Edit: Cải Trắng
Thanh âm cuối cùng của Trương Ức An rơi xuống khiến toàn bộ văn phòng hình sự rơi vào im lặng. Giờ ngay cả một tiếng thở nhẹ thôi cũng nghe thấy rõ ràng, mãi cho tới khi Lý Bình Uy tức giận đập vào bàn một cái, phá vỡ sự yên tĩnh: " Mẹ nó, đây đúng là súc sinh mà! Ngay cả người già hắn cũng không tha nữa. "
Ban đầu, Nguyễn Vi vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ, nhưng tới khi Lý Bình Uy nói vậy cô mới ngẩng đầu lên: " Có lẽ đây mới là nguyên nhân chính. "
Lý Bình Uy lấy làm khó hiểu, Trương Ức An thì nặng nề thở dài một hơi.
" Về nạn nhân đầu tiên, lúc trước tôi và Trương pháp y đã đưa ra được một kết luận như sau. Khi mà hung thủ sát hại nạn nhân đầu tiên, hắn đã không chuẩn bị vải nhựa và khiến máu dính lại trên mặt đất, tôi đã nghĩ là do hắn thiếu kinh nghiệm trong lần đầu ra tay. Kết quả hiện tại mà Trương pháp y thu được đã chứng minh điều đó. " Nguyễn Vi nói rất chậm rãi, kiên nhẫn giải thích cho mọi người.
" Hung thủ đúng là lần đầu tiên ra tay nên mới chọn nạn nhân, khi đó hắn không to gan như bây giờ. Cho nên, hắn lựa chọn một nạn nhân dễ dàng ra tay nhất, cũng là người có năng lực phản kháng thấp nhất. Chỉ là hành vi phạm tội của hắn tăng lên, lá gan và dục vọng của hắn cũng càng bành trướng hơn, cho tới tận hai ngày trước, hắn chẳng sợ Chu Tư Vũ đang đi cùng với một người bạn khác là Doãn Thu, cứ thế mà ra tay. "
Nguyễn Vi nói, cô cảm tưởng cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, cô giống như là nhìn thấy được hung thủ vậy.
Đó là lần đầu tiên, hung thủ được nếm thử mùi vị của máu. Thân thể hắn lúc đó run rẩy, nhưng không phải hắn đang sợ hãi, mà là hưng phấn.
Ở trong một ngày hôm đó, linh hồn ác ma đã thức tỉnh.
" Cho nên, có thể nói, hành vi phạm tội của hung thủ vẫn luôn thăng cấp. " Lý Bình Uy sau khi nghe Nguyễn Vi nói thế, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh: " Nói đi cũng phải nói lại, hung thủ mà biết mình bị phát hiện, có phải hắn sẽ điên lên chuyện gì cũng sẽ làm không? "
Lý Bình Uy nói xong thì cả phòng lại rơi vào im lặng lần nữa, bởi vì mọi người ở đây đều hiểu rõ đáp án.
" Tôi nhớ không nhầm thì nhiệt độ ở Dung thành hôm nay phải trên 40 độ. " Bỗng nhiên, Trương Ức An không đầu không đuôi nói một câu, nhưng đôi mắt Nguyễn Vi lại hiện lên vẻ kinh hoảng.
Trên cơ bản mỗi người cảnh sát ở cục đều biết, nhiệt độ mỗi ngày cứ tăng lên hai độ, xác suất phạm tội cũng sẽ tăng lên 1%
Thời tiết nóng nực đều khiến cho tính cách con người như một trái bom, chạm vào cái là nổ ngay.
" Tôi yêu cầu thêm trợ giúp. " Trương Ức An nghiêm túc nhìn mấy người cảnh sát trong phòng, thời gian của bọn họ hiện tại không nhiều.
...
Đập phần xi măng cứng bên ngoài ra, phải cố hết sức mới lấy được phần thi thể bên trong. Nhiệt độ ở Dung thành giờ là 40 độ, những nhân viên cảnh sát phải ăn mặc kín mít để chống lại cái nắng gay gắt này, làm việc suốt hai tiếng đồng hồ.
Nguyễn Vi là người kiên trì lâu nhất trong tất cả mọi người, những người khác ít nhất đã nghỉ ngơi được một lúc, nhưng Nguyễn Vi vẫn tiếp tục làm.
" Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi. " Trương Ức An nhíu mày, anh tóm lấy cánh tay của Nguyễn Vi.
" Không sao cả, tôi không mệt chút nào. " Thanh âm của Nguyễn Vi truyền từ khẩu trang ra có chút không rõ ràng, Trương Ức An biết là cô đang nói dối.
" Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, tôi cũng biết cô muốn nhanh chóng bắt được hung thủ. Nhưng cô chỉ có một thân thể này, cô mà để nó vắt kiệt sức, vậy sau này ai làm những việc kia thay cô đây. "
Nguyễn Vi nhìn vào đôi mắt của Trương Ức An, cô sửng sốt vài giây, sau đó cô mỉm cười mà buông dụng cụ xuống.
Đi tới chỗ có bóng mát, Nguyễn Vi cởi bỏ khẩu trang và đồ bảo hộ xuống. Trên người cô chỗ nào cũng toàn là mồ hôi, mái tóc ngắn của cô ướt giống như là vừa đi bơi về vậy.
" Vất vả cho cô rồi. " Trương Ức An đưa cho Nguyễn Vi một chai nước khoáng: " Để đề phòng mồ hôi của chúng ta ra dây sang vật chứng, chúng ta chỉ có cách này thôi. "
" Không phải anh cũng phải làm giống chúng tôi sao? " Nguyễn Vi cười cười, nhận lấy chai nước khoáng từ tay anh, sau đó cô mở chai nước ra, uống một hơi cạn sạch.
Sáu giờ chiều, nhờ sự giúp đỡ của đa số nhân viên cảnh sát trong Dung thành, cuối cùng bọn họ cũng dỡ được hết đống xi măng cứng ra. Còn lại phần công việc cuối cùng, bọn họ để lại cho Trương Ức An và Trần Bác Lương.
Lúc Trương Ức An trở lại phòng phẫu thuật thì Trần Bác Lương và Bạch Phàm đang từng bước khôi phục lại thi thể. Bạch Phàm đang cầm một phần xương, không biết nên đặt vào vị trí nào, Trương Ức An thấy thế liền quan sát một chút và đặt xương về đúng vị trí của nó.
" Tôi thật vô dụng. " Bạch Phàm không nhịn được mà tự lẩm bẩm một câu.
" Không sao cả, cậu còn trẻ mà. Đợi tới khi cậu có kinh nghiệm rồi thì việc này sẽ rất thuần thục. " Trương Ức An an ủi một câu.
" Tiểu Trương, cậu cũng đừng an ủi tên nhóc thối này. Cậu ta hiện tại cần phải nhận được nhiều lời giáo huấn mới trưởng thành được, hôm nay lúc người nhà nạn nhân tới nhận thi thể, cậu ta còn khóc nữa. Cậu nói xem, nếu như cậu ta yếu ớt như này, sau này làm sao mà làm việc một mình được đây. " Trần Bác Lương không nể nang một chút nào, thẳng lời giáo huấn, trong lúc đó ông lại xếp thêm được một phần xương.
Trương Ức An thấy ông đánh giá Bạch Phàm như thế, lại thấy hốc mắt Bạch Phàm hơi ửng đỏ: " Lúc người nhà nạn nhân tới nhận thi thể, cảm xúc của mình đương nhiên là khó chịu. Nhưng mà Bạch Phàm, cậu phải nhanh chóng làm quen với việc này, không thể cảm xúc ảnh hưởng tới công việc và cuộc sống được. "
Bạch Phàm nghiêm túc gật gật đầu: " Tôi biết, nhưng mà hôm nay người tới nhận thi thể là em trai Chu Tư Vũ. "
Trương Ức An như hiểu ra gì đó, anh nhớ hình như có cô gái ở tiệm mát xa đã nhắc tới người này: " Em trai Chu Tư Vũ, hình như cậu ấy bị bệnh đúng không? "
" Cậu ấy từ bệnh viện đi tới đây. Hơn nữa, hóa ra Chu Tư Vũ vẫn luôn gạt cậu ấy, cậu ấy cứ nghĩ chị mình đang làm công việc của nhân viên tiêu thụ, mãi cho tới khi trên mạng lan truyền tin tức, rồi cậu ấy nhận được điện thoại từ cục cảnh sát thì cậu ấy mới biết được chân tướng. "
" Ra là như vậy. " Trương Ức An không nhịn được cũng hơi đỏ mắt, nhưng anh nhanh chóng chớp chớp mắt vài cái.
" Theo như lời cậu ấy nói, hai ngày nay rất nhiều người lên mạng lăng mạ chị cậu ấy. Nói rằng chị cậu ấy chết là đáng, nhưng cậu ấy biết chị mình không phải là người như vậy. Chị cậu ấy đáng ra không nên bị nhục mạ như thế, nhưng cũng chỉ có cậu ấy biết mà thôi. "
Trần Bác Lương nghe vậy cũng im lặng không nói. Lúc Chu Lỗi tới nhận thi thể ông không ở đây, tới lúc ông quay về chỉ thấy trên mặt Bạch Phàm có nước mắt.
" Còn nữa Trương pháp y, em trai Chu Tư Vũ nhờ tôi chuyển lời tới anh, cảm ơn anh. "
" Cảm ơn tôi? " Trương Ức An khó hiểu.
" Lúc tôi an ủi cậu ấy có nhắc tới anh. Cậu ấy cảm ơn anh đã cẩn thận trả lại nguyên vẹn thi thể cho cậu ấy, để cho cậu ấy nhìn thấy như là chị mình đang ngủ vậy. "
Trương Ức An không nghĩ tới, có ngày anh lại được cảm ơn vì chuyện này.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu mở ra, Nguyễn Vi cùng vài nhân viên cảnh sát nữa đưa chín thi thể được lấy từ trong xi măng ra.
Nguyễn Vi không nhận ra được bầu không khí có chút bi thương trong phòng giải phẫu: " Nhiều người bị hại như thế này, sợ là hai ngày tới mọi người phải vất vả rồi. "
Ánh mắt Trương Ức An đảo qua mấy túi đựng thi thể, chỉ thấy được ánh mắt anh dần trở nên kiên định và sắc bén: " Không sao cả. Cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ. "
Nhất định!
Thanh âm cuối cùng của Trương Ức An rơi xuống khiến toàn bộ văn phòng hình sự rơi vào im lặng. Giờ ngay cả một tiếng thở nhẹ thôi cũng nghe thấy rõ ràng, mãi cho tới khi Lý Bình Uy tức giận đập vào bàn một cái, phá vỡ sự yên tĩnh: " Mẹ nó, đây đúng là súc sinh mà! Ngay cả người già hắn cũng không tha nữa. "
Ban đầu, Nguyễn Vi vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ, nhưng tới khi Lý Bình Uy nói vậy cô mới ngẩng đầu lên: " Có lẽ đây mới là nguyên nhân chính. "
Lý Bình Uy lấy làm khó hiểu, Trương Ức An thì nặng nề thở dài một hơi.
" Về nạn nhân đầu tiên, lúc trước tôi và Trương pháp y đã đưa ra được một kết luận như sau. Khi mà hung thủ sát hại nạn nhân đầu tiên, hắn đã không chuẩn bị vải nhựa và khiến máu dính lại trên mặt đất, tôi đã nghĩ là do hắn thiếu kinh nghiệm trong lần đầu ra tay. Kết quả hiện tại mà Trương pháp y thu được đã chứng minh điều đó. " Nguyễn Vi nói rất chậm rãi, kiên nhẫn giải thích cho mọi người.
" Hung thủ đúng là lần đầu tiên ra tay nên mới chọn nạn nhân, khi đó hắn không to gan như bây giờ. Cho nên, hắn lựa chọn một nạn nhân dễ dàng ra tay nhất, cũng là người có năng lực phản kháng thấp nhất. Chỉ là hành vi phạm tội của hắn tăng lên, lá gan và dục vọng của hắn cũng càng bành trướng hơn, cho tới tận hai ngày trước, hắn chẳng sợ Chu Tư Vũ đang đi cùng với một người bạn khác là Doãn Thu, cứ thế mà ra tay. "
Nguyễn Vi nói, cô cảm tưởng cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, cô giống như là nhìn thấy được hung thủ vậy.
Đó là lần đầu tiên, hung thủ được nếm thử mùi vị của máu. Thân thể hắn lúc đó run rẩy, nhưng không phải hắn đang sợ hãi, mà là hưng phấn.
Ở trong một ngày hôm đó, linh hồn ác ma đã thức tỉnh.
" Cho nên, có thể nói, hành vi phạm tội của hung thủ vẫn luôn thăng cấp. " Lý Bình Uy sau khi nghe Nguyễn Vi nói thế, toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh: " Nói đi cũng phải nói lại, hung thủ mà biết mình bị phát hiện, có phải hắn sẽ điên lên chuyện gì cũng sẽ làm không? "
Lý Bình Uy nói xong thì cả phòng lại rơi vào im lặng lần nữa, bởi vì mọi người ở đây đều hiểu rõ đáp án.
" Tôi nhớ không nhầm thì nhiệt độ ở Dung thành hôm nay phải trên 40 độ. " Bỗng nhiên, Trương Ức An không đầu không đuôi nói một câu, nhưng đôi mắt Nguyễn Vi lại hiện lên vẻ kinh hoảng.
Trên cơ bản mỗi người cảnh sát ở cục đều biết, nhiệt độ mỗi ngày cứ tăng lên hai độ, xác suất phạm tội cũng sẽ tăng lên 1%
Thời tiết nóng nực đều khiến cho tính cách con người như một trái bom, chạm vào cái là nổ ngay.
" Tôi yêu cầu thêm trợ giúp. " Trương Ức An nghiêm túc nhìn mấy người cảnh sát trong phòng, thời gian của bọn họ hiện tại không nhiều.
...
Đập phần xi măng cứng bên ngoài ra, phải cố hết sức mới lấy được phần thi thể bên trong. Nhiệt độ ở Dung thành giờ là 40 độ, những nhân viên cảnh sát phải ăn mặc kín mít để chống lại cái nắng gay gắt này, làm việc suốt hai tiếng đồng hồ.
Nguyễn Vi là người kiên trì lâu nhất trong tất cả mọi người, những người khác ít nhất đã nghỉ ngơi được một lúc, nhưng Nguyễn Vi vẫn tiếp tục làm.
" Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi. " Trương Ức An nhíu mày, anh tóm lấy cánh tay của Nguyễn Vi.
" Không sao cả, tôi không mệt chút nào. " Thanh âm của Nguyễn Vi truyền từ khẩu trang ra có chút không rõ ràng, Trương Ức An biết là cô đang nói dối.
" Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, tôi cũng biết cô muốn nhanh chóng bắt được hung thủ. Nhưng cô chỉ có một thân thể này, cô mà để nó vắt kiệt sức, vậy sau này ai làm những việc kia thay cô đây. "
Nguyễn Vi nhìn vào đôi mắt của Trương Ức An, cô sửng sốt vài giây, sau đó cô mỉm cười mà buông dụng cụ xuống.
Đi tới chỗ có bóng mát, Nguyễn Vi cởi bỏ khẩu trang và đồ bảo hộ xuống. Trên người cô chỗ nào cũng toàn là mồ hôi, mái tóc ngắn của cô ướt giống như là vừa đi bơi về vậy.
" Vất vả cho cô rồi. " Trương Ức An đưa cho Nguyễn Vi một chai nước khoáng: " Để đề phòng mồ hôi của chúng ta ra dây sang vật chứng, chúng ta chỉ có cách này thôi. "
" Không phải anh cũng phải làm giống chúng tôi sao? " Nguyễn Vi cười cười, nhận lấy chai nước khoáng từ tay anh, sau đó cô mở chai nước ra, uống một hơi cạn sạch.
Sáu giờ chiều, nhờ sự giúp đỡ của đa số nhân viên cảnh sát trong Dung thành, cuối cùng bọn họ cũng dỡ được hết đống xi măng cứng ra. Còn lại phần công việc cuối cùng, bọn họ để lại cho Trương Ức An và Trần Bác Lương.
Lúc Trương Ức An trở lại phòng phẫu thuật thì Trần Bác Lương và Bạch Phàm đang từng bước khôi phục lại thi thể. Bạch Phàm đang cầm một phần xương, không biết nên đặt vào vị trí nào, Trương Ức An thấy thế liền quan sát một chút và đặt xương về đúng vị trí của nó.
" Tôi thật vô dụng. " Bạch Phàm không nhịn được mà tự lẩm bẩm một câu.
" Không sao cả, cậu còn trẻ mà. Đợi tới khi cậu có kinh nghiệm rồi thì việc này sẽ rất thuần thục. " Trương Ức An an ủi một câu.
" Tiểu Trương, cậu cũng đừng an ủi tên nhóc thối này. Cậu ta hiện tại cần phải nhận được nhiều lời giáo huấn mới trưởng thành được, hôm nay lúc người nhà nạn nhân tới nhận thi thể, cậu ta còn khóc nữa. Cậu nói xem, nếu như cậu ta yếu ớt như này, sau này làm sao mà làm việc một mình được đây. " Trần Bác Lương không nể nang một chút nào, thẳng lời giáo huấn, trong lúc đó ông lại xếp thêm được một phần xương.
Trương Ức An thấy ông đánh giá Bạch Phàm như thế, lại thấy hốc mắt Bạch Phàm hơi ửng đỏ: " Lúc người nhà nạn nhân tới nhận thi thể, cảm xúc của mình đương nhiên là khó chịu. Nhưng mà Bạch Phàm, cậu phải nhanh chóng làm quen với việc này, không thể cảm xúc ảnh hưởng tới công việc và cuộc sống được. "
Bạch Phàm nghiêm túc gật gật đầu: " Tôi biết, nhưng mà hôm nay người tới nhận thi thể là em trai Chu Tư Vũ. "
Trương Ức An như hiểu ra gì đó, anh nhớ hình như có cô gái ở tiệm mát xa đã nhắc tới người này: " Em trai Chu Tư Vũ, hình như cậu ấy bị bệnh đúng không? "
" Cậu ấy từ bệnh viện đi tới đây. Hơn nữa, hóa ra Chu Tư Vũ vẫn luôn gạt cậu ấy, cậu ấy cứ nghĩ chị mình đang làm công việc của nhân viên tiêu thụ, mãi cho tới khi trên mạng lan truyền tin tức, rồi cậu ấy nhận được điện thoại từ cục cảnh sát thì cậu ấy mới biết được chân tướng. "
" Ra là như vậy. " Trương Ức An không nhịn được cũng hơi đỏ mắt, nhưng anh nhanh chóng chớp chớp mắt vài cái.
" Theo như lời cậu ấy nói, hai ngày nay rất nhiều người lên mạng lăng mạ chị cậu ấy. Nói rằng chị cậu ấy chết là đáng, nhưng cậu ấy biết chị mình không phải là người như vậy. Chị cậu ấy đáng ra không nên bị nhục mạ như thế, nhưng cũng chỉ có cậu ấy biết mà thôi. "
Trần Bác Lương nghe vậy cũng im lặng không nói. Lúc Chu Lỗi tới nhận thi thể ông không ở đây, tới lúc ông quay về chỉ thấy trên mặt Bạch Phàm có nước mắt.
" Còn nữa Trương pháp y, em trai Chu Tư Vũ nhờ tôi chuyển lời tới anh, cảm ơn anh. "
" Cảm ơn tôi? " Trương Ức An khó hiểu.
" Lúc tôi an ủi cậu ấy có nhắc tới anh. Cậu ấy cảm ơn anh đã cẩn thận trả lại nguyên vẹn thi thể cho cậu ấy, để cho cậu ấy nhìn thấy như là chị mình đang ngủ vậy. "
Trương Ức An không nghĩ tới, có ngày anh lại được cảm ơn vì chuyện này.
Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu mở ra, Nguyễn Vi cùng vài nhân viên cảnh sát nữa đưa chín thi thể được lấy từ trong xi măng ra.
Nguyễn Vi không nhận ra được bầu không khí có chút bi thương trong phòng giải phẫu: " Nhiều người bị hại như thế này, sợ là hai ngày tới mọi người phải vất vả rồi. "
Ánh mắt Trương Ức An đảo qua mấy túi đựng thi thể, chỉ thấy được ánh mắt anh dần trở nên kiên định và sắc bén: " Không sao cả. Cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ. "
Nhất định!
Danh sách chương