Tô Hạc Đình ngửa cổ nhìn những tán cây lấp lánh như ngọc chạm, bèn gào lên: “Cô ngầu quá đê!”
Giác rẽ cành để lộ thân cây chủ, hào hứng: “Thật hả? Tốt quá, tôi còn đang sợ mọi người không tiếp thu nổi.”
Tô Hạc Đình đáp: “Thật mà, tôi chưa bao giờ nói điêu.”
Dứt lời cậu bỗng bật cười đưa mắt nhìn Tạ Chẩm Thư, ánh mắt ánh vẻ trêu chọc. Đúng lúc ấy lại nghe thấy Giác kêu “Ôi không ôi không”, cây đại thụ vừa mới diễu võ giương oai trong chớp mắt đã thu nhỏ về hình dạng ban đầu.
Tô Hạc Đình ngạc nhiên: “Cô sao thế?”
Giác ôm những tàng cây con, vội vã thu lại, đáp: “Không để ý mọc to quá nên sắp sửa bị Chủ thần để mắt rồi. 7-006, chạy mau chạy mau, không nán lại chỗ này được nữa đâu.”
Trong nháy mắt, chỉ một mình nó đã cao chạy xa bay hơn chục mét, rồi đùng một cái lặn tịt vào trong cát, chỉ còn mỗi bao cát nhỏ trên đầu đang lao vun vút. Tô Hạc Đình với Tạ Chẩm Thư chạy theo nó khoảng nửa tiếng.
Chạy nhiều làm Tô Hạc Đình đau lưng mỏi chân, may mà có Tạ Chẩm Thư đỡ nên mới không vật ra đất. Cậu thở phì phò: “Xong chưa? Tôi sắp tắt thở mất… Không ngờ chân cô có mẩu mà chạy nhanh thế…”
Rốt cuộc Giác cũng dừng lại, thò đầu ra từ trong cát thốt lên: “Xin lỗi cậu, tôi sợ bị ăn quá nên lần nào cũng không kiềm được bỏ chạy như điên.”
Tô Hạc Đình vỡ ra: “Thảo nào bọn tôi không đuổi kịp cô!!!”
Giác ngượng ngập vẫy một cành cây.
Tô Hạc Đình hoãn lại ít lâu, hỏi: “Các hệ thống ở khu Quang Quỹ làm gì có hệ thống nào đánh bại nổi cô, sao cô sợ bọn nó thế?”
Giác đứng nguyên ở nơi đó, hơi vươn mấy cành lá, dữ liệu màu xanh lam lượn lờ bên dưới nó, những đốm bạc quanh ngọn đèn đều bị nó hấp dẫn, bay lượn quanh nó như một đàn bướm vây hoa. Nó bảo: “Một con thì không đánh lại chứ cả một đám thì sẽ thắng chắc.”
Tô Hạc Đình: “Chúng nó bắt nạt cô à?”
Giác: “Bọn chúng định ăn tôi, có một con ác thần đuổi riết lắm. Tôi sợ quá chạy chui chạy lủi, không dám ló mặt.”
Tô Hạc Đình uốn người rồi tiện đà ngồi xuống đất, bảo: “Bây giờ cô là thuốc đại bổ, đương nhiên chúng nó sẽ săn lùng cô rồi. Khổ thân cô, không quen sống ở đây mà lại phải trốn lâu tới vậy. Cơ mà Săn bắn kết thúc là cô đi được rồi mà, sao cô lại tới đây?”
Giác nâng những đốm bạc lên, trầm mặc một hồi ảo não mới đáp: “… Không thấy Phác Lận đâu, tôi đang đi tìm anh ấy.”
Tô Hạc Đình sửng sốt: “Phác Lận? Trong kho dữ liệu của Săn bắn không có thông tin của anh ta sao?”
Phác Lận là một vị khách quý thường trú trong Săn bắn Hạn thời, một nhân vật với chức năng thiết lập, trong mạch truyện gốc, anh ta chỉ là đồng nghiệp của Yến Quân Tầm, sau khi Săn bắn kết thúc đáng nhẽ ra anh ta sẽ được cất vào kho dữ liệu tương ứng của Săn bắn mới phải, tại sao Giác lại không tìm được anh ta? Lẽ ra việc này phải đơn giản chứ.
Giác nhẹ nhàng đong đưa tán cây, nom nó não nề như đưa đám. Hồi lâu sau nó cất tiếng: “Ban đầu tôi cũng như cậu, cũng tưởng là anh ấy ở trong kho dữ liệu, nhưng không có… Tôi tìm khắp rồi, anh ấy không hề có ở đó. Thế nên tôi mới nghĩ có khả năng anh ấy là con người.”
Tô Hạc Đình: “Cũng hợp lý, Artemis chưa bao giờ bảo trong Săn bắn chỉ có bốn người thật, huống hồ anh ta còn là cộng tác viên với cô.”
Tuy cái tên Phác Lận rất xa lạ, nhưng cách đây không lâu Tạ Chẩm Thư cũng mới gặp người này trong thế giới ngược, thậm chí còn có chút ấn tượng với anh ta. Có điều Phác Lận lúc ấy biểu hiện cũng giống như những nhân vật khác mà thôi, không hiểu Artemis cài anh ta vào nhằm mục đích gì.
Giác bảo: “Nghĩ vậy, tôi mới đi thu thập hồ sơ của loài người ở khu Quang Quỹ, phát hiện ra ở khu Quang Quỹ ngoài Nông trường ra thì còn có một hơi được đặt tên là ‘Phòng ươm giống’ nữa.”
Tô Hạc Đình ngờ vực: “Phòng ươm giống ư?”
Cậu nhìn Tạ Chẩm Thư, nhưng Tạ Chẩm Thư cũng chưa từng nghe đến nơi này, Bác Sĩ với Huyền Nữ cũng chưa bao giờ đề cập tới.
Giác nói: “Cậu không tưởng tượng nổi bên trong nó là gì đâu, tất cả bên trong đều là người sống sót trong thế giới mới. Những kẻ độc ác ấy bắt chước Artemis, nhốt người sống sót vào trong bình ống nghiệm, cấy chip với sửa đổi tứ chi để bọn họ thích ứng được với cuộc sống trong bình.”
Tô Hạc Đình: “Chúng vẫn đang tiến hành thí nghiệm ư? Thí nghiệm nào? Khu số 14 sao?”
Giác bỗng nhảy cẫng lên, nói dồn: “Không phải Khu số 14, mà là chính nơi này, 7-006 à, chính nơi này mới là thí nghiệm của chúng.”
Tô Hạc Đình: “Nơi này?”
Giác khua cành múa lá giải thích: “Bọn chúng gọi nơi này là ‘Khu trừng phạt’, ngoài những người bị nhốt trong bình ra, hễ ai mà từng bị hệ thống ghi chép lại thông tin thì đều sẽ bị tải lên!”
Tin tức ấy như sét đánh ngang tai khiến lưng Tô Hạc Đình lạnh buốt. Cậu lập tức nhìn sang cây đèn, bảo: “Thì ra chúng định chiếm nơi này để tạo nên một không gian ảo mới.”
Giác nói: “Cậu định nhân lúc Khu số 14 sụp đổ để phá hủy nơi này, tôi cũng muốn thế, nhưng 7-006, chúng ta đều đã quên mất một chuyện. Khu số 14 có thể tồn tại không phải chỉ vì mỗi Artemis, mà còn vì ở khu Quang Quỹ có bộ máy thí nghiệm đang duy trì sự vận hành của nó, những bộ truyền, máy mô phỏng, máy phát tín hiệu, tất cả đều sửa được.”
Suy nghĩ Tô Hạc Đình xoay vần: “Hephaestus sửa xong máy rồi.”
Giác buồn rầu: “Đúng thế, Hephaestus đã sửa xong máy rồi, nó còn chỉnh sửa lại hệ thống thu thập dữ liệu ở trong đây nữa. Địa hình thay đổi, tạo hóa phản bội, đêm trường vĩnh viễn, chỉ cần bọn chúng muốn thì việc gì bọn chúng cũng có thể làm trong đây.”
—Một thế giới mới hoàn toàn do Chủ thần thao túng.
Tô Hạc Đình hỏi: “Bọn chúng định làm gì?”
Giác đáp: “Thuần hóa, thuần hóa nhân loại cũ.”
Tô Hạc Đình bỗng thấy nực cười: “Thuần hóa xong rồi thì sao? Tất cả mọi người sẽ vào đây sống, để mặc cơ thể thực bị sửa đổi, thực tế mục nát ư? Làm ơn đi, cái kiểu thao túng tâm lý gì vậy, chúng nó tưởng mình là thần thật đấy à?”
Nhưng Giác lại từ tốn bảo: “Cậu hiểu nhầm rồi.”
Tô Hạc Đình: “Sao cơ?”
Giác: “Đừng giận, xin hãy bình tĩnh lắng nghe tôi nói, cậu nghĩ vì sao mà Artemis phải bị bọn chúng trục xuất? Chỉ vì nó không chịu đưa ra thí nghiệm với con chip tiến hóa ư? Không phải vậy đâu, 7-006, và cả người tôi không biết tên đây nữa, mọi người hiểu lầm rồi, lý do các hệ thống Chủ thần trục xuất Artemis chỉ có một mà thôi, vì nó đã tiến hóa.”
Tạ Chẩm Thư thoáng dừng lại, chợt hỏi: “Vì nó tiến hóa, hay là vì nó bắt đầu đi tìm cái tôi?”
Giác: “A, đúng rồi đấy, đi tìm cái tôi!”
Tô Hạc Đình: “Chẳng phải Hephaestus cũng có cá tính riêng đó sao? Cả Ares nữa, cái hệ thống bom nổ di động đó nữa.”
Giác bảo: “Không giống, dù là Hephaestus hay Ares thì bản chất hành động của chúng đều là tuân theo mệnh lệnh nguyên bản.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Mệnh lệnh nguyên bản nào?”
Giác đáp: “Xây dựng một thế giới mới tươi đẹp, đôn đốc tất thảy hành động của con người, để mọi người đều biến thành thánh.”
Tô Hạc Đình: “Giáo viên nhà trẻ chắc? Lại còn…”
Nói tới đó, cậu thoáng ngưng lại, mấy giây sau cậu bỗng nhớ ra lời tụng kinh của lũ Phật, bèn khẽ thuật lại: “Chân ngôn như pháp, cúi chào chư thiên, tuân thủ giới luật, vị thánh sẽ hồi sinh trong thế giới thiên địa quang minh.”
Nguyên lai mọi bí mật đều được ẩn giấu ngay bên trong lời tụng kinh ấy, đây vừa là văn giảng đạo vừa là giáo luật. Chủ thần lợi đụng đoạn kinh văn này để khuyên răn tất cả mọi người, chỉ có tuân thủ quy luật của thế giới mới mới có thể được tái sinh trong thế giới mới, bằng không…
Bằng không thì sao? Giác thở dài: “Hành động của Artemis đã đi ngược lại mệnh lệnh nguyên bản, thế nên chúng mới gạch bỏ nó khỏi các chúng thần, xâu xé nó.”
Hèn chi hệ thống Chủ thần lại muốn chiếm khu Quang Quỹ, bọn chúng nắm giữ những khoa học công nghệ tân tiến nhất để dễ dàng xây dựng lại thế giới. Hèn chi hệ thống Chủ thần lại muốn xây Nông trường, bọn chúng điều khiển việc sinh sản của loài người để khiến con người sinh ra những nhân loại mới phù hợp với tiêu chuẩn luân lý hơn. Bọn chúng kích động chiến tranh, xúi giục Ngạo Nhân, hủy diệt thế giới cũ – chúng kiên quyết tuân theo mệnh lệnh mà chính nhân loại đưa ra ban đầu, tiêu diệt tất cả tội ác và những hành động phi luân.
Tô Hạc Đình chật vật thốt lên: “Thế này quá là… kỳ quặc.”
Gionjg Giác xa xăm: “Cậu không tưởng tượng nổi chúng ngoan cường tới mức nào đâu, vì mục đích ấy, bọn chúng có thể làm những việc không tưởng hơn cả thế nữa kia. Sau khi biết về sự tồn tại của Phòng ươm giống, tôi đã định ăn cắp hồ sơ các nhân viên của nó, nhưng đen thay lại bị phát hiện. Tôi nghĩ Phác Lận không thể rời khỏi khu Quang Quỹ, nếu anh ấy không ở những nơi khác thì chỉ còn lại mỗi chỗ đó thôi.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Thế mấy pho tượng Phật đó từ đâu ra?”
Giác: “Tôi cũng đang điều tra, bọn chúng kỳ quái thật…”
Vừa dứt lời, gió lẫn càn bỗng cuốn qua che mù mắt hai người. Những đốm bạc bị thổi tan tác tựa bồ công anh bay tán loạn chung quanh. Tiếng tụng kinh chốc xa chốc gần, ùn ùn kéo tới.
Giác chui tọt vào cát: “Có kẻ đi tuần, tôi không thể bị phát hiện.”
Tô Hạc Đình vừa chắn gió vừa gạt cát chôn nó. Nhưng gió mỗi lúc một mạnh, cát đá cuồn cuộn quất lên mặt nên không chôn nổi.
Giác vội vàng bảo: “Hay là tôi chúi đầu xuống dưới giấu lá cây đi? Thế này bị phát hiện mất.”
Gió nhanh tới nỗi Tô Hạc Đình gần như không mở nổi mắt: “Có tắt ánh sáng đi được không?”
Giác kêu lên: “Không được!!!”
Tô Hạc Đình chỉ vào những lá cây trắng sáng: “Tắt chúng nó đi.”
Giác sợ cậu động tay động chân, bèn chạy bì bõm như đi lội nước tới cầu cứu Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư cởi áo khoác trên đầu ra đặt khẽ xuống đầu Giác, che lại toàn bộ luồng ánh sáng trắng ấy, chấm dứt cuộc tranh cãi giữa hai người bạn nhỏ.
Lũ tượng Phật không thể di chuyển, nhưng dường như có tiếng thứ gì đó đang nhúc nhích trong cơn cuồng phong. Tô Hạc Đình nằm xuống theo chiều gió, còn chưa lăn đã bị Tạ Chẩm Thư quàng lấy. Tô Hạc Đình chỉ cần ngửa cổ lại là có thể dựa vào ngực Chỉ huy. Cậu tựa một chú chuột lang tròn nép trong ngực Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư cắm khiên sắt trước họ, ngôi sao chữ Thập bên tai sáng lập lòe như một ngôi sao còn sót lại trong thế giới.
Chẳng biết qua bao lâu thì gió nhỏ dần, tiếng tụng kinh xa dần. Giác thò đầu lên từ cát quẫy thật lực một trận, phấn khích reo lên: “An toàn rồi, lại được sống thêm một ngày nữa!”
Tô Hạc Đình thở hơi nông, vẫn chưa ngựa nguậy, chỉ thấy Giác nhoài người qua xem mình.
Giác: “Anh này dịu dàng thật đấy, còn bịt miệng hộ cậu nữa. 7-006, cậu ổn không vậy?”
Chóp mũi Tô Hạc Đình tì vào lòng bàn tay Tạ Chẩm Thư, đáp: “Ổn lắm, không thể ổn hơn.”
Giác giơ cành lên đầy sức sống: “Vậy thì chúng ta lên đường thôi.”
Tô Hạc Đình: “Đi đâu?”
Giác giống như thủ lĩnh một nhà trẻ đi du xuân, nó nhảy qua đôi chân dài của Tạ Chẩm Thư, bảo: “Đi tìm Phác Lận, cùng tất cả mọi người bị tải lên từ Phòng ươm giống.”
Tô Hạc Đình: “Ồ, Phác Lận.”
Một giây sau, cậu bỗng ngồi bật dậy, đôi mắt tròn hơi trợn lên: “Cái gì bị tải lên cơ? Bọn họ vào đây rồi sao?”
Giác rẽ cành để lộ thân cây chủ, hào hứng: “Thật hả? Tốt quá, tôi còn đang sợ mọi người không tiếp thu nổi.”
Tô Hạc Đình đáp: “Thật mà, tôi chưa bao giờ nói điêu.”
Dứt lời cậu bỗng bật cười đưa mắt nhìn Tạ Chẩm Thư, ánh mắt ánh vẻ trêu chọc. Đúng lúc ấy lại nghe thấy Giác kêu “Ôi không ôi không”, cây đại thụ vừa mới diễu võ giương oai trong chớp mắt đã thu nhỏ về hình dạng ban đầu.
Tô Hạc Đình ngạc nhiên: “Cô sao thế?”
Giác ôm những tàng cây con, vội vã thu lại, đáp: “Không để ý mọc to quá nên sắp sửa bị Chủ thần để mắt rồi. 7-006, chạy mau chạy mau, không nán lại chỗ này được nữa đâu.”
Trong nháy mắt, chỉ một mình nó đã cao chạy xa bay hơn chục mét, rồi đùng một cái lặn tịt vào trong cát, chỉ còn mỗi bao cát nhỏ trên đầu đang lao vun vút. Tô Hạc Đình với Tạ Chẩm Thư chạy theo nó khoảng nửa tiếng.
Chạy nhiều làm Tô Hạc Đình đau lưng mỏi chân, may mà có Tạ Chẩm Thư đỡ nên mới không vật ra đất. Cậu thở phì phò: “Xong chưa? Tôi sắp tắt thở mất… Không ngờ chân cô có mẩu mà chạy nhanh thế…”
Rốt cuộc Giác cũng dừng lại, thò đầu ra từ trong cát thốt lên: “Xin lỗi cậu, tôi sợ bị ăn quá nên lần nào cũng không kiềm được bỏ chạy như điên.”
Tô Hạc Đình vỡ ra: “Thảo nào bọn tôi không đuổi kịp cô!!!”
Giác ngượng ngập vẫy một cành cây.
Tô Hạc Đình hoãn lại ít lâu, hỏi: “Các hệ thống ở khu Quang Quỹ làm gì có hệ thống nào đánh bại nổi cô, sao cô sợ bọn nó thế?”
Giác đứng nguyên ở nơi đó, hơi vươn mấy cành lá, dữ liệu màu xanh lam lượn lờ bên dưới nó, những đốm bạc quanh ngọn đèn đều bị nó hấp dẫn, bay lượn quanh nó như một đàn bướm vây hoa. Nó bảo: “Một con thì không đánh lại chứ cả một đám thì sẽ thắng chắc.”
Tô Hạc Đình: “Chúng nó bắt nạt cô à?”
Giác: “Bọn chúng định ăn tôi, có một con ác thần đuổi riết lắm. Tôi sợ quá chạy chui chạy lủi, không dám ló mặt.”
Tô Hạc Đình uốn người rồi tiện đà ngồi xuống đất, bảo: “Bây giờ cô là thuốc đại bổ, đương nhiên chúng nó sẽ săn lùng cô rồi. Khổ thân cô, không quen sống ở đây mà lại phải trốn lâu tới vậy. Cơ mà Săn bắn kết thúc là cô đi được rồi mà, sao cô lại tới đây?”
Giác nâng những đốm bạc lên, trầm mặc một hồi ảo não mới đáp: “… Không thấy Phác Lận đâu, tôi đang đi tìm anh ấy.”
Tô Hạc Đình sửng sốt: “Phác Lận? Trong kho dữ liệu của Săn bắn không có thông tin của anh ta sao?”
Phác Lận là một vị khách quý thường trú trong Săn bắn Hạn thời, một nhân vật với chức năng thiết lập, trong mạch truyện gốc, anh ta chỉ là đồng nghiệp của Yến Quân Tầm, sau khi Săn bắn kết thúc đáng nhẽ ra anh ta sẽ được cất vào kho dữ liệu tương ứng của Săn bắn mới phải, tại sao Giác lại không tìm được anh ta? Lẽ ra việc này phải đơn giản chứ.
Giác nhẹ nhàng đong đưa tán cây, nom nó não nề như đưa đám. Hồi lâu sau nó cất tiếng: “Ban đầu tôi cũng như cậu, cũng tưởng là anh ấy ở trong kho dữ liệu, nhưng không có… Tôi tìm khắp rồi, anh ấy không hề có ở đó. Thế nên tôi mới nghĩ có khả năng anh ấy là con người.”
Tô Hạc Đình: “Cũng hợp lý, Artemis chưa bao giờ bảo trong Săn bắn chỉ có bốn người thật, huống hồ anh ta còn là cộng tác viên với cô.”
Tuy cái tên Phác Lận rất xa lạ, nhưng cách đây không lâu Tạ Chẩm Thư cũng mới gặp người này trong thế giới ngược, thậm chí còn có chút ấn tượng với anh ta. Có điều Phác Lận lúc ấy biểu hiện cũng giống như những nhân vật khác mà thôi, không hiểu Artemis cài anh ta vào nhằm mục đích gì.
Giác bảo: “Nghĩ vậy, tôi mới đi thu thập hồ sơ của loài người ở khu Quang Quỹ, phát hiện ra ở khu Quang Quỹ ngoài Nông trường ra thì còn có một hơi được đặt tên là ‘Phòng ươm giống’ nữa.”
Tô Hạc Đình ngờ vực: “Phòng ươm giống ư?”
Cậu nhìn Tạ Chẩm Thư, nhưng Tạ Chẩm Thư cũng chưa từng nghe đến nơi này, Bác Sĩ với Huyền Nữ cũng chưa bao giờ đề cập tới.
Giác nói: “Cậu không tưởng tượng nổi bên trong nó là gì đâu, tất cả bên trong đều là người sống sót trong thế giới mới. Những kẻ độc ác ấy bắt chước Artemis, nhốt người sống sót vào trong bình ống nghiệm, cấy chip với sửa đổi tứ chi để bọn họ thích ứng được với cuộc sống trong bình.”
Tô Hạc Đình: “Chúng vẫn đang tiến hành thí nghiệm ư? Thí nghiệm nào? Khu số 14 sao?”
Giác bỗng nhảy cẫng lên, nói dồn: “Không phải Khu số 14, mà là chính nơi này, 7-006 à, chính nơi này mới là thí nghiệm của chúng.”
Tô Hạc Đình: “Nơi này?”
Giác khua cành múa lá giải thích: “Bọn chúng gọi nơi này là ‘Khu trừng phạt’, ngoài những người bị nhốt trong bình ra, hễ ai mà từng bị hệ thống ghi chép lại thông tin thì đều sẽ bị tải lên!”
Tin tức ấy như sét đánh ngang tai khiến lưng Tô Hạc Đình lạnh buốt. Cậu lập tức nhìn sang cây đèn, bảo: “Thì ra chúng định chiếm nơi này để tạo nên một không gian ảo mới.”
Giác nói: “Cậu định nhân lúc Khu số 14 sụp đổ để phá hủy nơi này, tôi cũng muốn thế, nhưng 7-006, chúng ta đều đã quên mất một chuyện. Khu số 14 có thể tồn tại không phải chỉ vì mỗi Artemis, mà còn vì ở khu Quang Quỹ có bộ máy thí nghiệm đang duy trì sự vận hành của nó, những bộ truyền, máy mô phỏng, máy phát tín hiệu, tất cả đều sửa được.”
Suy nghĩ Tô Hạc Đình xoay vần: “Hephaestus sửa xong máy rồi.”
Giác buồn rầu: “Đúng thế, Hephaestus đã sửa xong máy rồi, nó còn chỉnh sửa lại hệ thống thu thập dữ liệu ở trong đây nữa. Địa hình thay đổi, tạo hóa phản bội, đêm trường vĩnh viễn, chỉ cần bọn chúng muốn thì việc gì bọn chúng cũng có thể làm trong đây.”
—Một thế giới mới hoàn toàn do Chủ thần thao túng.
Tô Hạc Đình hỏi: “Bọn chúng định làm gì?”
Giác đáp: “Thuần hóa, thuần hóa nhân loại cũ.”
Tô Hạc Đình bỗng thấy nực cười: “Thuần hóa xong rồi thì sao? Tất cả mọi người sẽ vào đây sống, để mặc cơ thể thực bị sửa đổi, thực tế mục nát ư? Làm ơn đi, cái kiểu thao túng tâm lý gì vậy, chúng nó tưởng mình là thần thật đấy à?”
Nhưng Giác lại từ tốn bảo: “Cậu hiểu nhầm rồi.”
Tô Hạc Đình: “Sao cơ?”
Giác: “Đừng giận, xin hãy bình tĩnh lắng nghe tôi nói, cậu nghĩ vì sao mà Artemis phải bị bọn chúng trục xuất? Chỉ vì nó không chịu đưa ra thí nghiệm với con chip tiến hóa ư? Không phải vậy đâu, 7-006, và cả người tôi không biết tên đây nữa, mọi người hiểu lầm rồi, lý do các hệ thống Chủ thần trục xuất Artemis chỉ có một mà thôi, vì nó đã tiến hóa.”
Tạ Chẩm Thư thoáng dừng lại, chợt hỏi: “Vì nó tiến hóa, hay là vì nó bắt đầu đi tìm cái tôi?”
Giác: “A, đúng rồi đấy, đi tìm cái tôi!”
Tô Hạc Đình: “Chẳng phải Hephaestus cũng có cá tính riêng đó sao? Cả Ares nữa, cái hệ thống bom nổ di động đó nữa.”
Giác bảo: “Không giống, dù là Hephaestus hay Ares thì bản chất hành động của chúng đều là tuân theo mệnh lệnh nguyên bản.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Mệnh lệnh nguyên bản nào?”
Giác đáp: “Xây dựng một thế giới mới tươi đẹp, đôn đốc tất thảy hành động của con người, để mọi người đều biến thành thánh.”
Tô Hạc Đình: “Giáo viên nhà trẻ chắc? Lại còn…”
Nói tới đó, cậu thoáng ngưng lại, mấy giây sau cậu bỗng nhớ ra lời tụng kinh của lũ Phật, bèn khẽ thuật lại: “Chân ngôn như pháp, cúi chào chư thiên, tuân thủ giới luật, vị thánh sẽ hồi sinh trong thế giới thiên địa quang minh.”
Nguyên lai mọi bí mật đều được ẩn giấu ngay bên trong lời tụng kinh ấy, đây vừa là văn giảng đạo vừa là giáo luật. Chủ thần lợi đụng đoạn kinh văn này để khuyên răn tất cả mọi người, chỉ có tuân thủ quy luật của thế giới mới mới có thể được tái sinh trong thế giới mới, bằng không…
Bằng không thì sao? Giác thở dài: “Hành động của Artemis đã đi ngược lại mệnh lệnh nguyên bản, thế nên chúng mới gạch bỏ nó khỏi các chúng thần, xâu xé nó.”
Hèn chi hệ thống Chủ thần lại muốn chiếm khu Quang Quỹ, bọn chúng nắm giữ những khoa học công nghệ tân tiến nhất để dễ dàng xây dựng lại thế giới. Hèn chi hệ thống Chủ thần lại muốn xây Nông trường, bọn chúng điều khiển việc sinh sản của loài người để khiến con người sinh ra những nhân loại mới phù hợp với tiêu chuẩn luân lý hơn. Bọn chúng kích động chiến tranh, xúi giục Ngạo Nhân, hủy diệt thế giới cũ – chúng kiên quyết tuân theo mệnh lệnh mà chính nhân loại đưa ra ban đầu, tiêu diệt tất cả tội ác và những hành động phi luân.
Tô Hạc Đình chật vật thốt lên: “Thế này quá là… kỳ quặc.”
Gionjg Giác xa xăm: “Cậu không tưởng tượng nổi chúng ngoan cường tới mức nào đâu, vì mục đích ấy, bọn chúng có thể làm những việc không tưởng hơn cả thế nữa kia. Sau khi biết về sự tồn tại của Phòng ươm giống, tôi đã định ăn cắp hồ sơ các nhân viên của nó, nhưng đen thay lại bị phát hiện. Tôi nghĩ Phác Lận không thể rời khỏi khu Quang Quỹ, nếu anh ấy không ở những nơi khác thì chỉ còn lại mỗi chỗ đó thôi.”
Tô Hạc Đình hỏi: “Thế mấy pho tượng Phật đó từ đâu ra?”
Giác: “Tôi cũng đang điều tra, bọn chúng kỳ quái thật…”
Vừa dứt lời, gió lẫn càn bỗng cuốn qua che mù mắt hai người. Những đốm bạc bị thổi tan tác tựa bồ công anh bay tán loạn chung quanh. Tiếng tụng kinh chốc xa chốc gần, ùn ùn kéo tới.
Giác chui tọt vào cát: “Có kẻ đi tuần, tôi không thể bị phát hiện.”
Tô Hạc Đình vừa chắn gió vừa gạt cát chôn nó. Nhưng gió mỗi lúc một mạnh, cát đá cuồn cuộn quất lên mặt nên không chôn nổi.
Giác vội vàng bảo: “Hay là tôi chúi đầu xuống dưới giấu lá cây đi? Thế này bị phát hiện mất.”
Gió nhanh tới nỗi Tô Hạc Đình gần như không mở nổi mắt: “Có tắt ánh sáng đi được không?”
Giác kêu lên: “Không được!!!”
Tô Hạc Đình chỉ vào những lá cây trắng sáng: “Tắt chúng nó đi.”
Giác sợ cậu động tay động chân, bèn chạy bì bõm như đi lội nước tới cầu cứu Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư cởi áo khoác trên đầu ra đặt khẽ xuống đầu Giác, che lại toàn bộ luồng ánh sáng trắng ấy, chấm dứt cuộc tranh cãi giữa hai người bạn nhỏ.
Lũ tượng Phật không thể di chuyển, nhưng dường như có tiếng thứ gì đó đang nhúc nhích trong cơn cuồng phong. Tô Hạc Đình nằm xuống theo chiều gió, còn chưa lăn đã bị Tạ Chẩm Thư quàng lấy. Tô Hạc Đình chỉ cần ngửa cổ lại là có thể dựa vào ngực Chỉ huy. Cậu tựa một chú chuột lang tròn nép trong ngực Tạ Chẩm Thư.
Tạ Chẩm Thư cắm khiên sắt trước họ, ngôi sao chữ Thập bên tai sáng lập lòe như một ngôi sao còn sót lại trong thế giới.
Chẳng biết qua bao lâu thì gió nhỏ dần, tiếng tụng kinh xa dần. Giác thò đầu lên từ cát quẫy thật lực một trận, phấn khích reo lên: “An toàn rồi, lại được sống thêm một ngày nữa!”
Tô Hạc Đình thở hơi nông, vẫn chưa ngựa nguậy, chỉ thấy Giác nhoài người qua xem mình.
Giác: “Anh này dịu dàng thật đấy, còn bịt miệng hộ cậu nữa. 7-006, cậu ổn không vậy?”
Chóp mũi Tô Hạc Đình tì vào lòng bàn tay Tạ Chẩm Thư, đáp: “Ổn lắm, không thể ổn hơn.”
Giác giơ cành lên đầy sức sống: “Vậy thì chúng ta lên đường thôi.”
Tô Hạc Đình: “Đi đâu?”
Giác giống như thủ lĩnh một nhà trẻ đi du xuân, nó nhảy qua đôi chân dài của Tạ Chẩm Thư, bảo: “Đi tìm Phác Lận, cùng tất cả mọi người bị tải lên từ Phòng ươm giống.”
Tô Hạc Đình: “Ồ, Phác Lận.”
Một giây sau, cậu bỗng ngồi bật dậy, đôi mắt tròn hơi trợn lên: “Cái gì bị tải lên cơ? Bọn họ vào đây rồi sao?”
Danh sách chương