Rắn Lục biết Chị Đại là ai, mặt hắn liền tái mét, hắn buột một câu “Đĩ mẹ” rồi lập tức quay đầu định tháo chạy. Nhưng Tô Hạc Đình lại nhảy vào cửa chào Chị Đại.
Không thấy người lai nào trong quán bar, ngay cả ông chủ quán bar sau quầy rượu cũng biến mất. Trên mặt đất là một bãi chanh bành đầy những ly rượu uống dở vương vãi, mảnh thủy tinh bắn tung tóe cạnh bàn, còn lẫn cả một chút máu. Có điều vì bên trong tối nên khó mà phát hiện ra.
Tô Hạc Đình làm như không thấy gì cả, kéo một cái ghế qua ngồi xuống bàn của Chị Đại. Cậu nhoài người qua bàn, giọng đều đều: “Chà, lâu lắm rồi chưa gặp Chị Đại đấy, chị đến nhậu à?”
Chị Đại: “Nhậu là phụ, chủ yếu là đến thử vận may thôi, hiện giờ vận may của tôi khá tốt.”
Tô Hạc Đình cười: “Chị tìm tôi có chuyện gì?”
Chị Đại uống rượu, chiếc vòng bạc trên cổ tay va vào chén, nói: “Chúng ta đã quen thuộc nhau thế này thì việc gì phải vòng vo tam quốc nữa. Tôi tìm cậu có chuyện gì, tự bản thân cậu rõ nhất chứ.”
Đèn trong đây không bật hết nên chung quanh tối om. Tạ Chẩm Thư lùi lại nửa bước, kéo một cái ghế ra ngồi phía sau Tô Hạc Đình như một cái bóng lặng câm. Anh vừa vào Chị Đại đã để mắt tới anh, mỗi tội ánh sáng quá kém nên không nhìn rõ được mặt anh mà chỉ thấy ánh bạc mơ hồ bên tai Chỉ huy.
Tô Hạc Đình: “Chị nói thế là tôi hiểu ngay, tối nay chị định bắt tôi.”
Chị Đại: “Đúng thế, bên ngoài toàn là quân của tôi.”
Ngay từ giây phút nhìn thấy chị ta Tô Hạc Đình đã hiểu, Chị Đại rất hiếm khi đích thân ra tay, nếu không phải vì bị bắt buộc thì là vì đã nắm chắc phần thắng.
Cậu nói: “Quân của chị có bao nhiêu?”
Chị Đại khẽ chau mày đặt ly rượu xuống, nói: “Bao nhiêu không quan trọng, miễn bắt được cậu là đủ rồi.”
Tô Hạc Đình: “Chưa chắc đâu nha.”
Chóp đuôi Mèo khẽ vung vẩy, vẻ mặt bình chân như vại. Có thể là vì đã có lại một chút ký ức mà cậu bây giờ thư giãn hơn ngày xưa rất nhiều, thậm chí còn giống hồi làm 7-006 hơn cả. Tạ Chẩm Thư rất quen ánh mắt cậu lúc này, đó là khởi đầu cho một màn lừa gạt.
Chị Đại hỏi: “Sao, cậu có cứu viện à?”
Tô Hạc Đình: “Không có thì sao dám quay lại đây? Tôi đã biết thừa là chị sẽ đến đây mà.”
Cậu tì cằm lên ghế nhìn Chị Đại với vẻ mặt ranh mãnh, nói: “Bọn tôi đây đã chia quân làm hai nhánh, một nhánh đến chỗ chị, một nhánh đi tìm Vệ Đạt. Các người muốn bắt tôi nên đã điều động sạch quân đi tối nay, đội bảo vệ còn ở lại ở tòa nhà chỉ có lác đác mấy mống. Chẳng biết lát nữa Vệ Đạt gặp Giai Lệ thì có mừng hay không đây.”
Chị Đại đặt ly rượu xuống: “Bớt lảm nhảm đi Mèo Con, tòa nhà ấy không dễ xâm nhập vào như vậy đâu, cậu không muốn lại hy sinh nữa đấy chứ?”
Tô Hạc Đình chỉ vào dưới chân: “Hy sinh hay không phải xem thái độ các người. Này bà chị, những người mà bà chị mời đi đang đâu đấy?”
Ai dè Chị Đại lại nhếch môi cười. Nụ cười này của Chị Đại khiến Rắn Lục suýt trượt khỏi ghế, có linh cảm không hề tốt.
Tô Hạc Đình lập tức thầm nhủ: Chết cha, nói nhầm rồi.
Bầu không khí tức thì thay đổi, dường như ưu thế đã nghiêng hẳn về phía Chị Đại. Mười ngón tay chị ta đan vào nhau đặt lên bàn, khí thế ngời ngời: “Cậu nghĩ người lai trong quán là tôi đưa đi ư? Để tôi cho cậu hay, không phải tôi, lúc tôi đến đây thì bọn họ đã mất tăm hơi rồi. Chó Con, cậu lừa tôi, cậu làm gì có cứu viện.”
Vừa dứt lời, bên cửa sổ lập tức vang lên một loạt tiếng lên nòng, tổ vũ trang đã mai phục sẵn ở xung quanh chỉ chờ chị ta ra lệnh.
Đầu óc Tô Hạc Đình quay vòng, trong một giây ngắn ngủi, cậu quyết định sẽ không bỏ cuộc mà phải khiến Chị Đại tin là vừa rồi cậu không hề nói dối. Đôi tai mèo của cậu bạnh ra, cậu bảo: “Tôi đã nói đến nước này rồi mà bà chị còn muốn lừa tôi ư? Bọn họ đều là ‘hai mang’ mà tôi cài cắm trong quán để khiến bà chị cắn câu, bằng không thì sao bà chị có thể dễ dàng moi thông tin về tôi như vậy? Cơ mà bà chị không tin cũng chẳng sao, cứ cho bọn họ nổ súng đi.”
Cậu khẽ nheo con mắt cải tạo màu xanh mờ, bên trong là chữ “X” mơ hồ. Cậu nói: “Bắn chết tôi cũng chả sao, Hội đồng sẽ chôn cùng tôi.”
Hiện giờ trong tòa nhà của Hình Thiên đầy người, do Hòa Thượng bật mí, các ông chủ lớn cũng đang họp bên trong, kể cả Tổng đốc cũng ở đó. Nếu tòa nhà bị nổ thì Hình Thiên chẳng khác nào chết một nửa.
Chị Đại nói: “Tôi không tin.”
Súng ống ngoài cửa đã sẵn sàng, quán bar chìm vào một bầu yên tĩnh, một giây, hai giây… Tiếng nhạc từ sân khấu đằng xa láng máng vọng tới, thỉnh thoảng còn có cả tiếng máy bay bay qua.
Rắn Lục không dám thở mạnh, hắn siết quần, lòng bàn tay vã mồ hôi. Đệch mẹ, hắn nghĩ: Ông đây tin sái cổ rồi đây này! Mười giây sau, Chị Đại bỗng nói: “Việc gì phải làm lớn chuyện như thế nhỉ? Tô Hạc Đình, chúng ta vẫn còn thương lượng được mà.”
Bầu không khí bỗng thả lỏng chút đỉnh, tổ vũ trang bên ngoài cũng không tiếp tục nữa, cảm giác áp bức kinh người của Chị Đại dần rút về.
Chị nói: “Tôi tin cậu có cứu viện, tôi cũng tin cậu đã chia quân làm hai nhánh, nhưng cái tôi tin hơn cả là cậu vẫn có giới hạn.”
Tô Hạc Đình: “Không nha, chuyện chơi chết Vệ Đạt thì tôi không có ranh giới đâu.”
Chị Đại ra vẻ thở dài: “Nếu thông tin tối nay là do cậu cấu kết với Chợ giao dịch tuồn ra thì quân đến tòa làm việc cũng có sự trợ giúp của Chợ giao dịch đúng không?”
Tô Hạc Đình chỉ đáp: “Chị hiểu thế là tốt rồi.”
Chợ Giao dịch đã từng giúp má Phúc chặn đường xe của thẩm vấn viên, lúc đó Chị Đại chưa biết đối phương là ai, liên hệ với thông tin hôm nay thì ra bọn họ đã sớm có chứng cứ liên lạc. Chuyện này thì không thể trách Chị Đại nghĩ lung, là Hình Thiên sai trước, cảnh sát trưởng Tiền giết Hoàng Đế nhằm ngầm chiếm đoạt Chợ giao dịch, song phương hiện giờ ngoài mặt thì hòa thuận, chứ bên trong chẳng rõ ra sao.
Chị Đại nói: “Chợ giao dịch là một vũng nước đục, các mối quan hệ bên trong rất phức tạp, cậu hợp tác với bọn họ chưa chắc đã có lợi. Cậu đừng quên, giữa chúng ta cũng có một thỏa thuận. Tô Hạc Đình à, chi bằng nhân cơ hội này về với tôi đi, tôi đưa cậu đi gặp Tổng đốc, cậu còn có lá bài khu trừng phạt nữa mà.”
Tô Hạc Đình: “Xin lỗi, tối nay tôi không đến đó được, nếu tôi không về nhà đúng giờ thì Giai Lệ sẽ cho nổ tòa nhà đấy.”
Chị Đại: “Được rồi, cậu gan đấy.”
Thời gian đã gần hết, Tô Hạc Đình lo càng kéo dài thì càng dễ xảy ra biến cố, cậu bèn bảo: “Hồi tôi giết Vệ Tri Tân, chị định bảo vệ tôi, không chỉ đắc tội với Vệ Đạt mà còn cả thẩm vấn viên, giờ bọn chúng lại bắt tay nhau chèn ép chị. Chị Đại à, nhóm của chị chắc cũng bị chia gần xong rồi phải không.”
Khu vực mà Hòa Thượng phong tỏa tối qua rất nhỏ, trên đường lại còn bị máy bay của Vệ Đạt ăn chặn, đủ để thấy địa vị của Chị Đại trong nội bộ Hình Thiên đã thua ngày xưa, đây cũng là lý do vì sao vừa nãy Tô Hạc Đình hỏi Chị Đại còn bao nhiêu quân.
Chị Đại: “Dù chỉ còn một nhóm tôi cũng có cách phá vây.”
Tóc buông lòa xòa bên trán chị mà không hề làm giảm khí phách giữa chân mày chị. Dù là một người bình thường chưa từng phẫu thuật cải tạo, chị ta thực tình lại không hề bình thường, Hòa Thượng mà cởi trang bị chưa chắc đã đánh thắng được chị ta, chị ta có sức làm được những gì mà mình nói.
Tô Hạc Đình đứng dậy: “Tôi nợ chị một lần, ngoại trừ việc gặp Tổng đốc ra thì việc gì khác tôi cũng đều làm được.”
Chị Đại không hề nói ra yêu cầu của mình mà chỉ liếc Tô Hạc Đình một chặp, rồi bảo: “Cảm ơn, nói chuyện sau.”
Tô Hạc Đình giơ hai ngón tay làm động tác “đi”: “Tối nay coi như chưa gặp nhau, bái bai nhé.”
Cậu quay người bước đi như lơ đễnh, che mất ngôi sao chữ Thập của Tạ Chẩm Thư. Rắn Lục bám sát phía sau, ba người ra ngoài. Chị Đại tuy không cử động nhưng ánh mắt vẫn theo sát họ.
Tới khi ra ngoài, rời khỏi con ngõ rồi Rắn Lục mới thở phào: “Mẹ bà—”
Tô Hạc Đình: “Ai thiết kế quán bar này vậy? Sau vụ này phải cảm ơn người ta mới được.”
Cậu chẳng sợ gì mà chỉ sợ Chị Đại nhận ra Tạ Chẩm Thư. Có lẽ Chị Đại không nhận được mặt Tạ Chẩm Thư, nhưng chắc chắn chị ta biết ngôi sao chữ Thập. Một khi ngôi sao chữ Thập xuất hiện trong thực tế thì chứng tỏ trong khu trừng phạt còn bí mật mà Hình Thiên không biết, đối với Hình Thiên đang cực kì cần thông tin thì việc bắt hai bọn họ còn quan trọng gấp bội lần chuyện giả vờ tay bắt mặt mừng với ông chủ lớn.
Tô Hạc Đình cảm giác Tạ Chẩm Thư quá yên tĩnh, bèn hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Đi xa rồi, nói chuyện được rồi.”
Tạ Chẩm Thư nghiêng đầu, đưa mắt nhìn lại con ngõ nhỏ: “Nếu không phải chị ta đưa mọi người đi thì mọi người đang ở đâu?”
Những người lai trong quán bar đều là bạn, nếu không phải Hình Thiên đưa bọn họ đi thì bọn họ đâu mất rồi? Không thể biến mất không manh mối được chứ.
Rắn Lục: “Chẳng phải vẫn còn Hội Nói tục sao? Tóc Hai bím thông minh mà, có lẽ cô ta đã đưa mọi người đi trốn trước rồi.”
Tạ Chẩm Thư: “Không phải.”
Rắn Lục nghẹn lời, hắn im im một hồi mới hỏi: “Thế thì sao?”
Tạ Chẩm Thư nhìn hắn, hai giây sau anh nói: “Bọn họ đã động thủ.”
Trên mặt đất quán bar có vết máu, tuy bị mùi rượu che mất nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi tanh. Vừa nãy ở trong đó, Tạ Chẩm Thư thấy ba vết đạn trên quầy bar, anh cũng đoán giống Tô Hạc Đình: đội của Chị Đại xông vào đánh nhau với mọi người, sau đó dùng súng để khuất phục đưa bọn họ đi.
“Cũng có thể là Vệ Đạt,” Tô Hạc Đình chỉ tòa nhà của Hình Thiên ở đằng xa, “lão này ưa ăn hiếp người khác mà…”
Vừa dứt lời, kính tòa làm việc bỗng nổ đoàng, trong chớp mắt khói bốc lên mù mịt. Chưa hết, lại hơn chục tiếng nổ nữa vang lên, luồng khí điên cuồng đâm thủng những tòa nhà kính xung quanh, xe cộ trên đường dừng lại. Nhất thời, toàn bộ Chợ đen đều bị ánh lửa bốc cao ấy chấn động.
“Ruỳnh—”
Trên quảng trường, cái bóng khổng lồ của Hình Thiên lóe lên rồi biến mất trong tòa cao lầu sụp đổ. Toàn bộ đài phun nước phụt ra thành một chuỗi tiếng nổ.
Rắn Lục bỗng quay đầu trợn mắt, hỏi: “Mày, mày thật sự cho người nổ tòa nhà đó ư?”
Tô Hạc Đình cũng sững sờ, cậu nhìn đằng ấy, thấy những máy bay bị liên lụy rụng lả tả như chim. Toàn bộ lòng đường mất kiểm soát, ánh lửa rợp trời, tòa nhà sụp đổ.
Cậu nói: “… Chết rồi, chạy mau!”
Tổ vũ trang nghe thấy tiếng nổ lao vụt ra khỏi con ngõ, lần này chẳng chờ mệnh lệnh mà bọn họ dứt khoát nổ súng luôn. Đạn bắn “đoàng” bên cạnh, Tô Hạc Định bị Tạ Chẩm Thư dồn ra phía sau biển quảng cáo, trong chớp mắt tấm biển quảng cáo bị bắn thủng lỗ chỗ.
Rắn Lục: “Gan mày to đấy!”
Tô Hạc Đình ôm đầu lăn trên mặt đất: “Không phải tao làm!!!”
Không thấy người lai nào trong quán bar, ngay cả ông chủ quán bar sau quầy rượu cũng biến mất. Trên mặt đất là một bãi chanh bành đầy những ly rượu uống dở vương vãi, mảnh thủy tinh bắn tung tóe cạnh bàn, còn lẫn cả một chút máu. Có điều vì bên trong tối nên khó mà phát hiện ra.
Tô Hạc Đình làm như không thấy gì cả, kéo một cái ghế qua ngồi xuống bàn của Chị Đại. Cậu nhoài người qua bàn, giọng đều đều: “Chà, lâu lắm rồi chưa gặp Chị Đại đấy, chị đến nhậu à?”
Chị Đại: “Nhậu là phụ, chủ yếu là đến thử vận may thôi, hiện giờ vận may của tôi khá tốt.”
Tô Hạc Đình cười: “Chị tìm tôi có chuyện gì?”
Chị Đại uống rượu, chiếc vòng bạc trên cổ tay va vào chén, nói: “Chúng ta đã quen thuộc nhau thế này thì việc gì phải vòng vo tam quốc nữa. Tôi tìm cậu có chuyện gì, tự bản thân cậu rõ nhất chứ.”
Đèn trong đây không bật hết nên chung quanh tối om. Tạ Chẩm Thư lùi lại nửa bước, kéo một cái ghế ra ngồi phía sau Tô Hạc Đình như một cái bóng lặng câm. Anh vừa vào Chị Đại đã để mắt tới anh, mỗi tội ánh sáng quá kém nên không nhìn rõ được mặt anh mà chỉ thấy ánh bạc mơ hồ bên tai Chỉ huy.
Tô Hạc Đình: “Chị nói thế là tôi hiểu ngay, tối nay chị định bắt tôi.”
Chị Đại: “Đúng thế, bên ngoài toàn là quân của tôi.”
Ngay từ giây phút nhìn thấy chị ta Tô Hạc Đình đã hiểu, Chị Đại rất hiếm khi đích thân ra tay, nếu không phải vì bị bắt buộc thì là vì đã nắm chắc phần thắng.
Cậu nói: “Quân của chị có bao nhiêu?”
Chị Đại khẽ chau mày đặt ly rượu xuống, nói: “Bao nhiêu không quan trọng, miễn bắt được cậu là đủ rồi.”
Tô Hạc Đình: “Chưa chắc đâu nha.”
Chóp đuôi Mèo khẽ vung vẩy, vẻ mặt bình chân như vại. Có thể là vì đã có lại một chút ký ức mà cậu bây giờ thư giãn hơn ngày xưa rất nhiều, thậm chí còn giống hồi làm 7-006 hơn cả. Tạ Chẩm Thư rất quen ánh mắt cậu lúc này, đó là khởi đầu cho một màn lừa gạt.
Chị Đại hỏi: “Sao, cậu có cứu viện à?”
Tô Hạc Đình: “Không có thì sao dám quay lại đây? Tôi đã biết thừa là chị sẽ đến đây mà.”
Cậu tì cằm lên ghế nhìn Chị Đại với vẻ mặt ranh mãnh, nói: “Bọn tôi đây đã chia quân làm hai nhánh, một nhánh đến chỗ chị, một nhánh đi tìm Vệ Đạt. Các người muốn bắt tôi nên đã điều động sạch quân đi tối nay, đội bảo vệ còn ở lại ở tòa nhà chỉ có lác đác mấy mống. Chẳng biết lát nữa Vệ Đạt gặp Giai Lệ thì có mừng hay không đây.”
Chị Đại đặt ly rượu xuống: “Bớt lảm nhảm đi Mèo Con, tòa nhà ấy không dễ xâm nhập vào như vậy đâu, cậu không muốn lại hy sinh nữa đấy chứ?”
Tô Hạc Đình chỉ vào dưới chân: “Hy sinh hay không phải xem thái độ các người. Này bà chị, những người mà bà chị mời đi đang đâu đấy?”
Ai dè Chị Đại lại nhếch môi cười. Nụ cười này của Chị Đại khiến Rắn Lục suýt trượt khỏi ghế, có linh cảm không hề tốt.
Tô Hạc Đình lập tức thầm nhủ: Chết cha, nói nhầm rồi.
Bầu không khí tức thì thay đổi, dường như ưu thế đã nghiêng hẳn về phía Chị Đại. Mười ngón tay chị ta đan vào nhau đặt lên bàn, khí thế ngời ngời: “Cậu nghĩ người lai trong quán là tôi đưa đi ư? Để tôi cho cậu hay, không phải tôi, lúc tôi đến đây thì bọn họ đã mất tăm hơi rồi. Chó Con, cậu lừa tôi, cậu làm gì có cứu viện.”
Vừa dứt lời, bên cửa sổ lập tức vang lên một loạt tiếng lên nòng, tổ vũ trang đã mai phục sẵn ở xung quanh chỉ chờ chị ta ra lệnh.
Đầu óc Tô Hạc Đình quay vòng, trong một giây ngắn ngủi, cậu quyết định sẽ không bỏ cuộc mà phải khiến Chị Đại tin là vừa rồi cậu không hề nói dối. Đôi tai mèo của cậu bạnh ra, cậu bảo: “Tôi đã nói đến nước này rồi mà bà chị còn muốn lừa tôi ư? Bọn họ đều là ‘hai mang’ mà tôi cài cắm trong quán để khiến bà chị cắn câu, bằng không thì sao bà chị có thể dễ dàng moi thông tin về tôi như vậy? Cơ mà bà chị không tin cũng chẳng sao, cứ cho bọn họ nổ súng đi.”
Cậu khẽ nheo con mắt cải tạo màu xanh mờ, bên trong là chữ “X” mơ hồ. Cậu nói: “Bắn chết tôi cũng chả sao, Hội đồng sẽ chôn cùng tôi.”
Hiện giờ trong tòa nhà của Hình Thiên đầy người, do Hòa Thượng bật mí, các ông chủ lớn cũng đang họp bên trong, kể cả Tổng đốc cũng ở đó. Nếu tòa nhà bị nổ thì Hình Thiên chẳng khác nào chết một nửa.
Chị Đại nói: “Tôi không tin.”
Súng ống ngoài cửa đã sẵn sàng, quán bar chìm vào một bầu yên tĩnh, một giây, hai giây… Tiếng nhạc từ sân khấu đằng xa láng máng vọng tới, thỉnh thoảng còn có cả tiếng máy bay bay qua.
Rắn Lục không dám thở mạnh, hắn siết quần, lòng bàn tay vã mồ hôi. Đệch mẹ, hắn nghĩ: Ông đây tin sái cổ rồi đây này! Mười giây sau, Chị Đại bỗng nói: “Việc gì phải làm lớn chuyện như thế nhỉ? Tô Hạc Đình, chúng ta vẫn còn thương lượng được mà.”
Bầu không khí bỗng thả lỏng chút đỉnh, tổ vũ trang bên ngoài cũng không tiếp tục nữa, cảm giác áp bức kinh người của Chị Đại dần rút về.
Chị nói: “Tôi tin cậu có cứu viện, tôi cũng tin cậu đã chia quân làm hai nhánh, nhưng cái tôi tin hơn cả là cậu vẫn có giới hạn.”
Tô Hạc Đình: “Không nha, chuyện chơi chết Vệ Đạt thì tôi không có ranh giới đâu.”
Chị Đại ra vẻ thở dài: “Nếu thông tin tối nay là do cậu cấu kết với Chợ giao dịch tuồn ra thì quân đến tòa làm việc cũng có sự trợ giúp của Chợ giao dịch đúng không?”
Tô Hạc Đình chỉ đáp: “Chị hiểu thế là tốt rồi.”
Chợ Giao dịch đã từng giúp má Phúc chặn đường xe của thẩm vấn viên, lúc đó Chị Đại chưa biết đối phương là ai, liên hệ với thông tin hôm nay thì ra bọn họ đã sớm có chứng cứ liên lạc. Chuyện này thì không thể trách Chị Đại nghĩ lung, là Hình Thiên sai trước, cảnh sát trưởng Tiền giết Hoàng Đế nhằm ngầm chiếm đoạt Chợ giao dịch, song phương hiện giờ ngoài mặt thì hòa thuận, chứ bên trong chẳng rõ ra sao.
Chị Đại nói: “Chợ giao dịch là một vũng nước đục, các mối quan hệ bên trong rất phức tạp, cậu hợp tác với bọn họ chưa chắc đã có lợi. Cậu đừng quên, giữa chúng ta cũng có một thỏa thuận. Tô Hạc Đình à, chi bằng nhân cơ hội này về với tôi đi, tôi đưa cậu đi gặp Tổng đốc, cậu còn có lá bài khu trừng phạt nữa mà.”
Tô Hạc Đình: “Xin lỗi, tối nay tôi không đến đó được, nếu tôi không về nhà đúng giờ thì Giai Lệ sẽ cho nổ tòa nhà đấy.”
Chị Đại: “Được rồi, cậu gan đấy.”
Thời gian đã gần hết, Tô Hạc Đình lo càng kéo dài thì càng dễ xảy ra biến cố, cậu bèn bảo: “Hồi tôi giết Vệ Tri Tân, chị định bảo vệ tôi, không chỉ đắc tội với Vệ Đạt mà còn cả thẩm vấn viên, giờ bọn chúng lại bắt tay nhau chèn ép chị. Chị Đại à, nhóm của chị chắc cũng bị chia gần xong rồi phải không.”
Khu vực mà Hòa Thượng phong tỏa tối qua rất nhỏ, trên đường lại còn bị máy bay của Vệ Đạt ăn chặn, đủ để thấy địa vị của Chị Đại trong nội bộ Hình Thiên đã thua ngày xưa, đây cũng là lý do vì sao vừa nãy Tô Hạc Đình hỏi Chị Đại còn bao nhiêu quân.
Chị Đại: “Dù chỉ còn một nhóm tôi cũng có cách phá vây.”
Tóc buông lòa xòa bên trán chị mà không hề làm giảm khí phách giữa chân mày chị. Dù là một người bình thường chưa từng phẫu thuật cải tạo, chị ta thực tình lại không hề bình thường, Hòa Thượng mà cởi trang bị chưa chắc đã đánh thắng được chị ta, chị ta có sức làm được những gì mà mình nói.
Tô Hạc Đình đứng dậy: “Tôi nợ chị một lần, ngoại trừ việc gặp Tổng đốc ra thì việc gì khác tôi cũng đều làm được.”
Chị Đại không hề nói ra yêu cầu của mình mà chỉ liếc Tô Hạc Đình một chặp, rồi bảo: “Cảm ơn, nói chuyện sau.”
Tô Hạc Đình giơ hai ngón tay làm động tác “đi”: “Tối nay coi như chưa gặp nhau, bái bai nhé.”
Cậu quay người bước đi như lơ đễnh, che mất ngôi sao chữ Thập của Tạ Chẩm Thư. Rắn Lục bám sát phía sau, ba người ra ngoài. Chị Đại tuy không cử động nhưng ánh mắt vẫn theo sát họ.
Tới khi ra ngoài, rời khỏi con ngõ rồi Rắn Lục mới thở phào: “Mẹ bà—”
Tô Hạc Đình: “Ai thiết kế quán bar này vậy? Sau vụ này phải cảm ơn người ta mới được.”
Cậu chẳng sợ gì mà chỉ sợ Chị Đại nhận ra Tạ Chẩm Thư. Có lẽ Chị Đại không nhận được mặt Tạ Chẩm Thư, nhưng chắc chắn chị ta biết ngôi sao chữ Thập. Một khi ngôi sao chữ Thập xuất hiện trong thực tế thì chứng tỏ trong khu trừng phạt còn bí mật mà Hình Thiên không biết, đối với Hình Thiên đang cực kì cần thông tin thì việc bắt hai bọn họ còn quan trọng gấp bội lần chuyện giả vờ tay bắt mặt mừng với ông chủ lớn.
Tô Hạc Đình cảm giác Tạ Chẩm Thư quá yên tĩnh, bèn hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Đi xa rồi, nói chuyện được rồi.”
Tạ Chẩm Thư nghiêng đầu, đưa mắt nhìn lại con ngõ nhỏ: “Nếu không phải chị ta đưa mọi người đi thì mọi người đang ở đâu?”
Những người lai trong quán bar đều là bạn, nếu không phải Hình Thiên đưa bọn họ đi thì bọn họ đâu mất rồi? Không thể biến mất không manh mối được chứ.
Rắn Lục: “Chẳng phải vẫn còn Hội Nói tục sao? Tóc Hai bím thông minh mà, có lẽ cô ta đã đưa mọi người đi trốn trước rồi.”
Tạ Chẩm Thư: “Không phải.”
Rắn Lục nghẹn lời, hắn im im một hồi mới hỏi: “Thế thì sao?”
Tạ Chẩm Thư nhìn hắn, hai giây sau anh nói: “Bọn họ đã động thủ.”
Trên mặt đất quán bar có vết máu, tuy bị mùi rượu che mất nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi tanh. Vừa nãy ở trong đó, Tạ Chẩm Thư thấy ba vết đạn trên quầy bar, anh cũng đoán giống Tô Hạc Đình: đội của Chị Đại xông vào đánh nhau với mọi người, sau đó dùng súng để khuất phục đưa bọn họ đi.
“Cũng có thể là Vệ Đạt,” Tô Hạc Đình chỉ tòa nhà của Hình Thiên ở đằng xa, “lão này ưa ăn hiếp người khác mà…”
Vừa dứt lời, kính tòa làm việc bỗng nổ đoàng, trong chớp mắt khói bốc lên mù mịt. Chưa hết, lại hơn chục tiếng nổ nữa vang lên, luồng khí điên cuồng đâm thủng những tòa nhà kính xung quanh, xe cộ trên đường dừng lại. Nhất thời, toàn bộ Chợ đen đều bị ánh lửa bốc cao ấy chấn động.
“Ruỳnh—”
Trên quảng trường, cái bóng khổng lồ của Hình Thiên lóe lên rồi biến mất trong tòa cao lầu sụp đổ. Toàn bộ đài phun nước phụt ra thành một chuỗi tiếng nổ.
Rắn Lục bỗng quay đầu trợn mắt, hỏi: “Mày, mày thật sự cho người nổ tòa nhà đó ư?”
Tô Hạc Đình cũng sững sờ, cậu nhìn đằng ấy, thấy những máy bay bị liên lụy rụng lả tả như chim. Toàn bộ lòng đường mất kiểm soát, ánh lửa rợp trời, tòa nhà sụp đổ.
Cậu nói: “… Chết rồi, chạy mau!”
Tổ vũ trang nghe thấy tiếng nổ lao vụt ra khỏi con ngõ, lần này chẳng chờ mệnh lệnh mà bọn họ dứt khoát nổ súng luôn. Đạn bắn “đoàng” bên cạnh, Tô Hạc Định bị Tạ Chẩm Thư dồn ra phía sau biển quảng cáo, trong chớp mắt tấm biển quảng cáo bị bắn thủng lỗ chỗ.
Rắn Lục: “Gan mày to đấy!”
Tô Hạc Đình ôm đầu lăn trên mặt đất: “Không phải tao làm!!!”
Danh sách chương