Vĩ ca, chính là Hà Vĩ ở nhị ban. Nghe nói hắn và người trên xã hội cũng có lui tới, cho nên chính là một trong hai học sinh nổi tiếng nhất trong huyện. Còn có một người khác, chính là bạn học cùng lớp với Dịch Thiên Hành, Hồ Vân, cha Hồ Vân là sở trưởng sở công an, người trên giang hồ bình thường cũng cho hắn chút mặt mũi, cộng thêm bản thân cứng rắn, nên cũng có danh tiếng.
Mà Hà Vĩ thì không như thế, hắn là con của người làm trong nhà máy xe nâng chuyển hàng hoá quốc doanh, cũng không có quan hệ gì, không am hiểu gì khác mà chỉ am hiểu đánh nhau. Thành tích cao nhất là năm ấy ở bờ sông bị người ta bắt gặp, hắn một chọi năm, kết quả gãy ba cái xương sườn, còn đối phương cũng ba người nằm viện. Trận này đã đem danh tiếng của hắn đưa lên vang dội. Nghe nói hắn thỉnh thoảng sẽ nghe nhạc rock, người khác hỏi hắn tại sao nghe Hắc Báo, hắn nói: "Nhạc rock rất hay, sẽ không đả thương người, vừa đã nghiền."
Năm tháng đó cũng không có loại thuốc như Viagra, hai chữ Vĩ ca ở trong huyện nói ra, người không biết có rất nhiều, nhưng cũng có thể hù dọa được một đám người.
Dịch Thiên Hành cau mày nhăn mặt, nghĩ thầm dù thế nào mình cũng không có quan hệ gì với người này, Vĩ ca này tìm chính mình để làm chi? Mang theo nghi ngờ trong đầu, Dịch Thiên Hành đi theo hai người này tới lầu bốn của khu giáo học, lầu bốn chỉ xây một nửa, hơn nữa tương đối âm u, thường thường cũng là thánh địa để các nam sinh lớp mười hai hút thuốc lá nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay rất kỳ quái, ngày thường lầu bốn phi thường náo nhiệt lại vô cùng an tĩnh, bên trong chỉ có một người nửa ngồi, người này hai tay đang kẹp điếu thuốc, khói cuốn lên mặt đỏ lóng lánh.
"Ngồi." Người này nói.
Hai người gọi Dịch Thiên Hành đi lên đem hắn đẩy, quát lên: "Vĩ ca bảo ngươi ngồi."
Dịch Thiên Hành cười cười, phủi phủi đít đang ngồi xuống trước mặt Hà Vĩ.
Hà Vĩ dáng vẻ vừa cường tráng lại cao, lưng cũng không thô, lộ ra bả vai đặc biệt rộng, vừa nhìn chính là hảo thủ, nhìn thấy Dịch Thiên Hành an ổn giống như ở trong phòng học, không khỏi rất kinh ngạc vì sự tĩnh táo của hắn, chăm chú nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Quả nhiên có gan, khó trách dám trêu người trong hắc đạo."
Nghe được câu này, Dịch Thiên Hành rốt cuộc biết chuyện gì. Nghĩ đến chắc là đêm đó đem tiểu lưu manh kia dạy dỗ một phen, không khỏi cười khổ nói: "Chuyện kia không trách ta được."
"A? Ngươi biết chuyện gì ư?" Hà Vĩ cắn điếu thuốc hỏi.
Dịch Thiên Hành cười khổ nói: "Vĩ ca định thay người trong hắc đạo giáo dục ta ư?"
"Phi!" Hà Vĩ bỗng nhiên nổi giận "Ngươi coi ta là người nào, tiểu tử! Đừng cho là ta là cái loại hèn nhát như Hồ Vân lớp ngươi. Lão tử hỗn thiên hỗn địa cũng không đi hại bạn học của mình!"
Dịch Thiên Hành thế mới biết là mình hiểu lầm, cười nói tiếng xin lỗi.
Hà Vĩ đứng dậy, giống như thủ trưởng quan tâm cấp dưới ở trên vai hắn vỗ vỗ hai cái, nói: "Ta có bằng hữu đưa tin cho ta, nói là thủ hạ của Tiết Tam nhi thành tây có một người bị thanh niên nhặt rác đánh, sau đó điều tra ra tên kia học trường ta, ta vừa nghĩ, trường ta dù thế nào cũng là trung học đệ nhị cấp trọng điểm, nghèo túng đến mức nhặt rác cũng chỉ có mình ngươi, cho nên gọi ngươi lên nói một tiếng, bảo ngươi mấy ngày tới cẩn thận một chút."
Dịch Thiên Hành mặc dù không thích ứng trên vai mình đặt một bàn tay to như vậy, càng không thích ứng lưu manh trong trường học bỗng nhiên ôn nhu dễ thân như thầy chủ nhiệm, nhưng trong lòng vẫn là có mấy phần cảm kích, cười nói: "Đêm đó ta đi kiếm ăn, vừa lúc gặp phải mấy người trộm nhôm của quốc doanh, ta dĩ nhiên không dám quản, chẳng qua có một người muốn tới đánh ta, vì vậy mới thành như thế."
"A?" Hà Vĩ a một tiếng, giống như rất hứng thú, nói: "Nghe nói tên kia cũng có chút thân thủ, ngươi đánh thắng hắn thế nào?"
Dịch Thiên Hành cảm thấy khó trả lời, chuyện này bảo hắn nên nói như thế nào đây? Suy nghĩ nửa ngày, chậm rãi nói: "Ta từ nhỏ đã chịu khổ, cũng chính là khí lực lớn một chút."
Hà Vĩ vừa nghe lời này miệng cười cũng không thể ngậm lại, vội vàng chào hỏi: "Đến đây, ta cũng thích so khí lực với người khác, tới cùng ta vật tay đi."
Dịch Thiên Hành nào ngờ một phen giải thích lại có kết quả như thế, đang muốn thoái thác, nhưng nhìn thấy vị Hà đồng học đã sớm đem tay áo vén đến khuỷu tay, hăng hái bừng bừng quỳ trên mặt đất, ra vẻ chờ đợi.
Hắn không thể làm gì khác đành ở trong lòng cười khổ một tiếng, đi ra phía trước.
Thật vất vả khống chế khí lực của mình, chỉ dùng tới một thành lực lượng, từ từ để cho Hà Vĩ ở một cuộc so tài vật tay mặt ngoài vô cùng kịch liệt chiến thắng, Dịch Thiên Hành thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng dậy, có chút xấu hổ cười cười.
Hà Vĩ cười ha ha đem tiểu đệ mới vừa rồi một mực bên cạnh reo hò trợ uy gạt ra, vỗ vai hắn nói: "Tiểu tử khí lực quả nhiên khá lớn, so với ta chỉ kém một chút thôi."
Dịch Thiên Hành trên mặt thủy chung giữ một nụ cười vô hại.
"Như vậy đi, sau này ngươi đi theo ta đi." Hà Vĩ bỗng nhiên nghiêm túc, chẳng qua là thanh niên mười bảy tuổi bày ra dáng vẻ lão Đại của Tam Hợp hội trong phim Hongkong, để cho Dịch Thiên Hành nhìn cảm thấy không được tự nhiên.
"Đi theo ta, Tiết Tam nhi nơi đó ta sẽ nói một tiếng, cũng sẽ không có chuyện gì."
Dịch Thiên Hành thấy hắn chủ động đem chuyện ôm đến trên người mình, mới rốt cục tin người này thật là một loại lưu manh khác biệt, ngoài cảm động ra, cũng từ chối nhã nhặn, chẳng qua không biết tốn nhiều bao nhiêu lời lẽ.
Hà Vĩ liên tiếp chửi mấy tiếng @#$%$@, lại nói: "Ta biết bọn người các ngươi xem thường lưu manh như chúng ta, mọi người đều học cùng, lại còn kỳ thị ngành nghề, thật đáng ghét, cút đi, sau này bị đánh chết cũng đừng trách ta."
Dịch Thiên Hành dở khóc dở cười, vội vàng nói: "Ta là một người nhặt rác, kỳ thị ngành nghề cũng không tới phiên ta kỳ thị ngươi đi."
Hai người nhìn nhau ha ha cười một tiếng, trước khi chia tay Hà Vĩ giật nhẹ cái áo của hắn, cau mày nói: "Đã giặt tới trắng bệch, đổi cái khác đi, đừng nói với ta nhặt rác nghèo không có tiền, ta biết mấy lão đầu nhi nhặt rác trong nhà giàu chảy mỡ."
Dịch Thiên Hành cười đáp: "Mấy lão gia hỏa này ngày ngày lấy heo chết bán ra ngoài, đều không tử tế gì."
Trở lại phòng học lầu dưới, các bạn học nhìn thấy hắn không làm sao, mặt cũng không có dấu hiệu gì, rối rít vây quanh biểu lộ quan tâm hoặc là kinh ngạc, chỉ có Hồ Vân lạnh như băng ngồi ở phía trước, Dịch Thiên Hành liếc mắt nhìn thấy khóe môi hắn lộ ra mỉm cười, không khỏi có chút nghi ngờ không giải thích được.
Trâu Lôi Lôi bị người cản ở bên ngoài, vừa gấp gáp, níu lấy cổ áo mấy đồng học, mở một đường máu, vọt tới trước mặt hắn ân cần hỏi: "Không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì." Dịch Thiên Hành nhìn hai mắt nàng trong suốt, mỉm cười nói.
....................................
Ở trong hồi ức ngày sau của Dịch Thiên Hành, năm 1994 là thời gian mà ánh mặt trời rực rỡ đến mức tận cùng....
Thật ra cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chẳng qua mỗi thứ bảy cùng Trâu Lôi Lôi cùng nhau đạp xe về nhà, bờ sông dần dần tràn ngập trúc đào để cho ánh mặt trời chiếu ở trên người của hai người cũng nhiễm mùi thơm nhàn nhạt.
Dịch Thiên Hành nhìn sống mũi thẳng Trâu Lôi Lôi, trên trán lấm tấm mồ hôi, có chút thất thần, qua hồi lâu mới nhớ tới chuyện kia.
"Chuyện đã nói ở nhà ngươi, ta nghĩ, hay là thôi đi." Hắn nói chính là chuyện Trâu Lôi Lôi muốn hắn thi điểm cao.
Trâu Lôi Lôi nhăn mặt cau mày, liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tùy ngươi."
Dịch Thiên Hành trời sanh chính là hài tử khả ái sợ nữ nhân, nhìn thấy nàng có dấu hiệu muốn phát tác tính tình, vội vàng ngập ngừng nói: "Nếu thật sự thi hết sức, sợ sẽ hù dọa một đám người, ta phải giải thích làm sao đây?"
Trâu Lôi Lôi cười cười, nói: "Bản lãnh của mình, còn sợ người khác nói sao?"
Một câu nói vô cùng đơn giản như vậy, lại làm cho Dịch Thiên Hành có chút ngây người, hắn vừa đạp bàn đạp dưới chân, vừa nghĩ chuyện, nửa ngày sau mới nói ra một câu.
"Nếu như bản lãnh này sẽ hù dọa người khác thì phải làm sao?"
"Hù dọa chết bao nhiêu tính bấy nhiêu." Trâu Lôi Lôi cho là hắn đang nói đùa, cho nên mím môi cười trả lời một câu.
Dịch Thiên Hành thở dài nói: "Nói thật, nếu như ta là quái vật thì làm sao?"
Trâu Lôi Lôi vừa cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng, điềm nhiên hỏi: "Ngươi vốn chính là thiên tài quái vật còn gì nữa."
Dịch Thiên Hành cười một tiếng rồi im lặng, quay đầu xem nước sông bên đường bị trời chiều chiếu rọi mà chớp động lên
Mà Hà Vĩ thì không như thế, hắn là con của người làm trong nhà máy xe nâng chuyển hàng hoá quốc doanh, cũng không có quan hệ gì, không am hiểu gì khác mà chỉ am hiểu đánh nhau. Thành tích cao nhất là năm ấy ở bờ sông bị người ta bắt gặp, hắn một chọi năm, kết quả gãy ba cái xương sườn, còn đối phương cũng ba người nằm viện. Trận này đã đem danh tiếng của hắn đưa lên vang dội. Nghe nói hắn thỉnh thoảng sẽ nghe nhạc rock, người khác hỏi hắn tại sao nghe Hắc Báo, hắn nói: "Nhạc rock rất hay, sẽ không đả thương người, vừa đã nghiền."
Năm tháng đó cũng không có loại thuốc như Viagra, hai chữ Vĩ ca ở trong huyện nói ra, người không biết có rất nhiều, nhưng cũng có thể hù dọa được một đám người.
Dịch Thiên Hành cau mày nhăn mặt, nghĩ thầm dù thế nào mình cũng không có quan hệ gì với người này, Vĩ ca này tìm chính mình để làm chi? Mang theo nghi ngờ trong đầu, Dịch Thiên Hành đi theo hai người này tới lầu bốn của khu giáo học, lầu bốn chỉ xây một nửa, hơn nữa tương đối âm u, thường thường cũng là thánh địa để các nam sinh lớp mười hai hút thuốc lá nói chuyện phiếm, nhưng hôm nay rất kỳ quái, ngày thường lầu bốn phi thường náo nhiệt lại vô cùng an tĩnh, bên trong chỉ có một người nửa ngồi, người này hai tay đang kẹp điếu thuốc, khói cuốn lên mặt đỏ lóng lánh.
"Ngồi." Người này nói.
Hai người gọi Dịch Thiên Hành đi lên đem hắn đẩy, quát lên: "Vĩ ca bảo ngươi ngồi."
Dịch Thiên Hành cười cười, phủi phủi đít đang ngồi xuống trước mặt Hà Vĩ.
Hà Vĩ dáng vẻ vừa cường tráng lại cao, lưng cũng không thô, lộ ra bả vai đặc biệt rộng, vừa nhìn chính là hảo thủ, nhìn thấy Dịch Thiên Hành an ổn giống như ở trong phòng học, không khỏi rất kinh ngạc vì sự tĩnh táo của hắn, chăm chú nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Quả nhiên có gan, khó trách dám trêu người trong hắc đạo."
Nghe được câu này, Dịch Thiên Hành rốt cuộc biết chuyện gì. Nghĩ đến chắc là đêm đó đem tiểu lưu manh kia dạy dỗ một phen, không khỏi cười khổ nói: "Chuyện kia không trách ta được."
"A? Ngươi biết chuyện gì ư?" Hà Vĩ cắn điếu thuốc hỏi.
Dịch Thiên Hành cười khổ nói: "Vĩ ca định thay người trong hắc đạo giáo dục ta ư?"
"Phi!" Hà Vĩ bỗng nhiên nổi giận "Ngươi coi ta là người nào, tiểu tử! Đừng cho là ta là cái loại hèn nhát như Hồ Vân lớp ngươi. Lão tử hỗn thiên hỗn địa cũng không đi hại bạn học của mình!"
Dịch Thiên Hành thế mới biết là mình hiểu lầm, cười nói tiếng xin lỗi.
Hà Vĩ đứng dậy, giống như thủ trưởng quan tâm cấp dưới ở trên vai hắn vỗ vỗ hai cái, nói: "Ta có bằng hữu đưa tin cho ta, nói là thủ hạ của Tiết Tam nhi thành tây có một người bị thanh niên nhặt rác đánh, sau đó điều tra ra tên kia học trường ta, ta vừa nghĩ, trường ta dù thế nào cũng là trung học đệ nhị cấp trọng điểm, nghèo túng đến mức nhặt rác cũng chỉ có mình ngươi, cho nên gọi ngươi lên nói một tiếng, bảo ngươi mấy ngày tới cẩn thận một chút."
Dịch Thiên Hành mặc dù không thích ứng trên vai mình đặt một bàn tay to như vậy, càng không thích ứng lưu manh trong trường học bỗng nhiên ôn nhu dễ thân như thầy chủ nhiệm, nhưng trong lòng vẫn là có mấy phần cảm kích, cười nói: "Đêm đó ta đi kiếm ăn, vừa lúc gặp phải mấy người trộm nhôm của quốc doanh, ta dĩ nhiên không dám quản, chẳng qua có một người muốn tới đánh ta, vì vậy mới thành như thế."
"A?" Hà Vĩ a một tiếng, giống như rất hứng thú, nói: "Nghe nói tên kia cũng có chút thân thủ, ngươi đánh thắng hắn thế nào?"
Dịch Thiên Hành cảm thấy khó trả lời, chuyện này bảo hắn nên nói như thế nào đây? Suy nghĩ nửa ngày, chậm rãi nói: "Ta từ nhỏ đã chịu khổ, cũng chính là khí lực lớn một chút."
Hà Vĩ vừa nghe lời này miệng cười cũng không thể ngậm lại, vội vàng chào hỏi: "Đến đây, ta cũng thích so khí lực với người khác, tới cùng ta vật tay đi."
Dịch Thiên Hành nào ngờ một phen giải thích lại có kết quả như thế, đang muốn thoái thác, nhưng nhìn thấy vị Hà đồng học đã sớm đem tay áo vén đến khuỷu tay, hăng hái bừng bừng quỳ trên mặt đất, ra vẻ chờ đợi.
Hắn không thể làm gì khác đành ở trong lòng cười khổ một tiếng, đi ra phía trước.
Thật vất vả khống chế khí lực của mình, chỉ dùng tới một thành lực lượng, từ từ để cho Hà Vĩ ở một cuộc so tài vật tay mặt ngoài vô cùng kịch liệt chiến thắng, Dịch Thiên Hành thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng dậy, có chút xấu hổ cười cười.
Hà Vĩ cười ha ha đem tiểu đệ mới vừa rồi một mực bên cạnh reo hò trợ uy gạt ra, vỗ vai hắn nói: "Tiểu tử khí lực quả nhiên khá lớn, so với ta chỉ kém một chút thôi."
Dịch Thiên Hành trên mặt thủy chung giữ một nụ cười vô hại.
"Như vậy đi, sau này ngươi đi theo ta đi." Hà Vĩ bỗng nhiên nghiêm túc, chẳng qua là thanh niên mười bảy tuổi bày ra dáng vẻ lão Đại của Tam Hợp hội trong phim Hongkong, để cho Dịch Thiên Hành nhìn cảm thấy không được tự nhiên.
"Đi theo ta, Tiết Tam nhi nơi đó ta sẽ nói một tiếng, cũng sẽ không có chuyện gì."
Dịch Thiên Hành thấy hắn chủ động đem chuyện ôm đến trên người mình, mới rốt cục tin người này thật là một loại lưu manh khác biệt, ngoài cảm động ra, cũng từ chối nhã nhặn, chẳng qua không biết tốn nhiều bao nhiêu lời lẽ.
Hà Vĩ liên tiếp chửi mấy tiếng @#$%$@, lại nói: "Ta biết bọn người các ngươi xem thường lưu manh như chúng ta, mọi người đều học cùng, lại còn kỳ thị ngành nghề, thật đáng ghét, cút đi, sau này bị đánh chết cũng đừng trách ta."
Dịch Thiên Hành dở khóc dở cười, vội vàng nói: "Ta là một người nhặt rác, kỳ thị ngành nghề cũng không tới phiên ta kỳ thị ngươi đi."
Hai người nhìn nhau ha ha cười một tiếng, trước khi chia tay Hà Vĩ giật nhẹ cái áo của hắn, cau mày nói: "Đã giặt tới trắng bệch, đổi cái khác đi, đừng nói với ta nhặt rác nghèo không có tiền, ta biết mấy lão đầu nhi nhặt rác trong nhà giàu chảy mỡ."
Dịch Thiên Hành cười đáp: "Mấy lão gia hỏa này ngày ngày lấy heo chết bán ra ngoài, đều không tử tế gì."
Trở lại phòng học lầu dưới, các bạn học nhìn thấy hắn không làm sao, mặt cũng không có dấu hiệu gì, rối rít vây quanh biểu lộ quan tâm hoặc là kinh ngạc, chỉ có Hồ Vân lạnh như băng ngồi ở phía trước, Dịch Thiên Hành liếc mắt nhìn thấy khóe môi hắn lộ ra mỉm cười, không khỏi có chút nghi ngờ không giải thích được.
Trâu Lôi Lôi bị người cản ở bên ngoài, vừa gấp gáp, níu lấy cổ áo mấy đồng học, mở một đường máu, vọt tới trước mặt hắn ân cần hỏi: "Không có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì." Dịch Thiên Hành nhìn hai mắt nàng trong suốt, mỉm cười nói.
....................................
Ở trong hồi ức ngày sau của Dịch Thiên Hành, năm 1994 là thời gian mà ánh mặt trời rực rỡ đến mức tận cùng....
Thật ra cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chẳng qua mỗi thứ bảy cùng Trâu Lôi Lôi cùng nhau đạp xe về nhà, bờ sông dần dần tràn ngập trúc đào để cho ánh mặt trời chiếu ở trên người của hai người cũng nhiễm mùi thơm nhàn nhạt.
Dịch Thiên Hành nhìn sống mũi thẳng Trâu Lôi Lôi, trên trán lấm tấm mồ hôi, có chút thất thần, qua hồi lâu mới nhớ tới chuyện kia.
"Chuyện đã nói ở nhà ngươi, ta nghĩ, hay là thôi đi." Hắn nói chính là chuyện Trâu Lôi Lôi muốn hắn thi điểm cao.
Trâu Lôi Lôi nhăn mặt cau mày, liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tùy ngươi."
Dịch Thiên Hành trời sanh chính là hài tử khả ái sợ nữ nhân, nhìn thấy nàng có dấu hiệu muốn phát tác tính tình, vội vàng ngập ngừng nói: "Nếu thật sự thi hết sức, sợ sẽ hù dọa một đám người, ta phải giải thích làm sao đây?"
Trâu Lôi Lôi cười cười, nói: "Bản lãnh của mình, còn sợ người khác nói sao?"
Một câu nói vô cùng đơn giản như vậy, lại làm cho Dịch Thiên Hành có chút ngây người, hắn vừa đạp bàn đạp dưới chân, vừa nghĩ chuyện, nửa ngày sau mới nói ra một câu.
"Nếu như bản lãnh này sẽ hù dọa người khác thì phải làm sao?"
"Hù dọa chết bao nhiêu tính bấy nhiêu." Trâu Lôi Lôi cho là hắn đang nói đùa, cho nên mím môi cười trả lời một câu.
Dịch Thiên Hành thở dài nói: "Nói thật, nếu như ta là quái vật thì làm sao?"
Trâu Lôi Lôi vừa cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng, điềm nhiên hỏi: "Ngươi vốn chính là thiên tài quái vật còn gì nữa."
Dịch Thiên Hành cười một tiếng rồi im lặng, quay đầu xem nước sông bên đường bị trời chiều chiếu rọi mà chớp động lên
Danh sách chương