Bà ấy ra hiệu cho cô đến gần, Linh Hoa cũng khá ngoan ngoãn nhẹ nhàng đi đến. Cô cùng với bà nội của anh nói chuyện rất nhiều. Nhìn vào ánh mắt Huễ Minh dành cho cô bé này, bà anh cũng đã hiểu được điều mà hôm nay anh muốn mang đến cho bà xem.

Cả ba cùng trò chuyện với nhau, được một lúc thì vị bác sĩ từ bên ngoài gõ cửa lịch sự bước vào bên trong.

Nói nhỏ với anh, cả hai người họ cùng đi ra bên ngoài, trước khi ra anh vẫn quay lại dặn cô chất giọng nhỏ nhẹ.

"Em ở đây với bà, chút nữa tôi sẽ vào, đừng sợ"

Khi anh cùng vị bác sĩ ấy rời khỏi, bà nội cười và tiếp tục lên tiếng với Linh Hoa.

"Hai đứa là bạn sao? Có phải là như vậy chứ?"

Dưới sự dò hỏi của bà nội khiến cô có chút căng thẳng bởi thứ cảm xúc hiện giờ của cô cũng không thể hiểu được.

Đối diện với sự căng thẳng im lặng của Linh Hoa là sự vui vẻ cười nói của bà nội.

"Ta chỉ hỏi như vậy, cháu đã căng thẳng đổ mồ hôi rồi sao"

Nghe đến đây cô vội lau đi, quả thật là trên trán có đọng một chút mồ hôi. Dáng vẻ này chưa từng xuất hiện trong cô từ đó đến giờ.

"Thật ra ta chỉ hỏi vậy thôi, ta cũng có câu trả lời cho câu hỏi rồi""Thật chất thằng bé Huễ Minh tính khí có hơi ngang ngược một chút vì khi bé, nó chỉ có một mình"

Linh Hoa bày ra bộ mặt không hiểu với bà, bà nội cũng nhẹ nhàng giải thích.

"Vì từ khi bé bố mẹ của thằng bé bận nhiều với công việc không có thời gian dành cho nó"

"Nên đôi khi hình thành ra việc ngang ngược như hiện tại, nếu thằng bé có làm gì không phải với cháu, mong cháu có thể bỏ qua"

"Nếu mà bà già này không lầm gì thằng bé với ánh mắt đó ắt hẳn là rất thích cháu"

Linh Hoa có chút khựng lại một chút, từ trước đến giờ cô vẫn luôn nghĩ anh là kẻ mới sinh ra đã ngậm thìa vàng, ăn chơi xa hoa có cuộc sống ăn chơi như đám trẻ nhà giàu. Nhất thời không khí trở nên im lặng. Bà nội nhìn cô bé phía trước mắt này có đôi chút kiên cường, nhưng nhìn vào cũng rất yếu đuối.

Bà ấy ngồi cùng cô luyên thuyên về trước kia của Huế Minh. Càng nghe bà nội kể cô càng không thể tin được anh ta lại là người trải qua những điều đó, sau lớp kiêu ngạo kia là một trái tim thiếu thốn sự ấm cúng của gia đình sao.

Về phần phía Huễ Minh cùng vị bác sĩ ngoài cửa trò chuyện. Sau khi nghe về sự theo dõi tình hình bệnh lý của bà nội từ vị bác sĩ. Huế Minh có chút không kiềm chế được có chút lớn tiếng.

"Chẳng lẽ tình hình cứ trở nặng như vậy à"

"Ông không còn cách nào khác à?"

"Bao nhiêu tiền? Nói đi, đưa một cái giá"Sự mất kiểm soát đang dần xuất hiện trong anh, Huễ Minh giọng nói gắng xuống. Vị bác sĩ kia vội vàng khuyên bảo anh.

"Thiếu gia, cậu bớt giận, nhưng sinh lão bệnh tử là việc không tránh khỏi"

"Tôi biết cậu rất thương bà ấy, nhưng đây là giai đoạn cuối của bệnh, cứ lạm dụng thuốc duy trì như vậy cơn đau của bà ấy sẽ kéo dài triền miên gây ra cơ thể dùng thuốc không còn hiệu quả nữa"

Nghe những lời vừa dứt của người bác sĩ trước mắt anh vội vàng ra hiệu cho ông ta rời đi. Bản thân tựa vào lang can bàn tay nắm chặt, suy nghĩ, gương mặt không thể thả lõng được.

Còn phía cô ở bên trong, bà nội vẫn nói rất nhiều điều với Linh Hoa. Bà ấy chợt ngập ngừng rồi lại lên tiếng.

"Thằng bé sống rất tình cảm, chỉ là nó không biết bộc lộ ra như nào cho đúng"

"Cháu có biết trong nó lớn xác như vậy mà rất sợ bị bỏ lại không"

Bà ấy vừa nói vừa che miệng cười,.... Sau nụ cười ấy tiếp tục là sự ngập ngừng.

"Nhưng thời gian của ta không còn nhiều nữa"

Linh Hoa mở to mắt dáng vẻ bất ngờ nhìn lấy bà, chỉ thấy bà ấy cười một nụ cười rất nhẹ nhàng. Bất ngờ Huế Minh từ bên ngoài bước vào trong, lên tiếng phá tan bầu không khí này.

"Có phải hai người đã nói xấu cháu rất nhiều đúng không"

"Ở bên ngoài cháu cứ liên tục bị ngứa tai thôi"Sau những điều bà nội kể về anh, giờ đây đối diện trước với anh ta cô đã có

một suy nghĩ khác về người đàn ông này.

Bà nội khều nhẹ vào tay Linh Hoa.

"Bí mật của ta và cháu nhé"

Nhìn sự thầm kín của hai người khiến Huễ Minh rất tò mò. Nhìn vào đồng hồ đang đeo trên tay, anh chợt lên tiếng.

"Đến giờ rồi, cháu gọi cô hộ lý vào cho bà dùng bữa uống thuốc nghỉ ngơi nhé"

Nói rồi anh cũng từ từ đỡ bà nằm xuống, Linh Hoa cúi đầu khẽ chào bà nội rồi cùng anh bước ra ngoài, đi đến gần cửa thang máy cô mới chợt vội nhớ chiếc túi của mình còn trong phòng...

"Chiếc túi của tôi"

Huế Minh cũng hiểu ra nhẹ nhàng lên tiếng với cô.

"Em đứng đây, tôi lấy giúp em"

"Nhớ là đừng đi lung tung không là lạc đấy"

Vừa nói vừa có chút cười cợt, nhìn anh rời khỏi cô thầm nghĩ bộ trong đầu tên đó cô giống trẻ con lắm sao mà nói lạc là sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện