Đến nhà hàng, anh xuống xe mở cửa giúp cô, rồi lên tiếng với cô nhóc ngồi trong.
“Ra đây”
Con bé vừa nhìn mặt anh là có chút e dè không dám đi ra. Linh Hoa bên cạnh thấy vậy hất vào người anh một cái rồi lên tiếng có chút mắng nhẹ.
“Với trẻ con thì anh nên nói chuyện nhỏ nhẹ lại”
“Không thấy con bé sợ anh à”
Nói rồi cô cầm tay từ từ dìu con bé xuống xe, vết thương khi nãy khiến cô bé di chuyển rất khó khăn. Nên Huễ Minh đã chủ động tiến lại bế cô nhóc lên. Không kịp phản ứng gì thêm thì tay còn lại anh đã cơ hội nắm lấy cổ tay của cô.
“Đi thôi”
Cả ba bắt đầu di chuyển dần vào bên trong, lần này cô không phản ứng nữa, cảm giác này.
Cô cũng không còn thắc mắc nữa cứ như thế nhìn Huễ Minh đang dắt mình vào bên trong. Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ họ là một gia đình 3 người hạnh phúc.
Nhân viên trong quán đã hướng dẫn cho anh và cô bước vào khu vực dành cho khách đặt bàn riêng từ trước. Anh cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô nhóc xuống vì sợ làm cô bé đau.
Anh cũng chủ động gọi món, quay sang nhìn bé con đang có chút rụt rè lên tiếng.
“Con muốn ăn món gì không, trong này có khoai tây chiên này”
Cô khá bất ngờ với sự chỉnh sửa tông giọng của anh, chẳng lẽ là vì sự nhắc nhở khi nãy mà thay đổi sao.
Cô bé cũng khá dễ tính gật đầu cười với Huễ Minh đồng ý. Sau khi anh gọi món xong với nhân viên phục vụ thì Linh Hoa nhìn về phía cô bé.
“Từ nãy giờ cô vẫn chưa biết tên con”
Cô bé khá nhanh nhẩu lanh lẹ trả lời cô
“Dạ là Mẫn Nhi”
Cô dành lời khen cho cái tên dễ thương này. Huễ Minh cũng đón lấy cơ hội mà lên tiếng.
“Mẫn Nhi, ngồi im nhé có hơi đau để chú băng lại vết thương”
Cô bé vừa nghe thì khá ngoan ngoãn anh có bôi thuốc sát trùng lên vết thương, mặc dù Mẫn Nhi liên tục nhăn mặt nhưng khi Linh Hoa hỏi thì cô bé liên tục bảo rằng không sao.
“Mẫn Nhi đi như vậy ba mẹ không kiếm sao”
Lại là dáng vẻ ập ừng, rồi nhỏ nhẹ trả lời Linh Hoa.
“Con không sống cùng với bố mẹ”
Lời nói của cô bé khiến cô nhất thời cứng đờ người không biết hỏi thêm gì nữa. Huễ Minh thấy điều đó nên liền giải vây cái khúc đó giúp cô.
Rồi đồ ăn cũng được phục vụ bưng lên đầy đủ, cả ba bắt đầu dùng bữa. Kết thúc bữa ăn anh đi theo về địa chỉ mà Mẫn Nhi đã đưa từ trước.
Một khoảng thời gian sau, chiếc xe dừng lại tại một khu nhà cư trú nhỏ. Linh Hoa mở cửa giúp cô bé xuống xe, một vài người trong dãy nhà vừa thấy cô bé liền chạy ra.
“Mẫn Nhi bị sao vậy, sao hôm nay con về trễ vậy”
Bọn họ nói rồi, nhìn về phía cô lên tiếng hỏi
“Cô đây là giáo viên của Mẫn Nhi sao”
Cô cũng thành thật nói ra sự việc khi nãy, một vài người trong số bọn họ đã cảm ơn rối rít với cô rồi nhanh chóng đưa cô bé đi vào.
Còn lại một người phụ nữ khá lớn tuổi đứng lại nói chuyện tiếp với Linh Hoa rằng. Bà ấy kể về việc Mẫn Nhi có hoàn cảnh gia đình khá đặc biệt. Ba mẹ đều có gia đình mới, cô bé thuộc quyền nuôi dưỡng từ người ba. Nhưng vì mẹ kế không thích cô bé nên ông ấy đã thuê nhà cho cô bé ở riêng.
Và cứ hàng tháng gửi tiền nhà và tiền ăn học cô bé cho bà chủ ở đây coi chừng chăm sóc. Cả xóm này thấy cô bé ngoan ngoãn nên ai cũng thương mà cũng vừa tội vì có ba mẹ như vậy nhưng chẳng thể giúp gì hơn.
“Làm phiền hai đứa rồi”
Bà ấy nói rồi cũng xin phép vào bên trong, anh chủ động mở cửa xe cho cô. Khi cả hai đã ổn định ngồi vào xe, Huễ Minh quay sang nhìn Linh Hoa.
Với cái dáng vẻ đó là anh biết được rằng Linh Hoa lại rơi vào trạng thái suy nghĩ rồi.
“Đừng nghĩ nhiều quá, nó làm em mau già đấy bà cụ non”
Linh Hoa quay ngắt sang anh lên tiếng mắng nhiết.
“Anh biết gì mà nói, đừng thấy dạo này tôi dễ tính rồi lên mặt”
Anh cười rồi vòng xe quay đi rời khỏi đó, trên xe Linh Hoa ngồi nhìn ra cửa kính xe. Nhìn dòng xe chạy qua lại, cô có rất nhiều chuyện cần được giải bày. Cảm thấy rằng trên thế giới này phải chẳng có rất nhiều hoàn cảnh tương tự không.
Một số mà cô gặp chỉ là một ít thôi phải không, vậy là còn rất nhiều đứa trẻ hiểu chuyện như vậy. Nhưng Linh Hoa chưa từng nhìn vào bản thân của mình rằng cô vốn cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Cứ lo nghĩ đủ thứ, Huễ Minh nhìn thấy liền cảm thấy tình hình không ổn. Vì anh hiểu rằng sống trong một mớ suy nghĩ, thì chẳng dễ dàng chút nào mới vội vàng lên tiếng trấn an cô.
“Em suy nghĩ về Mẫn Nhi đúng chứ”
“Mỗi nhà mỗi cảnh, em dù có suy nghĩ nặng đầu thì cũng không thể thay đổi hoàn cảnh của cô bé đó được”
“Em vẫn còn buổi kiện vào ngày mốt, phải giữ đầu óc thư giãn em mới có thể hoàn thành tốt được”
“Chẳng phải buổi kiện đó em rất muốn thắng sao”
Từ nãy giờ lời nói của anh khiến cô có đôi phần khá hơn, tuy cái tên bên cạnh này hay nói nhiều câu khiến cô bực bội. Nhưng lần này, không hiểu sao cô lại cảm nhận được sự thoải mái, cũng không còn nặng nề về việc vừa nãy nữa.
“Giờ thì nghe tôi, chuẩn bị tới nhà rồi, lên giường ngủ một giấc ngày mốt tôi đưa gia đình họ lên với em”
Chiếc xe cũng dừng bánh, đậu trước khu cổng căn hộ. Anh đưa tay lên xoa đầu cô, quá đáng hơn là dùng tay bẹo má của cô rồi lên tiếng.
“Tạm biệt bà cụ non”
“Ra đây”
Con bé vừa nhìn mặt anh là có chút e dè không dám đi ra. Linh Hoa bên cạnh thấy vậy hất vào người anh một cái rồi lên tiếng có chút mắng nhẹ.
“Với trẻ con thì anh nên nói chuyện nhỏ nhẹ lại”
“Không thấy con bé sợ anh à”
Nói rồi cô cầm tay từ từ dìu con bé xuống xe, vết thương khi nãy khiến cô bé di chuyển rất khó khăn. Nên Huễ Minh đã chủ động tiến lại bế cô nhóc lên. Không kịp phản ứng gì thêm thì tay còn lại anh đã cơ hội nắm lấy cổ tay của cô.
“Đi thôi”
Cả ba bắt đầu di chuyển dần vào bên trong, lần này cô không phản ứng nữa, cảm giác này.
Cô cũng không còn thắc mắc nữa cứ như thế nhìn Huễ Minh đang dắt mình vào bên trong. Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ họ là một gia đình 3 người hạnh phúc.
Nhân viên trong quán đã hướng dẫn cho anh và cô bước vào khu vực dành cho khách đặt bàn riêng từ trước. Anh cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô nhóc xuống vì sợ làm cô bé đau.
Anh cũng chủ động gọi món, quay sang nhìn bé con đang có chút rụt rè lên tiếng.
“Con muốn ăn món gì không, trong này có khoai tây chiên này”
Cô khá bất ngờ với sự chỉnh sửa tông giọng của anh, chẳng lẽ là vì sự nhắc nhở khi nãy mà thay đổi sao.
Cô bé cũng khá dễ tính gật đầu cười với Huễ Minh đồng ý. Sau khi anh gọi món xong với nhân viên phục vụ thì Linh Hoa nhìn về phía cô bé.
“Từ nãy giờ cô vẫn chưa biết tên con”
Cô bé khá nhanh nhẩu lanh lẹ trả lời cô
“Dạ là Mẫn Nhi”
Cô dành lời khen cho cái tên dễ thương này. Huễ Minh cũng đón lấy cơ hội mà lên tiếng.
“Mẫn Nhi, ngồi im nhé có hơi đau để chú băng lại vết thương”
Cô bé vừa nghe thì khá ngoan ngoãn anh có bôi thuốc sát trùng lên vết thương, mặc dù Mẫn Nhi liên tục nhăn mặt nhưng khi Linh Hoa hỏi thì cô bé liên tục bảo rằng không sao.
“Mẫn Nhi đi như vậy ba mẹ không kiếm sao”
Lại là dáng vẻ ập ừng, rồi nhỏ nhẹ trả lời Linh Hoa.
“Con không sống cùng với bố mẹ”
Lời nói của cô bé khiến cô nhất thời cứng đờ người không biết hỏi thêm gì nữa. Huễ Minh thấy điều đó nên liền giải vây cái khúc đó giúp cô.
Rồi đồ ăn cũng được phục vụ bưng lên đầy đủ, cả ba bắt đầu dùng bữa. Kết thúc bữa ăn anh đi theo về địa chỉ mà Mẫn Nhi đã đưa từ trước.
Một khoảng thời gian sau, chiếc xe dừng lại tại một khu nhà cư trú nhỏ. Linh Hoa mở cửa giúp cô bé xuống xe, một vài người trong dãy nhà vừa thấy cô bé liền chạy ra.
“Mẫn Nhi bị sao vậy, sao hôm nay con về trễ vậy”
Bọn họ nói rồi, nhìn về phía cô lên tiếng hỏi
“Cô đây là giáo viên của Mẫn Nhi sao”
Cô cũng thành thật nói ra sự việc khi nãy, một vài người trong số bọn họ đã cảm ơn rối rít với cô rồi nhanh chóng đưa cô bé đi vào.
Còn lại một người phụ nữ khá lớn tuổi đứng lại nói chuyện tiếp với Linh Hoa rằng. Bà ấy kể về việc Mẫn Nhi có hoàn cảnh gia đình khá đặc biệt. Ba mẹ đều có gia đình mới, cô bé thuộc quyền nuôi dưỡng từ người ba. Nhưng vì mẹ kế không thích cô bé nên ông ấy đã thuê nhà cho cô bé ở riêng.
Và cứ hàng tháng gửi tiền nhà và tiền ăn học cô bé cho bà chủ ở đây coi chừng chăm sóc. Cả xóm này thấy cô bé ngoan ngoãn nên ai cũng thương mà cũng vừa tội vì có ba mẹ như vậy nhưng chẳng thể giúp gì hơn.
“Làm phiền hai đứa rồi”
Bà ấy nói rồi cũng xin phép vào bên trong, anh chủ động mở cửa xe cho cô. Khi cả hai đã ổn định ngồi vào xe, Huễ Minh quay sang nhìn Linh Hoa.
Với cái dáng vẻ đó là anh biết được rằng Linh Hoa lại rơi vào trạng thái suy nghĩ rồi.
“Đừng nghĩ nhiều quá, nó làm em mau già đấy bà cụ non”
Linh Hoa quay ngắt sang anh lên tiếng mắng nhiết.
“Anh biết gì mà nói, đừng thấy dạo này tôi dễ tính rồi lên mặt”
Anh cười rồi vòng xe quay đi rời khỏi đó, trên xe Linh Hoa ngồi nhìn ra cửa kính xe. Nhìn dòng xe chạy qua lại, cô có rất nhiều chuyện cần được giải bày. Cảm thấy rằng trên thế giới này phải chẳng có rất nhiều hoàn cảnh tương tự không.
Một số mà cô gặp chỉ là một ít thôi phải không, vậy là còn rất nhiều đứa trẻ hiểu chuyện như vậy. Nhưng Linh Hoa chưa từng nhìn vào bản thân của mình rằng cô vốn cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Cứ lo nghĩ đủ thứ, Huễ Minh nhìn thấy liền cảm thấy tình hình không ổn. Vì anh hiểu rằng sống trong một mớ suy nghĩ, thì chẳng dễ dàng chút nào mới vội vàng lên tiếng trấn an cô.
“Em suy nghĩ về Mẫn Nhi đúng chứ”
“Mỗi nhà mỗi cảnh, em dù có suy nghĩ nặng đầu thì cũng không thể thay đổi hoàn cảnh của cô bé đó được”
“Em vẫn còn buổi kiện vào ngày mốt, phải giữ đầu óc thư giãn em mới có thể hoàn thành tốt được”
“Chẳng phải buổi kiện đó em rất muốn thắng sao”
Từ nãy giờ lời nói của anh khiến cô có đôi phần khá hơn, tuy cái tên bên cạnh này hay nói nhiều câu khiến cô bực bội. Nhưng lần này, không hiểu sao cô lại cảm nhận được sự thoải mái, cũng không còn nặng nề về việc vừa nãy nữa.
“Giờ thì nghe tôi, chuẩn bị tới nhà rồi, lên giường ngủ một giấc ngày mốt tôi đưa gia đình họ lên với em”
Chiếc xe cũng dừng bánh, đậu trước khu cổng căn hộ. Anh đưa tay lên xoa đầu cô, quá đáng hơn là dùng tay bẹo má của cô rồi lên tiếng.
“Tạm biệt bà cụ non”
Danh sách chương