Rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ pha sự ngoại ngùng xuất hiện trong cô. Huế Minh sau khi dọn dẹp xong anh đi đến căn bếp, vừa nhìn đã biết được rằng chủ nhân của nơi này chưa từng nấu nướng.

Anh nhìn về hướng của Linh Hoa lắc đầu cười, từng hành động thuần thuật của anh trong chuyện bếp núc có khiến Linh Hoa tò mò.

Đi lại gần phía anh ta, nhìn ngó...

"Anh cũng biết nấu ăn sao"

"Tôi cứ tưởng"

Huế Minh khó hiểu nhìn Linh Hoa lên tiếng.

"Tưởng gì"

"Bộ em nghĩ thiếu gia như tôi lại không được phép biết nấu ăn sao?"

Linh Hoa vội đảo mắt nơi khác trả lời vội.

"Cái đó thì còn tùy"

"Chẳng qua là biết vài món cơ bản lại ra vẻ"

Huễ Minh ba phần bất lực bảy phần như ba, anh cười lên tiếng trêu chọc.

"Mà thật kì lạ nhỉ, một người không biết nấu ăn, trong nhà lại có đầy đủ gia vị nêm nếm""Bất ngờ thật đấy"

Linh Hoa vươn vai một cái rồi trả lời anh ta một cách hời hợt.

"Có gì đáng thắc mắc sao, những thứ này đều là quà của các hộ gia đình mà tôi từng biện hộ tặng đấy"

Khi nghe đến đây, anh chợt im lặng đi một chút tiếp tục vào công việc rửa rau dở dang của mình. Linh Hoa nhìn vào dáng vẻ ấy liền hiểu ra, rồi lên tiếng tiếp tục giải thích.

"Từ trước đến giờ có những vị khách trả công cho tôi không phải bằng tiền"

"Những món quà này đã là thứ quý giá của họ rồi"

Bây giờ đây anh mới thật sự tin vào lời đồn thiên hạ ngoài kia. Rằng vị luật sư nằm trong top giỏi được mệnh danh làm vì đam mê rồi.

Hình rất nhiều gói gia vị rẻ tiền cho đến giá trị khá được cô sắp xếp gọn gàng ở một góc. Huế Minh dường như hiểu được sự trân trọng của Linh Hoa dành cho những thứ này.

Lạc trong vô vàng suy nghĩ của chính mình đặt ra, anh bị giật mình bởi sự lên tiếng bất chợt từ phía Linh Hoa.

"Cảm ơn anh"

Lời này khiến anh khá bất ngờ, ngoại trừ công việc thì tất cả dường như anh chưa từng thấy dáng vẻ của một Linh Hoa như bây giờ.

"Vì điều gì?"Linh Hoa : Vì sự xuất hiện hôm nay, tại nơi này..

"Anh biết không, từ trước đến giờ tôi chưa từng cảm nhận được bất kì điều gì ngoại trừ sự cô độc bao trùm"

"Sự xuất hiện của anh, làm cuộc sống tôi có chút bực dọc nhưng nghĩ lại thì tôi lại chợt nhận ra một điều rằng."

Nói tới đây Linh Hoa chợt im lặng, hình như cô đang phô bày cảm xúc của chính mình cho đối phương thì phải...

Cảm giác lúng túng, thật khác với dáng vẻ thường ngày. Quay lưng rời đi bỏ lại anh ở đó.

Đi lại bàn, mở chiếc laptop phiên bản mới, tiếp tục công việc của mình.

Tầm chừng hơn ba mươi phút, Huễ Minh cuối cùng cũng đã làm xong tất cả mọi thứ, bày chúng ra bàn, lấy một cốc nước đặt vào vị trí ngồi của Linh Hoa.

Đi lại gần phía cô, dáng vẻ làm việc nghiêm túc của Linh Hoa khiến anh chút mê mẩn, nhẹ giọng lên tiếng.

"Em đang đợi tôi bế lên bàn ăn sao?"

Linh Hoa chợt giật mình, đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Huễ Minh.

"Rồi rồi, tôi xin lỗi em"

"Mời em ra ăn cơm với tôi nhé"

Cô rời khỏi bàn làm việc đi đến căn bếp của mình, mùi thơm từ thức ăn ngày càng xuất hiện rõ bay khắp căn phòng.Một bàn ăn đầy ấp, chỗ ăn cũng cô cũng được sắp xếp gọn gàng đẹp mắt.

Ngồi vào bàn, lúc này Huễ Minh anh ta cũng vội lên tiếng.

"nào em thử trước một món đi, có hợp khẩu vị không"

Linh Hoa nghe lời thúc giục của anh cũng dạng tay gắp một miếng lớn. Từ từ cảm nhận hương vị của món ăn, đôi mắt mở to của cô nhìn về phía anh.

"Sao vậy"

Huễ Minh thấy biểu cảm lạ của Linh Hoa có chút lo lắng vội vã hỏi. Linh Hoa vội khua tay trả lời.

"Không không, hương vị tuyệt ấy nhỉ"

"Không thể tin luôn"

Huễ Minh phì cười trước hành động vô tư này của Linh Hoa, thầm lên tiếng.

"Vậy thì ăn nhiều vào, tôi thấy em hơi gầy rồi đấy"

"Để sau này tôi học thêm nhiều món hơn để nấu cho em ăn"

Vừa nói vừa gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô. Linh Hoa cũng dần cởi mở nới lỏng khoảng cách của cả hai ra một chút. Trên bàn ăn cô nói chuyện trao đổi với anh rất nhiều thứ, cười nói vui vẻ.

Không khí đang vui vẻ bỗng trở nên im lặng, Huễ Minh thay đổi trạng thái khuôn mặt khiến cô chợt rơi vào suy tư. Nhìn anh ta một lúc lâu. Lúc này Huế Minh mới chợt lên tiếng."Thật ngại quá, tôi có một điều này không biết em có chịu không"

Linh Hoa: cứ nói đi trong khả năng tôi có thể giúp anh được.

Huễ Minh cũng bày tỏ cảm xúc của chính mình, về những suy nghĩ âu lo những bữa nay, những khó khăn anh đang gặp phải.

Linh Hoa cũng rất lắng nghe, đưa ra lời khuyên cho anh, cũng như an ủi những việc không hay mà anh đang gặp phải.

Sau khi chia sẻ hết tất cả cảm xúc trong anh cũng dần ổn hơn.

"Còn một điều nữa, ngày mai em có thể đi cùng tôi vào thăm bà nội không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện