừng lại.

"Em ở ngoài trường học."

Giang Tử Mặc hừ một tiếng.

Quý Hoài vội giải thích: "Hôm nay em bị cảm mà, buổi chiều khó chịu quá nên xin nghỉ, đang định gọi điện thoại cho anh thì gặp được một người bạn."

"Em thì có bạn bè gì?"

Tình cũ của anh, Quý Hoài thầm nghĩ.

Tiêu Đồng cũng nghe được câu này, ngồi thẳng lên, mong đợi nhìn Quý Hoài. Nhưng Quý Hoài chỉ nói: "Tình cờ gặp một người bạn, đi ra ngoài ngồi tán gẫu vài câu."

"Em đang ở đâu, tôi tới đón em."

"Không cần đâu, em về bây giờ đây." Quý Hoài vội nói.

Cậu không muốn chú Mặc tới gặp mặt tình cũ, hai người đó lâu rồi không gặp, lỡ nối lại tình xưa thì sao.

Giang Tử Mặc trong điện thoại không nói gì, Quý Hoài nghĩ, đây không phải là lừa gạt, chẳng lẽ cậu phải vỗ tay hoan hô chào mừng tình cũ gặp lại nhau à?

Quý Hoài đợi mãi không thấy chú Mặc nói gì, cậu bèn nhỏ giọng nói: "Chú Mặc, cháu về bây giờ thật mà, một tiếng... à không, nửa tiếng nữa là về, đợi một lát được không?"

"Nhanh về đi." Giang Tử Mặc hừ một tiếng xem như đồng ý.

Quý Hoài cúp máy, nói với Tiêu Đồng đang sững như trời trồng: "Em phải về trước đây, chú Mặc còn đang chờ em."

Không biết lời nào đã chọc điên Tiêu Đồng, y hồi thần, bàn tay nắm ly trà đã siết chặt trắng bệch. Khóe mắt y run rẩy dữ dội, giọng nói bình tĩnh trở nên khàn đặc.

"Em ấy ở nhà chờ? Cái căn phòng nát kia sao có thể coi là nhà?" Nói xong y tự dưng kích động, ánh mắt đỏ bừng nhìn Quý Hoài, "Không có tao ở đó sao có thể là nhà em ấy?!"

"Tiêu tiên sinh!" Quý Hoài lạnh lùng nói, "Nếu Tiêu tiên sinh còn vọng tưởng gì thì bỏ đi, một mắt đã không còn, mắt còn lại chưa biết đâu."

"Mày thì biết cái gì?! Tao cho em ấy một con mắt thì đã làm sao?" Tiêu Đồng chụp bàn đứng lên, "Tao quen em ấy từ ngày xưa, từ nhỏ tới lớn ở bên em ấy, mày là cái thá gì mà dám cướp người của tao?!"

Một thằng nhóc còn chưa lớn, nhưng y biết, chỉ cần thằng nhóc còn tồn tại thì Giang Tử Mặc sẽ không để y ở trong lòng. Tới khi y không kiềm chế được nữa muốn biết tin tức của Giang Tử Mặc, y mới lái xe tới cổng trường học, vừa lúc gặp được Quý Hoài. Y muốn nói chuyện một chút, để cho Quý Hoài hiểu rằng y và Giang Tử Mặc mới là thân mật nhất.

Nhưng vừa nghe xong cuộc điện thoại kia, y liền kích động, chữ "nhà" ấy làm y phẫn hận, hay nói đúng hơn là ghen tỵ.

"Tôi ấy à..." Quý Hoài cười nhạt, trong mắt tuyệt nhiên không có ý cười, "Tôi là bạn trai của anh ấy, là người bên gối của anh ấy, anh muốn nghĩ là cái nào cũng được."

"Không thể nào! Mày mới quen em ấy được bao lâu, tao quen em ấy hai mươi năm rồi! Hai mươi năm! Tao nhìn em ấy lớn lên, tao luôn ở bên cạnh em ấy, mày có tư cách gì!"

Hốc mắt Quý Hoài cũng đỏ lên, không phải tức giận mà là đau lòng. Cảm xúc này cậu vẫn luôn đặt ở sâu thẳm trong tim, chú Mặc không nói với cậu chuyện trước đây, Lục Thất cũng không nói, giờ lại có một tên tình cũ tự dưng nhảy ra diễu võ giương oai, cậu nhịn không đi đào sâu tìm hiểu chuyện này, nhưng đau đớn và xót xa trong lòng cứ không ngừng tràn ra.

Nếu cậu có thể lớn lên cùng chú Mặc như Tiêu Đồng, cậu nhất định, nhất định sẽ không làm chú Mặc bị tổn thương.

Tiêu Đồng trừng lớn mắt, điên cuồng nói: "Mày đếch liên quan gì tới chuyện này hết, răng còn chưa mọc đủ đã muốn cướp người với tao sao, cho dù em ấy có móc nốt con mắt còn lại của tao, tao vẫn muốn ở cạnh em ấy."

"Tôi sẽ không cho anh cơ hội ấy đâu." Quý Hoài lạnh lùng liếc mắt nhìn y, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Đồng cắn răng nhìn bóng lưng Quý Hoài, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Y nhẫn nhịn, nhưng sau đó không nhịn nổi nữa lật cả cái bàn lên, "rầm" một tiếng làm mọi người trong quán trà giật mình hoảng hốt.

"Tao đợi em ấy nhiều năm như vậy, mày thì có tư cách đéo gì cướp người với tao?" Ánh mắt lạnh lùng của y nhìn về phía cửa, một ý niệm điên cuồng dần hiện ra trong đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện