Chiêu thứ mười rồi!
Đám thiên tài trong Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao đều hồi hộp, ngưng mắt nhìn hai đạo thân ảnh chìm trong bụi bặm.
Trong đó, sắc mặt của Triệu Lân Long và Triệu Thanh là khó coi nhất.
- Mươi chiêu rồi hắn làm sao có thể...
Sắc mặt Triệu Lân Long biến đổi không ngừng.
Từ khi bắt đầu Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao đến nay, chỉ có hắn là có thể chống đỡ được đến chiêu thứ mười từ trong tay của Tân Vô Ngân, cho dù là bị thua ở chiêu thứ mười đi nữa.
Mà lúc này.
Tên tiểu tử đồng tộc là “Triệu Phong” vẫn luôn bị hắn xem thường cũng có thể chống đỡ được đêm chiêu thứ mười.
Với tư cách là đệ nhất thiên tài Triệu tộc, hắn làm sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh? Hơn nữa, trong lòng hắn vẫn mơ hồ có chút lo lắng, nếu như Triệu Phong...
- Tại sao lại như vậy!
Sắc mặt Triệu Thanh giống như tro tàn.
Hắn đã nhiều lần tranh chấp và đánh cuộc với Triệu Phong, thế nhưng lần nào cũng thua.
Biểu hiện của Triệu Phong hoàn toàn không thua gì thần tượng Triệu Lân Long trong lòng hắn.
Không không phải là không thua... Mà là vượt qua!
Bụi bặm tản đi, hai người đứng tại trung tâm Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, giằng co lẫn nhau, khoảng cách rất gần.
Hai cánh tay của Tân Vô Ngân và Triệu Phong giao thoa, hô hấp có chút dồn dập.
Trong đó, trên người Tân Vô Ngân lưu lại một vài vết trầy, lông mày khẽ nhíu một chút, dường như cảm thấy đau đớn.
Triệu Phong thì vẫn đứng tại chỗ, quần áo hơi tồn tại khí huyết sôi trào, nhưng thân hình vẫn ổn định.
Bởi vì Thiết Bích Quyết đã bước vào tầng thứ năm, cho nên hắn cũng không bị thương.
Nếu xét ở phương diện phòng ngự thì hắn đứng cao hơn hẳn một bậc.
Tốc độ có Phiêu Lăng Độ.
Công kích có Điểm Tinh Chi.
Nhìn chung các phương diện thì hắn đều là người nổi bật trong đám cùng lứa.
Mười chiêu không thua!
Đám thiên tài ở Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao đang quan chiến cũng trở nên xôn xao, ào ào nghị luận.
Cho đến hôm nay, thần thoại “không quá mười chiêu” của Tân Vô Ngân cuối cùng đã bị phá vỡ.
Trong hàng ngũ đệ tử mới cùng lứa, cuối cùng đã có một người cầm cự qua mười chiêu mà không thua.
Một màn này giống như búa tạ, hung hăng nện vào Triệu Lân Long và Triệu Thanh.
Mấy người Triệu Phong*, Triệu Hàn, Triệu Cầm thì hai mặt nhìn nhau, đều hết sức kinh ngạc.
Ai có thể ngờ được, trong Triệu tộc ngoại trừ Triệu Lân Long ra lại còn có một thớt hắc mã như vậy.
Không! Hắn đã sớm là một thớt hắc mã rồi!
Từ khi bắt đầu võ hội ngoại tầng của gia tộc, cho đến khi thi đấu võ hội tổng lại đến Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, Triệu Phong một mức tạo nên kỳ tích, đổi mới kỷ lục của bản thân.
- Thật lợi hại!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Triệu Vũ Phi chớp động dị sắc, vô cùng vui vẻ thoải mái, tung tăng như chim sẻ.
- Hừ! Vừa rồi hắn đã nói là muốn chống đỡ được ba mươi chiêu từ trong tay Tân Vô Ngân không đúng... là năm mươi chiêu.
Triệu Thanh cắn răng nói với vẻ không cam lòng.
Từ biểu hiện thực lực của Triệu Phong có thể thấy hắn không thua gì Triệu Lân Long, thậm chí còn thoáng nhỉnh hơn, nhưng như vậy vẫn không khiến Triệu Thanh phục.
- Tân Vô Ngân, cái gọi là “không quá mười chiêu” của ngươi hẳn có liên quan đến “Vân Kỳ Bộ”, mười bước thiết lập bố cục, bằng lực lượng rất nhỏ mà thu được hiệu quả uy lực lớn nhất.
Khóe miệng Triệu Phong khẽ mỉm cười.
- Không sai! Ngươi có thể chống đỡ được mười chiêu, điều này nói rõ thực lực ngươi cũng ngang với ta hoặc là thậm chí trên cả ta.
Tinh quang trong mắt Tân Vô Ngân lóe lên.
Khoảng cách hai người gần nhau trong gang tấc, có thể phát động công kích sét đánh, cũng có thê âm thầm tụ lực, vô cùng nguy hiểm.
- Ha ha! Các hạ khiêm tốn rồi, trừ phi tu vi của ngươi chỉ giới hạn tại ngũ trọng võ đạo đỉnh phong.
Triệu Phong nói đầy vẻ thâm ý.
Lời này dường như ám chỉ gì đấy.
Sắc mặt Tân Vô Ngân bỗng nhiên biến đổi, thần sắc càng trở nên ngưng trọng hơn.
Viêm Cương quyền!
Triệu Phong thừa cơ xuất kích.
Lần này hắn không thi triển Nộ Long Quyền nữa, cũng không dùng Điểm Tinh Chi, mà là dùng quyền pháp cơ sở đẳng cấp thấp nhất, đó là Viêm Cương quyền!
Trong khoảng cách gần như vậy, công kích càng nhanh càng đơn giản thì lại càng hữu hiệu. Mà Viêm Cương quyền, không phải nghi ngờ chính là loại quyền pháp mà Triệu Phong tu luyện thuần thục nhất.
Thế nhưng Tân Vô Ngân cũng không phải là ngồi không ý thức và giác quan của hắn đã vượt qua cấp bậc Võ Giả, có thể so với Đại Sư võ đạo.
Lúc Triệu Phong ngưng tụ Võ Đạo Nội Kinh sau đó ra quyền, hắn liền kịp phản ứng, thân hình nhẹ lướt ra sau, cũng đánh ra một chưởng.
Phành...
Quyền chưởng giao phong, Tân Vô Ngân bị bức lui, khí huyết trên người chấn động gần như chịu một vài nội thương nho nhỏ.
Triệu Phong tu luyện Thiết Bích Quyết, nên có ưu thế tại phương diện lực lượng phòng ngự, lại thêm vừa rồi chiếm được tiên cơ, cho nên một quyền đó tự nhiên thắng nửa bậc.
Nộ Long Quyền!
Triệu Phong thừa thắng truy kích, Võ Đạo Nội Kình dần dần bị thúc đẩy đến trạng thái đỉnh phong.
Mười chiêu qua đi, Triệu Phong chiếm tiên cơ, từng bước ép sát!
Đám thiên tài trên sân liền nhìn thấy một tràng cảnh chấn động tinh thần.
Không ai ngờ rằng thành Vũ Dương lại xuất hiện một vị Tân Tú mới, có thể sánh ngang với Tân Vô Ngân.
Mười một chiêu... Mười hai chiêu... Mười ba chiêu...
Trong hai mươi chiêu, Triệu Phong là người nắm giữ quyền chủ động chiếm được ưu thế nhất định.
Mắt trái của hắn có thể nhìn thấy tình huống khí huyết của Tân Vô Ngân sôi trào, nội thương nhẹ, cho nên Triệu Phong mới không cho đối phương thời gian để nghỉ ngơi.
Tân Vô Ngân chỉ có thể bại lui, tranh thủ thời gian thở dốc, làm cho chút nội thương hòa hoãn lại.
Từ đầu đến cuối, mắt trái Triệu Phong đều có thể nhìn thấy rõ tất cả, vì vậy mới không cho hắn có cơ hội đó.
Đám thiên tài trên sân đều nghẹn họng nhìn trân trối một màn này, vô cùng rung động.
Tại chỗ đình của Triệu tộc.
Sắc mặt Triệu Lân Long cực kỳ âm trầm, hai tay siết chặt, tuy không cam lòng nhưng cũng vô lực.
Triệu Phong biểu hiện ra tu vi và thực lực đều không hơn hắn bao nhiêu.
Tại sao đối phương có thể cùng tranh hơn thua với Tân Vô Ngân mà không bại?
Dưới bóng cây đại thụ.
- Chậc chậc, thú vị thú vị, Thành Vũ Dương nho nhỏ này, không ngờ lại đồng thời xuất hiện hai thiên tài có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, tư chất và tiềm lực của hai người này, cho dù đặt trong đám cùng lứa ở “quận thành Quảng Lăng”, ít nhất cũng xếp vào năm hạng đầu.
Một thân ảnh lên tiếng.
- Nhất định phải báo lại việc này cho Chủ Thượng để tránh bị những thế lực khác nhanh chân đêm trước...
Tên còn lại cẩn thận nói.
Tại trung tâm của Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, hai đạo thân ảnh lui tới giao thoa, đánh đến khó phân thắng bại.
Hai mươi chiêu... Hai mươi mốt chiêu... hai mươi hai chiêu...
Đến sau hai mươi chiêu, hoàn cảnh xấu của Tân Vô Ngân đã dần dần thay đổi.
Vân Kỳ Bộ dưới chân hắn, sở trường chính là lấy chậm chế nhanh.
Trong lúc giao thoa hắn luôn tận lực tránh lấy cứng đối cứng với Triệu Phong.
Lực lượng của Triệu Phong quá mạnh mẽ, Điểm Tinh Chi ngẫu nhiên xuất ra, lực công kích đủ để ngạo thị cùng cấp, thậm chí sánh ngang với công kích của lục trọng võ đạo đỉnh.
Nói cách khác, cho dù Triệu Lân Long là lục trọng võ đạo có ra tay đi nữa, khi chính diện đối chiến với Triệu Phong thì cũng chỉ nhận lấy phần thua thiệt mà thôi.
Tân Vô Ngân cũng đành phải tạm thời né tránh mũi nhọn của hắn, tranh thủ thời gian để thở dốc.
Ba mươi chiêu... Ba mươi lăm chiêu...
Rốt cuộc, sau ba mươi chiêu, Tân Vô Ngân đã miễn cưỡng nghịch chuyển được hoàn cảnh xấu.
Hai người giao phong ngươi tới ta lui, càng ngày càng nguy hiểm.
Sau khi Tân Vô Ngân ổn định thế cục, cũng không phòng ngự bị động nữa, thỉnh thoảng phản kích thần kỳ, kết hợp với Vân Kỳ Bộ, quả thật quỷ dị khó dò.
Nhưng phản ứng của Triệu Phong quá nhanh, mỗi lần tại thời khắc mấu chốt là hắn lại khám phá được quá trình xuất thủ của Tân Vô Ngân.
- Tại sao hắn làm được, chẳng lẽ hắn cũng giống ta, có được ý thức và giác quan có thể so với Đại Sư võ đạo?
Tân Vô Ngân kinh ngạc không thôi.
Năm mươi chiêu... Sáu mươi chiêu...
Bất phân thắng bại!
Bịch!
Triệu Thanh mặt xám như tro, võ lực ngồi dưới đất.
Lúc trước đánh cuộc với Triệu Phong, đã giao ước là nếu đối phương có thể chống đỡ được mười chiêu thì hắn phải thua.
Triệu Phong lại cười nói: Mười chiêu quá ít, ít nhất cũng phải ba mươi chiêu, thậm chí năm mươi chiêu...
Mà lúc này, hai người giao phong đã hơn sáu mươi chiêu, vẫn khó phân thắng bại.
Sáu mươi chiêu... Bảy mươi chiêu...
Tần suất công kích của hai người càng ngày càng cao.
Cuối cùng, đến tám mươi, chín mươi chiêu...
Tân Vô Ngân hít sâu một hơi, nhiều môn võ học dung hợp thành một thể càng lúc càng hòa hợp với ý cảnh thiên thời địa lợi.
Loại ý cảnh cảm quan này, khiến Triệu Phong có cảm giác hèn mọn như con sâu cái kiến chống lại thiên địa tự nhiên.
Loại cảm giác này khiến hô hấp của hắn nhanh hơn, có chút áp lực.
Chín mươi chiêu qua đi, mỗi một chiêu của Tân Vô Ngân đều là “thần lai nhất bút” (*).
(*) mỗi một việc làm đều hoàn mỹ, chính xác đêm mức như không phải do con người làm ra.
Mắt trái của Triệu Phong chậm rãi mở ra, tại bên ngoài con mắt lóe lên một tia ánh sáng xanh nhạt khó mà phát hiện.
Trong chốc lát, hắn đã tiến vào giao diện siêu cấp thị giác, động tác ra tay của Tân Vô Ngân bị “quay chậm” đến mười mấy lần...
Vụt...
Trong khoảng không đen kịt của mắt trái.
Một hư ảnh giống hệt Tân Vô Ngân xuất hiện, nhiều lần xuất thủ, mỗi một quá trình xuất thủ đều được ghi lại hết sức chi tiết.
Chiêu thức mà hư ảnh kia biểu thị ra, ẩn chứa một loại ý cảnh cảm quan so với của thiếu nữ trẻ trung ngày trước thì đơn giản và dễ hiểu hơn một chút.
Đã từng lĩnh ngộ qua chiêu “Huyền Phong Chưởng” của thiếu nữ trẻ trung, cho nên đối mặt với loại chiêu thức ý cảnh này của Tân Vô Ngân, Triệu Phong “vừa học liền biết”.
Mở!
Triệu Phong không nhanh không chậm, vài loại võ học như Lăng Độ Khí Quyết, Lăng Vi Bộ và Viêm Cương quyền đều dung nhập thành một thể.
Trên người của hắn cũng sinh ra một loại ý cảnh cảm quan kỳ dị, có vài phần tương tự như Tân Vô Ngân.
Phành phành...
Triệu Phong một chưởng đánh lui Tân Vô Ngân.
Bịch bịch bịch...
Thân hình Tân Vô Ngân lùi lại, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, lẩm bẩm:
- Chuyện gì xảy ra một chưởng này của hắn...
Hắn có một loại ảo giác kỳ lạ rằng ý cảnh cảm quan của một chưởng mà Triệu Phong đánh ra giống như “đạo văn” của mình vậy.
Nếu đây là sự thật, vậy thì quá mức kinh khủng rồi...
Trong lòng Tân Vô Ngân đột nhiên phát lạnh, hít sâu một hơi, lại ngưng luyện Võ Đạo Nội Kình đến mức tận cùng.
Ý cảnh cảm quan của hắn có thể so với Đại Sư võ đạo, độ ngưng luyện của Võ Đạo Nội Kình còn vượt xa Võ Giả “Uân Khí đoạn”.
Nói cách khác, Võ Giả thất trọng võ đạo trở xuống độ ngưng luyện nội kình đều không thể sánh bằng Tân Vô Ngân.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Tân Vô Ngân có thể dựa vào tu vi ngũ trọng mà chiến thắng được Triệu Lân Long.
Nhưng hắn cũng không biết rằng mắt trái của Triệu Phong đã thu toàn bộ tin tức khí huyết toàn thân và nội kình biến hóa của hắn vào trong mắt.
Thì ra là vậy...
Triệu Phong đối với loại ý cảnh cảm quan này đã có vài phần lĩnh ngộ, rất nhanh học được kỹ xảo ngưng luyện nội kình của Tân Vô Ngân.
Điểm Tinh Chi!
Đầu ngón tay của Triệu Phong phá không mà ra, phát ra tiếng rít gào sắc bén như tiếng sấm, dải sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất, so với lúc trường càng thêm ngưng luyện và cường đại.
Chi pháp của Điểm Tinh Chỉ cũng am hiểu việc ngưng luyện và tập trung nội kình.
Sau khi lĩnh ngộ vài phần ý cảnh cảm quan và kỹ xảo ngưng luyện nội kình của Tân Vô Ngân, Điểm Tinh Chi tầng thứ ba của Triệu Phong lại lần nữa đề thăng, mạnh hơn vài phần.
- Thật tốt quá! Điểm Tinh Chi đã tiếp cận tầng thứ ba đỉnh phong rồi.
Trong lòng Triệu Phong hết sức mừng rỡ.
Hắn quả thực muốn cảm tạ Tân Vô Ngân.
Thứ nhất, hắn đã lĩnh ngộ được loại ý cảnh cảm quan huyền diệu, khó giải thích được từ trên người đối phương.
Thứ hai học được ý cảnh cảm quan và kỹ xảo ngưng luyện nội kình của Đại Sư võ đạo.
Chín mươi mốt chiêu... Chín mươi hai chiêu...
Triệu Phong càng đánh càng hăng.
Tân Vô Ngân mặc dù không rơi vào thế hạ phong nhưng lại không chiếm được chút tiện nghi nào.
Càng khiến trong lòng hắn phát lạnh chính là tiềm lực trên người Triệu Phong có thể nhanh chóng cảm nhận được ý cảnh.
Ý cảnh đại thể trên người đối phương gần như từ không đến có, mà Võ Đạo Nội Kình ngưng luyện cũng có “cùng một mạch” với của mình.
Đây rốt cuộc là loại biến thái gì?
Tân Vô Ngân không thể không thừa nhận, bản thân đã gặp được khắc tinh.
Bản thân hắn am hiểu sáng tạo và lĩnh ngộ, nhưng năng lực lĩnh ngộ và học tập của đối phương hầu như đã đạt đến trình độ nghịch thiên rồi.
Chín mươi lăm chiêu... Chín mươi sáu chiêu...
Hai người đã dần giao phong được một trăm chiêu.
Mọi người trên sân đều ngừng thở, trong mắt tràn đầy hưng phấn và chờ mong chờ đợi kết quả cuối cùng.
Dựa theo quy tắc thi đấu, khi đạt tới một trăm chiêu, hai bên phải dừng lại, để người chủ sự và đám thiên tài khách quý, thương nghị thắng bại.
Thế nhưng đến chiêu thứ chín mươi chín.
Bịch...
Tân Vô Ngân một bước xoay người lại, lăng không nhảy lui hơn mười thước, nhẹ nhàng đáp xuống đất, trầm giọng nói:
- Dừng ở đây thôi!
Đám thiên tài trong Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao đều hồi hộp, ngưng mắt nhìn hai đạo thân ảnh chìm trong bụi bặm.
Trong đó, sắc mặt của Triệu Lân Long và Triệu Thanh là khó coi nhất.
- Mươi chiêu rồi hắn làm sao có thể...
Sắc mặt Triệu Lân Long biến đổi không ngừng.
Từ khi bắt đầu Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao đến nay, chỉ có hắn là có thể chống đỡ được đến chiêu thứ mười từ trong tay của Tân Vô Ngân, cho dù là bị thua ở chiêu thứ mười đi nữa.
Mà lúc này.
Tên tiểu tử đồng tộc là “Triệu Phong” vẫn luôn bị hắn xem thường cũng có thể chống đỡ được đêm chiêu thứ mười.
Với tư cách là đệ nhất thiên tài Triệu tộc, hắn làm sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh? Hơn nữa, trong lòng hắn vẫn mơ hồ có chút lo lắng, nếu như Triệu Phong...
- Tại sao lại như vậy!
Sắc mặt Triệu Thanh giống như tro tàn.
Hắn đã nhiều lần tranh chấp và đánh cuộc với Triệu Phong, thế nhưng lần nào cũng thua.
Biểu hiện của Triệu Phong hoàn toàn không thua gì thần tượng Triệu Lân Long trong lòng hắn.
Không không phải là không thua... Mà là vượt qua!
Bụi bặm tản đi, hai người đứng tại trung tâm Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao, giằng co lẫn nhau, khoảng cách rất gần.
Hai cánh tay của Tân Vô Ngân và Triệu Phong giao thoa, hô hấp có chút dồn dập.
Trong đó, trên người Tân Vô Ngân lưu lại một vài vết trầy, lông mày khẽ nhíu một chút, dường như cảm thấy đau đớn.
Triệu Phong thì vẫn đứng tại chỗ, quần áo hơi tồn tại khí huyết sôi trào, nhưng thân hình vẫn ổn định.
Bởi vì Thiết Bích Quyết đã bước vào tầng thứ năm, cho nên hắn cũng không bị thương.
Nếu xét ở phương diện phòng ngự thì hắn đứng cao hơn hẳn một bậc.
Tốc độ có Phiêu Lăng Độ.
Công kích có Điểm Tinh Chi.
Nhìn chung các phương diện thì hắn đều là người nổi bật trong đám cùng lứa.
Mười chiêu không thua!
Đám thiên tài ở Hội Nghị Thiên Tài Đinh Cao đang quan chiến cũng trở nên xôn xao, ào ào nghị luận.
Cho đến hôm nay, thần thoại “không quá mười chiêu” của Tân Vô Ngân cuối cùng đã bị phá vỡ.
Trong hàng ngũ đệ tử mới cùng lứa, cuối cùng đã có một người cầm cự qua mười chiêu mà không thua.
Một màn này giống như búa tạ, hung hăng nện vào Triệu Lân Long và Triệu Thanh.
Mấy người Triệu Phong*, Triệu Hàn, Triệu Cầm thì hai mặt nhìn nhau, đều hết sức kinh ngạc.
Ai có thể ngờ được, trong Triệu tộc ngoại trừ Triệu Lân Long ra lại còn có một thớt hắc mã như vậy.
Không! Hắn đã sớm là một thớt hắc mã rồi!
Từ khi bắt đầu võ hội ngoại tầng của gia tộc, cho đến khi thi đấu võ hội tổng lại đến Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, Triệu Phong một mức tạo nên kỳ tích, đổi mới kỷ lục của bản thân.
- Thật lợi hại!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Triệu Vũ Phi chớp động dị sắc, vô cùng vui vẻ thoải mái, tung tăng như chim sẻ.
- Hừ! Vừa rồi hắn đã nói là muốn chống đỡ được ba mươi chiêu từ trong tay Tân Vô Ngân không đúng... là năm mươi chiêu.
Triệu Thanh cắn răng nói với vẻ không cam lòng.
Từ biểu hiện thực lực của Triệu Phong có thể thấy hắn không thua gì Triệu Lân Long, thậm chí còn thoáng nhỉnh hơn, nhưng như vậy vẫn không khiến Triệu Thanh phục.
- Tân Vô Ngân, cái gọi là “không quá mười chiêu” của ngươi hẳn có liên quan đến “Vân Kỳ Bộ”, mười bước thiết lập bố cục, bằng lực lượng rất nhỏ mà thu được hiệu quả uy lực lớn nhất.
Khóe miệng Triệu Phong khẽ mỉm cười.
- Không sai! Ngươi có thể chống đỡ được mười chiêu, điều này nói rõ thực lực ngươi cũng ngang với ta hoặc là thậm chí trên cả ta.
Tinh quang trong mắt Tân Vô Ngân lóe lên.
Khoảng cách hai người gần nhau trong gang tấc, có thể phát động công kích sét đánh, cũng có thê âm thầm tụ lực, vô cùng nguy hiểm.
- Ha ha! Các hạ khiêm tốn rồi, trừ phi tu vi của ngươi chỉ giới hạn tại ngũ trọng võ đạo đỉnh phong.
Triệu Phong nói đầy vẻ thâm ý.
Lời này dường như ám chỉ gì đấy.
Sắc mặt Tân Vô Ngân bỗng nhiên biến đổi, thần sắc càng trở nên ngưng trọng hơn.
Viêm Cương quyền!
Triệu Phong thừa cơ xuất kích.
Lần này hắn không thi triển Nộ Long Quyền nữa, cũng không dùng Điểm Tinh Chi, mà là dùng quyền pháp cơ sở đẳng cấp thấp nhất, đó là Viêm Cương quyền!
Trong khoảng cách gần như vậy, công kích càng nhanh càng đơn giản thì lại càng hữu hiệu. Mà Viêm Cương quyền, không phải nghi ngờ chính là loại quyền pháp mà Triệu Phong tu luyện thuần thục nhất.
Thế nhưng Tân Vô Ngân cũng không phải là ngồi không ý thức và giác quan của hắn đã vượt qua cấp bậc Võ Giả, có thể so với Đại Sư võ đạo.
Lúc Triệu Phong ngưng tụ Võ Đạo Nội Kinh sau đó ra quyền, hắn liền kịp phản ứng, thân hình nhẹ lướt ra sau, cũng đánh ra một chưởng.
Phành...
Quyền chưởng giao phong, Tân Vô Ngân bị bức lui, khí huyết trên người chấn động gần như chịu một vài nội thương nho nhỏ.
Triệu Phong tu luyện Thiết Bích Quyết, nên có ưu thế tại phương diện lực lượng phòng ngự, lại thêm vừa rồi chiếm được tiên cơ, cho nên một quyền đó tự nhiên thắng nửa bậc.
Nộ Long Quyền!
Triệu Phong thừa thắng truy kích, Võ Đạo Nội Kình dần dần bị thúc đẩy đến trạng thái đỉnh phong.
Mười chiêu qua đi, Triệu Phong chiếm tiên cơ, từng bước ép sát!
Đám thiên tài trên sân liền nhìn thấy một tràng cảnh chấn động tinh thần.
Không ai ngờ rằng thành Vũ Dương lại xuất hiện một vị Tân Tú mới, có thể sánh ngang với Tân Vô Ngân.
Mười một chiêu... Mười hai chiêu... Mười ba chiêu...
Trong hai mươi chiêu, Triệu Phong là người nắm giữ quyền chủ động chiếm được ưu thế nhất định.
Mắt trái của hắn có thể nhìn thấy tình huống khí huyết của Tân Vô Ngân sôi trào, nội thương nhẹ, cho nên Triệu Phong mới không cho đối phương thời gian để nghỉ ngơi.
Tân Vô Ngân chỉ có thể bại lui, tranh thủ thời gian thở dốc, làm cho chút nội thương hòa hoãn lại.
Từ đầu đến cuối, mắt trái Triệu Phong đều có thể nhìn thấy rõ tất cả, vì vậy mới không cho hắn có cơ hội đó.
Đám thiên tài trên sân đều nghẹn họng nhìn trân trối một màn này, vô cùng rung động.
Tại chỗ đình của Triệu tộc.
Sắc mặt Triệu Lân Long cực kỳ âm trầm, hai tay siết chặt, tuy không cam lòng nhưng cũng vô lực.
Triệu Phong biểu hiện ra tu vi và thực lực đều không hơn hắn bao nhiêu.
Tại sao đối phương có thể cùng tranh hơn thua với Tân Vô Ngân mà không bại?
Dưới bóng cây đại thụ.
- Chậc chậc, thú vị thú vị, Thành Vũ Dương nho nhỏ này, không ngờ lại đồng thời xuất hiện hai thiên tài có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, tư chất và tiềm lực của hai người này, cho dù đặt trong đám cùng lứa ở “quận thành Quảng Lăng”, ít nhất cũng xếp vào năm hạng đầu.
Một thân ảnh lên tiếng.
- Nhất định phải báo lại việc này cho Chủ Thượng để tránh bị những thế lực khác nhanh chân đêm trước...
Tên còn lại cẩn thận nói.
Tại trung tâm của Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, hai đạo thân ảnh lui tới giao thoa, đánh đến khó phân thắng bại.
Hai mươi chiêu... Hai mươi mốt chiêu... hai mươi hai chiêu...
Đến sau hai mươi chiêu, hoàn cảnh xấu của Tân Vô Ngân đã dần dần thay đổi.
Vân Kỳ Bộ dưới chân hắn, sở trường chính là lấy chậm chế nhanh.
Trong lúc giao thoa hắn luôn tận lực tránh lấy cứng đối cứng với Triệu Phong.
Lực lượng của Triệu Phong quá mạnh mẽ, Điểm Tinh Chi ngẫu nhiên xuất ra, lực công kích đủ để ngạo thị cùng cấp, thậm chí sánh ngang với công kích của lục trọng võ đạo đỉnh.
Nói cách khác, cho dù Triệu Lân Long là lục trọng võ đạo có ra tay đi nữa, khi chính diện đối chiến với Triệu Phong thì cũng chỉ nhận lấy phần thua thiệt mà thôi.
Tân Vô Ngân cũng đành phải tạm thời né tránh mũi nhọn của hắn, tranh thủ thời gian để thở dốc.
Ba mươi chiêu... Ba mươi lăm chiêu...
Rốt cuộc, sau ba mươi chiêu, Tân Vô Ngân đã miễn cưỡng nghịch chuyển được hoàn cảnh xấu.
Hai người giao phong ngươi tới ta lui, càng ngày càng nguy hiểm.
Sau khi Tân Vô Ngân ổn định thế cục, cũng không phòng ngự bị động nữa, thỉnh thoảng phản kích thần kỳ, kết hợp với Vân Kỳ Bộ, quả thật quỷ dị khó dò.
Nhưng phản ứng của Triệu Phong quá nhanh, mỗi lần tại thời khắc mấu chốt là hắn lại khám phá được quá trình xuất thủ của Tân Vô Ngân.
- Tại sao hắn làm được, chẳng lẽ hắn cũng giống ta, có được ý thức và giác quan có thể so với Đại Sư võ đạo?
Tân Vô Ngân kinh ngạc không thôi.
Năm mươi chiêu... Sáu mươi chiêu...
Bất phân thắng bại!
Bịch!
Triệu Thanh mặt xám như tro, võ lực ngồi dưới đất.
Lúc trước đánh cuộc với Triệu Phong, đã giao ước là nếu đối phương có thể chống đỡ được mười chiêu thì hắn phải thua.
Triệu Phong lại cười nói: Mười chiêu quá ít, ít nhất cũng phải ba mươi chiêu, thậm chí năm mươi chiêu...
Mà lúc này, hai người giao phong đã hơn sáu mươi chiêu, vẫn khó phân thắng bại.
Sáu mươi chiêu... Bảy mươi chiêu...
Tần suất công kích của hai người càng ngày càng cao.
Cuối cùng, đến tám mươi, chín mươi chiêu...
Tân Vô Ngân hít sâu một hơi, nhiều môn võ học dung hợp thành một thể càng lúc càng hòa hợp với ý cảnh thiên thời địa lợi.
Loại ý cảnh cảm quan này, khiến Triệu Phong có cảm giác hèn mọn như con sâu cái kiến chống lại thiên địa tự nhiên.
Loại cảm giác này khiến hô hấp của hắn nhanh hơn, có chút áp lực.
Chín mươi chiêu qua đi, mỗi một chiêu của Tân Vô Ngân đều là “thần lai nhất bút” (*).
(*) mỗi một việc làm đều hoàn mỹ, chính xác đêm mức như không phải do con người làm ra.
Mắt trái của Triệu Phong chậm rãi mở ra, tại bên ngoài con mắt lóe lên một tia ánh sáng xanh nhạt khó mà phát hiện.
Trong chốc lát, hắn đã tiến vào giao diện siêu cấp thị giác, động tác ra tay của Tân Vô Ngân bị “quay chậm” đến mười mấy lần...
Vụt...
Trong khoảng không đen kịt của mắt trái.
Một hư ảnh giống hệt Tân Vô Ngân xuất hiện, nhiều lần xuất thủ, mỗi một quá trình xuất thủ đều được ghi lại hết sức chi tiết.
Chiêu thức mà hư ảnh kia biểu thị ra, ẩn chứa một loại ý cảnh cảm quan so với của thiếu nữ trẻ trung ngày trước thì đơn giản và dễ hiểu hơn một chút.
Đã từng lĩnh ngộ qua chiêu “Huyền Phong Chưởng” của thiếu nữ trẻ trung, cho nên đối mặt với loại chiêu thức ý cảnh này của Tân Vô Ngân, Triệu Phong “vừa học liền biết”.
Mở!
Triệu Phong không nhanh không chậm, vài loại võ học như Lăng Độ Khí Quyết, Lăng Vi Bộ và Viêm Cương quyền đều dung nhập thành một thể.
Trên người của hắn cũng sinh ra một loại ý cảnh cảm quan kỳ dị, có vài phần tương tự như Tân Vô Ngân.
Phành phành...
Triệu Phong một chưởng đánh lui Tân Vô Ngân.
Bịch bịch bịch...
Thân hình Tân Vô Ngân lùi lại, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, lẩm bẩm:
- Chuyện gì xảy ra một chưởng này của hắn...
Hắn có một loại ảo giác kỳ lạ rằng ý cảnh cảm quan của một chưởng mà Triệu Phong đánh ra giống như “đạo văn” của mình vậy.
Nếu đây là sự thật, vậy thì quá mức kinh khủng rồi...
Trong lòng Tân Vô Ngân đột nhiên phát lạnh, hít sâu một hơi, lại ngưng luyện Võ Đạo Nội Kình đến mức tận cùng.
Ý cảnh cảm quan của hắn có thể so với Đại Sư võ đạo, độ ngưng luyện của Võ Đạo Nội Kình còn vượt xa Võ Giả “Uân Khí đoạn”.
Nói cách khác, Võ Giả thất trọng võ đạo trở xuống độ ngưng luyện nội kình đều không thể sánh bằng Tân Vô Ngân.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Tân Vô Ngân có thể dựa vào tu vi ngũ trọng mà chiến thắng được Triệu Lân Long.
Nhưng hắn cũng không biết rằng mắt trái của Triệu Phong đã thu toàn bộ tin tức khí huyết toàn thân và nội kình biến hóa của hắn vào trong mắt.
Thì ra là vậy...
Triệu Phong đối với loại ý cảnh cảm quan này đã có vài phần lĩnh ngộ, rất nhanh học được kỹ xảo ngưng luyện nội kình của Tân Vô Ngân.
Điểm Tinh Chi!
Đầu ngón tay của Triệu Phong phá không mà ra, phát ra tiếng rít gào sắc bén như tiếng sấm, dải sáng màu xanh lóe lên rồi biến mất, so với lúc trường càng thêm ngưng luyện và cường đại.
Chi pháp của Điểm Tinh Chỉ cũng am hiểu việc ngưng luyện và tập trung nội kình.
Sau khi lĩnh ngộ vài phần ý cảnh cảm quan và kỹ xảo ngưng luyện nội kình của Tân Vô Ngân, Điểm Tinh Chi tầng thứ ba của Triệu Phong lại lần nữa đề thăng, mạnh hơn vài phần.
- Thật tốt quá! Điểm Tinh Chi đã tiếp cận tầng thứ ba đỉnh phong rồi.
Trong lòng Triệu Phong hết sức mừng rỡ.
Hắn quả thực muốn cảm tạ Tân Vô Ngân.
Thứ nhất, hắn đã lĩnh ngộ được loại ý cảnh cảm quan huyền diệu, khó giải thích được từ trên người đối phương.
Thứ hai học được ý cảnh cảm quan và kỹ xảo ngưng luyện nội kình của Đại Sư võ đạo.
Chín mươi mốt chiêu... Chín mươi hai chiêu...
Triệu Phong càng đánh càng hăng.
Tân Vô Ngân mặc dù không rơi vào thế hạ phong nhưng lại không chiếm được chút tiện nghi nào.
Càng khiến trong lòng hắn phát lạnh chính là tiềm lực trên người Triệu Phong có thể nhanh chóng cảm nhận được ý cảnh.
Ý cảnh đại thể trên người đối phương gần như từ không đến có, mà Võ Đạo Nội Kình ngưng luyện cũng có “cùng một mạch” với của mình.
Đây rốt cuộc là loại biến thái gì?
Tân Vô Ngân không thể không thừa nhận, bản thân đã gặp được khắc tinh.
Bản thân hắn am hiểu sáng tạo và lĩnh ngộ, nhưng năng lực lĩnh ngộ và học tập của đối phương hầu như đã đạt đến trình độ nghịch thiên rồi.
Chín mươi lăm chiêu... Chín mươi sáu chiêu...
Hai người đã dần giao phong được một trăm chiêu.
Mọi người trên sân đều ngừng thở, trong mắt tràn đầy hưng phấn và chờ mong chờ đợi kết quả cuối cùng.
Dựa theo quy tắc thi đấu, khi đạt tới một trăm chiêu, hai bên phải dừng lại, để người chủ sự và đám thiên tài khách quý, thương nghị thắng bại.
Thế nhưng đến chiêu thứ chín mươi chín.
Bịch...
Tân Vô Ngân một bước xoay người lại, lăng không nhảy lui hơn mười thước, nhẹ nhàng đáp xuống đất, trầm giọng nói:
- Dừng ở đây thôi!
Danh sách chương