Ở bên này, Linh Hoa một mình ngồi đọc hết tất cả những bài báo đưa tin sáng nay, nhìn một loạt ảnh được chỉnh sửa cắt ghép lung tung, những lời bịa đặt được viết tỉ mỉ xây dựng như một sự việc có thật, khiến cô còn phải suýt xoa.
Nhìn kĩ lại một chút thì những cái này nếu gộp lại thì có vẻ rất giống gì đó. Cô nhanh chóng lấy sấp tài liệu cất trên ngăn tủ mở hình ảnh trước đây của mình, gần như rất giống.
Quái lạ, những tài liệu này chẳng phải chỉ một mình cô cất giữ tại sao nó có thể được lưu dưới dạng file để chỉnh sửa cắt ghép hình ảnh như vậy. Cứ nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt nghĩ về một người gần đây nhất.
"Khoan đã"
Có vẻ như Linh Hoa đã nhận ra được việc gì đó, cô ngã lưng ra phía sau sofa, dùng tay mình vỗ nhẹ vào trán. Mọi chuyện xảy ra tại sao cứ phải ùa vào cùng một lúc như vậy. Chúng làm cô kiệt sức thật đấy.
"Đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ đốt nhà
"Bảo sao khi ấy lại dễ dàng như vậy
Những dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu Linh Hoa, cô thật sự rất thất vọng về con người đó. Rõ ràng đây là cách cô ta trả ơn công giúp đỡ của cô đây sao. Đúng là một món quà thật đáng nhận.
Vì có một vài người quen biết trong ngành truyền thông, Linh Hoa đã liên hệ được người đã viết những mẫu tin ngày hôm nay là ai. Ngày mai cô nhất định sẽ điều tra chuyện này cho ra lẽ.
Còn bây giờ, cô đưa mắt nhìn vào đống tài liệu của buổi phiên toà khi sáng. Nhớ lại những việc sáng nay đã làm, những dòng suy nghĩ kia lại bao vây ôm lấy cô.
Nhưng những lập luận cũng như phản biện của bà ta khi đó thật sự rất sắc
bén. Biết cách chặn đầu đối phương khi còn trong hang. Đúng là thế hệ lâu năm trong nghề. Có một vấn đề rằng, tài thì phải đi đôi với đức, với cô mà nói bà ấy thật lãng phí.
Gom tất cả sự tài giỏi để bao biện cho một kẻ cầm thú, nhưng suy đi thì cũng
nói lại dù sao thì tên cầm thú đó vẫn là đứa cháu trong dòng họ của bà ta, đúng là nhà dột từ nóc. Sự dạy dỗ của người lớn thật sự rất quan trọng.
Tự trách bản thân rằng, vì những tâm lý riêng của bản thân mà trì hoãn những điều thật, cô thật chẳng phải là một người luật sư giỏi. Như mọi người thường ca tụng.
Cứ vậy Linh Hoa đắm chìm vào nỗi sợ, sự dằn vặt, tự trách khiến cô không tài nào thoát ra được. Căn nhà lúc nào cũng im ắng như vậy.
Vẫn loay hoay trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên tiếng chuông cửa bên ngoài phát ra. Cô cũng có chút giật mình, nghĩ lại bản thân cũng không đặt đồ hay là quản lý toà nhà. Cô với vô vàng sự thắc mắc, cảm xúc bất an cũng dần hiện rõ.
Lần này cô không còn tùy tiện lên tiếng nữa, nhẹ nhàng đi đến chiếc màn hình liên kết với camera bên ngoài cửa bật nó lên.
Hình ảnh của Huễ Minh hiện ra trước cô, anh ta với dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi, trạng thái thở có chút nhanh hơn bình thường. Có vẻ an tâm hơn rồi, cô nhanh chóng mở cửa, khi cánh cửa được mở ra điều đầu tiên mà Huễ Minh anh được đón nhận.
Là lời nói phàn nàn từ phía cô..
"Sao anh qua đây?"
Anh từ từ đưa chiếc túi có phần đồ ăn cũng như thức uống lên tiếng trả lời cô.
"Vì tôi biết em sẽ không ăn gì"
Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của anh ta, cô cũng có chút mềm lòng, dù sao đây cũng là tầng mười lăm, anh ta tự thân đi bộ lên đây cũng thật tài giỏi.
"Vào nhà đi"
Nói rồi cô quay người bỏ vào trong, Huế Minh nghe được ba chữ từ cô trong lòng trở nên vui sướng. Cảm giác mệt khi leo mười lăm tầng lầu bay đi đâu mất tiêu. Đi nhanh vào bên trong, anh ngồi vội xuống chiếc ghế sofa nhà cô.
Linh Hoa lúc này cũng bước từ phòng ngủ của mình đi ra mang theo một chiếc khăn lau màu hồng nhạt đưa cho anh.
"Lau mồ hôi đi"
"Để tôi lấy cho anh cốc nước"
Cô đi vào bên trong với vô vàng sự phàn nàn, Huễ Minh vẫn cứ nhìn theo phía của Linh Hoa một đôi mắt dịu dàng. Càng nghe, anh càng cảm thấy vui hơn, có lẽ dường như khoảng cách của cả hai lại tiến gần thêm một chút rồi.
Linh Hoa từ từ bước gần phía của anh, đặt nhẹ cốc nước lên bàn. Tiếp tục lên tiếng.
"Uống rồi anh coi về đi"
Huễ Minh có chút không cam tâm lên tiếng....
"Chưa gì em đã có ý định muốn đuổi người đi bộ leo cầu thang tận mười lăm tầng vì sợ em bỏ bữa sao"
Giọng nói không cam tâm pha chút mè nheo, thật chẳng giống dáng vẻ cao cao thượng thượng thường của hắn. Cô cũng bất lực trước điều này...
"Vậy anh muốn tôi phải cảm ơn anh như nào thì anh mới thôi cái giọng thấy ghê đó vậy?"
Nhìn kĩ lại một chút thì những cái này nếu gộp lại thì có vẻ rất giống gì đó. Cô nhanh chóng lấy sấp tài liệu cất trên ngăn tủ mở hình ảnh trước đây của mình, gần như rất giống.
Quái lạ, những tài liệu này chẳng phải chỉ một mình cô cất giữ tại sao nó có thể được lưu dưới dạng file để chỉnh sửa cắt ghép hình ảnh như vậy. Cứ nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt nghĩ về một người gần đây nhất.
"Khoan đã"
Có vẻ như Linh Hoa đã nhận ra được việc gì đó, cô ngã lưng ra phía sau sofa, dùng tay mình vỗ nhẹ vào trán. Mọi chuyện xảy ra tại sao cứ phải ùa vào cùng một lúc như vậy. Chúng làm cô kiệt sức thật đấy.
"Đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ đốt nhà
"Bảo sao khi ấy lại dễ dàng như vậy
Những dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu Linh Hoa, cô thật sự rất thất vọng về con người đó. Rõ ràng đây là cách cô ta trả ơn công giúp đỡ của cô đây sao. Đúng là một món quà thật đáng nhận.
Vì có một vài người quen biết trong ngành truyền thông, Linh Hoa đã liên hệ được người đã viết những mẫu tin ngày hôm nay là ai. Ngày mai cô nhất định sẽ điều tra chuyện này cho ra lẽ.
Còn bây giờ, cô đưa mắt nhìn vào đống tài liệu của buổi phiên toà khi sáng. Nhớ lại những việc sáng nay đã làm, những dòng suy nghĩ kia lại bao vây ôm lấy cô.
Nhưng những lập luận cũng như phản biện của bà ta khi đó thật sự rất sắc
bén. Biết cách chặn đầu đối phương khi còn trong hang. Đúng là thế hệ lâu năm trong nghề. Có một vấn đề rằng, tài thì phải đi đôi với đức, với cô mà nói bà ấy thật lãng phí.
Gom tất cả sự tài giỏi để bao biện cho một kẻ cầm thú, nhưng suy đi thì cũng
nói lại dù sao thì tên cầm thú đó vẫn là đứa cháu trong dòng họ của bà ta, đúng là nhà dột từ nóc. Sự dạy dỗ của người lớn thật sự rất quan trọng.
Tự trách bản thân rằng, vì những tâm lý riêng của bản thân mà trì hoãn những điều thật, cô thật chẳng phải là một người luật sư giỏi. Như mọi người thường ca tụng.
Cứ vậy Linh Hoa đắm chìm vào nỗi sợ, sự dằn vặt, tự trách khiến cô không tài nào thoát ra được. Căn nhà lúc nào cũng im ắng như vậy.
Vẫn loay hoay trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên tiếng chuông cửa bên ngoài phát ra. Cô cũng có chút giật mình, nghĩ lại bản thân cũng không đặt đồ hay là quản lý toà nhà. Cô với vô vàng sự thắc mắc, cảm xúc bất an cũng dần hiện rõ.
Lần này cô không còn tùy tiện lên tiếng nữa, nhẹ nhàng đi đến chiếc màn hình liên kết với camera bên ngoài cửa bật nó lên.
Hình ảnh của Huễ Minh hiện ra trước cô, anh ta với dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi, trạng thái thở có chút nhanh hơn bình thường. Có vẻ an tâm hơn rồi, cô nhanh chóng mở cửa, khi cánh cửa được mở ra điều đầu tiên mà Huễ Minh anh được đón nhận.
Là lời nói phàn nàn từ phía cô..
"Sao anh qua đây?"
Anh từ từ đưa chiếc túi có phần đồ ăn cũng như thức uống lên tiếng trả lời cô.
"Vì tôi biết em sẽ không ăn gì"
Nhìn dáng vẻ thở hổn hển của anh ta, cô cũng có chút mềm lòng, dù sao đây cũng là tầng mười lăm, anh ta tự thân đi bộ lên đây cũng thật tài giỏi.
"Vào nhà đi"
Nói rồi cô quay người bỏ vào trong, Huế Minh nghe được ba chữ từ cô trong lòng trở nên vui sướng. Cảm giác mệt khi leo mười lăm tầng lầu bay đi đâu mất tiêu. Đi nhanh vào bên trong, anh ngồi vội xuống chiếc ghế sofa nhà cô.
Linh Hoa lúc này cũng bước từ phòng ngủ của mình đi ra mang theo một chiếc khăn lau màu hồng nhạt đưa cho anh.
"Lau mồ hôi đi"
"Để tôi lấy cho anh cốc nước"
Cô đi vào bên trong với vô vàng sự phàn nàn, Huễ Minh vẫn cứ nhìn theo phía của Linh Hoa một đôi mắt dịu dàng. Càng nghe, anh càng cảm thấy vui hơn, có lẽ dường như khoảng cách của cả hai lại tiến gần thêm một chút rồi.
Linh Hoa từ từ bước gần phía của anh, đặt nhẹ cốc nước lên bàn. Tiếp tục lên tiếng.
"Uống rồi anh coi về đi"
Huễ Minh có chút không cam tâm lên tiếng....
"Chưa gì em đã có ý định muốn đuổi người đi bộ leo cầu thang tận mười lăm tầng vì sợ em bỏ bữa sao"
Giọng nói không cam tâm pha chút mè nheo, thật chẳng giống dáng vẻ cao cao thượng thượng thường của hắn. Cô cũng bất lực trước điều này...
"Vậy anh muốn tôi phải cảm ơn anh như nào thì anh mới thôi cái giọng thấy ghê đó vậy?"
Danh sách chương