Mạc Dịch giật nảy mình.

Anh bất giác lui về phía sau vài bước, đập lưng vào một lồng ngực vững chắc, cùng với đó là thanh âm trầm nhẹ vang lên bên tai: “Làm sao vậy?”

Mạc Dịch thoáng chốc ngẩn người.

Sao anh có cảm giác… âm sắc này quen thuộc thế nhỉ? Nhưng cho dù vắt hết óc suy nghĩ, Mạc Dịch cũng không thể nhớ ra mình từng nghe thấy ở đâu.

Anh quay đầu, thấy Tống Kỳ đang đứng ngược sáng, ngọn đèn phía sau hắt tới khiến khuôn mặt Tống Kỳ trở nên mơ hồ. Hắn buông mắt nhìn anh.

Mạc Dịch “…”

Tuy vóc người bọn họ xấp xỉ nhau, nhưng… sao cứ thấy chiều cao của cái tên này hơn mình vài ba centimet thế nhỉ?

Anh chớp chớp mắt, làm như không có chuyện gì xảy ra mà kéo dãn khoảng cách với Tống Kỳ, rồi đưa cho hắn tờ giấy kỳ quặc kia.

Tống Kỳ chăm chú nhìn anh một chút rồi mới đưa tay nhận lấy nó.

Mấy người chơi khác cũng chú ý tới tình hình bất thường ở bên này, không ai bảo ai đều tụ tập lại gần, ngưỡng cổ nhìn vào tờ giấy trong tay hắn.

Chữ viết xiêu vẹo đỏ như máu kia làm tất cả lạnh sống lưng, vô thức nín thở.

MY TURN?

Ý là… tiếp theo sẽ đến lượt thứ vô danh nào đó hành động sao?



Gian phòng nháy mắt chìm vào im lặng, đâu đó vang lên tiếng ai đấy nuốt khan.

Một người đàn ông rốt cục không thể chịu nổi bầu không khí này nữa, gần như phát điên lên mà túm lấy áo Mạc Dịch, tròng mắt chằng chịt tơ máu lồi cả ra ngoài, đồng tử màu đen co rút lại vì tức giận và sợ hãi. Gã gào lên:

“Con mẹ mày bị cái gì vậy?! Mày muốn hại chết chúng tao mới vừa lòng phải không?”

Mạc Dịch bất ngờ không kịp phản ứng lại nên lập tức bị lôi xệch đi. Anh nắm lấy cổ tay đối phương theo bản năng, định gỡ ra.

Khốn nỗi anh thật sự là yếu đến mức tay trói gà không chặt, liền bị gã đàn ông đang nổi giận túm nhấc lên khỏi mặt đất.

Mạc Dịch vẻ mặt hoang mang:???

Đột nhiên, có bàn tay thon dài xinh đẹp vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay gã kia, không thấy hắn gồng sức gì, gã đàn ông đã tru lên một tiếng đau đớn rồi buông Mạc Dịch ra, cả người run như cầy sấy lùi về phía sau vài bước.

Mạc Dịch tinh mắt phát hiện cổ tay cường tráng của gã đã bị bẻ quặt về đằng sau một cách kỳ quái.

Lúc này, một bóng người bước ra trước mặt chắn mất tầm nhìn của anh.

Mạc Dịch sửng sốt ngẩng đầu lên, hóa ra là… Tống Kỳ?

Ánh mắt Tống Kỳ nặng nề, không biểu lộ cảm xúc gì. Hắn vươn tay chỉnh trang lại cổ áo cho anh, đầu ngón tay lạnh lẽo vô tình sượt qua vết ửng đỏ trên cổ Mạc Dịch do bị túm chặt ban nãy, khiến anh giật mình ngước mắt lên theo phản xạ. Nhưng chưa để Mạc Dịch kịp nói gì, giây tiếp theo Tống Kỳ đã buông tay như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn xoay người đi về phía gã đàn ông kia.

Trong mắt người nọ tràn ngập sợ hãi, bởi vì đau đớn mà khuôn mặt nhăn nhúm, trắng bệch như tờ giấy. Thấy Tống Kỳ đi về phía mình, gã run rẩy dịch người ra phía sau, nhưng vẫn không thoát được Tống Kỳ thân cao chân dài, bị hắn túm lấy cổ tay.

Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” ghê cả răng, xương cốt đã được chỉnh về đúng khớp.

Người nọ đau đến mức run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy dọc xuống cằm.

Tống Kỳ nheo mắt cúi đầu nhìn gã: “Thành thật xin lỗi, tôi thường không khống chế được lực tay.”

Môi người nọ run run, một tay che chở cái tay đau, gã không dám hé răng nửa lời, chỉ biết ảo não cúi đầu, âm thầm nhìn về phía Mạc Dịch bằng ánh mắt nham hiểm oán hận.

Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng.

Mạc Dịch hắng giọng. Để xoa dịu không khí căng thẳng, anh mở miệng nói:

“Tôi nghĩ hẳn tờ giấy này là một trò chơi của trẻ em nước ngoài, gọi là Hangman. Một người để lại bức hình giá treo cổ, một người đi tìm thi thể. Sau khi tìm thấy, hai bức hình sẽ kết hợp lại thành một từ vựng.”

Anh cúi đầu nhìn mảnh giấy đã trở nên nhàu nhĩ ở trong tay, con chữ xiêu vẹo màu đỏ tươi khiến người ta cảm thấy sợ hãi.



Mạc Dịch liếm liếm đôi môi khô ráo, tiếp tục nói: “Có điều trò chơi ấy có rất nhiều phiên bản, căn cứ theo gợi ý ở đầu game, quy tắc của màn chơi này có lẽ liên quan đến trốn tìm. Nhưng hiện tại manh mối quá ít, quy tắc cụ thể là gì thì phải chờ đến sau này mới có thể biết rõ được.”

Mọi người:… Nghe anh giải thích xong chúng tôi còn thấy sợ hơn đó.

Sự yên tĩnh ghê rợn lảng vảng trong không gian, nỗi sợ hãi không tên mở rộng vòng tay vô hình từ từ ôm lấy tất cả mọi người, lẳng lặng cắn nuốt chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong lòng mỗi cá nhân… Không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì cả.

Đột nhiên có âm thanh ồn ào từ nơi khác truyền đến.

Hóa ra là vài người đi tìm manh mối đã trở về, hai nhóm người ngơ ngác nhìn nhau, đều nhận ra sự mơ hồ và nỗi sợ hãi đan xen trên khuôn mặt đối phương.

Trong tay người đối diện cầm một mảnh giấy cực kỳ quen mắt.

Mạc Dịch sửng sốt, bước nhanh về phía trước cầm tay đối phương lên, nhìn vào tờ giấy của anh ta.

Nét chữ xiêu vẹo, và cũng vẫn là bức tranh chiếc giá treo cổ quen thuộc, mặt trên viết: “FIND ME”.

Hiển nhiên người này chưa hiểu gì cả, anh ta lắp bắp giải thích: “Tôi… Tôi cũng không biết nó tới từ đâu. Tôi chỉ trở về căn phòng lúc trước tỉnh lại thì thấy mảnh giấy này nằm trên mặt đất.”

Mấy người chơi phía sau cũng đều gật đầu, mở những mảnh giấy giống nhau y đúc của mình ra.

Mạc Dịch nhíu mày, không khỏi lâm vào trầm tư.

Vốn dĩ anh tưởng đây là trò chơi một chọi nhiều, quỷ đi bắt người.

Khởi đầu trò chơi anh là quỷ, đến khi anh tìm được kẻ bị hành hình để lắp ráp với bức tranh, “đối phương” sẽ trở thành quỷ và truy bắt nạn nhân tiếp theo.

Nhưng hiện tại rất nhiều người đều có trong tay mảnh giấy này, quy tắc của trò chơi càng thêm khó bề phân biệt.

— hơn nữa, chữ “MY TURN” kia rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Nỗi bất an cứ âm ỉ trong lòng Mạc Dịch.

Đột nhiên, dường như nghĩ ra chuyện gì, anh giật mình ngẩng đầu, cao giọng nói với mọi người: “Tất cả trở về căn phòng nơi mình tỉnh lại, xem có tìm thấy mảnh giấy giống như thế này không!”

Mọi người như sực tỉnh khỏi cơn mê, đều gật đầu đồng ý, mấy giây sau đã tản đi tan tác như chim muông.

Trong đại sảnh thoáng chốc giảm đi hơn phân nửa số người.

Mạc Dịch quay đầu nhìn Tống Kỳ bên cạnh mình, cong cong khóe môi nói: “Vừa rồi cảm ơn anh.”



Tuy bề ngoài Mạc Dịch rất ưa nhìn, nhưng bình thường phần lớn thời gian đều mang vẻ bình tĩnh lý trí, thành ra trông anh vô cùng hờ hững, lãnh đạm, lập dị, cực kỳ khó gần.

Thế nên nụ cười ở giờ phút này lập tức chói mù con mắt người ta.

“… Dễ ợt mà.” Tống Kỳ ngây người, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Đừng bận tâm.”

Hắn dừng một chút, vẻ coi trời bằng vung vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Ánh mắt hơi phát sáng của Tống Kỳ dời đi không nhìn anh nữa, hắn bạnh hàm hạ giọng nói vẻ căng thẳng:

“Với cả… anh gầy quá, như vậy không tốt đâu.”

Nói xong hắn vội vàng xoay người, bỏ lại một câu: “Ừm, tôi cũng đi xem phòng của mình đây.”

Nhìn bóng dáng Tống Kỳ hấp tấp bỏ đi, cùng lỗ tai ửng đỏ dưới làn tóc đen, Mạc Dịch suy nghĩ một lúc lâu mới phản ứng kịp:

Như thế là… anh ta đang xấu hổ sao?

Mạc Dịch hồn nhiên vô số tội thầm nghĩ: Tống Kỳ này có lẽ không khó gần như vẻ bề ngoài nhỉ.

Vài phút sau, mọi người lục tục trở lại đại sảnh, ai ai cũng hồn vía lên mây, tay nắm chặt những mảnh giấy quen thuộc.

Sắc mặt Mạc Dịch hơi trầm xuống, suy đoán trong lòng đã được chứng thực. Đang lúc anh chuẩn bị nói thì đột nhiên một hồi chuông váng đầu vang rền đại sảnh. Tiếng chuông đồng chướng tai vọng lại trong cô nhi viện trống trải nghe vừa ồn ào vừa quỷ dị.

Ký ức không hay về tiếng chuông trong màn chơi lần trước khiến toàn thân Mạc Dịch vô thức trở nên căng thẳng.

Giây tiếp theo, trong mắt Mạc Dịch toát lên vẻ hoảng hốt:

— Hình như anh đã biết tiếng chuông này là gì rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện