Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Kiến Quân bị doạ đến giật mình, lập tức quyết định về sau cũng không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Anh không dễ gì mới có sinh mạng lần hai, nên rất tiếc sinh mạng của mình.

Lần này tâm huyết dâng trào, cũng may không vượt quá sức chịu đựng của anh, nếu không thì tiêu rồi. Anh ngồi yên một lúc, ổn định lại thì cũng không rảnh để tới thăm sân trong nông trại như thế nào, quan trọng là đoàn xe đi trước.

Đến thời điểm tới đoàn xe, giao nhận xong thì anh lên xe. Đội trưởng Lưu mở cửa, dĩ nhiên anh nheo mắt nhắm lại nằm nghỉ, tranh thủ lúc này tới nông trại xem thử. Anh thấy một vũng nước lớn ở đất trống trước cổng sân, đống cỏ dại nằm la liệt, còn có mấy chục con cá chép. Con nhỏ thì bằng cái tăm xỉa răng, con lớn thì bằng ngón tay, thậm chí còn có con rắn bông nặng một kg.

Có một con cá hơn một ký, còn lại đều nặng hơn hai trăm rưỡi gram hoặc nửa ký. Vì anh bắt chúng tới đây, cũng chưa mở khối nuôi trồng, cho nên chúng vốn còn sống và nhảy lạch đạch giờ lại trở thành cá chết và rắn chết.

Gom mấy con cá bông nhỏ kia lại, tổng cộng cũng nặng hơn nửa ký, đem bỏ vào thùng, ra suối lớn rửa sạch sẽ rồi mần con cá lớn rồi dùng muối ướp lên.

Con cá nhỏ được chiên trên chảo, chín vàng và giòn xốp, thơm ngào ngạt.

Nhưng anh nghĩ lại còn rùng mình, sau này anh sẽ không làm chuyện như vậy nữa. Điều này quá bá đạo. Cả một vũng nước trống rỗng, không một con cá nào tồn tại. Ngay cả giống cũng chẳng có, anh nhớ lại thì có chút áy náy.

Chính vì tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, đau đầu, cảm giác cả người không có sức giống như bị vật gì đó khoét rỗng, rất nguy hiểm.

Trong ký ức của anh là từng giết cá, cho nên căn cứ theo trí nhớ ban đầu của mình thì không có vấn đề gì (chuyện gan cá bị vỡ nhiều lần thì xem nhẹ), nhưng chưa từng giết rắn, anh cũng không sợ rắn, chỉ không biết bắt đầu ra tay với một con rắn từ đâu.

Thế là, anh đặt con rắn lên trước, chuẩn bị tìm chỗ để bán. Anh muốn ăn món canh rắn do Lưu Điền Phương nấu, đó là một chuyện. Nhưng bây giờ hiển nhiên trong thời gian ngắn sẽ không về kịp, lại thả không được lâu như thế, bản thân anh không biết làm. Vả lại, nếu anh tự làm thì cứ cảm thấy mình không ra tay được.

Giải quyết xong tàn cuộc, Trần Kiến Quân thấy vẫn còn thời gian, qua một lúc mà đầu của anh vẫn còn hơi đau.

Anh bị Đội trưởng Lưu đánh thức, nụ cười trên mặt ‘tôi hiểu’: “Tối qua làm tới khuya hả? Coi cậu kìa, ngủ sâu như thế, vợ cậu có phải nhớ cậu rồi không?”

“Ông nói gì vậy. Vợ tôi đang mang thai, tối qua tôi trò chuyện với người ta lâu quá nên không ngủ đủ.”

“Đúng vậy, cậu từng nói cậu là cầm thú mà.” Ánh mắt của Đội trưởng Lưu có vẻ kỳ lạ.



“…” Đậu Nga có oan như anh không? Trần Kiến Quân có cảm giác hết đường chối cãi, anh lau mặt: “Đội trưởng, tới tôi rồi, ông nghỉ ngơi đi.”

“Hi hi, được rồi, nói đùa với cậu thôi. Tôi cũng không có hứng thú với chuyện của cậu.” Bây giờ Đội trưởng Lưu mới tỏ ra chính khí.

Trần Kiến Quân: “…”

‘Tôi tin ông mới lạ!’

Trần Kiến Quân đổi rắn lấy đặc sản ở chợ đen, nơi đây có rừng tre lớn nên rất nhiều măng khô, anh đổi một túi bỏ vào kho nông trại, qua khe suối ngọt thừa rất nhiều mía, anh dùng ít vải lẻ đổi lấy mấy bó mía ngọt

Ở đây họ không có nhiều tiền, nhưng lấy vật đổi vậy tại địa phương này thì khá là hào phóng.

Lần này anh đã chạy hơn nửa tháng, hiện tại trong túi anh đã có hơn 200 đồng tiền mặt, số tiền này đều là kiếm được trên sự chênh lệch giá, trong kho vẫn còn một đống các vật phẩm khác nhau, đều là chiến lợi phẩm anh có được từ giao dịch tại các địa phương.

Nhưng những thứ này không thể lấy ra hết cùng một lúc, bây giờ mua bán rất khắt khe, chỉ có thể tiêu dùng một mình trong trang trại, vì thức ăn được cải thiện, anh làm lái xe đã lâu cũng không thoải mái lắm nhưng so ra thì vẫn cao hơn chút.

Dù anh mới hai mươi tuổi, tuổi làm việc vẫn còn dài.

Lúc này, chiều cao của anh đã là 181, Trần Kiến Quân dự định sẽ bồi bổ thật tốt, phấn đấu trở lại ngày ưu tú 185

Anh bán được khoảng 100 cân tỏi, giá mua của thứ này không thấp, khoảng 100 cân là được 6 đồng vàng 3 đồng bạc, trống một khoảng đất rộng, anh trồng một khoảnh tỏi nhỏ, còn phần lớn khác thì trồng cây mã đề, cho đến nay chúng có giá bán cao nhất.

Đã lấy được đất trống, chỉ cần xem sẽ trồng cây gì, thí nghiệm một chút như vậy sớm muộn gì cũng sẽ khảo nghiệm được loại cây trồng tiết kiệm chi phí nhất.

Thêm 6 đồng tiền vàng ban đầu, khu nuôi trồng đã mở ra các điều kiện đủ để thỏa mãn. Trần Kiến Quân không kịp đợi mà mở ra một mảnh dùng để trồng mộc lan quanh đất trống, cùng kích thước với đất ruộng, đều là một mẫu, ở hạ du con suối, cách mảnh đất kia 20m.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện