Chu Tường và Trần Anh vừa về đến nhà, điện thoại đã vang lên, hắn xem thử, là Yến Minh Tu nhắn tin cho hắn, bảo hắn đến ngay lập tức.

Hắn đang định hôm nay tự tay nấu bữa tối, cuối cùng lại phải kiếm cớ bỏ đi.

Hắn đến căn hộ nọ, Yến Minh Tu vẫn chưa xuất hiện. Hắn chưa ăn cơm nên vào bếp nấu mì, mì chưa kịp chín, chuông cửa đã vang lên.

Chu Tường rửa tay rồi ra xem thử. Hắn nhìn qua mắt mèo, tưởng Yến Minh Tu quên chìa khóa nên mở cửa luôn, không ngờ cửa vừa mở, nhìn kỹ lại, hắn mới biết người đứng bên ngoài không phải Yến Minh Tu, tuy ngoại hình cực kỳ giống Yến Minh Tu, nhưng trông anh ta lớn hơn vài tuổi. Người này nhìn rất trầm ổn và kín kẽ, cũng như Yến Minh Tu, anh ta đeo bộ dáng lạnh lẽo khó gần, nhưng tất nhiên chưa đến nỗi u ám quá mức như Yến Minh Tu.

Hắn ngộ ra ngay lập tức, người này là anh cả của Yến Minh Tu.

Anh ta đứng trước cửa, đảo mắt nhìn hắn như chẳng có gì bất ngờ, không nhanh không chậm nói, “Tôi là anh của Minh Tu, tên tôi là Yến Minh Tự.”

Chu Tường gật đầu, “Mời vào.” Ít nhiều hắn cũng có thể đoán được mục đích Yến Minh Tự tới đây, nghe nói người này rất vượt trội, từ khi còn nhỏ đã tràn trề triển vọng, sự nghiệp của anh ta xưa nay chỉ có thể dùng một câu để hình dung – quá sức tưởng tượng.

Yến Minh Tự tự nhiên như đang ở nhà, hiên ngang bước vào, đưa mắt đánh giá xung quanh một lát, nói, “Nghe nói căn hộ này được chuẩn bị cho tôi. Minh Tu thật giỏi làm bừa, một mình tôi ở căn hộ lớn thế này làm gì.” Anh ta nhìn Chu Tường, bóng gió, “Nhưng chuyện bừa bãi hơn, nó cũng đã làm rồi.”

Chu Tường lãnh đạm nói, “Mời ngồi, cậu ta sắp đến rồi. Chuyện anh em nhà các anh, các anh tự trao đổi đi.” Hắn chẳng có chút hứng thú với mục đích Yến Minh Tự đến đây, dù sao hắn cũng cầm tiền rồi, tuy căn hộ này chưa sang tên, nhưng không có cũng được. Hắn đã cầm số tiền nọ, hơn nữa hắn còn có việc làm, hắn đủ sức duy trì cuộc sống và chi trả phí chữa bệnh cho Trần Anh.

Vả lại, hắn và Yến Minh Tu cũng không phải yêu đương khăng khít gì, hắn còn hi vọng tình huống này sẽ sến súa giống mấy phim truyền hình, Yến đại thiếu gia ném một tờ séc vào mặt hắn, bảo hắn tránh xa Yến tiểu thiếu gia, hắn sẽ vô cùng sung sướng cầm tiền cuốn gói ngay.

Hắn nằm mơ cũng muốn tránh xa Yến Minh Tu, càng gần y, hắn càng đau đớn, nếu không phải vì Trần Anh, hắn tuyệt đối sẽ không đâm đầu vào tự ngược.

Yến Minh Tự có vẻ khá kinh ngạc, người này không bối rối, không hèn mọn, quả thực khiến anh khá bất ngờ. Không rõ hắn không hổ thẹn thật, hay chỉ vì da mặt hắn quá dày.

Yến Minh Tự ngồi xuống sofa, hỏi, “Cậu tên gì?”

“Chu Tường.”

Yến Minh Tự nheo mắt, “Gì?”

“Chu Tường, Chu trong ‘Chu Công’, Tường trong ‘Phi tường’.” Chu Tường chỉ chỉ phòng bếp, “Tôi đang nấu mì, anh ngồi đi, để tôi đi xem.”

Yến Minh Tự giật mình nhìn theo bóng lưng hắn.

Chu Tường? Người này cũng tên Chu Tường? Cái tên này đã từng một lần trở thành điều tối kỵ của anh và Yến Minh Tu. Đứa em ngu xuẩn của anh, vì một người đàn ông mà chết đi sống lại, trong khoảng thời gian đó, Yến Minh Tu ngày ngày, ngày ngày nhắc tới cái tên này. Lúc ấy anh vừa bận bịu chuyện công việc, vừa phải trông nom Yến Minh Tu, chưa kể còn phải giấu giếm người trong nhà, anh điên đầu đến nỗi chỉ muốn giết quách Yến Minh Tu đi cho xong.

Nhưng anh không có cách nào cả, anh không thể làm một người chết sống lại.

Cuối cùng, cực kỳ bất đắc dĩ, anh đi tìm sư phụ, hy vọng ngài có thể khuyên bảo Yến Minh Tu. Anh không biết sư phụ đã nói với Yến Minh Tu những gì, nhưng ít nhất cũng kéo được Yến Minh Tu quay về thực tại, chỉ có điều y lại biến thành cái xác không hồn như ngày hôm nay.

Cái tên ‘Chu Tường’ khiến anh căm phẫn và kiêng kị, không ngờ lúc này lại tình cờ nghe được ở đây.

Nếu chưa xem qua ảnh chụp Chu Tường, có lẽ anh cũng sẽ nghĩ Chu Tường chưa chết — chứ không phải Yến Minh Tu ảo tưởng, không dám chấp nhận sự thật.

Anh lập tức hiểu ra mục đích em trai mình ở bên một người trùng tên trùng họ. Anh nhìn theo hướng Chu Tường vừa biến mất, bụng dạ rối như tơ vò.

Hôm nay anh tới vì tin đồn Yến Minh Tu đang bao một diễn viên không tên tuổi. Anh chỉ định đến xem một chút, nếu người nọ đàng hoàng, đáng tin cậy, anh sẽ nhắm mắt cho qua. Yến Minh Tu có thể thoát khỏi cái vực sâu tên gọi “Chu Tường”, so với chuyện thích đàn ông hay đàn bà thì quan trọng hơn nhiều lắm, nhưng cuối cùng thì sao? Anh vạn lần không ngờ, ba năm đã qua đi, nhưng Yến Minh Tu mãi chẳng chịu ngóc đầu lên, ngược lại còn tiếp tục lún xuống.

Anh chỉ thấy tuyệt vọng thay cho em trai mình.

Một lát sau, Chu Tường bưng bát mì ra, “Ngài Yến, ngài ăn cơm chưa?”

“Tôi ăn rồi.”

“Tôi vẫn chưa ăn, tôi ăn được chứ?”

Yến Minh Tự quan sát hắn, “Cứ tự nhiên.”

Chu Tường cũng không khách sáo, ngồi xuống bàn ăn xì xụp húp mì. Hai anh em nhà nọ bàn bạc thế nào không phải chuyện của hắn, mà hắn cũng không quan tâm, nếu đây là lần cuối cùng hắn được ngồi ăn mì trong căn hộ này, thì hắn chỉ muốn ăn cho xong rồi lượn.

Ăn còn chưa xong, Yến Minh Tu đã đến.

Nhìn thấy Yến Minh Tự, Yến Minh Tu khẽ giật mình, sau đó y gật đầu, lãnh đạm nói, “Anh.”

Yến Minh Tự nhìn khuôn mặt lại mới gầy đi của Yến Minh Tu, vừa xót vừa giận, anh chỉ chỉ Chu Tường, “Bao lâu rồi?”

Yến Minh Tu không biến sắc đáp, “Mấy tháng.”

“Anh chưa bao giờ được yên một ngày với em, thế này là sao?”

Yến Minh Tu chẳng những không đáp, còn hỏi ngược lại, “Bao giờ em có thể gặp Tịch Không pháp sư? Em muốn gặp ngài ấy.”

Yến Minh Tự cau mày đáp, “Sư phụ đang bế quan, em cứ chờ đó.”

“Bế quan xong, em muốn gặp ngay.”

Yến Minh Tự cố nén giận, “Em vào đây, anh có chuyện muốn hỏi.”

Yến Minh Tự đứng dậy, đi vào phòng làm việc trước.

Yến Minh Tu liếc mắt nhìn Chu Tường, không vui nói, “Ai bảo anh mở cửa cho anh ấy?”

Chu Tường đáp, “Hai người giống nhau quá, tôi nhìn qua mắt mèo lại tưởng là cậu.” Hắn buông đũa, “Tôi về trước.”

Yến Minh Tu giơ tay cản hắn lại, “Lên lầu chờ.”

Chu Tường muốn nói lại thôi, cuối cùng đành phải dọn bát, lên lầu ngồi chờ.

Hắn láng máng nghe thấy tiếng tranh cãi dưới lầu, căn hộ này cách âm rất tốt, âm thanh cực kỳ nhỏ, nếu không căng tai thì sẽ không phát hiện, mà có căng tai thì cũng không nghe được bọn họ tranh cãi chuyện gì.

Nhưng tranh cãi chuyện gì cũng không phải việc của hắn, Chu Tường nhìn đồng hồ, giờ cũng đã muộn, hắn đi tắm, chuẩn bị ngủ.

Trước khi ngủ, hắn xem lịch trên điện thoại, chỉ còn bốn hôm nữa là đến ngày giỗ ba mẹ hắn, thời gian qua thật nhanh.

Hắn kiểm tra lịch làm việc, thấy hôm đó Thái Uy sắp xếp cho hắn đi screen test một quảng cáo, hắn định ngày mai đến xin hủy, hắn muốn về thăm mộ ba mẹ hắn.

Chu Tường ngả lưng xuống, ngủ luôn.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, cảm giác bên cạnh có động tĩnh, hắn mở mắt, nhìn thấy một bóng người đen tuyền ngồi xuống giường, kèm theo là mùi rượu nồng nặc.

Chu Tường bật đèn ngủ, “Yến Minh Tu?”

Yến Minh Tu không nói gì, nghiêng người đổ vật xuống giường, một cánh tay thon dài vắt qua eo hắn.

Chu Tường hỏi, “Sao cậu lại về?” Nhưng hắn vừa nhận ra, thân thể Yến Minh Tu không lạnh, y còn mặc nguyên quần áo lúc nãy, hiển nhiên không phải y mới về, mà là y không hề ra ngoài.

Chẳng lẽ y ngồi dưới lầu, uống rượu một mình đến tận bây giờ?

Yến Minh Tu nắm lấy vạt áo hắn, đôi mắt mơ màng nhìn hắn, thì thầm, “Chu Tường, anh biết không… Anh biết không, tôi nhớ anh lắm.”

Chu Tường chấn động.

“Anh biết không? Chắc chắn anh không biết… Bọn họ không tin, chỉ có tôi tin thôi… Anh…” Như một đứa trẻ, Yến Minh Tu vùi đầu vào lòng Chu Tường, dốc sức cọ cọ, dường như muốn hòa tan vào trong cơ thể hắn.

Chu Tường chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.

Y gọi Chu Tường… Là gọi hắn nhỉ… Không phải gọi chủ nhân của thân thể này, mà là… Mà là chính bản thân hắn nhỉ? Chỉ có thể giải thích như vậy thôi.

Yến Minh Tu nhớ hắn sao? Thật vậy chăng? Bởi vì hắn đã chết rồi sao?

Có lẽ Yến Minh Tu cũng có chút cảm tình với hắn, dù sao hai người cũng đã chung sống một năm.

Nhưng mà, nếu hắn không “Chết”, nhất định hắn sẽ không bao giờ biết điều này. Đầu hắn loạn đủ đường, hắn không biết cụ thể mình đang nghĩ cái gì. Nếu năm đó hắn nghe được câu này, chắc chắn hắn sẽ rất vui sướng, chỉ vì câu nói này, có lẽ hắn sẽ tự nguyện thỏa hiệp hết tất cả. Tiếc rằng đến tận khi hắn gặp chuyện chẳng lành, Yến Minh Tu vẫn không hề cho hắn nửa tia hi vọng. Đến bây giờ, nghe được những lời này, hắn cũng chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo.

Chết một lần đúng là rất có lợi, rất nhiều chuyện trước đây cầu chẳng được, bây giờ hắn lại không còn khao khát nữa.

Thân thể Yến Minh Tu rất nóng, dính sát vào lưng hắn, hơn nửa trọng lượng đè lên người hắn, hắn không nhúc nhích nổi.

Mặc cho Yến Minh Tu ôm siết thật chặt, hắn thất thần nhìn lên trần nhà, dù đã buồn ngủ lắm, hắn vẫn không cách nào chợp mắt.

Chu Tường, tôi nhớ anh lắm…

Những lời này thật tuyệt, dù y nói trong lúc say rượu, nhưng nếu hắn nghe được sớm một chút thì tuyệt biết bao.

Bây giờ tất cả đã quá muộn, hắn cũng đã không cần gì nữa.



Trời còn chưa sáng, Chu Tường đã rời đi.

Hôm nay hắn bận việc cả ngày.

Vừa đến, hắn đã chạm mặt Thái Uy.

Trông Thái Uy không được tự nhiên, anh cứng ngắc nhìn hắn.

Chu Tường đã hạ quyết tâm, qua ngày giỗ cha mẹ hắn, hắn sẽ hẹn gặp riêng Thái Uy, nói với anh tất cả sự thật. Hắn giấu giếm bí mật này đã đến cực hạn, mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, bây giờ hắn chỉ muốn chia sẻ, hắn muốn giải thoát cho mình, cũng giải thoát cho cả Thái Uy.

Với ý nghĩ đó, thời điểm đối diện với Thái Uy, hắn đã bớt áy náy đi nhiều, tinh thần cũng sảng khoái lên không ít, hắn chủ động nói, “Anh Uy, hôm trước không sao chứ? Anh uống nhiều quá.”

Thái Uy “Ừ” một tiếng, “Anh quá chén, có nói gì linh tinh thì cậu đừng để ý.”

“Không sao, em cũng uống nhiều, không nhớ gì cả.” Chu Tường điềm đạm cười cười, trước đây hắn vẫn cười cười nhìn Thái Uy như vậy.

Đáy lòng Thái Uy thót lên một cái, anh lật đật chuyển chủ đề, “Cậu đến lấy đồ?”

“Vâng, trả đạo cụ thuê cho Mị Ảnh, A Lục bảo em mang phiếu xuất nhập đến.”

“Ừ, thế làm việc đi.” Thái Uy xoay người định bỏ đi.

“Anh Uy.”

“Ừ?”

“Ngày 16 tới anh xếp lịch cho em screen test, nhưng em có việc nên không đi được.”

Ngày 16…

Thái Uy vô thức siết chặt hai nắm tay, thấp giọng nói, “Tùy cậu.” Nói xong liền vội vã rời đi.

Chu Tường nhìn theo Thái Uy, tinh ý cảm thấy thái độ của anh đã thay đổi. Hắn hơi lo lắng, không biết đến khi nói sự thật với anh, liệu anh có giận hắn không, nếu giận thì đến bao giờ mới tha lỗi cho hắn?

Chu Tường chùi mặt, kiên cường giữ vững tinh thần, bắt đầu đi làm việc.



END79.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện