Những bông tuyết rơi xuống mắt lạnh như băng. Tô Hạc Đình nhìn Tạ Chẩm Thư đi xa mà không kiềm được đuổi theo Chỉ huy, nhưng dù cậu chạy mãi, bóng hai người cũng càng lúc càng xa.
“Khoan đã,” Tô Hạc Đình vừa thở dốc vừa gọi, “Tạ Chẩm Thư!”
Tiếng gọi ấy khuấy đảo ký ức, biến đêm tuyết tan thành vô số những mảnh vụn chớp nhoáng. Vụn rơi quanh Tô Hạc Đình như sao băng, cậu bắt lấy vài mảnh nhưng chúng đều tan mất.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi!”
Có ai đó đang đẩy cơ thể Tô Hạc Đình, lôi ra cậu ra từ xoáy nước ý thức. Cậu mở bừng mắt, ánh mắt quét từ nóc nhà thủng tơ hơ tới trước mặt.
“Hai cậu liên kết lâu quá,” Ẩn Sĩ bới tóc rối mù, chỉ vào Tô Hạc Đình kêu toáng lên, “cậu làm gì mà nước mắt đầm đìa thế này!”
Tô Hạc Đình: “Sao tôi—”
Cậu sững sờ chạm vào mặt mình mới phát hiện mặt mình quả thật đang ướt. Đầu óc cậu hãy còn đang xoay mòng mòng trong một cơn hốt hoảng choáng váng, trước câu hỏi của Ẩn Sĩ, nhất thời cậu không trả lời được.
Ẩn Sĩ nói: “Được rồi! Mau gọi anh Tạ dậy đi, chúng ta phải chạy!”
Tô Hạc Đình: “Hả?”
Ẩn Sĩ hất áo choàng lên dém vào hông, sau đó cõng Bé Bong Bóng hẵng đang quay cuồng lên, nói: “Hừ, cậu liên kết mà như đi thám hiểm thế giới không bằng, không nghe thấy động tĩnh gì luôn hả? Bên ngoài toàn máy bay kia kìa, chúng ta bị bao vậy rồi!”
Như thể kiểm chứng lời y, lớp kính chỗ chiếu nghỉ trên cầu thang vỡ “choang” một tiếng. Bé Bong Bóng được xác thực là người máy giay đình “Oái” một tiếng, giơ hai tay xẻng lên cảnh báo: “Chúng ta bị bao vây rồi! Chúng ta bị bao vây rồi!”
Người Tạ Chẩm Thư chúi về trước, vẫn chưa tỉnh. Tô Hạc Đình rút đuôi ra giơ lên trước mặt Chỉ huy, gọi: “Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư!”
Ngôi sao chữ Thập đong đưa, rốt cuộc Chỉ huy cũng mở mắt.
Tô Hạc Đình nói: “Đi thôi.”
Ẩn Sĩ nói: “Đi tìm má.”
Tô Hạc Đình lại bảo: “Bỏ chạy!”
Vốn Ẩn Sĩ cũng muốn bỏ chạy, nghe thế y há hốc miệng, đảo ánh mắt giữa hai người vài giây rồi bỗng chỉ vào mình: “Còn tôi thì sao? Hai người bỏ trốn thì tôi phải làm gì? Ngoài kia nguy hiểm lắm, không có các cậu sao tôi sống nổi!”
Đang nói thì có tiếng súng vang lên ngoài nhà. Sau tiếng súng, máy bay phát thanh: “Tô Hạc Đình, Tô Hạc Đình có ở đây không? Tôi là Hòa Thượng đây, cậu hãy nghe tôi nói, bây giờ hãy buông vũ khí xuống, ra ngoài…”
Tạ Chẩm Thư bỗng bật dậy như vừa tỉnh giấc từ trong mơ. Một tay anh nắm chặt tay Tô Hạc Đình, một tay tắt bàn điều khiển, nói: “Đông quá, không thể ở lại căn nhà này được nữa, xử lý nốt tài liệu đi.”
Bé Bong Bóng lộ biểu cảm “v”, vui vẻ đáp: “Ba tầng phòng thủ đã được bật, đang di dời dữ liệu, chuẩn bị tắt hệ thống gia đình.”
Đầu nó càng lúc càng cúi thấp, đèn trong nhà tắt theo thứ tự, tất cả màn hình biến mất, ngay cả máy sắp xếp trong phòng cũng tự động quay về vị trí cũ. Hai giây sau, bàn điều khiển hạ xuống, chậm rãi chìm xuống đất/
Ẩn Sĩ kích động: “Có lối đi bí mật!”
Tạ Chẩm Thư: “Hầm để xe.”
Ẩn Sĩ bỗng cảm thấy lạc lõng, chẳng chờ y nói thêm, Tô Hạc Đình đã bước tới đưa y xuống, sau đó hai người theo sau.
Hầm để xe rất lớn, có mấy chục chiếc xe đang đỗ, đến cả xe D300 của thế giới cũ cũng có. Ẩn Sĩ lựa mà hoa cả mắt, cái nào y cũng muốn lái. Tô Hạc Đình trông thấy một con xe thể thao quen mắt, toàn thân đen bóng, đây chính là con xe mà Tạ Chẩm Thư lái đến chợ đen để đón cậu.
Tô Hạc Đình hỏi: “Anh mang về đấy à?”
Tạ Chẩm Thư mở cửa xe, nói: “Ừm, không vứt.”
Khi ấy con xe này đâm nát lan can, làm giập vườn hoa hồng ảo, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau trong thế giới mới. Vốn xe đã hỏng rồi, nhưng Tạ Chẩm Thư thấy nó có ý nghĩa nên lại nhặt nó về sửa.
Chỉ huy nói: “Mời ngồi.”
Anh nhìn Tô Hạc Đình, bóng hình cậu chồng lên với bóng hình cậu ở phía Nam. Nếu không phải vì anh nhớ thì nỗi đau của anh đã bị vùi trong đêm khuya. Chỉ là dù quá trình có phức tạp cách mấy, khi anh ở trước mặt Tô Hạc Đình, gió tuyết đều trở nên quá diệu vợi.
Ẩn Sĩ đáp: “Tôi ngồi rồi!”
Y ngoan ngoãn chui vào ghế sau, ôm Bé Bong Bóng nằm xuống, bảo: “Anh Tạ, anh đóng cửa lại giúp tôi với.”
Tô Hạc Đình cài dây an toàn, hỏi: “Ông đi đường buồn ngủ à?”
Ẩn Sĩ nói: “Chiêu để bảo vệ mạng thôi, thế này thì đạn sẽ không bắn trúng được tôi, tôi—”
Y chưa dứt lời, Tạ Chẩm Thư đã đạp ga phóng ra ngoài. Con xe thể thao đến trước cánh cửa đang dâng lên, tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài kêu inh ỏi.
Hòa Thượng kêu đến khô rang miệng rồi mà vẫn giơ loa nói tiếp: “Tô Hạc Đình, cậu nghe thấy không? Ra gặp tôi, chúng ta cùng nghĩ cách…”
Tiếng máy bay nổ ruỳnh trời vang lên ở đằng xa, suýt thì gió đã hất ngã Hòa Thượng. Gã chưa cầm chắc được thiết bị phóng thanh, bèn bấm vào máy liên lạc bên tai, gọi: “Có chuyện gì vậy, chẳng phải đã bảo việc bắt giữ tối nay do chúng ta phụ trách à? Máy bay của ai kia?”
Chị Đại trong máy liên lạc vừa mới cúp máy phía bên kia, đáp: “Thế này còn chưa rõ sao? Biểu tượng to đùng thế kia.”
Máy bay băng qua bầu trời thành phố, trong ánh đèn rực rỡ, một lá cờ bay phất phới, bên trên in một chữ đơn giản không màu mè: Vệ.
Hòa Thượng đập tường thốt lên: “Mẹ kiếp sao chó Vệ Đạt lại vác xác tới đây?!”
“Khoan đã,” Tô Hạc Đình vừa thở dốc vừa gọi, “Tạ Chẩm Thư!”
Tiếng gọi ấy khuấy đảo ký ức, biến đêm tuyết tan thành vô số những mảnh vụn chớp nhoáng. Vụn rơi quanh Tô Hạc Đình như sao băng, cậu bắt lấy vài mảnh nhưng chúng đều tan mất.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi!”
Có ai đó đang đẩy cơ thể Tô Hạc Đình, lôi ra cậu ra từ xoáy nước ý thức. Cậu mở bừng mắt, ánh mắt quét từ nóc nhà thủng tơ hơ tới trước mặt.
“Hai cậu liên kết lâu quá,” Ẩn Sĩ bới tóc rối mù, chỉ vào Tô Hạc Đình kêu toáng lên, “cậu làm gì mà nước mắt đầm đìa thế này!”
Tô Hạc Đình: “Sao tôi—”
Cậu sững sờ chạm vào mặt mình mới phát hiện mặt mình quả thật đang ướt. Đầu óc cậu hãy còn đang xoay mòng mòng trong một cơn hốt hoảng choáng váng, trước câu hỏi của Ẩn Sĩ, nhất thời cậu không trả lời được.
Ẩn Sĩ nói: “Được rồi! Mau gọi anh Tạ dậy đi, chúng ta phải chạy!”
Tô Hạc Đình: “Hả?”
Ẩn Sĩ hất áo choàng lên dém vào hông, sau đó cõng Bé Bong Bóng hẵng đang quay cuồng lên, nói: “Hừ, cậu liên kết mà như đi thám hiểm thế giới không bằng, không nghe thấy động tĩnh gì luôn hả? Bên ngoài toàn máy bay kia kìa, chúng ta bị bao vậy rồi!”
Như thể kiểm chứng lời y, lớp kính chỗ chiếu nghỉ trên cầu thang vỡ “choang” một tiếng. Bé Bong Bóng được xác thực là người máy giay đình “Oái” một tiếng, giơ hai tay xẻng lên cảnh báo: “Chúng ta bị bao vây rồi! Chúng ta bị bao vây rồi!”
Người Tạ Chẩm Thư chúi về trước, vẫn chưa tỉnh. Tô Hạc Đình rút đuôi ra giơ lên trước mặt Chỉ huy, gọi: “Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư!”
Ngôi sao chữ Thập đong đưa, rốt cuộc Chỉ huy cũng mở mắt.
Tô Hạc Đình nói: “Đi thôi.”
Ẩn Sĩ nói: “Đi tìm má.”
Tô Hạc Đình lại bảo: “Bỏ chạy!”
Vốn Ẩn Sĩ cũng muốn bỏ chạy, nghe thế y há hốc miệng, đảo ánh mắt giữa hai người vài giây rồi bỗng chỉ vào mình: “Còn tôi thì sao? Hai người bỏ trốn thì tôi phải làm gì? Ngoài kia nguy hiểm lắm, không có các cậu sao tôi sống nổi!”
Đang nói thì có tiếng súng vang lên ngoài nhà. Sau tiếng súng, máy bay phát thanh: “Tô Hạc Đình, Tô Hạc Đình có ở đây không? Tôi là Hòa Thượng đây, cậu hãy nghe tôi nói, bây giờ hãy buông vũ khí xuống, ra ngoài…”
Tạ Chẩm Thư bỗng bật dậy như vừa tỉnh giấc từ trong mơ. Một tay anh nắm chặt tay Tô Hạc Đình, một tay tắt bàn điều khiển, nói: “Đông quá, không thể ở lại căn nhà này được nữa, xử lý nốt tài liệu đi.”
Bé Bong Bóng lộ biểu cảm “v”, vui vẻ đáp: “Ba tầng phòng thủ đã được bật, đang di dời dữ liệu, chuẩn bị tắt hệ thống gia đình.”
Đầu nó càng lúc càng cúi thấp, đèn trong nhà tắt theo thứ tự, tất cả màn hình biến mất, ngay cả máy sắp xếp trong phòng cũng tự động quay về vị trí cũ. Hai giây sau, bàn điều khiển hạ xuống, chậm rãi chìm xuống đất/
Ẩn Sĩ kích động: “Có lối đi bí mật!”
Tạ Chẩm Thư: “Hầm để xe.”
Ẩn Sĩ bỗng cảm thấy lạc lõng, chẳng chờ y nói thêm, Tô Hạc Đình đã bước tới đưa y xuống, sau đó hai người theo sau.
Hầm để xe rất lớn, có mấy chục chiếc xe đang đỗ, đến cả xe D300 của thế giới cũ cũng có. Ẩn Sĩ lựa mà hoa cả mắt, cái nào y cũng muốn lái. Tô Hạc Đình trông thấy một con xe thể thao quen mắt, toàn thân đen bóng, đây chính là con xe mà Tạ Chẩm Thư lái đến chợ đen để đón cậu.
Tô Hạc Đình hỏi: “Anh mang về đấy à?”
Tạ Chẩm Thư mở cửa xe, nói: “Ừm, không vứt.”
Khi ấy con xe này đâm nát lan can, làm giập vườn hoa hồng ảo, đó là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau trong thế giới mới. Vốn xe đã hỏng rồi, nhưng Tạ Chẩm Thư thấy nó có ý nghĩa nên lại nhặt nó về sửa.
Chỉ huy nói: “Mời ngồi.”
Anh nhìn Tô Hạc Đình, bóng hình cậu chồng lên với bóng hình cậu ở phía Nam. Nếu không phải vì anh nhớ thì nỗi đau của anh đã bị vùi trong đêm khuya. Chỉ là dù quá trình có phức tạp cách mấy, khi anh ở trước mặt Tô Hạc Đình, gió tuyết đều trở nên quá diệu vợi.
Ẩn Sĩ đáp: “Tôi ngồi rồi!”
Y ngoan ngoãn chui vào ghế sau, ôm Bé Bong Bóng nằm xuống, bảo: “Anh Tạ, anh đóng cửa lại giúp tôi với.”
Tô Hạc Đình cài dây an toàn, hỏi: “Ông đi đường buồn ngủ à?”
Ẩn Sĩ nói: “Chiêu để bảo vệ mạng thôi, thế này thì đạn sẽ không bắn trúng được tôi, tôi—”
Y chưa dứt lời, Tạ Chẩm Thư đã đạp ga phóng ra ngoài. Con xe thể thao đến trước cánh cửa đang dâng lên, tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài kêu inh ỏi.
Hòa Thượng kêu đến khô rang miệng rồi mà vẫn giơ loa nói tiếp: “Tô Hạc Đình, cậu nghe thấy không? Ra gặp tôi, chúng ta cùng nghĩ cách…”
Tiếng máy bay nổ ruỳnh trời vang lên ở đằng xa, suýt thì gió đã hất ngã Hòa Thượng. Gã chưa cầm chắc được thiết bị phóng thanh, bèn bấm vào máy liên lạc bên tai, gọi: “Có chuyện gì vậy, chẳng phải đã bảo việc bắt giữ tối nay do chúng ta phụ trách à? Máy bay của ai kia?”
Chị Đại trong máy liên lạc vừa mới cúp máy phía bên kia, đáp: “Thế này còn chưa rõ sao? Biểu tượng to đùng thế kia.”
Máy bay băng qua bầu trời thành phố, trong ánh đèn rực rỡ, một lá cờ bay phất phới, bên trên in một chữ đơn giản không màu mè: Vệ.
Hòa Thượng đập tường thốt lên: “Mẹ kiếp sao chó Vệ Đạt lại vác xác tới đây?!”
Danh sách chương