“Các ngươi nói, lớp trưởng của chúng ta thiên phú cao như thế, tương lai hắn mục tiêu là gì?”. Tiêu Vân cười nói.

“Cái đấy còn phải hỏi, đương nhiên là thành cường giả”. 

“Tú Nhan, ngươi nói thế chẳng khác nào không nói, ai chẳng muốn làm cường giả”.

“Cái đó thì chưa chắc. Châu Minh, vậy ngươi mục tiêu là cái gì?”. 

“Ta sao? Làm tướng quân”. 

“Tướng quân? Ngươi đây là muốn đi lính rồi?”.

“Đúng thế, ta muốn vào trường Đại Học Quân Đội, đó là ta mục tiêu”. 

“Vậy chúc ngươi sớm đạt thành ước nguyện. Tân binh Châu Minh. Ha ha ha”.

“Ta nói là muốn làm tướng”. Châu Minh nghe thế đen mặt lại.

“Không quan hệ, dù sao ngươi cũng phải làm từ tân binh làm lên nha”. 

“Ha ha ha”. đám người cười lớn.

“Đúng rồi Lâm Dũng, ngươi mục tiêu là cái gì đâu?”. Tiêu Vân cười nói nhìn hắn.

“Ta sao?”.

“Đúng, ngươi thiên phú so với Vũ Minh cũng không kém bao nhiêu, hẳn mục tiêu của ngươi cũng rất cao đi?”. Tiêu Vân nói.

“Ta mục tiêu là tinh thần đại hải”.

“...”. đám người.

“Ha ha ha… chết cười ta rồi”.

“Lâm Dũng ngươi thật đúng là biết tấu hài”.

“Nhìn không ra ngươi thiên phú tấu hài cao như thế a”.

“Ha ha, đùa giỡn chút thôi”. Lâm Dũng cười nói.

“Vậy mục tiêu của ngươi là gì?”. 

“Ta muốn xây dựng cho mình 1 thương nghiệp đế quốc”. Lâm Dũng trầm giọng nói.

“Tốt, ta ủng hộ ngươi”. Tiêu Vân vỗ bàn 1 cái nói.

“Cạn ly”.

“Cạn”.

…...

Đám người vừa uống vừa nói chuyện, không khí sôi động hơn hẳn. Đám người lần lượt hỏi nhau mục tiêu tương lai, ước mơ các loại.

Dù sao họ cũng chỉ mới 18 tuổi, vẫn chỉ là học sinh. Đối với xã hội dù cho có biết, cũng biết xã hội 1 mặt đen tối, nhưng là điều đó không thay đổi được thiên tính của họ.

Học sinh nha.

Dễ hòa nhập, dễ kết bạn, vui vẻ là chính, đâu cần quan tâm bên ngoài xã hội ra sao. Cũng chẳng cần quan tâm những người khác sau này thế nào, dù sao bây giờ họ cùng 1 lớp.

“Lớp trưởng, nói thật, ngươi mục tiêu là cái gì? Nói ra để mọi người biết đi”. 

“Đúng đúng, lớp trưởng, mọi người cũng nói ra rồi, ngươi cũng nên làm gương nha”.

“Ta mục tiêu sao? Thành cường giả có tính không?”. Vũ Minh vuốt mũi cười khổ nói.

“Ngươi cứ nói đi”. đám người ánh mắt trừng lên nói.

“Tốt tốt, ta mục tiêu là chinh phục đại dương”. Vũ Minh đáp.

“...”.

Đám người nhất thời im lặng.

“Lớp trưởng, ngươi nói đùa sao?”.

“Đại dương nhân loại từ xưa đến nay cũng chưa khám phá hết, chưa nói hiện tại đại dương là căn cứ địa của ma thú, chỉ riêng việc thời tiết khắc nghiệt đã đủ làm người khác đau đầu rồi”.

“Lớp trưởng, ngươi nói là thật sao?”.

“Đúng thế, ta đã dự định, sau khi tốt nghiệp, liền chế tạo 1 chiếc thuyền lớn, sau đó ra biển”. Vũ Minh gật đầu đáp.

“...”.

“Lớp trưởng, ta ủng hộ ngươi”.

“Ta cũng thế”.

“Thật không hổ là lớp trưởng, mục tiêu này thật bất khả tư nghị”.

“Vũ Minh, ngươi thật quyết định như thế sao?”. Tô Ánh Tuyết lo lắng hỏi.

“Phải”. Vũ Minh gật đầu đáp.

“Ngươi thật đúng là liên tục tìm đường chết a, đăng ký tham gia thám hiểm của võ giả liên minh cũng coi như xong đi, lần này còn muốn ra đại dương”. Vũ Na ở bên cạnh tức giận nói 1 tiếng.

“Na tỷ, ngươi cũng đừng khuyên can ta, ta nhưng là đã quyết tâm rồi”. Vũ Minh nói.

“Được được, ta không khuyên can, tùy ngươi đi”. Vũ Na thở dài nói.

Dù sao ngay cả ông nội cũng không khuyên được Vũ Minh, huống chi là nàng.

“Lớp trưởng, ngươi thật can đảm, ta nhưng là không dám tham gia cái thám hiểm kia, nghe liền biết khủng bố”.

“Đúng vậy, tỷ lệ tử vong đến 99% cao như thế, không biết có còn mạng để mà đi ra hay không”. 

“Ngươi câm miệng, đừng có nói xúi quẩy”.

“Lớp trưởng, ta thật là tò mò, ngươi làm thế nào chinh phục được Tô Ánh Tuyết? Phải biết nàng nhưng là hoa khôi nha”.

“Đúng thế, ta còn chưa biết phụ nữ là cái gì đây”.

“Ta nhổ vào, Tạ Tĩnh ngươi 1 tuần không biết ghé vào Mỹ Nhân Trai bao nhiêu lần, ngươi còn dám nói không biết phụ nữ là gì?”.

“Ngươi theo dõi ta?”.

“Ai thèm theo dõi ngươi? Nói như ta với ngươi quan hệ tốt lắm không bằng”.

“Đúng thế, Tạ Tĩnh hắn thật đúng là không biết xấu hổ, làm ta có thai mà vẫn còn đi ra ngoài tìm phụ nữ, thật đúng là thương tâm mà”.

“Ngươi có thai?”. Tạ Tĩnh trừng mắt nói.

“Đúng thế, ngươi là tác giả còn hỏi, ngươi có phải hay không không muốn đứa con này? Nói 1 tiếng ta liền đi phá bỏ”. người kia cười nói.

“Tốt, ta nhận, con ta cũng cần, 9 tháng sau nếu ngươi không sinh ra ta liền cho ngươi biết thế nào là đau khổ. Ta rất muốn xem xem 1 tên đàn ông như ngươi sinh con kiểu gì”. Tạ Tĩnh cười gằn nói.

“Hai người các ngươi đủ, nói nữa liền nuốt không nổi thức ăn, thật là”.

“Nói thật, 2 người các ngươi có phải hay không là gay?”. 

“Lăn”. Tạ Tĩnh tức giận đạp hắn 1 cái.

“Ha ha ha”.

….

Đám người huyên náo không thôi, rất nhanh 1 tiếng thời gian liền trôi qua, lúc này 1 đám người tiến vào, tất cả đều là phụ nữ. Hơn nữa đều mặc cổ trang, người nào người nấy hết sức xinh đẹp.

Vũ Minh thấy thế hơi nhíu mày nói.

“Ai là người sắp xếp? Nơi này có bạn học nữ, không thích hợp lắm”. 

“Lớp trưởng, ngươi hiểu lầm. Họ chỉ là đến biểu diễn thôi”. 

Nghe thế 1 tên liền cười giải thích.

“Biểu diễn? Diễn kịch? Vẫn là múa?”. Lâm Dũng kỳ quái hỏi.

“Đương nhiên là múa nha, họ cũng không phải diễn viên, diễn cái gì kịch a”.

Rất nhanh đám người kia liền đi đến trước mặt cả lớp học, sau đó cúi chào 1 cái, âm nhạc vang lên rồi bắt đầu biểu diễn.

Không thể không nói, Hoa Sơn Tửu Lâu đội ngũ này biểu diễn hết sức không tệ, động tác mềm mại uyển chuyển, lại hết sức dứt khoát. Không có 1 chút nào trì trệ hay gò bó. 

Đám người nhìn hết sức chăm chú, họ cũng không có nhiều thời gian đi xem những thứ như này, dù sao ai cũng phải tu luyện, thời gian dư thừa rất ít.

Mặc dù rất đẹp mắt, nhưng Vũ Minh cũng không có nhiều hứng thú cho lắm, nhìn qua chỉ có dáng mà không có hồn, không thế nào hấp dẫn lấy hắn.

“Vũ Minh, ta ra ngoài 1 chút”. thấy nét mặt không mấy hứng thú của Vũ Minh, Tô Ánh Tuyết nghĩ nghĩ 1 chút liền nói, sau đó đứng dậy ra ngoài.

Vũ Minh có chút kinh ngạc, nàng đây là thế nào?.

“Vũ Minh, Ánh Tuyết làm sao thế?”. Vũ Na kinh ngạc hỏi.

“Ta cũng không biết”. Vũ Minh lắc đầu nói.

Một lát sau, Tô Ánh Tuyết từ ngoài bước vào, đám người nhất thời bị hấp dẫn.

Vừa rồi nàng ra ngoài là gặp quản lý đại sảnh lấy cho nàng 1 bộ y phục cổ trang, nàng là muốn đi lên biểu diễn cho Vũ Minh xem.

Khi nàng thay xong quần áo, đám người bên ngoài liền bị hấp dẫn ánh mắt, tên quản lý kia cũng thế, hắn nội tâm nói cho hắn muốn ôm lấy người con gái này hảo hảo thương yêu, nhưng là lý trí nói cho hắn biết, hắn dám làm thế, hắn chết chắc.

Vũ Minh thấy Tô Ánh Tuyết quần áo thay đổi liền minh bạch nàng ý nghĩ, hắn khẽ cười khổ 1 tiếng.

Đám người đang múa bên trên thấy Tô Ánh Tuyết đi tới liền dừng lại, các nàng hơi khó hiểu, giống như chưa từng thấy người nào như Tô Ánh Tuyết làm việc ở đây bao giờ.

Hơn nữa cái vẻ ngoài xinh đẹp kia khiến cho đám người các nàng cảm thấy có chút tự ti. Cái kia khí chất, dáng người triệt để đánh bại đám người họ.

“Vũ Minh, Ánh Tuyết đây là muốn làm gì?”. Lâm Dũng tò mò hỏi.

“Yên lặng, lần này xem như các ngươi may mắn”. Vũ Minh thủ thế im lặng nói.

Đám người mặc dù tò mò khó hiểu, nhưng là nghe Vũ Minh nói thế liền cũng đoán ra được đôi chút, Tô Ánh Tuyết đây là muốn múa sao?.

Rất nhanh Tô Ánh Tuyết liền bắt đầu.

Đám người trừng lớn con mắt nhìn tới, họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được Tô Ánh Tuyết lại có thể có kỹ thuật múa kinh khủng như thế.

Uyển chuyển như gió, như nước mềm mại, như sương mù mông lung.

Tô Ánh Tuyết đột nhiên trở nên vô cùng mờ ảo. Không phải về vật chất, mà là về tinh thần.

Từng cử chỉ, từng điệu múa của nàng đánh vào trong lòng của mỗi người ngồi tại đây, ngay cả những người được kêu đến biểu diễn kia cũng đứng sững sờ tại chỗ.

Thật sự là quá đẹp.

Đây là ý nghĩ trong lòng đám người lúc này.

Tô Ánh Tuyết vẫn là Tô Ánh Tuyết.

Nhưng họ lại cảm giác nàng cũng không phải Tô Ánh Tuyết. Cái cảm giác này vô cùng kỳ lạ, giống như là 1 thiếu nữ bình thường khoác lên áo choàng tiên nữ.

Giống như là 2 người sinh đôi. 

1 người tại 9 tầng trời.

1 người tại dưới đất.

Khoảng cách 1 trời 1 vực như thế.

Họ cảm giác như đang trong mơ, phân không rõ thực tế.

Vũ Minh nhìn có chút kinh ngạc. Hắn phi thường khẳng định Tô Ánh Tuyết cũng không có tu luyện bất kỳ công pháp nào về huyễn ảnh, nhưng bây giờ nàng lại biểu diễn kinh người như thế, cái loại kia hấp dẫn lực thật khủng bố, cứ nhìn đám người xung quanh liền biết.

Hắn thầm phán đoán có lẽ thể chất của nàng vô cùng đặc biệt. Nhưng trong trí nhớ hắn lại không tìm được bất kỳ thứ gì liên quan tới loại thể chất này.

Tô Ánh Tuyết so với lần trước múa phải tiến bộ gấp trăm lần, thật không biết nàng học được những gì rồi.

Nàng triệt để trinh phục tất cả mọi người, từ đàn ông tới phụ nữ đều bị nàng hấp dẫn lấy.

Qua 1 lúc, Tô Ánh Tuyết dừng lại.

Đám người vẫn còn thẫn thờ trong khung cảnh ảo diệu vừa rồi. Phải mất 1 lúc họ mới tỉnh táo lại được.

Sau đó là ầm ầm tiếng vỗ tay.

“Ông trời ơi, thật… thật đáng sợ, ta vậy mà bị mê hoặc không nhận rõ trời đất”.

“Ta… ta vừa rồi là nằm mơ sao?”.

“Thật… thật… thật là đáng sợ”.

“Không, thật là đẹp. Nhân gian tiên cảnh”.

“Nữ thần quả nhiên không sai, nàng quả thật đúng là chân chính nữ thần”.

“Đúng thế, ta nhìn đều cảm giác giống như đang nằm mơ. Thật đúng là khó tin”.

“Thật hâm mộ tương lai ai sẽ có diễm phúc cưới nàng”.

Vũ Minh vừa nghe thế, miệng khẽ nhếch lên, sau đó đứng dậy, phất tay 1 cái để cho đám người kia ra ngoài, sau đó tiến tới bên cạnh Tô Ánh Tuyết.

Đám người nghi hoặc 1 chút, Vũ Minh hắn đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ tỏ tình sao?.

Một số người biết chuyện của Vũ Minh cùng Tô Ánh Tuyết nên cũng không có cảm thấy ngạc nhiên gì, chỉ là Tô Ánh Tuyết bình thường cũng rất đẹp đẽ, nhưng là so với vừa rồi thật sự kém xa.

Nghĩ tới việc Vũ Minh và nàng sẽ tiến tới với nhau, mấy người họ nở ra nụ cười đắng chát.

Thật là ghen ghét quá đi mà.

Vũ Minh đi tới. Cầm lấy tay của Tô Ánh Tuyết, chưa chờ nàng kịp phản ứng liền cúi đầu xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng của nàng. 

Đám người thấy thế nhất thời sững sờ, họ khó tin nhìn Vũ Minh, không nghĩ tới hắn lại làm chuyện đó.

Chỉ là chưa chờ họ kịp phản ứng, Vũ Minh kéo lấy Tô Ánh Tuyết ôm vào trong lòng, sau đó nhìn đám người nói.

“Có chuyện ta chưa nói, Tô Ánh Tuyết tương lai sẽ trở thành vợ ta, chúng ta gia đình đã sớm ra mắt. Cho nên, các ngươi vẫn là đừng có đánh Tô Ánh Tuyết chủ ý, ta sẽ nổi giận”.

Đám người nghe thế nhất thời ồn ào, tức giận chửi bới. Vũ Minh đắc ý cười lớn, Tô Ánh Tuyết thì đỏ mặt nép vào lòng hắn không dám nhìn mọi người.

Nhưng là lúc này Tiêu Vân đột nhiên đứng lên hét lớn.

“Mọi người yên lặng, đừng có ồn ào”.

“Mọi người yên tĩnh 1 chút, dù sao lớp trưởng cùng lớp phó của chúng ta cũng rất xứng đôi không phải sao?”.

“Ha ha, Tiêu Vân, câu nói này của ngươi thật xuôi tai”. Vũ Minh cười nói.

“Nhưng mà…”. Tiêu Vân đột nhiên kéo dài.

“Nhưng mà cái gì?”.

“Nhưng là bắt cóc nữ thần của chúng ta, lại còn khoe khoang như thế. Mọi người nói xem nên làm gì báo đáp Lớp Trưởng Đại Nhân đâu này?”. Tiêu Vân nhấn mạnh lấy câu “lớp trưởng đại nhân”.

“Đánh hắn”.

“Chơi chết hắn”.

“Cho cúc hắn nở hoa”.

“...”.

“Ấy ấy ấy, chúng ta là người có văn hóa, không thể dùng vũ lực, cũng không thể nói thô tục được. Dù cho thật đánh, cũng không thể dùng tay của chúng ta đánh được”. Tiêu Vân cười nói.

“Vậy phải làm thế nào?”. 

“Ánh Tuyết, ngươi qua đây”. Tiêu Vân vẫy tay kêu lại Tô Ánh Tuyết.

Vũ Minh đột nhiên cảm thấy không ổn. Chỉ là hắn cũng không biết Tiêu Vân đây là muốn làm cái gì.

“Mọi người, lớp trưởng của chúng ta chắc đói rồi, cũng nên cho hắn ăn uống 1 chút a”. 

Nói xong Tiêu Vân liền dẫn đầu cầm đồ ăn ném Vũ Minh. Thấy thế đám người liền học theo, thế là cuộc chiến đồ ăn xảy ra.

“Cứu mạng a”. Vũ Minh chạy loạn khắp nơi, chỉ là đi đến đâu cũng bị đám người vây lại sau đó ném đồ ăn vào người. 

Cho ngươi khoe khoang.

Để ngươi đoạt chúng ta nữ thần.

“Ha ha ha”.

Nhìn Vũ Minh chật vật như thế, mấy người Tô Ánh Tuyết che miệng cười không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện