Trong phòng không có khí ấm nhưng có một lò sưởi cũ kĩ.
Toàn thân Andre đều bị nước mưa thấm ướt, lúc đứng yên không động đậy, cả người lạnh muốn chết.
Ludwig tìm người đưa một cái bồn rất lớn tới đây, đổ đầy nước nóng vào trong đó, sau đó đặt cái bồn trước lò sưởi, để Andre vào trong tắm.
Bên cạnh là lò sưởi ấm áp, Andre cảm thấy rất dễ chịu, rất thoải mái.
Ludwig ngậm xì gà ngồi bên cạnh, cầm một tấm bản đồ, nghiêm túc xem.
Andre tắm một hồi cảm thấy chán cực kì, vì vậy liền đưa tay kéo tấm bản đồ của Ludwig xuống.
“Ludwig, tôi chán quá, anh nói chuyện với tôi đi.”
Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre, lấy bản đồ lại, vừa nhìn vừa nói:
“Andreyevich, bây giờ tôi bận rất nhiều việc.”
Ludwig luôn luôn đặt chuyện quân đội lên hàng đầu, lúc nào cũng nghiêm túc, nghiêm túc một cách thái quá.
Andre hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, sau đó trùm chăn, ngồi trên ghế sô pha bằng da trước lò sưởi.
Ludwig vẫn không nói tiếng nào xem bản đồ, vừa xem vừa viết viết.
Andre đi tới, tựa đầu vào bả vai Ludwig, cầm một quyển sách trên bàn của Ludwig lên xem.
Một lát sau, điện thoại bên tay Ludwig đột nhiên vang lên.
Ludwig nhận điện thoại, phát hiện Andre không có mặc quần áo, chỉ trùm chăn ngồi bên cạnh mình, vì vậy liền đưa tay ôm Andre vào trong ngực. Andre tựa vào bên trong ngực của Ludwig, nhất thời cảm thấy rất thoải mái.
“Mấy giờ tối nay họp?”
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Ludwig buông điện thoại xuống, cúi đầu hôn trán Andre một cái, sau đó bế Andre lên giường.
“Ludwig, có phải anh muốn đi không?”
Ludwig ừ một tiếng, đứng dậy bắt đầu mặc vào áo khoác da của mình, sau đó mang găng tay, cuối cùng đội mũ lên, đứng ở cửa nói:
“Tôi sẽ tìm người đưa cơm tối vào, Andre, nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài. Chờ tôi trở lại.”
Andre gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Ludwig ừ một tiếng, vừa xoay người định đi thì đột nhiên dừng lại, mặt mũi nghiêm túc nói:
“Mặc quần áo vào đi.”
Andre mím môi cười cười, đầu đặt trên đầu gối của mình.
“Ludwig, anh sợ người ta nhìn thấy cơ thể của tôi hả?”
Ludwig nhăn mặt cau mày, đẩy cửa ra bỏ đi.
Andre cười cười, nhảy xuống giường, đứng trong phòng nhìn hoàn cảnh xung quanh phòng.
Căn phòng này cũng không quá lớn, so với biệt thự ở trại tập trung của Ludwig thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có một chiếc giường lớn, bên giường đặt một tủ quần áo, ngay gần đó là một lò sưởi trong tường, bên kia giường là bàn đọc sách, còn có một nhà vệ sinh nhỏ.
Dù thế nhưng trong phòng này cực kì cực kì sạch sẽ! Hoàn toàn đúng với phong cách của Ludwig.
Andre nhìn những quyển sách trên kệ, tất cả đều được sắp xếp phân biệt theo thể loại, trông rất ngay ngắn và chỉnh tề.
Andre mở tủ quần áo, bên trong đều là quần áo của Ludwig, còn có một cái gương lớn được khảm trên tủ.
Andre hưng phấn liếc nhìn bộ sách của Ludwig, cố ý sắp xếp chúng nó loạn xạ cả lên, muốn nhìn vẻ mặt tức giận của Ludwig một chút, sau đó trần như nhộng ngồi trên ghế sô pha trước lò sưởi đọc một quyển sách về chiến tranh mà Ludwig thường đọc.
Andre đưa tay vuốt ve trang sách, bên trong sách rất sạch sẽ, phía trên còn có nét chữ chỉnh tề ngay ngắn của Ludwig.
“Cốc cốc cốc ——”
Phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Andre vội vàng buông sách xuống, ném lên trên bàn, nói với người ngoài cửa:
“Xin hỏi ai đó?”
Andre vội vàng chạy đến tủ quần áo, giật đại một chiếc áo lông của Ludwig mặc lên người, vừa đủ che được cái mông.
“Xin hỏi có phải là cậu Andreyevich không? Tôi tới đưa bữa tối.”
Andre đáp lại một tiếng, mang dép vào rồi tới mở cửa, một binh sĩ mặc quân phục quân trung ương đang bê cái khay đứng ngoài hành lang, lúc nhìn thấy Andre liền đưa khay vào trong, đặt lên tay Andre:
“Xin lỗi, thiếu tá không cho phép chúng tôi vào trong phòng, vì vậy tôi không thể vào trong phục vụ cậu được, cậu có còn cần giúp đỡ gì nữa không?”
Andre xoay người đặt cái khay lên tủ giày bên cửa, sau đó lễ phép nói: “Xin chờ một chút.”
Nói xong, Andre trở vào phòng, lấy đống quần áo ướt nhẹp của mình ra, “Có thể giặt giúp tôi mớ quần áo này không?”
Người nọ gật đầu, “Không thành vấn đề! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Andre cười cười, sau khi tạm biệt người nọ, Andre trở lại phòng, ngồi trên giường, vừa ăn vừa xem bút ký của Ludwig ở trong sách.
Sau khi ăn xong, người nọ đã giặt sạch quần áo, giao quần áo ướt sũng lại cho Andre, sau đó bưng khay thức ăn đi.
Andre vào nhà vệ sinh hong khô quần áo, sau đó ngồi trên giường nghe radio. Trước khi tới đây, Andre không có nghỉ ngơi tốt, vì vậy cậu nằm trên giường một lát liền ngủ thiếp đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Khi Andre tỉnh lại đã là nửa đêm.
Andre dụi dụi mắt, Ludwig vẫn chưa trở về, trong radio phát ra giọng nói hùng hồn của Adolf Hitler, Andre nhăn mặt, đưa tay tắt radio.
Đột nhiên, ngoài cửa phát ra tiếng động.
Andre dụi mắt, nhìn chằm chằm vào cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Ludwig cả người ướt đẫm đi vào, sau đó cởi mũ trên đầu xuống, cầm khăn lông trên giá áo lau tóc, tiếp theo treo áo khoác da lên giá áo trước cửa.
Andre ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào Ludwig.
Ludwig quay đầu lại.
“Sao vẫn chưa chịu ngủ?”
Andre cau mày nhìn Ludwig: “Sao anh lại về trễ như vậy?”
Ludwig cũng không kiêng kị gì, nói thẳng:
“Chúng tôi đang thương lượng chuyện tấn công Volgograd.”
Andre thở dài một hơi:
“Anh nói thử xem, nếu nước Đức các anh thắng, có khi nào sẽ giết sạch người Soviet chúng tôi không?”
Ludwig quay đầu nhìn Andre, đột nhiên nở nụ cười:
“Sao em lại có suy nghĩ như vậy? Chiến tranh là một loại thủ đoạn, khi một bên đã giành được thắng lợi, cái bọn họ muốn không phải là tàn sát mà là ổn định.”
Andre cúi đầu.
“Thật không hiểu nổi anh đang nghĩ gì? Ludwig, anh biết rõ Đức đang xâm lược Soviet, vậy tại sao anh còn đi đánh giặc? Đây là việc không hề chính nghĩa.”
Ludwig cũng không tức giận, chỉ đi tới trước mặt Andre, nắm cằm Andre.
“Andreyevich, tôi là quân nhân, việc tôi phải làm là nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy, đi chiến đấu, đi giết người. Tôi mặc kệ chính nghĩa hay không chính nghĩa, thân thể của quân nhân chính là vũ khí, vinh nhục của quốc gia chính là vinh nhục của chúng tôi, em hiểu không?”
Andre gật đầu, không nói gì thêm.
Ludwig cởi quần áo đi tắm.
Trong lòng Andre cảm thấy rất khủng hoảng, nếu cậu chỉ là một thằng nhóc quậy phá như trước kia thì tốt, lúc ấy cậu chỉ biết Đức đang gây chiến với Soviet, thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng đánh giặc xong là hết, mọi thứ sẽ chấm dứt.
Nhưng bây giờ, lời của Ludwig khiến cậu hiểu ra rằng, đất nước của mình sắp bị tiêu diệt!
(thật ra không bị tiêu diệt vì Đức đã bại trận)
Andre bụm mặt, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Ludwig vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Andre ngồi trên giường bụm mặt khóc.
“Làm sao vậy, bảo bối?”
Rốt cuộc Ludwig cũng nói được một câu quan tâm Andre.
Andre đưa tay ôm cổ Ludwig.
“Ludwig, có phải tôi đang phản quốc không? Có phải tôi là đồ chết nhát không?”
Ludwig cúi đầu cười cười:
“Andre, em vẫn còn là con nít, em không nên nghĩ những việc này.”
Andre lắc đầu, đẩy Ludwig ra, quay lưng đi, nức nở nói:
“Lẽ ra tôi nên chết trong trại tập trung chứ không phải ngủ bên cạnh anh, như vậy ít ra tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. . . . . .”
Ludwig lạnh lùng nhìn Andre.
“Đừng có nằm mơ nữa, em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi, tôi sẽ bảo vệ em.”
Andre tức giận nói:
“Nhưng anh đang xâm lược quốc gia của chúng tôi!”
Ludwig đứng lên, không có phản ứng gì.
Andre nghiêng mặt qua, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Ludwig chỉ im lặng không lên tiếng thu dọn bàn đọc sách bị Andre làm cho lộn xộn cả lên, thả tất cả sách tán loạn trên bàn về chỗ cũ.
Sau khi thu dọn xong, Ludwig mặc quần đùi lên giường, nhẹ nhàng ôm eo Andre từ phía sau.
Andre hung hăng đẩy Ludwig ra.
“Đừng đến gần tôi!”
Ludwig lại dùng sức giữ chặt hai tay Andre, ở sau lưng yên lặng hôn cổ Andre.
Andre cảm giác được nụ hôn của Ludwig, khóc nói:
“Ludwig! Anh đừng đánh nữa, việc này là không đúng! Các anh đã giết rất nhiều người rồi. . . . . .”
Ludwig đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt Andre.
“Andre, chỉ khi nào ra chiến trường tôi mới giết người.”
Andre đưa lưng về phía Ludwig.
Ludwig không hôn Andre nữa, chỉ ôm Andre vào trong lòng, mặt dán lên lưng Andre.
Andre càng không ngừng khóc, cảm thấy vinh nhục của dân tộc đột nhiên bị bùng phát ra ngoài, không lúc nào là không nhắc nhở Andre, người đang ngủ cùng mình chính là một sĩ quan người Đức, là người đàn ông đang xâm lược quốc gia của mình. . . . . .
Andre muốn dùng sức tránh khỏi người Ludwig, nhưng từ đầu đến cuối Ludwig vẫn ôm chặt Andre.
Cuối cùng Andre cũng bỏ ý định, chỉ tiếp tục khóc.
Ludwig ngẩng đầu hôn má và khóe miệng Andre, thấp giọng nói bên tai Andre: “Cưng à, đừng khóc.”
Andre cắn chặt môi, không nói lời nào, hai mắt đỏ rực.
Ludwig dùng gò má mình vuốt ve gò má Andre, hai cánh tay càng thêm dùng sức, giống như muốn đem Andre dung nạp vào trong cơ thể của mình.
Cuối cùng Andre vẫn ngủ thiếp đi, Ludwig khẽ bước xuống giường, đi qua phần giường bên kia, vén chăn lên nằm xuống, con ngươi màu xám bạc vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt quật cường của Andre, hôn nhẹ lên mặt Andre mấy cái, sau đó đưa tay kéo Andre vào trong lòng của mình, cằm đặt trên đầu Andre.
Hôm sau khi rời giường, Andre phát hiện Ludwig đã đi rồi. Andre cảm thấy mệt nên ngủ thẳng tới buổi trưa, bữa sáng cũng không ăn.
Nhớ tới tối qua náo loạn một trận với Ludwig, Andre bối rối gãi gãi tóc, ngồi bên giường, phát hiện bữa sáng đã lạnh ngắt.
Andre đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó mặc áo lông của Ludwig đi ra ngoài hành lang lấy quần áo mình của mình.
Đẩy cửa ra, Andre mới phát hiện bên ngoài là ánh nắng rực rỡ.
“Buổi trưa tốt lành, cậu Andreyevich.”
Andre quay đầu lại, thì ra là người hôm qua đưa cơm tới đang lễ phép chào hỏi mình.
Andre cười cười: “Buổi trưa tốt lành.”
Trên tay người nọ là một khay thức ăn.
“Tôi đưa bữa trưa tới, thiếu tá dặn cậu nhất định phải ăn bữa trưa.”
Andre gật đầu, nhận thức ăn từ tay người nọ, nghi ngờ hỏi:
“Ludwig đâu? Không trở lại ăn trưa sao?”
Người nọ lắc đầu.
“Buổi trưa tương đối bận rộn, thông thường thiếu tá sẽ ăn trưa với các sĩ quan, huống hồ hôm nay còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý.”
Andre nhướng nhướng mày, cầm bánh bao trong khay cắn một miếng, sau đó cầm ly sữa tươi uống một ngụm.
“Bây giờ không phải vẫn chưa chính thức tấn công Volgograd sao? Còn có chuyện gì nữa?”
Người lính kia không biết thân phận thật của Andre, vì vậy không giấu diếm gì, nói:
“Đêm hôm qua có một nhóm người tự xưng là quân khởi nghĩa Soviet đến doanh trại chúng ta ăn cắp vũ khí, giết binh sĩ. Bọn chúng đã bị bắt, hiện tại đang bị giam trong nhà xưởng, các sĩ quan đang cùng thiếu tá thương lượng xem nên xử lý bọn chúng như thế nào, nên giao cho Gestapo hay trực tiếp giết tại chỗ.”
Trong lòng Andre run lên, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao, “Đại khái khoảng bao nhiêu người?”
“Đại khái chừng hai mươi người, nam có nữ có, đều là người Soviet, dù sao vẫn còn chờ thiếu tá quyết định. Chắc bây giờ thiếu tá đang ở trong công xưởng bên kia.”
Andre gật đầu, người lính nói tạm biệt Andre rồi trực tiếp ra ngoài.
Andre gục trên hành lang, nhìn chằm chằm vào bầu trời, bên kia công xưởng truyền đến tiếng “ầm —— ầm ——” dữ dội xen lẫn tiếng súng, hầu như không có tiếng người nói chuyện với nhau.
Andre kiễng chân, lấy quần áo của mình xuống, sau đó vào trong phòng thay quần áo, tiếp theo đẩy cửa ra, chạy dọc theo hành lang thật dài hướng tới công xưởng đang không ngừng phát ra tiếng ồn kia.
——————-
Toàn thân Andre đều bị nước mưa thấm ướt, lúc đứng yên không động đậy, cả người lạnh muốn chết.
Ludwig tìm người đưa một cái bồn rất lớn tới đây, đổ đầy nước nóng vào trong đó, sau đó đặt cái bồn trước lò sưởi, để Andre vào trong tắm.
Bên cạnh là lò sưởi ấm áp, Andre cảm thấy rất dễ chịu, rất thoải mái.
Ludwig ngậm xì gà ngồi bên cạnh, cầm một tấm bản đồ, nghiêm túc xem.
Andre tắm một hồi cảm thấy chán cực kì, vì vậy liền đưa tay kéo tấm bản đồ của Ludwig xuống.
“Ludwig, tôi chán quá, anh nói chuyện với tôi đi.”
Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre, lấy bản đồ lại, vừa nhìn vừa nói:
“Andreyevich, bây giờ tôi bận rất nhiều việc.”
Ludwig luôn luôn đặt chuyện quân đội lên hàng đầu, lúc nào cũng nghiêm túc, nghiêm túc một cách thái quá.
Andre hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, sau đó trùm chăn, ngồi trên ghế sô pha bằng da trước lò sưởi.
Ludwig vẫn không nói tiếng nào xem bản đồ, vừa xem vừa viết viết.
Andre đi tới, tựa đầu vào bả vai Ludwig, cầm một quyển sách trên bàn của Ludwig lên xem.
Một lát sau, điện thoại bên tay Ludwig đột nhiên vang lên.
Ludwig nhận điện thoại, phát hiện Andre không có mặc quần áo, chỉ trùm chăn ngồi bên cạnh mình, vì vậy liền đưa tay ôm Andre vào trong ngực. Andre tựa vào bên trong ngực của Ludwig, nhất thời cảm thấy rất thoải mái.
“Mấy giờ tối nay họp?”
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Ludwig buông điện thoại xuống, cúi đầu hôn trán Andre một cái, sau đó bế Andre lên giường.
“Ludwig, có phải anh muốn đi không?”
Ludwig ừ một tiếng, đứng dậy bắt đầu mặc vào áo khoác da của mình, sau đó mang găng tay, cuối cùng đội mũ lên, đứng ở cửa nói:
“Tôi sẽ tìm người đưa cơm tối vào, Andre, nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài. Chờ tôi trở lại.”
Andre gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Ludwig ừ một tiếng, vừa xoay người định đi thì đột nhiên dừng lại, mặt mũi nghiêm túc nói:
“Mặc quần áo vào đi.”
Andre mím môi cười cười, đầu đặt trên đầu gối của mình.
“Ludwig, anh sợ người ta nhìn thấy cơ thể của tôi hả?”
Ludwig nhăn mặt cau mày, đẩy cửa ra bỏ đi.
Andre cười cười, nhảy xuống giường, đứng trong phòng nhìn hoàn cảnh xung quanh phòng.
Căn phòng này cũng không quá lớn, so với biệt thự ở trại tập trung của Ludwig thì nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có một chiếc giường lớn, bên giường đặt một tủ quần áo, ngay gần đó là một lò sưởi trong tường, bên kia giường là bàn đọc sách, còn có một nhà vệ sinh nhỏ.
Dù thế nhưng trong phòng này cực kì cực kì sạch sẽ! Hoàn toàn đúng với phong cách của Ludwig.
Andre nhìn những quyển sách trên kệ, tất cả đều được sắp xếp phân biệt theo thể loại, trông rất ngay ngắn và chỉnh tề.
Andre mở tủ quần áo, bên trong đều là quần áo của Ludwig, còn có một cái gương lớn được khảm trên tủ.
Andre hưng phấn liếc nhìn bộ sách của Ludwig, cố ý sắp xếp chúng nó loạn xạ cả lên, muốn nhìn vẻ mặt tức giận của Ludwig một chút, sau đó trần như nhộng ngồi trên ghế sô pha trước lò sưởi đọc một quyển sách về chiến tranh mà Ludwig thường đọc.
Andre đưa tay vuốt ve trang sách, bên trong sách rất sạch sẽ, phía trên còn có nét chữ chỉnh tề ngay ngắn của Ludwig.
“Cốc cốc cốc ——”
Phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Andre vội vàng buông sách xuống, ném lên trên bàn, nói với người ngoài cửa:
“Xin hỏi ai đó?”
Andre vội vàng chạy đến tủ quần áo, giật đại một chiếc áo lông của Ludwig mặc lên người, vừa đủ che được cái mông.
“Xin hỏi có phải là cậu Andreyevich không? Tôi tới đưa bữa tối.”
Andre đáp lại một tiếng, mang dép vào rồi tới mở cửa, một binh sĩ mặc quân phục quân trung ương đang bê cái khay đứng ngoài hành lang, lúc nhìn thấy Andre liền đưa khay vào trong, đặt lên tay Andre:
“Xin lỗi, thiếu tá không cho phép chúng tôi vào trong phòng, vì vậy tôi không thể vào trong phục vụ cậu được, cậu có còn cần giúp đỡ gì nữa không?”
Andre xoay người đặt cái khay lên tủ giày bên cửa, sau đó lễ phép nói: “Xin chờ một chút.”
Nói xong, Andre trở vào phòng, lấy đống quần áo ướt nhẹp của mình ra, “Có thể giặt giúp tôi mớ quần áo này không?”
Người nọ gật đầu, “Không thành vấn đề! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Andre cười cười, sau khi tạm biệt người nọ, Andre trở lại phòng, ngồi trên giường, vừa ăn vừa xem bút ký của Ludwig ở trong sách.
Sau khi ăn xong, người nọ đã giặt sạch quần áo, giao quần áo ướt sũng lại cho Andre, sau đó bưng khay thức ăn đi.
Andre vào nhà vệ sinh hong khô quần áo, sau đó ngồi trên giường nghe radio. Trước khi tới đây, Andre không có nghỉ ngơi tốt, vì vậy cậu nằm trên giường một lát liền ngủ thiếp đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Khi Andre tỉnh lại đã là nửa đêm.
Andre dụi dụi mắt, Ludwig vẫn chưa trở về, trong radio phát ra giọng nói hùng hồn của Adolf Hitler, Andre nhăn mặt, đưa tay tắt radio.
Đột nhiên, ngoài cửa phát ra tiếng động.
Andre dụi mắt, nhìn chằm chằm vào cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Ludwig cả người ướt đẫm đi vào, sau đó cởi mũ trên đầu xuống, cầm khăn lông trên giá áo lau tóc, tiếp theo treo áo khoác da lên giá áo trước cửa.
Andre ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào Ludwig.
Ludwig quay đầu lại.
“Sao vẫn chưa chịu ngủ?”
Andre cau mày nhìn Ludwig: “Sao anh lại về trễ như vậy?”
Ludwig cũng không kiêng kị gì, nói thẳng:
“Chúng tôi đang thương lượng chuyện tấn công Volgograd.”
Andre thở dài một hơi:
“Anh nói thử xem, nếu nước Đức các anh thắng, có khi nào sẽ giết sạch người Soviet chúng tôi không?”
Ludwig quay đầu nhìn Andre, đột nhiên nở nụ cười:
“Sao em lại có suy nghĩ như vậy? Chiến tranh là một loại thủ đoạn, khi một bên đã giành được thắng lợi, cái bọn họ muốn không phải là tàn sát mà là ổn định.”
Andre cúi đầu.
“Thật không hiểu nổi anh đang nghĩ gì? Ludwig, anh biết rõ Đức đang xâm lược Soviet, vậy tại sao anh còn đi đánh giặc? Đây là việc không hề chính nghĩa.”
Ludwig cũng không tức giận, chỉ đi tới trước mặt Andre, nắm cằm Andre.
“Andreyevich, tôi là quân nhân, việc tôi phải làm là nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy, đi chiến đấu, đi giết người. Tôi mặc kệ chính nghĩa hay không chính nghĩa, thân thể của quân nhân chính là vũ khí, vinh nhục của quốc gia chính là vinh nhục của chúng tôi, em hiểu không?”
Andre gật đầu, không nói gì thêm.
Ludwig cởi quần áo đi tắm.
Trong lòng Andre cảm thấy rất khủng hoảng, nếu cậu chỉ là một thằng nhóc quậy phá như trước kia thì tốt, lúc ấy cậu chỉ biết Đức đang gây chiến với Soviet, thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng đánh giặc xong là hết, mọi thứ sẽ chấm dứt.
Nhưng bây giờ, lời của Ludwig khiến cậu hiểu ra rằng, đất nước của mình sắp bị tiêu diệt!
(thật ra không bị tiêu diệt vì Đức đã bại trận)
Andre bụm mặt, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Ludwig vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Andre ngồi trên giường bụm mặt khóc.
“Làm sao vậy, bảo bối?”
Rốt cuộc Ludwig cũng nói được một câu quan tâm Andre.
Andre đưa tay ôm cổ Ludwig.
“Ludwig, có phải tôi đang phản quốc không? Có phải tôi là đồ chết nhát không?”
Ludwig cúi đầu cười cười:
“Andre, em vẫn còn là con nít, em không nên nghĩ những việc này.”
Andre lắc đầu, đẩy Ludwig ra, quay lưng đi, nức nở nói:
“Lẽ ra tôi nên chết trong trại tập trung chứ không phải ngủ bên cạnh anh, như vậy ít ra tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. . . . . .”
Ludwig lạnh lùng nhìn Andre.
“Đừng có nằm mơ nữa, em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi đi, tôi sẽ bảo vệ em.”
Andre tức giận nói:
“Nhưng anh đang xâm lược quốc gia của chúng tôi!”
Ludwig đứng lên, không có phản ứng gì.
Andre nghiêng mặt qua, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Ludwig chỉ im lặng không lên tiếng thu dọn bàn đọc sách bị Andre làm cho lộn xộn cả lên, thả tất cả sách tán loạn trên bàn về chỗ cũ.
Sau khi thu dọn xong, Ludwig mặc quần đùi lên giường, nhẹ nhàng ôm eo Andre từ phía sau.
Andre hung hăng đẩy Ludwig ra.
“Đừng đến gần tôi!”
Ludwig lại dùng sức giữ chặt hai tay Andre, ở sau lưng yên lặng hôn cổ Andre.
Andre cảm giác được nụ hôn của Ludwig, khóc nói:
“Ludwig! Anh đừng đánh nữa, việc này là không đúng! Các anh đã giết rất nhiều người rồi. . . . . .”
Ludwig đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt Andre.
“Andre, chỉ khi nào ra chiến trường tôi mới giết người.”
Andre đưa lưng về phía Ludwig.
Ludwig không hôn Andre nữa, chỉ ôm Andre vào trong lòng, mặt dán lên lưng Andre.
Andre càng không ngừng khóc, cảm thấy vinh nhục của dân tộc đột nhiên bị bùng phát ra ngoài, không lúc nào là không nhắc nhở Andre, người đang ngủ cùng mình chính là một sĩ quan người Đức, là người đàn ông đang xâm lược quốc gia của mình. . . . . .
Andre muốn dùng sức tránh khỏi người Ludwig, nhưng từ đầu đến cuối Ludwig vẫn ôm chặt Andre.
Cuối cùng Andre cũng bỏ ý định, chỉ tiếp tục khóc.
Ludwig ngẩng đầu hôn má và khóe miệng Andre, thấp giọng nói bên tai Andre: “Cưng à, đừng khóc.”
Andre cắn chặt môi, không nói lời nào, hai mắt đỏ rực.
Ludwig dùng gò má mình vuốt ve gò má Andre, hai cánh tay càng thêm dùng sức, giống như muốn đem Andre dung nạp vào trong cơ thể của mình.
Cuối cùng Andre vẫn ngủ thiếp đi, Ludwig khẽ bước xuống giường, đi qua phần giường bên kia, vén chăn lên nằm xuống, con ngươi màu xám bạc vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt quật cường của Andre, hôn nhẹ lên mặt Andre mấy cái, sau đó đưa tay kéo Andre vào trong lòng của mình, cằm đặt trên đầu Andre.
Hôm sau khi rời giường, Andre phát hiện Ludwig đã đi rồi. Andre cảm thấy mệt nên ngủ thẳng tới buổi trưa, bữa sáng cũng không ăn.
Nhớ tới tối qua náo loạn một trận với Ludwig, Andre bối rối gãi gãi tóc, ngồi bên giường, phát hiện bữa sáng đã lạnh ngắt.
Andre đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó mặc áo lông của Ludwig đi ra ngoài hành lang lấy quần áo mình của mình.
Đẩy cửa ra, Andre mới phát hiện bên ngoài là ánh nắng rực rỡ.
“Buổi trưa tốt lành, cậu Andreyevich.”
Andre quay đầu lại, thì ra là người hôm qua đưa cơm tới đang lễ phép chào hỏi mình.
Andre cười cười: “Buổi trưa tốt lành.”
Trên tay người nọ là một khay thức ăn.
“Tôi đưa bữa trưa tới, thiếu tá dặn cậu nhất định phải ăn bữa trưa.”
Andre gật đầu, nhận thức ăn từ tay người nọ, nghi ngờ hỏi:
“Ludwig đâu? Không trở lại ăn trưa sao?”
Người nọ lắc đầu.
“Buổi trưa tương đối bận rộn, thông thường thiếu tá sẽ ăn trưa với các sĩ quan, huống hồ hôm nay còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý.”
Andre nhướng nhướng mày, cầm bánh bao trong khay cắn một miếng, sau đó cầm ly sữa tươi uống một ngụm.
“Bây giờ không phải vẫn chưa chính thức tấn công Volgograd sao? Còn có chuyện gì nữa?”
Người lính kia không biết thân phận thật của Andre, vì vậy không giấu diếm gì, nói:
“Đêm hôm qua có một nhóm người tự xưng là quân khởi nghĩa Soviet đến doanh trại chúng ta ăn cắp vũ khí, giết binh sĩ. Bọn chúng đã bị bắt, hiện tại đang bị giam trong nhà xưởng, các sĩ quan đang cùng thiếu tá thương lượng xem nên xử lý bọn chúng như thế nào, nên giao cho Gestapo hay trực tiếp giết tại chỗ.”
Trong lòng Andre run lên, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao, “Đại khái khoảng bao nhiêu người?”
“Đại khái chừng hai mươi người, nam có nữ có, đều là người Soviet, dù sao vẫn còn chờ thiếu tá quyết định. Chắc bây giờ thiếu tá đang ở trong công xưởng bên kia.”
Andre gật đầu, người lính nói tạm biệt Andre rồi trực tiếp ra ngoài.
Andre gục trên hành lang, nhìn chằm chằm vào bầu trời, bên kia công xưởng truyền đến tiếng “ầm —— ầm ——” dữ dội xen lẫn tiếng súng, hầu như không có tiếng người nói chuyện với nhau.
Andre kiễng chân, lấy quần áo của mình xuống, sau đó vào trong phòng thay quần áo, tiếp theo đẩy cửa ra, chạy dọc theo hành lang thật dài hướng tới công xưởng đang không ngừng phát ra tiếng ồn kia.
——————-
Danh sách chương