Sáng hôm sau tại công ty Mạc thị.
Nhật Minh từ tối qua đến giờ lòng cứ cảm thấy có cái gì đó khó chịu, cảm giác bản thân đã mất đi thứ gì vậy nhưng anh không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Càng ngày lồng ngực của anh càng đau đớn hơn, anh cũng không có tinh thần tập trung để làm việc, dọc đường từ nhà đến công ty anh cứ luôn ở trạng thái mất hồn.

Tiểu A phải gọi anh mấy lần anh mới giật mình tỉnh lại, anh đưa tay lên vị trí tim đang đập khẽ nói:
Không lẽ Hạ Du có chuyện gì rồi? Nếu không sao ở đây nó đau thế?”
Anh đi lại quầy rượu ở bên cạnh lấy một chai rượu Whisky một loại rượu khá mạnh, chỉ có sử dụng thứ này mới khiến anh chìm vào hơi men mà quên đi những chuyện đã xảy ra gần đây, anh thật sự quá mệt mỏi rồi, mọi thứ nó đi xa tầm với của anh.
Anh cầm lấy ly rượu đưa lên mũi ngửi một cái sau đó đưa lên miệng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Cứ như thế hết ly này tới ly nọ chẳng mấy chốc chạy rượu đã cạn sạch, anh cảm thấy bản thân cũng bắt đầu choáng váng nhưng không say mấy, anh đi lại lấy thêm vài chai nữa.
Tiểu A không thấy anh căn dặn hay kêu cậu ta từ sáng đến trưa nên cậu ta không biết Tổng giám đốc có vì quá đau buồn vụ của Hạ Du tiểu thư mà tự hành hạ bản thân mình không nữa.

Nghĩ như thế, cậu đứng bật dậy đi nhanh lên phòng anh, gõ cửa vài tiếng nhưng không nghe thấy âm thanh của anh bên trong vang lên, cậu đánh liều mở cửa đi vào, nhìn cảnh bên trong phòng mà cậu trợn to mắt ra khiếp sợ.

Tổng giám đốc sáng giờ không động tĩnh gì thì ra là trốn ở trong đây uống rượu, nhìn xem trên đất toàn là chai rượu trống không.

Thấy anh định lấy thêm một chai nữa cậu đi nhanh qua liều mình giật lấy chai rượu trên tay anh rồi hắn giọng nói:
“Tổng giám đốc! Anh làm gì vậy hả? Anh muốn chết hay sao mà uống nhiều rượu thế, còn là rượu Whisky loại rất mạnh nữa.”
Anh cáu gắt khó chịu khi bị cướp mất chai rượu trên tay, quay qua trừng mắt quát:
“Trả rượu cho tôi, cậu lấy nó làm gì, có tin tôi đuổi việc cậu không?”
“Anh muốn đuổi tôi cũng được nhưng tôi sẽ không đưa anh đâu.”
“Cậu…”
Anh không thèm đôi co với cậu nữa mà đưa tay vào tủ lấy chai khác nhưng cũng bị cậu cướp đi, anh lảo đảo người hơi thở nguy hiểm lạnh giọng nói:
“Đừng để tôi phải ra tay với cậu.”
Cậu muốn cãi lại anh thì điện thoại trong túi reo, lấy ra thấy Hạ Linh gọi đến cậu nhíu mài một cái rồi bắt máy.
“Hạ Linh tiểu thư.”
Hạ Linh ở bệnh viện thấy đêm qua cho đến bây giờ đã là trưa rồi mà anh vẫn chưa đến thăm cô nên liền gọi hỏi Tiểu A, cô không thể cứ im lặng lỡ như Nhật Minh càng ngày càng lạnh nhạt với cô thì sao?
“Tiểu A! Tổng giám đốc của cậu có ở công ty không?”
Nghe Hạ Linh hỏi, cậu quay qua nhìn cái con sâu rượu đang ngồi bệch dưới sàn thừa lúc cậu nghe điện thoại mà lấy được chai rượu đang từ từ uống bên kia mà khẽ thở dài nói:
“Có ạ”
“Vậy…cậu có thể nói với anh ấy tới bệnh viện thăm tôi được không?”
“Được, để tôi nói với Tổng giám đốc.”
“Vậy cảm ơn cậu trước, tôi cúp máy đây.”

Tắt máy xong Hạ Linh nắm chặt điện thoại trong tay mắt gian xảo nhìn về phía trước.

Cô không tin Hạ Du đi rồi anh sẽ không động lòng với cô.

Phải, sáng nay ba mẹ đã đến và nói việc Hạ Du đi du học nước ngoài, lúc đầu cô còn khá hồ nghi sợ ba mẹ và nó đang âm mưu gì đó, nhưng khi thấy ba mẹ hai người đều đau buồn và mắt mẹ cũng có dấu hiệu hơi sưng chắc do tối qua khóc nhiều quá thì lúc này cô mới thực sự tin Hạ Du đã không nói tiếng nào mà rời khỏi đây rồi.
Cũng tốt thôi, vậy thì cô không cần phải tìm cách tách nó và Nhật Minh ra nữa, clung không cần phải luôn đề phòng dè chừng nó sẽ hãm hại đứa bé trong bụng của cô.
Nghĩ đến đứa bé này, cô lấy tay xoa bụng khẽ thầm thì:
“Bé cưng, dù ba con là ai đi nữa thì con vẫn là bé cưng của mẹ, mẹ sẽ chăm sóc thật tốt cho con, không để con chịu bất cứ ủy khuất nào.”
Còn phía Tiểu A, sau khi nói chuyện với Hạ Linh xong cậu đi qua chỗ anh đang ngồi, một lần nữa cướp lấy chai rượu sau đó không sợ hãi ngồi xuống cạnh anh nắm chặt hai vai anh quát:
“Tổng giám đốc! Anh tỉnh táo lại cho tôi, anh không thể gục ngã ngay lúc này được.

Anh còn phải giải quyết những chuyện mà anh không có làm đi chứ.

Bây giờ anh đứng lên cho tôi, Hạ Linh tiểu thư điện tới kêu anh vào bệnh viện với cô ấy kìa, tôi không biết anh muốn hay không muốn thì trước mắt anh phải giải quyết chuyện của cô ấy ổn thỏa trước đã rồi hả tiếp tục điều tra.”
Bị cậu mắng một hơi, anh dù đã ngà ngà say, mắt lim dim nhưng vẫn nghe rõ từng câu từng chữ mà cậu đã nói, đúng rồi anh sao lại quên mất chuyện quan trọng này chứ.


Anh muốn bản thân tìm ra được sự thật, vì lúc đó anh bất tỉnh không hề hay biết chuyện gì nên anh không chắc bản thân có làm không, nếu có thì anh sẽ chịu trách nhiệm còn không thì anh sẽ nhất quyết tìm được kẻ hãm hại đó.
Anh đứng bật dậy đi vào phòng nghỉ ngơi riêng mà anh đã cho người xây dựng để những lúc anh tăng ca không thể về nhà sẽ ở lại đây qua đêm luôn.
Sau 5 phút anh đi ra, Tiểu A thấy anh đã lấy lại được dáng vẻ như ban đầu có điều mắt có phần không tỉnh táo, mặt cũng đỏ lên.

Uống cả đống rượu như vậy thì làm sao mà tỉnh cho nổi, cậu chỉ biết thở dài nhìn anh.

Xem ra những lời cậu nói anh cũng nghe hiểu phần nào rồi nên mới đi rửa mặt sửa soạn lại như vậy.
Anh đi lại cần lấy áo khoác vắt trên ghế sau đó vừa đi ra cửa vừa nói vọng lại với Tiểu A.
“Chuẩn bị xe tới bệnh viện.”
Tiểu A nhận mệnh lệnh không chậm trễ mà nhanh chóng chạy đi lấy xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện