Mãi một lúc lâu sau, nó mới có thể nín khóc nhưng không đáng kể cho là mấy. Nhưng ít ra vẫn có thể nói chuyện rõ ràng hơn ban đầu một chút. Giọng nói nức nở nghẹn ngào kể lại cho cô tất cả mọi chuyện.
Sau khi tập trung nghe xong mọi thứ, Linh Hoa giờ đây lại rơi vào trạng thái căng thẳng, xoa nhẹ thái dương lên tiếng trả lời Minh Nghi.
"Mày nghỉ ngơi sớm đi"
"Mai tao ghé sớm"
Đầu óc chưa thư giãn bao lâu thì đã phải quay về với trạng thái căng thẳng. Dù sao thì cũng nên gạt sang một bên vậy, cô cần phải ngủ sớm để ngày mai còn tới nhà nó một chuyến.
Một ngày mới lại bắt đầu, cô tỉnh giấc với gương mặt đầy ngái ngủ, vươn vai một cái nhẹ nhanh chóng đặt chân xuống giường vệ sinh cá nhân để chuẩn bị chạy sang nhà Minh Nghi.
Vừa chạy xe vừa nhấc máy gọi cho nó, thông báo về việc mình sắp chạy đến nơi. Bỏ điện thoại sang một bên ghế, đôi mắt hướng thẳng tay cầm chắc chiếc vô lăng xe. Cũng lâu lắm rồi cô mới chạy xe lại, cả có thể là hơn một tháng vừa qua chỉ toàn là anh ta đưa đón.
Cho đến nay leo lên lại chiếc xe thân thuộc của mình cô còn quên cách khởi động xe tạm thời.
Thật là hết nói nổi.
Mãi một chặng đường dài thì cô cũng dừng xe tại trước cổng biệt thự của Minh Nghi. Lần này chẳng cần cô gọi nữa mà nó đã đứng ra cổng đợi từ khi nào chẳng biết.
Vừa nhìn thấy xe cô dừng lại, dáng vẻ của nó hấp tấp vội vã nhanh chóng mở cổng. Bước vào trong nhà, ngồi lên ghế sofa, Linh Hoa nhìn Minh Nghi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
"Chuyện mang thai, con bé đã biết chưa?"
Minh Nghi ấp úng trả lời.
"Chưa... tao thật sự không dám nói"
Lúc này cô cũng hiểu cái suy nghĩ trong lòng của đứa bạn ngốc của cô. Liền dùng tay đặt nhẹ lên tay Minh Nghi lên tiếng an ủi.
"Tao biết mày có ý tốt, nhưng đây là cuộc đời của em ấy, hãy để cho em ấy lựa chọn"
Nói rồi, Linh Hoa cũng bước lên phòng của Tuệ Nghi từ từ đẩy cửa bước vào. Nhìn cái bộ dạng của con bé trước mắt cô còn tệ hơn những ngày trước.
Nó đưa đôi mắt yếu ớt nhìn về phía Linh Hoa, lên tiếng...
"Đứa bé, em...
Cô khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng phải, đây cũng gọi là một bản năng của một người mẹ. Trong cơ thể có một sinh linh nhỏ làm sao có thể không biết.
Nó chợt nhìn cô đôi mắt dần xuất hiện những giọt nước đầu tiên...
"Nếu em làm vậy liệu có phải là sai không chị, nhưng thật sự em..."
Có vẻ như rằng với tình hình hiện tại không nên để con bé kích động nhiều nên Linh Hoa đã bước đến, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng con bé an ủi nó.
"Nói chị nghe, bản thân em muốn quyết định như nào"
"Hãy tất cả ra chị lắng nghe em"
"Ngoan, bình tĩnh"
Lần này cảm xúc có vẻ như đã ổn hơn chút, nó cũng dần nói chuyện rõ hơn..
"Em muốn bỏ"
"Em thật sự không muốn giữ nó"
Nghe đến đây cô dường như cũng đã hiểu, nhưng Minh Nghi từ nãy giờ đứng ở ngoài cửa đã nghe được hết tất cả nên bước vào lên tiếng khuyên ngăn cái suy nghĩ đấy của Tuệ Nghi.
"Không được, Tuệ Nghi đứa bé không có tội"
"Chị có thể phụ em chăm nó"
Khi vừa nhìn thấy Minh Nghi và nghe những lời nói từ chị mình. Tuệ Nghi nhanh chóng kích động lớn tiếng trả lời.
"Nó không có tội, nhưng cha nó thì có?"
"Chị muốn đứa trẻ sinh ra để người đời dèm pha cha nó là kẻ khốn nạn hiếp dâm mẹ nó à?"
Minh Nghi lúc này cũng vội vàng hạ giọng mình xuống lên tiếng trấn an con bé.
"Chị hiểu nhưng em làm vậy là không được thật sự rất ác"
Tuệ Nghi đưa ra vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Minh Nghi lên tiếng trả lời.
"Chị, sống một cuộc sống hơn người thì biết được cái gì"
"Con bé An Nhiên sinh ra lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ nó, chị tự hào vì sự xuất hiện của con bé vì đây là quả ngọt tình yêu của chị và anh rể"
"Vậy chị nhìn tôi đi ? Khi tôi đẻ nó ra ? Tôi sẽ tự hào vì điều gì ?"
"Hay là hận?"
"Nếu chị là tôi, sống cuộc sống của tôi thì chị chẳng thể lương thiện mà nói ra mấy lời đó đâu"
Sau khi nghe hết tất cả từng câu nói của Tuệ Nghi, Linh Hoa cảm nhận được sự ấm ức tủi nhục của con bé là như thế nào. Nhìn về hướng nó nước mắt càng ngày càng lăn xuống khuôn mặt xinh đẹp của con bé nhiều hơn. Tiếng nấc lớn run rẩy.
Linh Hoa khế đặt tay lên vai Tuệ Nghi thay lời an ủi, ra hiệu cho Minh Nghi ra ngoài một chút.
Minh Nghi vừa ra khỏi phòng, giọng Linh Hoa nhẹ nhàng lên tiếng.
"Nín không sao cả"
"Nếu em đã quyết định như vậy, thì chúng ta làm thôi"
"Đừng nghĩ nhiều, em cảm thấy bản thân mình muốn làm gì cứ thuận theo miễn rằng nó có chừng mực là được"
Giọng nói của Tuệ Nghi cũng khác ban nãy hơn rất nhiều, nó cũng trở nên nhẹ nhàng pha thêm chút nức nở.
"Thật sự, nếu nó xuất hiện ở đúng thời điểm, đúng người mà em yêu thương thì có lẽ bộ dạng thảm hại lúc này của em vĩnh viễn không bao giờ tồn tại"
Sau khi tập trung nghe xong mọi thứ, Linh Hoa giờ đây lại rơi vào trạng thái căng thẳng, xoa nhẹ thái dương lên tiếng trả lời Minh Nghi.
"Mày nghỉ ngơi sớm đi"
"Mai tao ghé sớm"
Đầu óc chưa thư giãn bao lâu thì đã phải quay về với trạng thái căng thẳng. Dù sao thì cũng nên gạt sang một bên vậy, cô cần phải ngủ sớm để ngày mai còn tới nhà nó một chuyến.
Một ngày mới lại bắt đầu, cô tỉnh giấc với gương mặt đầy ngái ngủ, vươn vai một cái nhẹ nhanh chóng đặt chân xuống giường vệ sinh cá nhân để chuẩn bị chạy sang nhà Minh Nghi.
Vừa chạy xe vừa nhấc máy gọi cho nó, thông báo về việc mình sắp chạy đến nơi. Bỏ điện thoại sang một bên ghế, đôi mắt hướng thẳng tay cầm chắc chiếc vô lăng xe. Cũng lâu lắm rồi cô mới chạy xe lại, cả có thể là hơn một tháng vừa qua chỉ toàn là anh ta đưa đón.
Cho đến nay leo lên lại chiếc xe thân thuộc của mình cô còn quên cách khởi động xe tạm thời.
Thật là hết nói nổi.
Mãi một chặng đường dài thì cô cũng dừng xe tại trước cổng biệt thự của Minh Nghi. Lần này chẳng cần cô gọi nữa mà nó đã đứng ra cổng đợi từ khi nào chẳng biết.
Vừa nhìn thấy xe cô dừng lại, dáng vẻ của nó hấp tấp vội vã nhanh chóng mở cổng. Bước vào trong nhà, ngồi lên ghế sofa, Linh Hoa nhìn Minh Nghi nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
"Chuyện mang thai, con bé đã biết chưa?"
Minh Nghi ấp úng trả lời.
"Chưa... tao thật sự không dám nói"
Lúc này cô cũng hiểu cái suy nghĩ trong lòng của đứa bạn ngốc của cô. Liền dùng tay đặt nhẹ lên tay Minh Nghi lên tiếng an ủi.
"Tao biết mày có ý tốt, nhưng đây là cuộc đời của em ấy, hãy để cho em ấy lựa chọn"
Nói rồi, Linh Hoa cũng bước lên phòng của Tuệ Nghi từ từ đẩy cửa bước vào. Nhìn cái bộ dạng của con bé trước mắt cô còn tệ hơn những ngày trước.
Nó đưa đôi mắt yếu ớt nhìn về phía Linh Hoa, lên tiếng...
"Đứa bé, em...
Cô khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng phải, đây cũng gọi là một bản năng của một người mẹ. Trong cơ thể có một sinh linh nhỏ làm sao có thể không biết.
Nó chợt nhìn cô đôi mắt dần xuất hiện những giọt nước đầu tiên...
"Nếu em làm vậy liệu có phải là sai không chị, nhưng thật sự em..."
Có vẻ như rằng với tình hình hiện tại không nên để con bé kích động nhiều nên Linh Hoa đã bước đến, nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng con bé an ủi nó.
"Nói chị nghe, bản thân em muốn quyết định như nào"
"Hãy tất cả ra chị lắng nghe em"
"Ngoan, bình tĩnh"
Lần này cảm xúc có vẻ như đã ổn hơn chút, nó cũng dần nói chuyện rõ hơn..
"Em muốn bỏ"
"Em thật sự không muốn giữ nó"
Nghe đến đây cô dường như cũng đã hiểu, nhưng Minh Nghi từ nãy giờ đứng ở ngoài cửa đã nghe được hết tất cả nên bước vào lên tiếng khuyên ngăn cái suy nghĩ đấy của Tuệ Nghi.
"Không được, Tuệ Nghi đứa bé không có tội"
"Chị có thể phụ em chăm nó"
Khi vừa nhìn thấy Minh Nghi và nghe những lời nói từ chị mình. Tuệ Nghi nhanh chóng kích động lớn tiếng trả lời.
"Nó không có tội, nhưng cha nó thì có?"
"Chị muốn đứa trẻ sinh ra để người đời dèm pha cha nó là kẻ khốn nạn hiếp dâm mẹ nó à?"
Minh Nghi lúc này cũng vội vàng hạ giọng mình xuống lên tiếng trấn an con bé.
"Chị hiểu nhưng em làm vậy là không được thật sự rất ác"
Tuệ Nghi đưa ra vẻ mặt bất mãn nhìn về phía Minh Nghi lên tiếng trả lời.
"Chị, sống một cuộc sống hơn người thì biết được cái gì"
"Con bé An Nhiên sinh ra lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ nó, chị tự hào vì sự xuất hiện của con bé vì đây là quả ngọt tình yêu của chị và anh rể"
"Vậy chị nhìn tôi đi ? Khi tôi đẻ nó ra ? Tôi sẽ tự hào vì điều gì ?"
"Hay là hận?"
"Nếu chị là tôi, sống cuộc sống của tôi thì chị chẳng thể lương thiện mà nói ra mấy lời đó đâu"
Sau khi nghe hết tất cả từng câu nói của Tuệ Nghi, Linh Hoa cảm nhận được sự ấm ức tủi nhục của con bé là như thế nào. Nhìn về hướng nó nước mắt càng ngày càng lăn xuống khuôn mặt xinh đẹp của con bé nhiều hơn. Tiếng nấc lớn run rẩy.
Linh Hoa khế đặt tay lên vai Tuệ Nghi thay lời an ủi, ra hiệu cho Minh Nghi ra ngoài một chút.
Minh Nghi vừa ra khỏi phòng, giọng Linh Hoa nhẹ nhàng lên tiếng.
"Nín không sao cả"
"Nếu em đã quyết định như vậy, thì chúng ta làm thôi"
"Đừng nghĩ nhiều, em cảm thấy bản thân mình muốn làm gì cứ thuận theo miễn rằng nó có chừng mực là được"
Giọng nói của Tuệ Nghi cũng khác ban nãy hơn rất nhiều, nó cũng trở nên nhẹ nhàng pha thêm chút nức nở.
"Thật sự, nếu nó xuất hiện ở đúng thời điểm, đúng người mà em yêu thương thì có lẽ bộ dạng thảm hại lúc này của em vĩnh viễn không bao giờ tồn tại"
Danh sách chương