Đường Nguyệt cảm thấy vô cùng ủy khuất. 

Nàng không rõ rốt cuộc mình làm sai cái gì, tại sao ai cũng nói nàng thế này thế kia. Còn bảo nàng con hoang. Chẳng lẽ nàng về lại nhà là sai lầm? Tại sao ai cũng như thế khinh thường nàng, châm chọc nàng.

Đường Nguyệt nhịn không được chảy nước mắt.

“Khóc? Ngươi định dùng nước mắt nhấn chìm chúng ta sao? Thu lại ngươi cái vẻ mặt buồn nôn đó đi”.

“Một đứa con tư sinh như ngươi thì có tư cách gì mà khóc? Muốn để chúng ta đồng tình ngươi sao?”. 

“Các ngươi sao lại nói như thế, dù sao người ta cũng là con gái. Phải nhẹ nhàng 1 chút. Đường Nguyệt đúng không? Theo vai vế ta hẳn nên gọi ngươi 1 tiếng tỷ. Nhưng là không sao, có phải cảm thấy những người này rất quá đáng? Thật ra họ cũng không có ý xấu, chỉ cần ngươi rời khỏi Vũ gia thì sẽ không còn ai làm phiền ngươi nữa. Ngươi thấy thế nào?”.

Lời này không khác gì 1 nhát đao đâm vào tim Đường Nguyệt. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, vô cùng ủy khuất. Chẳng lẽ ta về Vũ gia thì sẽ ảnh hưởng đến các ngươi? Hay là mấy người này cho rằng nàng về sẽ khiến cho lợi ích của họ ảnh hưởng?.

Đường Nguyệt mặc dù ngây thơ, nhưng cũng không phải ngu ngốc. Hoàn toàn có thể nghĩ ra lý do trong đó.

“Ta về lại Vũ gia, thì ảnh hưởng gì đến các ngươi? Nếu không phải vì ca ca, ta sẽ quan tâm tới Vũ gia?”. Đường Nguyệt ánh mắt đỏ ngầu nhìn đám người nói.

“Ai da, lại còn lớn giọng, thật đúng là không có giáo dục. Lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện như thế với chúng ta?”.

“Ha ha, ca ca? Gọi thân mật như thế?”.

“Ngươi xinh đẹp như thế, nói không chừng Vũ Minh hắn vì nhan sắc của ngươi nên mới mang ngươi về đâu này? Dù sao mấy cái chuyện tình cảm anh em cùng cha khác mẹ trên đời này không thiếu a”. 

“Bốp”.

Tên kia vừa nói xong, Đường Nguyệt liền cho hắn 1 cái tát. 

“Ngươi có thể nói ta thế nào cũng được, nhưng đừng có nói xấu ca ca ta, ngươi không xứng”. Đường Nguyệt ánh mắt tức giận, lại mang theo 1 chút… sát khí.

Vũ Minh giật mình khi thấy cảnh này, đây là cô em gái cùng cha khác mẹ ngoan ngoãn hiền lành ngây thơ của mình sao?.

Lại có thể vì thanh danh Vũ Minh hắn mà đi động thủ với những người này, trong khi thực lực nàng lại yếu hơn rất nhiều.

Vũ Minh nhếch miệng mỉm cười.

“Tiện chủng, ngươi dám đánh ta?”. Tên kia sững sờ 1 chút, sau đó tức giận nói.

Ngay sau đó hắn liền giơ tay lên muốn cho nàng 1 tát, nhưng là cánh tay còn đang trên không trung liền bị 1 bàn tay khác giữ lấy.

Không biết từ lúc nào Vũ Minh liền xuất hiện sau lưng hắn, không chờ tên kia phản ứng, Vũ Minh 1 chân đạp ra.

Ầm.

Tên kia như diều đứt dây bay ra ngoài rơi trên mặt đất. Đám người sững sờ, họ không nghĩ tới Vũ Minh lại xuất hiện ngay đúng lúc này, gương mặt họ xuất hiện 1 chút lo lắng cùng khó coi.

Mấy tên hộ vệ cách đó không xa thấy có xung đột liền chạy tới, nhưng là thấy toàn là nhân vật trọng yếu của Vũ gia nên họ cũng không có nói cái gì, chỉ đứng đó đề phòng xảy ra bất trắc.

“Đường Nguyệt, lại đây”. Vũ Minh nhìn Đường Nguyệt cười nói.

Đường Nguyệt thấy Vũ Minh xuất hiện, nàng lau đi nước mắt trên mặt đi tới bên cạnh hắn.

“Vũ Minh, ngươi có phải hay không có chút quá đáng”. 1 tên thanh niên nhìn chằm chằm Vũ Minh nói.

Tên này là 1 trong những dòng chính của Vũ gia, Vũ Thiếu Phong. Luận bối phận, cha của Vũ Thiếu Phong là hắn đường bá, Vũ Minh còn phải gọi Vũ Thiếu Phong 1 tiếng đường ca đây. 

“Há, thì thế nào?”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.

“Ngươi…”. Vũ Thiếu Phong tức giận nói không ra lời.

“Vũ Minh, ngươi làm sao có thể nói chuyện như thế với đường ca? Hơn nữa lại còn ra tay đánh trọng thương đồng tộc, ngươi chẳng lẽ quên tổ huấn hay sao?”. 1 tên khác đứng ra nói.

“Không biết xưng hô thế nào?”. Vũ Minh ánh mắt chuyển về tên kia nói.

Biết rõ còn cố hỏi.

Tên kia nội tâm hừ lạnh 1 tiếng, nhưng là Vũ Minh dù sao cũng là cháu nội đích tôn, hắn vẫn tận lực làm ra 1 bộ phong độ nhẹ nhàng bộ dáng, vươn tay ra nói.

“Ta là Vũ Chấn Quốc. Ta đã sớm nghe nói qua ngươi, thiên tài đệ tử…”.

Hắn còn chưa nói hết lời liền tắc nghẽn, Vũ Minh căn bản không thèm để ý hắn bàn tay duỗi ra, mà chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua bên cạnh hắn người phụ nữ kia, vừa rồi hắn còn nhớ rõ người này lời nói không có chút nào tục, nhưng lại mang theo đầy châm chọc cùng đâm tâm câu nói.

“Không biết vị này là…”. Vũ Minh lạnh nhạt hỏi.

“Hừ”. Vũ Chấn Quốc tức giận hừ 1 tiếng nhưng vẫn đáp.

“Đây là ngươi tương lai chị dâu, Tiêu Vũ Huyên”.

Tiêu Vũ Huyên ánh mắt cao ngạo nhìn thoáng qua Vũ Minh, chỉ cần địa vị không có so với Vũ Chấn Quốc cao, cũng sẽ không bị nàng để vào mắt.

Vũ Minh phẳng phất không nữ nhân sinh đẹp trước mặt trong mắt cao ngạo thần sắc như thế, chỉ lạnh nhạt hỏi.

“Tương lai chị dâu? Nói thế các ngươi còn chưa kết hôn? Đính hôn sao?”.

“Cái này… đoạn thời gian trước xảy ra chút truyện, cho nên cũng không tiện lắm…”.

“Không kết hôn, cũng không có đính hôn, cái kia chính là người không quan hệ rồi”.

Sau đó Vũ Minh quay qua nhìn mấy tên hộ vệ hỏi.

“Không rõ thân phận đột nhập vào Vũ gia nội phủ, hơn nữa còn đối với người Vũ gia chỉ trích, nói xấu trước mặt người khác, như thế nên xử lý thế nào?”. 

“Tội cùng phản nhân loại, có thể ngay tại chỗ xử bắn”. mấy tên hộ vệ lạnh như băng trả lời.

Đám người sắc mặt kịch biến, kể cả Vũ Na và Đường Nguyệt, toàn thân chấn động. Không ai nghĩ tới Vũ Minh như thế tàn nhẫn, mới vừa rồi còn vẻ mặt ôn hòa, bây giờ lập tức cho Tiêu Vũ Huyên nữ nhân cài lên đầu tội danh phản nhân loại, lại muốn tại chỗ xử bắn.

Phải biết đây là Vũ gia nội phủ, Vũ Nguyên là tướng quân cao nhất tại liên bang, người xâm nhập vào Vũ gia nội phủ chính là có thể lập tức giết chết tại chỗ. Vũ Minh lại lợi dụng điều đó muốn hạ sát Tiêu Vũ Huyên.

“Vậy các ngươi còn chờ cái gì?”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

Ngay sau đó, mấy tên hộ vệ kia cầm lên súng nhắm ngay Tiêu Vũ Huyên.

“Dừng tay”. 

Không biết Vũ Chấn Quốc lấy đâu ra khí lực hét lớn 1 tiếng, toàn thân sợ tới mức phát run nói.

“Vũ… Vũ Minh… ngươi đây là…”.

“Vũ Minh, ngươi đây là… đây là Vũ gia nội phủ a, muốn xử bắn cũng chuyển sang nơi khác a”. Vũ Na hoảng sợ nói.

“Yên tâm, khác có người dọn dẹp sạch sẽ”. Vũ Minh cười cười nói, nở ra nụ cười vô hại, sau đó tay giơ lên cao…

Bịch 1 tiếng.

Tiêu Vũ Huyên bị họng súng đen ngòm nhắm thẳng, nàng toàn thân phát run, ngay cả đứng cũng không vững, thoáng 1 cái liền xụi lơ trên mặt đất.

Theo Vũ Minh bàn tay giơ lên, Vũ Chấn Quốc ánh mắt lập tức trừng lớn, hắn sợ hãi gấp rút nói.

“Vũ… Vũ Minh, ngươi làm vậy cũng quá… Na tỷ, ngươi nhanh hỗ trợ cầu tình, hắn đây là thật sự muốn hạ sát thủ a”. 

Vũ Na thở dài lắc đầu, nàng biết Vũ Minh đã quyết định rất khó để thay đổi, nàng xòe 2 bàn tay ra nói.

“Ngươi cũng thấy đấy, ta vừa rồi có khuyên, nhưng dùng không được”.

“Ca ca, không nên như vậy…”. 

Thấy Vũ Minh lộ ra bộ mặt hung ác, Đường Nguyệt có chút hơi sợ, lập tức liền kéo ống tay áo của hắn nói.

“Ngươi nha, luôn luôn loại này tính tình, sau này người nào cũng dám bắt nạt ngươi. Ngươi đã vì ta mà đứng ra, ta tất nhiên sẽ vì ngươi xuất khí rồi”. Vũ Minh cười nói, sau đó bỏ tay xuống.

Tiêu Vũ Huyên cùng Vũ Chấn Quốc thấy thế đồng thời thở ra 1 hơi, 2 người lúc này đã sợ đến phát run, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

“Họ sau này sẽ không dám, hơn nữa có ca ca cùng Na tỷ bảo hộ ta, không ai sẽ dám bắt nạt ta nữa”. Đường Nguyệt ngây thơ cười nói.

Vũ Minh nghe thế liền cười 1 tiếng không nói gì, sau đó quay qua nhìn 2 người kia lạnh lùng nói.

“Được, đã ngươi xin tha, việc hôm nay xem như xong, nhưng là. Vô duyên vô cớ nhục nhã muội muội ta, hơn nữa còn dám giả mạo Vũ gia người, Vũ Chấn Quốc, ngươi cho rằng xử lý thế nào tương đối khá?”.

Cao! Thật sự là cao! Vũ Na lúc này mới hiểu rõ Vũ Minh dụng ý, hắn đây là muốn lập uy, cho muội muội mình địa vị khẳng định a.

Vũ Chấn Quốc sắc mặt biến đổi bất định, hắn thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, hắn càng không nghĩ tới Vũ Minh sẽ lợi dụng sơ hở như thế để chỉnh hắn, lại tàn nhẫn muốn mạng của Tiêu Vũ Huyên.

“Vũ Minh, ngươi xem như này được không. Để cho Tiêu Vũ Huyên cho Đường Nguyệt xin lỗi”. 

Sau đó hắn liền quay qua nhìn Tiêu Vũ Huyên quát lớn.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tranh thủ thời gian qua nhận lỗi”. 

“Ồ! Ồ!”. Tiêu Vũ Huyên lúc này mới phản ứng kịp, rối rít từ dưới đất bò dậy, sau đó đi đến trước mặt Đường Nguyệt cúi đầu nhận lỗi.

“Quỳ xuống”. Vũ Minh quát lớn 1 tiếng, dọa cho Tiêu Vũ Huyên sợ phát run, bịch 1 tiếng liền quỳ trên mặt đất.

Vũ Chấn Quốc gương mặt thoáng cái thành màu gan heo. Tiêu Vũ Huyên quỳ trên mặt đất, chẳng khác nào là hắn quỳ. Sau này hắn vĩnh viễn không có cơ hội ngẩng đầu lên trước mặt Vũ Minh lần nữa.

“Sau này còn không biết trời cao đất rộng, không nhìn rõ thân phận của mình, ta nhất định giết chết ngươi, để cho cả gia tộc ngươi chôn cùng. Cút!”. Vũ Minh lạnh lùng nói 1 tiếng.

Nghe thế 2 người nhất thời như được đại xá rối rít rời đi. 

Vũ Minh đôi mắt lóe lên hàn quang, quay qua nhìn mấy người còn lại.

“Các ngươi định đi đâu?”.

Đám người kia đang định rời đi, nghe Vũ Minh nói liền cứng đờ tại chỗ không dám di chuyển. Sau đó có chút gượng gạo quay người lại.

“Có chuyện gì?”. Vũ Thiếu Phong có chút khó coi nói. 

“Thông đồng với người ngoài, bắt nạt tộc nhân. Ông nội nếu nghe thấy, không tốt lắm đâu”. Vũ Minh cười nói.

Nghe thế đám người sắc mặt khẽ biến, Vũ Thiếu Phong ánh mắt tức giận mang theo 1 chút kiêng kị nói.

“Ngươi muốn thế nào?”. 

“Đã làm sai chuyện thì phải có giác ngộ nhận lấy hậu quả, các ngươi không nên bày tỏ 1 chút thành ý hay sao? Có đúng không? Vũ Thiếu Phong đường ca?”. Vũ Minh cười nói.

Nhưng là ở đây ai cũng sợ hãi không thôi. Ẩn sau cái nụ cười kia chính là bộ mặt giết người không dính máu a.

Vũ Thiếu Phong nghe thế hít sau 1 hơi, ánh mắt oán độc nhìn Vũ Minh 1 chút, sau đó quay người nhìn về phía Đường Nguyệt cúi đầu nói.

“Đường Nguyệt muội muội, chúng ta không nên đối với ngươi nói những lời đó. Thật xin lỗi”. 

Đám người khác cũng rối rít cúi đầu xin lỗi.

“Không… không sao”. Đường Nguyệt hơi chút sợ hãi nói.

Đám người kia nghe thế thở ra 1 hơi, sau đó đồng loạt rời đi. Có trời mới biết nếu Đường Nguyệt không chấp nhận tha thứ họ, Vũ Minh sẽ làm chuyện gì nữa. Nhìn qua thôi cũng biết Vũ Minh hắn thế nào bênh vực người nhà rồi.

“Được rồi, đi vào thôi”. Vũ Minh quay qua cười nói.

“Vũ Minh, không nghĩ tới ngươi như thế độc ác a, sau này đám người kia chắc chắn gặp ngươi liền tránh. Thật đúng là hả giận đây”. Vũ Na cười lớn nói.

Cũng không có gì lạ khi nàng vui vẻ như thế, ai bảo vừa rồi nàng đã khuyên can nhưng đám người này vẫn đối với Đường Nguyệt chửi bới đâu.

“Ta ngược lại cho rằng như thế còn quá nhẹ, chỉ sợ họ không nhớ kỹ”. Vũ Minh lắc đầu nói.

“À đúng rồi, ngươi vừa rồi tại sao không nghe ta khuyên? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Đường Nguyệt nhất định sẽ khuyên ngươi?”. Vũ Na đột nhiên hỏi 1 câu.

“Ha ha, nàng không khuyên giải ta, kỳ thật cũng không sao cả”. Vũ Minh cười 1 tiếng, sau đó kéo lấy tay Đường Nguyệt cười nói.

“Đi thôi, bên trong có thật nhiều đố ăn ngon cho chờ ngươi ăn đây”.

“Ca ca, vừa rồi ngươi thật lợi hại à”. Đường Nguyệt ríu rít nói.

Mà lúc này, Vũ Na phía sau còn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Vũ Minh. Toàn thân nàng chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Vũ Minh hắn… hắn vậy mà thật sự muốn giết nữ nhân kia, mà không phải giết trò?”. 

“Nàng không khuyên giải ta, kỳ thật cũng không sao cả…”.

Vũ Na rốt cuộc minh bạch lời nói của Vũ Minh. Tiểu tử này rõ ràng đã động sát cơ, như thế mới không cùng mình phối hợp. Hắn thật sự muốn giết chết cái kia Tiêu Vũ Huyên.

Nhưng vì cái gì tiểu tử này đến cuối cùng không ra tay đâu? Thật sự vì Đường Nguyệt khuyên can sao?.

Lắc đầu, Vũ Na cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, dù sao cũng nghĩ không ra, trực tiếp hỏi hắn không phải tốt sao? Thế là nàng ngay lập tức chạy theo 2 người đi lên
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện