Nửa đêm, Huế Minh giật mình tỉnh dậy nhìn thấy chiếc chăn trên người mình có một hương thơm rất đặc biệt. Mùi hương này khiến mũi anh rất dễ chịu. Đưa mắt nhìn thấp xuống, anh nhìn thấy Linh Hoa mệt mỏi mà ngủ gục trên bàn, màn hình laptop còn chưa tắt. Cô gái này quả là siêng năng hơn người rôi.

Chạm nhẹ vào chiếc mũi bé bé xinh xinh, anh vô thức cười nhẹ.

"Chẳng khác gì bé gấu trúc"

Nhìn đôi mắt thâm đen sì sì của cô càng khiến anh thêm xót. Bế nhẹ cô lên tay, cứ nghĩ sẽ bị thức giấc nào ngờ cô mê ngủ tới mức không chút động đậy. Cứ như cái xác mặc cho người ta làm gì, anh ta thầm nghĩ may rằng cô có phúc mới gặp người tốt như tôi đó nếu không thì...chẳng thèm nghĩ tới.

Khó khăn lắm, loay hoay mãi mới có thể mở được cửa phòng ngủ, dùng chân đẩy nhẹ nó vào. Vừa bước vào căn phòng ngập mùi hương hoa ập đến khoang mũi của anh. Hương thơm làm anh rơi vào chiều không miên man chẳng thoát ra được. Đi khẽ đến giường, nhẹ nhàng đặt cơ thể nhỏ bé trên tay xuống giường. Dáng vẻ ngủ ngon của cô thật gây sự chú ý. Gương mặt lúc ngủ lại vô cùng dễ thương khiến anh chỉ muốn nhìn mãi.

Đi đến cửa, anh bật công tắc điều hoà trong phòng, đi ra bên ngoài lấy chiếc chăn khi nãy mang vào đắp nhẹ lên người cô.

Cúi người xuống nhìn thật kĩ, thầm oán giận. Đáng yêu như vậy mà nỡ lòng nào lại khó tính thế. Sợ rằng bản thân sẽ làm cô thức giấc nên dù không muốn lắm anh vẫn luyến tiếc phải rời khỏi căn phòng. Nhưng chiếc lọ thuốc trên đầu tủ thôi thúc sự tò mò của anh. Bước đến cầm chúng lên đọc kĩ hàng chữ bên ngoài.

"Là thuốc an thần"

Nhìn vào lọ thuốc rồi nhìn vào Linh Hoa, đúng là nói cô ta ngốc là không sai mà. Người gì đâu mà chẳng biết quý trọng đến sức khoẻ của mình. Đặt lọ thuốc về vị trí cũ cũng là lúc anh quay người rời khỏi căn phòng, đóng nhẹ cửa tránh phát ra tiếng động lớn.

Đi ra ngoài phòng khách, khi nãy nhiệt đồ điều hoà có hơi thấp khiến anh có chút khô cổ. Đi đến tủ lạnh mở chiếc cửa tủ, nhìn vào mắt anh là hàng sữa chưa được vơi đi một nửa. Thầm trách cô ta bướng bỉnh không ăn uống chăm sóc lo lắng cho bản thân gì cả.

Ngồi vào ghế sofa, miệng nhấp nhẹ một ngụm nước trong ly. Chiếc laptop của cô vẫn còn sáng màn hình. Cẩn thận lưu lại từng dữ liệu văn bản giúp cô rồi tắt máy.

Nhưng sự thôi thúc trong anh lại đổ dồn vào phía giấy tờ lộn xộn trên bàn kia. Khi đầu anh có hơi dè chừng suy nghĩ, nhưng rồi vẫn quyết định làm chuyện xấu chỉ để muốn biết nội dung trong những trang giấy kia.

Anh giở từng lớp lên, có những tờ đã bị vò nhàu giấy lại không thẳng tấp, có những tờ bị rách một chút ở phần cạnh của tờ giấy. Dường như mọi thứ trong tờ giấy ấy được phơi bày ngay trước mắt anh.

Đọc từng dòng, anh như chết lặng. Liệu cô gái bé nhỏ kia của anh đã thật sự trải qua những thứ như này sao.

Từng trang được giở ra, những thứ này đưa cảm xúc của anh lên những thăng trầm khác nhau. Nhiều thứ khiến bản thân anh chỉ muốn che mắt không đọc tiếp.

Giấy giám định thương tích trên người, mọi thứ đều xuất hiện rõ mồn một trước mắt. Không tin cũng phải tin.

Sắp xếp lại giấy tờ một cách gọn gàng, anh nhẹ nhàng đứng dậy. Mở cửa phòng bước vào bên trong, cô gái bé nhỏ ấy vẫn nằm co mình lại trên chiếc giường ngủ một giấc thật ngon. Tiến lại gần hơn một chút, đặt tay vào má cô. Đôi mắt có phần xót xa, nhìn Linh Hoa không rời mắt.

Có lẽ sự xuất hiện chậm trễ của anh đã khiến cô chịu nhiều thiệt thòi rồi. Xoa nhẹ đôi gò má, vỗ nhẹ một vài cái vào lưng.

Một cái trở người của Linh Hoa khiến anh có chút giật mình nhẹ, cứ nghĩ rằng cô sẽ thức giấc nào ngờ chỉ là xoay người đổi tư thế ngủ cho thoải mái hơn thôi.

Chiếc áo ngủ bị xê dịch một chút, làn da trắng lắp ló phía dưới tấm vải mỏng đó. Anh dự định sẽ chỉnh lại áo giúp cô nhưng có một vệt đỏ gì đó thu hút cái ánh nhìn của anh.

Cứ đảo mắt liên tục, mặc dù muốn vén nó cao thêm một chút để xem rằng nó là cái gì. Nhưng anh làm như vậy có phải là đang thiếu tôn trọng cô không.

Đấu tranh tư tưởng một lúc, thì anh cũng đã trấn an bản thân rằng chỉ vén cao thêm một chút nữa thôi rồi sẽ dừng lại.

Nhẹ nhàng đẩy nhẹ lớp áo ngủ mỏng của cô lên, phía trước mắt anh là một vết sẹo thịt nhỏ, nó bị nhô lên. Đưa tay chạm nhẹ lên chúng, anh có thể cảm nhận được, vết sẹo này nhìn không nhỏ chút nào. Ắt hẳn cô đã phải rất tự ti lắm nhỉ. Ngón tay vẫn cứ xoa nhẹ vào vết thương ấy, khoé miệng có chút cong lên đường nét nhẹ nhàng hiện rõ ra khuôn mặt anh.

"Sự vụn vỡ này của em, từng mảnh vỡ đều sẽ là của tôi

"Nếu em không thể chấp nhận, tôi sẽ thay em yêu em"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện