Như một con cá mắc cạn, Mạc Dịch giật nẩy mình ở trên giường, anh há mồm thở hào hển, tham lam hấp thụ bầu không khí trong lành của thế giới thực.

Đồng tử giãn rộng bất định nhìn chăm chú lên trần nhà, trong nhất thời anh không biết mình đang ở nơi đâu.

Thứ đầu tiên anh cảm nhận được là mùi máu tươi nồng nặc còn sót lại giữa môi lưỡi, nó ăn mòn giác quan của anh một cách mãnh liệt, khiến Mạc Dịch không chịu nổi mà bám vào mép giường nôn khan, nhưng nôn đến mức lật tung cả dạ dày lên cũng không ra được vật gì, trái lại còn làm cho lục phủ ngũ tạng quay cuồng khó chịu.

Anh hoang mang chống tay ngồi dậy, những hình ảnh trước đó mới từ từ quay lại trong trí nhớ.

Sắc mặt Mạc Dịch tái nhợt, mãi một lúc lâu sau anh mới hoàn hồn — những gì mình từng trải qua là sự thực ư? Hay chỉ là một giấc mộng chân thật đến đáng sợ mà thôi? Anh đờ đẫn quay đầu nhìn một vòng xung quanh căn phòng của mình: gia cụ vẫn như cũ, trang trí vẫn như cũ, hết thảy đều là hình dáng quen thuộc như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua rèm cửa chưa kéo kín tràn vào trong phòng, rơi trên mép giường anh, trong trẻo như mơ.

Mạc Dịch ngẩn ngơ đưa tay ra. Ánh sáng chảy tràn qua kẽ tay gầy yếu tái nhợt, trong lúc nhất thời Mạc Dịch tưởng như mình đã trải qua cả một đời người.

Anh đưa tay sờ lên thái dương mình, nơi đó dường như vẫn còn hơi đau, nhưng dưới ngón tay là làn da bóng loáng bằng phẳng, không hề có dấu vết từng bị thương tổn. Mạc Dịch thở dài một hơi, lại ngã đầu xuống gối. Đúng lúc khóe mắt liếc thấy trên đầu giường mình đặt một vật vốn dĩ không hề tồn tại trong căn phòng này.

Anh cứng đờ cả người, hít sâu vài hơi rồi mới chậm rãi vươn tay cầm lấy.

Đó là một tờ giấy cực kỳ bình thường, trắng thuần không trang trí chút hoa văn nào, phía trên chỉ có một hàng chữ đậm đơn giản:

“Chúc mừng ngài thoát chết thành công, cảm ơn ngài đã tham dự, chúc ngài một ngày tốt lành.”

Mạc Dịch: “…”

Như deja vu vậy, cái trò bịp này cứ quen quen sao đó.

Anh lật mật sau của tờ giấy, thấy viết: màn chơi tiếp theo bắt đầu sau bảy ngày, mong người chơi chuẩn bị sẵn sàng.

Hết thảy đều y như đúc với lời Giang Nguyên Bạch kể, điều duy nhất không giống là ở phía dưới cùng còn có thêm một hàng chữ nhỏ:

Chúc mừng ngài đã giải mã được nhiệm vụ ẩn, được lĩnh thưởng khi tham gia màn chơi tiếp theo, chúc ngài có một trải nghiệm vui vẻ.

Trong lòng Mạc Dịch loạn cào cào, trong đầu có không biết bao nhiêu câu hỏi không lời giải đáp làm anh khó chịu cực kỳ.

Nhưng anh chẳng biết làm thế nào ngoài việc hít một hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh trở lại.

Lúc này Mạc Dịch mới nhận ra toàn thân dính dớp, lớp áo mỏng dán vào lưng anh vô cùng khó chịu.

Anh vuốt vuốt mặt, thôi không tự tra tấn tinh thần nữa mà đứng dậy xỏ dép lê tiến vào phòng tắm.

Bọt nước từ vòi hoa sen xả xuống, hơi nóng hầm hập dần dần mù mịt, che mờ tấm gương đặt ở tường bên.

Mạc Dịch cởi quần áo đứng dưới vòi nước nóng, dòng nước ấm áp trượt dài trên thân thể, rửa trôi đi sự lạnh lẽo đeo bám cả thể xác lẫn linh hồn anh. Mạc Dịch ngẩng đầu hứng nước, nhắm mắt lại vuốt ngược tóc ra sau đầu, cố gắng quên đi những liên tưởng tồi tệ mà làn hơi trắng xóa này đem lại cho mình.

Lúc mới tỉnh dậy đã ráng không nhớ lại rồi, nhưng bây giờ anh lại không thể khống chế bản thân mình thôi nghĩ về hình ảnh ấy.

Gần đến lúc màn chơi kết thúc…

Bây giờ khi nhớ về khoảnh khắc đó, anh thấy mình như đang nhìn qua một tấm kính mờ sương, cho dù còn thấy rõ tình hình đại khái nhưng chi tiết cũng đã trở nên mơ hồ.

Con người điên cuồng, liều lĩnh, tràn ngập khát vọng muốn thống trị và phá hủy mọi thứ kia tuyệt đối không phải là anh.

Mạc Dịch chỉ biết bản thân mình là người lý trí, thờ ơ, từ trước tới nay chỉ đứng ở vị trí người ngoài cuộc để hành động dựa vào lý tính tuyệt đối.

Vì là kiểu người như vậy nên anh mới có thể sống sót trong trò chơi sinh tồn này.

Nhưng hiện tại… Mạc Dịch cảm thấy xa lạ với chính bản thân mình.

Anh nhớ rất rõ lúc ấy mình vẫn còn tỉnh táo, nhưng dường như bị chi phối bởi một thứ gì đó cực đoan lại khủng bố, phá vỡ bức tường lý trí rồi giẫm đạp lên nó, mà càng đáng sợ hơn là anh còn nghĩ hình như… bản thân mình vốn là người như vậy.

Điều này lại gợi về những ký ức không vui trong đầu anh.

Mạc Dịch với tay tắt vòi hoa sen, rũ rũ mái tóc đen ướt sũng rồi lấy áo tắm khoác lên người.

Trong lúc quay đầu, khóe mắt anh thoáng lướt qua tấm gương bên cạnh.

Trong gương, hơi nước ẩm ướt ở phía sau anh… tựa hồ từ từ ngưng tụ thành hình người—

Mạc Dịch giật bắn mình!

Lông tơ dựng đứng hết cả lên, anh lập tức quay đầu lại, cảnh giác quan sát mọi ngõ ngách trong căn phòng tắm nhỏ hẹp.

Không gian trống rỗng vẫn còn bốc hơi nước, ngoại trừ anh ra không có hình bóng của ai cả, chỉ có làn sương ngưng tụ thành bọt nước trên mặt kính rồi chảy xuống thành vệt như một hàng nước mắt lăn dài.

Mạc Dịch nhíu mày vẻ hồ nghi, trong lúc nhất thời, anh không biết những gì mình vừa trông thấy là sự thật hay ảo giác nữa.

Chẳng lẽ là do thần kinh quá mức căng thẳng hay sao?

Đột nhiên đúng lúc này, chuông cửa nhà anh vang lên.

Mạc Dịch xua tan suy nghĩ kỳ lạ ở trong lòng đi, vội vàng tròng chiếc áo phông đặt bên cạnh vào người, mở cửa phòng tắm, bước về phía cửa ra vào.

Anh một bên lau tóc một cách qua loa, một bên mở cửa nhà, người đứng bên ngoài nhìn anh cười tươi rói.

Mạc Dịch sững ra.

Cảnh trong mơ và ngoài đời thực giờ phút này rốt cục giao hòa với nhau, anh đã tin những gì mình trải qua không phải là cơn ác mộng dài đằng đẵng — dù sao không có chứng cớ nào xác thực hơn con người bằng xương bằng thịt cả.

Khóe môi Mạc Dịch cong lên, anh thoáng nở nụ cười:

“Cậu chưa chết à?”

Nụ cười của Giang Nguyên Bạch cứng đờ, đôi mắt toát lên vẻ ai oán: “Nè nè sao anh lại đối xử với đồng chí cách mạng của mình như vậy hả? Mở miệng ra là chết sống, phỉ phui cái mồm!”

Mạc Dịch nhướn mày, nghiêng người cho Giang Nguyên Bạch đi vào.

“Nói thật tôi cũng tưởng mình xong đời rồi!” Giang Nguyên Bạch vừa đi vừa nói: “Lúc ở trong ảo cảnh, con quái vật kia biến thành anh để lừa tôi, tôi thật sự không biết nó đánh tráo anh từ khi nào — má ơi nguy hiểm thật sự!”

Giang Nguyên Bạch ngồi xuống sô pha tự nhiên như ở nhà, vẻ mặt vẫn còn chưa hết sợ hãi nói tiếp: “Sau đó ý thức của tôi trở nên mơ hồ, hẳn là bị thứ đó khống chế, có điều tôi vẫn còn nhớ rõ…”

Cậu nhíu mày vắt óc suy nghĩ: “Hình như có một cô bé… bảo vệ tôi? Sau đó tôi chợt nghe thấy âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ.”

Nói xong Giang Nguyên Bạch lấy một tờ giấy từ túi áo ra đưa cho Mạc Dịch. Tờ giấy được làm từ chất liệu mộc mạc giống tờ của anh, Mạc Dịch lật mặt sau lên, thấy viết: “Màn chơi tiếp theo bắt đầu sau mười hai ngày, mong người chơi chuẩn bị sẵn sàng.”

Thấy thời gian của hai người không giống nhau, Mạc Dịch cũng không ngạc nhiên.

Điểm làm anh chú ý là một hàng chữ nhỏ bên dưới: “Chúc mừng ngài đã hỗ trợ người chơi khác giải mã nhiệm vụ phụ, được lĩnh thưởng khi tham gia màn chơi tiếp theo, chúc ngài có một trải nghiệm vui vẻ.”

Mạc Dịch nhíu mày bắt đầu tự hỏi.

Mục đích chính của trò chơi sinh tồn này là phải sống sót, tuy nhiên thành công rồi lại không cho thưởng, thứ tiếp theo chờ đợi người chơi chỉ có thế giới khủng bố vô cùng vô tận mà thôi.

Mà hoàn thành nhiệm vụ phụ, hoặc chỉ là hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ phụ thôi là sẽ được điểm thưởng — có lẽ, đây chính là yếu tố then chốt để hoàn toàn thoát khỏi trò luân hồi khủng khiếp này chăng?

Bỗng nhiên, dường như nhớ ra chuyện gì, Mạc Dịch nheo mắt nhìn Giang Nguyên Bạch trầm giọng hỏi:

“Khoan đã, làm cách nào mà cậu tìm được tôi?”

Nghe xong lời này, Giang Nguyên Bạch lập tức đứng bật dậy khỏi sô pha, trả lời vẻ bồn chồn:

“Ặc tôi quên béng mất việc quan trọng khi đến đây. Anh nói tôi mới nhớ ra đấy! Tóm lại — ai da một lời khó nói hết, tôi đưa anh đi gặp người này! Anh gặp rồi sẽ hiểu!”

Mạc Dịch chầm chậm lắc đầu: “Không được.”

Giang Nguyên Bạch hiển nhiên không ngờ anh lại từ chối dứt khoát như vậy, đờ cả người ra nhìn Mạc Dịch, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.

“Tôi phải qua phòng gym dưới tầng đăng ký thẻ hội viên trọn đời đã.”



Giang Nguyên Bạch:???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện