“Ji Yeon”. Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Eun Jung nhịn không được nhắc nhở 1 tiếng.

“Eun Jung tỷ, làm sao thế?”. Ji Yeon có chút oán giận nhìn Eun Jung.

Thật là.

Vừa mới tìm được cảm giác, liền bị người khác phá hủy.

“Ngươi không thấy nhìn người khác ăn chằm chằm, rất không lễ phép hay sao?”. Eun Jung bất đắc dĩ nói.

“Ta cũng không muốn nha, nhưng là… nhưng là…”. Ji Yeon ủy khuất nói.

Thấy thế Eun Jung cắn răng, đôi mắt đảo lung tung nghĩ nghĩ 1 chút rồi nói.

“Được rồi, ta mua cho ngươi, ngươi muốn ăn gì?”. 

“Thật sao tỷ? Ta muốn ăn thịt nha”. Ji Yeon đôi mắt chờ đợi nói.

“Được được”. Eun Jung thở dài nói.

Nàng hiện tại tiền tích súc cũng có 1 chút, mời 1 người Ji Yeon ăn cũng không vừa đủ.

Đúng lúc này, nhân viên bưng lên 4 đĩa sườn sào chua ngọt để xuống nói.

“Đồ ăn của quý khách đây”. 

“Chúng ta có kêu món này đâu?”. đám người ngẩn ra.

“Các vị yên tâm sử dụng, vị khách bên kia đã thanh toán rồi. Chúc quý khách ngon miệng”. nhân viên chỉ phía Vũ Minh nói, sau đó cúi chào 1 cái đi vào bên trong.

Đám người sững sờ nhìn lấy Vũ Minh đang nói chuyện với Chiêu Hy. Eun Jung cười khổ.

Hắn là người này vừa rồi thấy Ji Yeon ánh mắt nhìn chằm chằm đi. Thật đúng là xấu hổ mà.

Sau đó, 4 người đồng loạt đi tới. Vũ Minh cùng Chiêu Hy đang nói chuyện cũng dừng lại nói chuyện nhìn lấy cái nàng.

“Chào ngài, khiến ngài phá phí, cám ơn ngài khoản đãi”. Eun Jung dẫn đầu đi tới, sau đó cúi người nói.

“Oppa, họ là ai nha”. Chiêu Hy thấp giọng hỏi, hơn nữa lại dùng tiếng anh nói nên mấy người Eun Jung cũng không hiểu.

Trò chơi nha, đơn giản thiết lập mà thôi.

“Nha, ta cũng không rõ lắm”. Vũ Minh nghe Chiêu Hy gọi hắn Oppa, cười khổ 1 tiếng, cô nàng này là đang ghen đây, giải thích 1 tiếng sau đó nhìn lấy mấy người nàng gật đầu nói.

“Không có gì, các ngươi là luyện tập sinh sao?”. 

Đám người ngẩn ra, ban đầu thấy 2 người Vũ Minh dùng tiếng anh nói chuyện, họ còn tưởng rằng là người ngoại quốc, nhưng không ngờ Vũ Minh hắn lại biết tiếng Hàn.

“Làm sao ngươi biết?”. Ji Yeon bật thốt. 

“Ji Yeon, ngươi làm sao như thế không lễ phép”. Eun Jung gắt giọng nói, sau đó thấp đầu giải thích.

“Thật xin lỗi, nàng có chút tính trẻ con, mong ngài đừng để ý”. 

“Không sao, không sao. Không phải việc gì to tát, các ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đây”. Vũ Minh cười nói.

“Dạ đúng, chúng ta là luyện tập sinh, ta là Ham Eun Jung”.

“Ta là Park Soyeon”.

“Ta là Hyomin”.

“Ta là Park Ji Yeon”.

Đám người lễ phép giới thiệu.

“Nha, ta là Vũ Minh, đây là bạn gái ta, Chiêu Hy. Hai chúng ta là du học sinh, vừa trở về nước không lâu”. Vũ Minh cười nói.

Nhưng ánh mắt của hắn bên trong lóe lên sự bất ngờ. Không nghĩ tới lại gặp được nhân vật nội dung cốt truyện tại đây.

“Vũ Minh ssi, 2 vị là người Hàn sao?”. Ji Yeon hỏi. 

“Xem như thế đi”. 

“Vũ Minh ssi, ngươi là tại sao biết chúng ta là luyện tập sinh?”. Ji Yeon rất là hiếu kỳ. Mấy người bên cạnh có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.

“Há, ta thấy các ngươi xinh đẹp như thế, hẳn là luyện tập sinh đi”. Vũ Minh vuốt mũi nói.

Eun Jung nghe thế xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.

Cũng không phải bởi vì Vũ Minh hắn khen các nàng xinh đẹp, mà là nàng biết ý của hắn nói là gì.

Thật là quá mất mặt mà.

“Vũ Minh ssi, ngươi là nghệ nhân sao?”. Hyomin hỏi.

“Tại sao lại hỏi thế?”. Vũ Minh nhất thời ngẩn người.

“Tại ta thấy Vũ Minh ssi cùng Chiêu Hy ssi ăn cơm cũng đeo kính đen, cho nên mới tò mò hỏi”. Hyomin xấu hổ cười nói.

“Nha…”. Vũ Minh hiểu ra, suy nghĩ 1 chút, Hàn Quốc là đất nước vô cùng chú trọng lễ nghĩa, bản thân nói chuyện với người khác mà vẫn mang lấy kính có vẻ không quá lễ phép, nếu bản thân đã đến đây, thuận theo phong tục tập quán cũng tốt. Thế là hắn liền tháo xuống cười nói.

“Chỉ là thói quen thôi”. 

Vũ Minh tháo xuống xong, mấy người các nàng lúc này mới nhìn rõ gương mặt của Vũ Minh, đồng loạt đều ngẩn người.

Hắn thật là đẹp trai.

Đây là ý nghĩ trong đầu các nàng lúc này.

“Oppa, đã nói không được tháo kính nha, ngươi gạt ta”. Chiêu Hy thấy Vũ Minh tháo xuống mắt kính liền phụng phịu nói.

Bởi vì trước đó, hắn cũng nói với Chiêu Hy, ra ngoài tốt nhất mang kính, đỡ cho gặp phải chú ý không đáng có. Nhưng là bây giờ hắn lại tháo xuống, khác nào tự vả miệng mình.

“Được được, ta sai nha, Hy nhi cũng có thể lấy xuống kính nha”. Vũ Minh lập tức đầu hàng nói, sau đó tay đưa lên tháo xuống kính của Chiêu Hy.

Nếu như vừa rồi nhìn thấy Vũ Minh để đám người sững sờ, thì bây giờ nhìn thấy dung nhan của Chiêu Hy càng làm đám người ngừng thở.

Bởi vì thật sự là quá đẹp.

Màu tím con ngươi.

Làn da cực kỳ mềm mại, ngũ quan như được điêu khắc đi ra, vô cùng tuyệt mỹ.

“Tỉnh”. Vũ Minh thấy mấy người này ngẩn ra, liền biết là như thế, bất đắc dĩ búng tay 1 cái nói.

“A… thật xin lỗi”. Eun Jung tỉnh táo lại, gương mặt phiếm hồng cúi đầu nói.

“Được rồi, không sao, chúng ta cũng ăn xong rồi, các ngươi ăn đi, đi trước, tạm biệt”. Vũ Minh cười nói, sau đó dẫn theo Chiêu Hy cất bước đi ra ngoài.

Nhìn lấy Vũ Minh cùng Chiêu Hy bóng lưng, mấy người Ji Yeon các nàng liền sững sờ nhìn theo.

2 người này…

Rốt cuộc là ai?.

Vũ Minh cũng thật không ngờ, hôm nay đi ra ngoài lại gặp được mấy người này. Xem ra cũng là lúc nên gặp mặt Lee Eun Ah rồi. Nhưng là trước đó, hẳn phải nên làm 1 màn gặp mặt thật “khắc sâu ký ức” mới được.

Chiêu Hy bên cạnh nãy vẫn cứ hừ hừ vài tiếng, Vũ Minh khẽ lắc đầu nói.

“Hy nhi, làm sao? Ghen nha?”. 

“Mới không có”. Chiêu Hy hứ 1 tiếng.

“Thật là, chỉ là nhân vật cốt truyện thôi, ngươi lại ghen a”. 

“Vũ Minh ca, ngươi là thích mấy người này sao?”. Chiêu Hy đứng lại chăm chú nhìn hắn nói.

“Nói thế nào nhỉ? Nếu dựa theo cốt truyện, ta còn thật bội phục Lee Eun Ah này, cũng thật thích cái cô gái này. Dù sao cũng đều là tiểu cô nương, họ trải qua thật đúng là để người thương tiếc nha”. Vũ Minh xoa đầu nàng nói.

“Hừ, có gì thương tiếc”.

“Ha ha, ngươi nha, lại mạnh miệng, trong lòng còn không phải cũng nghĩ thế? Như cô gái Ji Yeon vừa rồi, ngươi phải biết họ làm luyện tập sinh thật rất vất vả, đến thịt còn không thể ăn. Chưa xuất đạo chính là như thế khó khăn, phải biết thương người nha”. Vũ Minh cười nói.

“Ta mặc kệ”. Chiêu Hy giận dỗi nói.

Đừng nhìn nàng như thế, nàng chẳng qua là đang làm nũng mà thôi. Nói về lòng lương thiện, cả vũ trụ cũng kiếm không ra người thứ 2 có thể so với nàng. 

“Được rồi, ta mang ngươi đi chơi”. Vũ Minh nắm lấy tay nàng kéo đi.

….

Cốc cốc cốc.

“Vào đi”.

“Lee xã trưởng, có người muốn tìm ngài”. nhân viên đi vào nói.

“Là ai?”. Lee Soo Man nhíu mày hỏi.

“Là 1 người thanh niên, nói muốn có chuyện quan trọng tìm xã trưởng thương lượng”.

“Để hắn vào đi”. nghĩ nghĩ 1 chút, Lee Soo Man vẫn đồng ý gặp mặt.

Một lát sau, 1 tên thanh niên đi vào.

Người này không ai khác chính là Vũ Minh. 

Vũ Minh hắn đi vào, liếc nhìn Lee Soo Man 1 chút, khẽ mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi. 

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”. Lee Soo Man nhíu mày nói. Ông ta rất không thích người này.

Không lễ phép chào hỏi, đã thế ánh mắt bên trong ông ta nhìn ra được, Vũ Minh không xem ông ta ngang tầm với bản thân. Nhưng là lâu năm chìm nổi thương trường, để ông ta cũng không có ngay lập tức bạo phát ra.

“Lee xã trưởng, đừng nhíu mày, sẽ có nếp nhăn. Ta mới về nước, cho nên lễ nghi gì đó cũng chưa quen thuộc, ngươi bỏ quá cho”. Vũ Minh cười nói.

“Ngươi có 30 giây”. Lee Soo Man lạnh lùng nhìn hắn nói.

“Lee xã trưởng thật đúng là bận rộn a, ngươi vẫn là xem cái này 1 chút đi”. Vũ Minh ngồi xuống, để lên bàn 1 tập văn kiện nói.

Nhíu mày 1 chút, Lee Soo Man cầm lấy tập văn kiện mở ra xem. Nhưng là ngay sau đó, ánh mắt ông ta co rút lại, gương mặt tràn ngập kinh ngạc, hoảng sợ.

“Ngươi… ngươi là ai?”. Lee Soo Man sợ hãi nhìn lấy Vũ Minh.

Bởi vì cái tập văn kiện kia, toàn bộ đều là chuyển nhượng cổ phần văn kiện chứng minh. 

Ông ta tuy là chủ tịch của S.M, nhưng là cũng chỉ nắm giữ 30% cổ phần mà thôi. Những cổ phần khác đều phân tán chia ra rất nhiều cổ đông.

Nhưng tập văn kiện này, lại hoàn toàn là chuyển nhượng cổ phần chứng mình, toàn bộ là 70% cổ phần.

Ông ta sợ hãi không phải là không có lý.

Sự việc này rất đáng sợ, thu mua 70% cổ phần S.M, lại 1 chút phong thanh ông ta cũng không biết, như vậy người trước mặt này năng lực thật rất khủng bố.

“Không cần kinh ngạc, ta đến là để cho Lee xã trưởng 1 kỳ ngộ”. Vũ Minh cười nói.

Nửa tiếng sau…

“Ta muốn biết vì sao lại là ta?”. Lee Soo Man buông tha cho phản kháng, bởi vì điều đó bây giờ không có ý nghĩa, dù cho ông ta có liều chết cũng không thay đổi được gì.

“Thứ nhất là nhân mạch, thứ 2, ta thưởng thức tài năng của ngươi”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.

“Như vậy lý do đây? Ngươi muốn ta làm gì? Vũ Minh tiên sinh?”. Lee Soo Man trầm giọng hỏi.

“Ha ha, thật ta cũng không muốn ngươi làm cái gì, chỉ là ta rất thưởng thức tài năng của ngươi. Ta nghĩ công ty dưới sự chỉ huy của ngươi sẽ rất thành công”. Vũ Minh cười nói.

“Vậy tốt, cám ơn ngài tín nhiệm, Vũ Minh tiên sinh”. Lee Soo Man đứng dậy cúi người nói.

“Không cần khách sáo, vậy bây giờ ta muốn sử dụng quyền lợi, thay đổi 1 chút hợp đồng của SNSD, ngươi xem 1 chút rồi đi làm đi”. Vũ Minh lấy ra 1 cái khác văn kiện đưa cho Lee Soo Man.

Nhìn 1 chút, ông ta liền trợn tròn mắt.

“Cái này… ngươi đối với SNSD có ý nghĩ?”. Lee Soo Man nhìn Vũ Minh như người điên nói.

Bởi vì trong văn kiện này, yêu cầu thay đổi hợp đồng của SNSD, hơn nữa mọi tài nguyên, tuyên truyền… tất cả nếu dựa theo hợp đồng này đến, S.M chỉ có thể kiếm lời 1% trong số đó. 

Cho nên hắn mới nghĩ, có lẽ Vũ Minh đối với SNSD có ý nghĩ. Không biết điều này là các nàng may mắn, hay là bi ai đây.

“Không, ta là đối với Lee Eun Ah có ý nghĩ”. Vũ Minh thẳng thắn nói.

“Cái gì… nhưng Lee Eun Ah không phải nghệ nhân của công ty… ngươi là muốn dùng SNSD khống chế nàng?”. Lee Soo Man gương mặt vô cùng khó coi.

Hắn mặc dù bị xưng là bạo quân. Hắn có thể để cho nghệ nhân của mình ép khô giá trị của họ, nhưng về mặt pháp luật, hắn khinh thường dùng chiêu trò này để chiếm lấy 1 người.

“Ngươi nghĩ nhiều, ta đã có vị hôn thê”. Vũ Minh lạnh nhạt đáp, giống như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Lee Soo Man như thế.

Nghe thế, Lee Soo Man khẽ thở ra, nếu thật là Vũ Minh hắn muốn làm như thế, ông ta nhất định sẽ lén lút báo cho Lee Eun Ah, tránh cho việc này xảy ra, dù cho phải cùng Vũ Minh chống lại.

Đây là điểm mấu chốt.

Không ai có thể ép buộc ông ta vi phạm.

Nói cũng đúng, Vũ Minh đã có năng lực như thế, gia tộc hắn phải rất khủng bố, có vị hôn thê cũng là bình thường. Hắn tin tưởng Vũ Minh vừa rồi không nói dối, hơn nữa sống từng này tuổi, chút bản sự nhìn người này vẫn phải có.

“Vũ Minh tiên sinh cùng Eun Ah tiểu thư là quan hệ thế nào?”. Lee Soo Man dè dặt hỏi.

“Chưa từng gặp mặt, nhưng biết khá rõ. Thời gian trước chuyện nàng trực tiếp có người tặng quà gần 10 tỷ won là ta làm”. Vũ Minh đáp.

“Ra là thế, Eun Ah tiểu thư thật đúng là may mắn”. Lee Soo Man hiểu ra.

“Được rồi, ta còn phải qua YG, JYP cùng CJ nữa. Về phần nghệ nhân của công ty, SNSD thời gian nghỉ ngơi cho họ mỗi ngày 8 giờ đi, những người khác thì tăng lên 2 giờ. Dù sao ép quá cũng không tốt, được rồi, không cần tiễn”. Vũ Minh nói xong đứng dậy ra ngoài.

Lee Soo Man ngẩn ra, khẽ lắc đầu.

Dù sao Vũ Minh hắn đã nói thế, ông ta có thể làm gì? Cũng không thiếu đi đồng nào. Hắn là chủ tịch, không thiếu điểm này tiền, ông ta cũng không thèm để ý.

Nghĩ tới việc hắn sẽ tới YG, JYP cùng CJ, ông ta như có điều suy nghĩ. Nếu quả thật như ông ta đoán, có lẽ nền giải trí Hàn Quốc sẽ đón nhận lấy sự thay đổi khủng bố.

“Lee Eun Ah a, ngươi rốt cuộc là có cái gì hấp dẫn? Để 1 tôn đại thần như thế vì ngươi làm những thứ này?”. 

Cảm khái 1 câu, Lee Soo Man liền đi lại vào văn phòng, chuẩn bị làm theo những lời Vũ Minh nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện