- Ta đương nhiên biết rõ!

Trong mắt Ngô Tinh phát ra tia sáng long lanh: "Lòng ta mơ hồ có cảm giác, lần này chính là kiếp nạn trên con đường tu hành của mình!"

Sau đó lập tức lạnh lùng cười: "Cho dù gặp trở ngại thì sao chứ? Tự mình một kiếm chém đứt là được!"

Vừa dứt lời, từ chân trời truyền đến tiếng sấm rền vang.

Gió tuyết bên ngoài như ngưng tụ lại, nữ quan trong phòng tóc mây bồng bềnh, tư thái yểu điệu, thấp thoáng dáng vẻ thiên tiên thoát tục khiến Ngô Minh cũng không khỏi ngẩn người trong tích tắc.

- Hội Long Môn này rốt cục là cái gì?

Ngô Minh nói xong mới chợt nhận ra mình đang thất lễ, lập tức tằng hắng một tiếng rồi chuyển chủ đề.

- Hội Long Môn...

Nét ửng đỏ xẹt qua trên mặt Ngô Tinh rồi biến mất, nghĩ một lúc rồi nói: "Đệ cũng biết quận Sở Phượng của chúng ta có một con sông tên là Nộ Long, trải dài ba trăm dặm, hội họp với mạch nước của quận Sở Phượng rồi cuối cùng chảy ra biển lớn phải không?"

- Có nghe nói sơ qua...

Ngô Minh xấu hổ, tên công tử bột lúc trước chẳng biết tí gì về địa lý nhưng lại từng nghe tên con sông Nộ Long này.

- Sông Nộ Long này là một nhánh của long mạch lớn Thiên Hà ở nước ta, sức nước khi chảy qua eo Long Môn thì đột nhiên chậm lại, bởi vậy mới có thể tạo phúc cho vạn dân... Chỉ có điều trăm năm về trước con sông Nộ Long này vẫn còn cuộn trào mãnh liệt, thỉnh thoảng gây hại cho bách tính thường dân, làm ngập lụt cả ngàn dặm! May mà quận thủ khi đó là Vương Trung đã phá núi lấy đá, dựa vào eo sông để xây đập chắn nước. Sau đó lại bắt giết thủy yêu, lập bia trấn thủ mới khiến ba trăm dặm dưới hạ du có thể kiểm soát được hạn hán lũ lụt, dân chúng không còn bị đói, trở thành một nơi giàu có đông đúc... Mọi người biết ơn, lập sinh từ cho Vương Trung. Người này sau khi mất cũng rất linh thiêng, trở thành thành hoàng của quận Sở Phượng, âm uy hiển hách…

- Hội Long Môn có liên quan đến việc này sao? Ngô Minh hỏi.

- Không sai! Dưới chân tấm bia công đức do thái thú Vương Trung lập nên thật ra còn trấn áp một con mãng xà trắng, đã có bề ngoài của giao long! Ngô Tinh cuối cùng tiết lộ một bí mật lớn động trời: "Con mãng xà này là con cháu của con thủy yêu năm đó. Từ xa xưa mãng xà sau năm trăm năm sẽ hóa thành giao long. Nghe nói con rắn này đã có một sừng, có bề ngoài của giao long, đã vậy lại còn có duyên phận với mạch nước sông Nộ Long nên không thể giết. Thế nhưng giao long một khi thoát được, nước sẽ tràn ra cả trăm dặm, dân chúng lầm than. Nếu đã không thể giết lại không thể thả, vậy chỉ còn cách trấn áp!"

- Năm đó Vương Trung mượn mệnh số của triều đình và sự giúp sức của nhiều kỳ nhân dị sĩ lập nên bia công đức, trấn áp rồi nhốt con mãng xà trắng lại. Các đạo chính thống cứ cách một khoảng thời gian lại tổ chức cúng bái hành lễ, bổ sung pháp lực mệnh số cho phóng ấn, lâu dần hình thành thông lệ. Đây chính là nguồn gốc của hội Long Môn!

- Lần này con đường tu hành của ta có bước tiến mạnh mẽ, được đề bạt làm cao công chính là để đi trấn áp mãng xà, hay có thể gọi là giao long trắng. Không chỉ là rèn luyện mà còn coi như một phần công đức!

- Thì ra là vậy!

Ngô Minh gật đầu, trong lòng lại có chút khiếp sợ: "Nói thẳng ra hội Long Môn chính là một lần cúng bái để trấn áp yêu quái quy mô lớn. Chỉ có điều không ngờ lại thật sự có giao long, cái thế giới này..."

- Con thủy yêu năm đó chẳng lẽ là một con nghiệt long? Có điều người phàm giết rồng có rất nhiều điều kiêng kị, do vậy mới gán cho nó cái danh thủy yêu? Lúc này trong lòng hắn có chút lo lắng, hỏi: "Lần này... quả thật không nguy hiểm sao? Con rắn trắng kia có thể phá bỏ phong ấn mà bay ra không?

- Đương nhiên không thể!

Ngô Tinh rõ ràng rất tự tin: "Đây chỉ là một cơ hội cho thế hệ sau rèn luyện mà thôi, có thể nguy hiểm đến mức độ nào chứ? Duy trì củng cố phong ấn vẫn là việc của những tiền bối tu hành và thành hoàng. Chúng ta đi là vì phần thưởng của quận khá là hậu hĩnh, hơn nữa còn lấy được công đức của trời đất, cũng xem như một công việc béo bở. Tỷ tỷ của đệ không biết phải đánh bại bao nhiêu đối thủ mới cướp được cái công việc này đấy! Bởi vì đây là kiếp nạn của ta, nếu trốn tránh tương lai sẽ liên lụy càng rộng, gây họa càng sâu!

- Xem ra cũng chỉ có thể binh đến nước chặn, nước đến đất ngăn mà thôi. Cùng lắm thì đến lúc đó cũng đi quận phủ một lần, dù sao cũng không thể để Ngô Tinh gặp bất trắc gì...

Lúc này tuy trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nhưng trên mặt lại không để lộ chút gì, cười nói: "Tỷ tỷ công việc bận rộn, khi về lại vừa đúng dịp. Đêm mai là trừ tịch, nhất định phải uống nhiều hơn hai chén!

- Trừ tịch?

Ngô Tinh như có chút hoài niệm: "Người xuất gia tu đạo, cũng không biết còn có thể nhìn khung cảnh náo nhiệt cùng sự phồn hoa chốn trần thế này được bao lâu..."

Ngô Minh chợt lạnh trong lòng. Hắn biết Ngô Tinh đạo pháp tinh thâm, cũng có chút dự cảm không lành mới tức cảnh sinh tình như thế. Hắn nói: "Vừa nhắc đến điều này, đệ lại nhớ lúc nhỏ vào đêm trừ tịch thường gói bánh sủi cảo nhân thịt lợn, mỡ chảy nóng hầm hập, thơm ngon vô cùng. Đệ còn thường cướp của tỷ nữa..."

- Cái này mà đệ cũng nhớ được...

Ngô Tinh lườm Ngô Minh một cái, khuôn mặt lại như trăm hoa đua nở, lộ ra nụ cười rung động lòng người.

...

Đêm khuya.

Ngô Minh đang ngồi xếp bằng trong tĩnh phòng, sắc mặt kiên nghị,

- Hôm nay Tinh tỷ nhắc nhở rất đúng! Trước kia mình có đan dược trợ giúp, lại lo căn cơ không vững vàng. Biển ý thức rất dễ hỏng, từng bước từng bước đều phải vô cùng cẩn thận nếu không sẽ mất đi cái tâm tu hành tăng tiến vượt bậc!

Một câu nói của hạt giống chân truyền lúc này như vén lên màn sương mù dày đặc, Ngô Minh trong chớp mắt giống như hoàn toàn lĩnh ngộ mà thừa thắng xông lên. Trước tiên uống ba viên Ngũ Thạch Phản Minh Tán vào bụng sau đó im lặng nhắm mắt lại.

Trong tích tắc một luồng khí nóng mạnh mẽ hung ác hơn bình thường rất nhiều lập tức hình thành, bị chèn ép nhắm thẳng đến Tổ Khiếu giữa hai mắt và não bộ.

Trong biển ý thức, hỗn độn cuộn trào mang theo cảm giác nứt vỡ mãnh liệt.

Nếu là bình thường khi gặp phải tình huống này, Ngô Minh sẽ không dám làm bừa mà dừng tay luôn, làm tan đi công hiệu của thuốc.

Thế nhưng bây giờ hắn lại cắn chặt răng, để mặc cho biển ý thức đau đớn như sắp nứt ra, thúc giục luồng khí nóng hóa thành băng lạnh dội xuống.

- Mau... mở ra cho ta!

Ầm!

Một cảnh giới nào đó giống như trong chớp mắt bị phá vỡ, trạng thái hỗn độn mờ mịt dần dần rút lui, mở ra một tầng ánh sáng.

Tuy chỉ là một khoảng nho nhỏ ở chính giữa, thế nhưng Ngô Minh lại chợt có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như tinh thần đang dần dần biến hóa: "Biển ý thức đã mở ra rồi!"

Lúc này hắn đã chính thức tiến vào cấp bậc địa vị của một người tu đạo, có thể xưng là đạo sĩ được rồi!

Mà linh thức pháp lực sẽ tự nhiên sinh ra, có thể tu tập đạo pháp, không cần tiêu hao tinh nguyên khí huyết của bản thân nữa.

Có thể nói bước xong bước này là đã vào được cánh cửa tu đạo!

- Phù... chuyển nghề cũng không dễ dàng gì. Giờ mình cũng thành pháp gia rồi!

Ngô Minh tự giễu cười, sau đó lấy “Hoàng Đình Âm Phù kinh” ra đọc.

- Sau đạo sĩ chính là Luyện Sư... tu luyện năm dòng khí bên trong, hợp lại với ngũ tạng. Mỗi ngày đều phải hấp thu khí màu tím của mặt trời lúc mới mọc, nước bọt, mài nhẵn thân thể, xây dựng thành công nền tảng... Về mặt này mình có kinh nghiệm luyện võ, cơ sở của thân thể vốn đã cực kì có lợi thế. Tiến độ có thể không đến mức một ngày đi được ngàn dặm nhưng nhất định cũng sẽ khiến người khác vô cùng kinh ngạc!

- Biển ý thức cũng đã mở ra, vậy trước tiên có thể luyện vài pháp thuật nho nhỏ rồi, khả năng thích ứng với các loại hoàn cảnh trong nhiệm vụ cũng sẽ tăng lên đáng kể... Hơn nữa uy lực khi vận dụng các loại vũ khí pháp thuật và bùa chú cũng sẽ tăng thêm ba lần so với bình thường, kích phát cũng nhanh hơn nhiều!

Vũ khí pháp thuật và bùa chú vốn dùng để trang bị cho người tu đạo, đây là điều đương nhiên.

Ngô Minh suy tư một lúc, sau đó lấy cái hộp sắt ra. Bên trong ngoài một quyển “Thái Âm Luyện Thi pháp” ra thì còn có một quyển sổ chép tay.

- “Thái Âm Luyện Thi pháp” có quá nhiều hạn chế, hơn nữa trộm thi thể còn khiến trời đất oán giận, nếu bị phát hiện sẽ bị đánh thành yêu nhân... Hơn nữa, mình cũng không thể mỗi lần làm nhiệm vụ đều mang theo hai con cương thi chứ?

Ngô Minh tiếc nuối lắc lắc đầu, "Hơn nữa... luyện chế đồng thi thiết thi rất phiền phức, lại cực kì sợ sấm sét, hơi bị kìm chế. Trừ khi luyện thành kim thi... đáng tiếc pháp lực của mình còn lâu mới đủ!"

Với chút pháp lực nhỏ nhoi nông cạn của một kẻ mới khai mở biển ý thức như hắn thì quả thật khó lòng tu luyện được các loại đạo pháp có lực sát thương kinh người.

- Hay là vào trong Chủ Thần Điện đổi lấy một bộ nhỉ? Chỉ có điều điểm thành tích quý giá, ít nhất cũng phải giữ lại một chút để sẵn sàng đương đầu với nhiệm vụ tiếp theo...

Ngô Tinh đương nhiên cũng là một con đường, thế nhưng Ngô Minh biết đạo quán quản lý các loại đạo pháp rất nghiêm ngặt. Hắn không muốn khiến Ngô Tinh khó xử, phải gánh vác nguy hiểm trên lưng.

- Trong sổ chép tay của Thanh Bình đạo nhân cũng ghi chép một ít pháp thuật nhỏ trong thời gian hắn đi đây đi đó, hình như cũng có thể xem xét...

Ngô Minh nghĩ vậy, vội lật mở quyển sổ chép tay.

Thanh Bình đạo nhân là một tán tu (1), rất có thiên phú xem phong thủy. Dựa vào mấy trò lừa đảo và vận may mà lấy được mấy câu khẩu quyết chính tông. Lại cộng thêm sự tự tu luyện tự lĩnh ngộ của bản thân mà khám phá ra một vài thứ.

Những thứ khác thì thôi bỏ qua, Thanh Bình đạo nhân lại khá tự đắc về một phương pháp mở linh nhãn, rất quý trọng mà ghi chép lại.

- Thuật linh nhãn?

Ngô Minh cân nhắc một chút.

Thực tế trong tu đạo không thiếu phương pháp để mở linh nhãn, đều dùng để nhìn thấy ma quỷ, nối liền âm dương.

Thế nhưng Thanh Bình đạo nhân tự nhận phương pháp mở linh nhãn của hắn không chỉ nhìn thấy cõi âm mà còn có thể chiếu được số mệnh, phân tích phong thủy mộ phần, vậy quả thật là quá phi thường rồi.

- Tướng trong đạo thuật này gồm có ấn tướng, danh tướng, nhân tướng, gia tướng, mộ tướng, từ xem tướng cho người đến phong thủy long mạch, cộng thêm mệnh số của một quốc gia, luyện được một thứ là có thể áo cơm không lo. Thanh Bình đạo nhân dựa vào nó mà có được một vị trí trong Chu gia quả thật cũng không phải là vô căn cứ...

Khẩu quyết mà Thanh Bình đạo nhân ghi lại có chút đơn giản. Ngô Minh nghĩ thầm một lúc, sau đó từ từ nhắm mắt.

Pháp lực trong biển ý thức ngưng tụ lại, đột nhiên hóa thành một tấm bùa chữ.

Đây là nền móng của pháp thuật, đạo văn chính tông!

Đến khi hai mắt mở ra một lần nữa, trong con ngươi nổi lên ảnh ngược của phù văn, xẹt qua từng tia ánh sáng.

- Đơn giản vậy thôi á?

Tuy chỉ là một pháp thuật nho nhỏ, thế nhưng thành công quá nhanh vẫn khiến Ngô Minh có chút không thể tin nổi.

- Cái thuật linh nhãn này... vậy mà lại luyện thành rồi?

Ngô Minh cảm thấy hơi khó tin, nhìn một vòng bài trí trong phòng nhưng chẳng thu được gì. Trong lòng chợt động, hắn nhấc tay trái lên thì thấy nhẫn Ô Kim phát ra từng tia từng tia ánh sáng.

Lúc này trong lòng xuất hiện ý nghĩ, hắn lấy một cái gương đồng ra rồi soi thẳng về phía mình.

- Đây là...

Chỉ thấy bên trong gương đồng có một thiếu niên thoạt nhìn chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mặt trắng nõn như ngọc, luồng khí trắng đỏ tập trung trên đỉnh đầu cuồn cuộn như sóng nước. Ngoài ra còn có một vòng ánh sáng bảo vệ toàn thân.

Ngô Minh có chút kinh ngạc: "Hơn nữa còn chưa từng có thứ gì bị hao hụt..."

Hắn đi ra phòng ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm.

Chỉ thấy trên mặt đất mênh mông rộng lớn, từng tia từng luồng khí trắng từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ ập đến, tập trung phía trên ụ bảo vệ. Trong khung cảnh mờ mịt lại hóa thành màu đỏ thẫm, tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

- Đây chính là dòng khí của địa mạch! Là sức mạnh mà hai ngàn mẫu đất tốt cùng hai trăm tá điền mang lại! Thấy vậy, Ngô Minh lập tức ngộ ra.

- Kỳ lạ, trong sổ chép tay không phải viết là “muốn nhìn ra khí, nghiềm ngẫm suy nghĩ, thấy được màu sắc rực rỡ... địa mạch dày đặc, âm thầm phân biệt, bệnh nặng ba tháng...”

Ngô Minh không khỏi nhớ lại lời kể của Thanh Bình đạo nhân.

Hắn đã từng xem tướng cho người khác, mỗi lần chỉ có thể xem được sơ qua, vô cùng mơ hồ. Duy chỉ có một lần duy nhất chọn mộ cho Chu gia, trước tiên đốt hương khấn vái, trai giới (2) tắm rửa ba ngày ba đêm mới dám ra tay. Vậy mà cũng chỉ thấy được địa khí sáng rực, chỉ vì muốn nhận rõ một điềm cát tường mà phí sức nhọc lòng, thậm chí còn bị long mạch dưới đất cắn trả, bệnh nặng ba tháng.

Cho dù là vậy, trong sổ chép tay cũng vẫn lộ ra một tia tự đắc.

- Vậy mình thì được tính là gì?

- Chẳng lẽ là do thể chất của mình vượt qua người bình thường, lại đặc biệt hợp dơ với món pháp thuật này, hay là vì mắt của mình... biến đổi lạ thường?

Trong chớp mắt Ngô Minh nhớ đến nhắc nhở dành cho tông đồ của Chủ Thần.

- Có được tầm nhìn chân thực... Chẳng lẽ năng lực nhìn xuyên qua hư ảo còn có thể mang đến thế giới Đại Chu?

***

(1) Tán tu: Người tu đạo không gia nhập vào một môn phái nào mà tự mình tìm một nơi, một pháp thuật thích hợp để tu luyện.

(2) Trai giới: Thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như không uống rượu, không ăn đồ mặn... để biểu thị sự thành kính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện