“Ngay mai à? Vội thế ư? Chẳng phải còn cách ngày giao bản thảo hơn hai tháng sao?” An Á kinh ngạc.

“Đúng thế, nhưng nếu đưa sớm thì có thể đến tay nhóm ban giám khảo sớm hơn, cô cũng biết mỗi ngày ban giám khảo pphải xem bao nhiêu bản thảo chứ, trí nhớ con người có hạn, bản thảo nào đến tay ban giám khảo trước thì càng có ấn tượng.” Ngụy Khải Minh phân tích cho cô theo phương hướng tỉnh táo và chuyên nghiệp.

Lời của Ngụy Khải Minh rất có sức thuyết phục, dù sao bình thường anh ta cũng hay đảm nhiệm vị trí ban giám khảo của các giải thi, không ai hiểu rõ bản chất của ban giám khảo hơn anh ta, An Á không khỏi tin phục đề nghị của anh ta. Nhưng cô lại cảm thấy có điều gì đó vội vàng và bất an, nhưng lại không nói nổi nên lời.

Dường như phát hiện điều băn khoăn cả cô, giọng điệu Ngụy Khải Minh hơi dịu: “Vậy đi, một tuần nữa nhé, tuần sau cô có thể giao bản thảo chứ?”

“Được ạ, tôi còn phải điều chỉnh lại một chút đã, thời gian một tuần chắc là đủ rồi.” An Á vội vàng đồng ý.

“Được, chúng ta đã nói rồi đấy, tôi chờ bản thảo của cô.” Ánh mắt Ngụy Khải Minh nhìn cô có vẻ chờ mong, nhưng sau sự chờ mong lại có cảm xúc không tên nào đó lóe lên, như là gợn sóng ẩn dưới mặt nước bình tĩnh, chỉ có điều An Á lại vì quá vui mừng nên không để ý tới.

Trước khi rời khỏi văn phòng của Ngụy Khải Minh, An Á không nén được lại hỏi: “Chủ nhiệm Ngụy, tại sao anh phải đối xử với tôi tốt như vậy?”

Ngụy Khải Minh nâng chén trà uống từ từ, dùng giọng điệu như lẽ đương nhiên: “Cô là nhân viên tòa soạn chúng ta, đương nhiên là tôi hi vọng cô đoạt giải rồi.”

Chạng vạng tối, An Á ra khỏi tòa soạn nhưng cũng không tới bãi đỗ xe mà đi xuôi theo hướng trạm xe bus, vì cô đã đưa xe đi bảo dưỡng nên hai hôm nay cô đi lại bằng phương tiện công cộng. Tuy rằng đầu tuyến nên không quá đông người nhưng lúc tan làm, trong xe vẫn đầy ắp người, đây quả thật là khiêu chiến không nhỏ với chứng sợ hãi đám đông của cô, có lúc cô không thể không nhắm mắt lại mới ngăn được mình chạy ra khỏi xe.

Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra, cô gửi cho Cố Ninh Viễn một tin nhắn: “Đang bận à? Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé? Có việc muốn nói với anh.”

Một lát sau lại thấy Cố Ninh Viễn nhắn tin lại: “Tối nay có hẹn rồi, sau giờ cơm tối chắc không bận gì nữa, lúc đó sẽ liên lạc với em.”

An Á nhìn tin trả lời của anh, cô thở dài, yên lặng cất điện thoại. Từ sau khi bắt được Trần Chí Huy, cô cũng không gặp Cố Ninh Viễn nữa, anh luôn bận rộn nhiều việc, thường phải làm việc suốt đêm trong phòng thí nghiệm, cũng rất ít gửi tin nhắn cho cô. An Á đoán chừng thí nghiệm của anh đã đi vào giao đoạn quan trọng, anh không tài nào phân thân được.

Nguyệt Nga cũng biết chút chuyện của cô và Cố Ninh Viễn, bèn hỏi cô: “Hai người các cậu có được xem như là quan hệ yêu đương không thế?”

An Á cũng hoàn toàn không biết gì về vấn đề này, bọn họ đã nắm tay, cũng đã hôn rồi, theo lý thuyết thì cũng được xem như vậy rồi, nhưng anh lại chưa bao giờ nói thích cô, cũng coi như là lời mở cho quan hệ của bọn họ, đương nhiên là sẽ không có những cuộc hẹn thường xuyên như những đôi yêu nhau bình thường. Dường như cô cảm thấy phản ứng của Lâm Hạo đêm đó khiến cho thái độ của Cố Ninh Viễn có gì đó thay đổi, anh lại trở về trạng thái lúc gần lúc xa với cô, hơn nữa lại còn khiến cô khó nắm bắt hơn trước.

Cô cúi đầu bối rối bước đi, đèn đường hai bên đã sáng, hoàng hôn mập mờ phủ lên con đường phía trước. Cô nghĩ không biết trong lòng Cố Ninh Viễn cô là gì? Tình cảm của anh dành cho cô như thể con mèo bị nhốt trong một chiếc hộp, vĩnh viễn bị niêm phong cất trong kho, cô muốn liều lĩnh mở hộp ra xem tình cảm của anh, nhưng cô lại không thể tìm được chìa khóa, anh cho cô vô số ý nghĩ đẹp đẽ nhưng lại không cho cô quyền được dò xét chân tướng, rốt cuộc là nụ hôn của anh có ý nghĩa gì? Hay đó chỉ là một thoáng xúc động mà thôi? An Á đang phiền muộn thì chợt nghe tiếng còi xe, cô quay đầu lại liền thấy một chiếc xe Jeep màu đen đang từ từ đi theo sau rồi dừng lại bên cạnh cô. Kính xe được hạ xuống, Lâm Hạo ngồi trong chào hỏi với cô, “An Á, đi đâu thế?”

“Lâm Hạo? Sao anh lại ở đây? Tôi tới trạm xe bus.” An Á cúi người nhìn anh ta

“Vừa hay hôm nay tôi qua bên này phá án, sao rồi? Cô về nhà à?”

“Đúng thế.”

“Tôi cũng về nhà, lên xe đi.” Lâm Hạo mở cửa xe ra.

An Á bước lên xe, cười nói với Lâm Hạo: “Cũng may là gặp được anh, bằng không thì lát nữa tôi lại phải chen chúc trên xe bus rồi.”

“Xe cô đâu?” Lâm Hạo hỏi.

“Đi bảo dưỡng rồi.”

“Sao không bảo Ninh Viễn đón cô? Hai người cũng gần mà?” Lâm Hạo như cười như không nhìn cô, trong lời nói còn có ám chỉ gì đó.

An Á hiểu Lâm Hạo đang ám chỉ điều gì, chắc là anh ta cũng cho rằng cô và Cố Ninh Viễn đang yêu nhau, cô hơi xấu hổ cúi đầu: “Gần đây anh ấy bận việc, chúng tôi không gặp nhau.”

“Cũng đúng, gần đây áp lực của cậu ấy rất lớn, hạng mục của cậu ấy gặp chút ván đề, trong viện nghiên cứu có người nghi vấn về tính an toàn của thiết bị, ủy ban nghiên cứu đang suy nghĩ có nên tạm dừng hạng mục, tiến hành kiểm tra an toàn một lần nữa rồi mới quyết định có nên tiếp tục không.”

“Thì ra là thế, chắc anh ấy cũng không vui nhỉ?” An Á không nhịn được lo lắng thay Cố Ninh Viễn, nhưng đồng thời lại cảm thấy mình biết rất ít chuyện của anh, xem ra vách ngăn giữa hai người còn dày hơn cô nghĩ, nỗi phiền muộn lại ào lên trong lòng.

“Đau lòng cậu ấy rồi à?” Lâm Hạo hơi cong môi, ánh đèn bên ngoài hắt lên non nửa khuôn mặt anh ta, đôi mắt anh ta rơi vào bóng tối nên An Á không nhìn được chút lạc lõng trong ánh mắt đó.

“Không đâu, tôi chỉ hỏi bừa thôi.” Đôi má An Á đỏ lên, cuống quýt giải thích.

“Tối nay Ninh Viễn không về ăn cơm, chỉ có mình tôi, nếu cô không có hẹn thì cùng ăn đi?” Lâm Hạo hỏi.

“Được, thế tôi gọi cả Nguyệt Nga đến nữa.”

Lâm Hạo yên lặng một chút, sau đó mới nhẹ nhàng đáp: “Được.”

An Á lấy di động ra gửi tin nhắn cho Nguyệt Nga, cô ấy nhanh chóng trả lời: “Ôi, tớ đang làm việc, chắc bận rộn cả đêm nay, xui xẻo quá. Đúng rồi, nếu không thì lát nữa cậu dò xét anh ấy giúp tớ đi? Nhưng nhớ nhé, đừng có cố quá, phải uyển chuyển một chút, làm ra vẻ lơ đãng ấy.”

An Á nở nụ cười, cô cố ý hỏi: “Dò xét gì ấy nhỉ?”

“Đáng ghét, cậu biết rồi còn hỏi.” Nguyệt Nga gửi một icon.

“Sao thế? Sao cười vui vậy?” Lâm Hạo nhìn cô nói.

“À, không có gì, tối nay Nguyệt Nga bận việc, không tới được.” An Á vội cất di động, cũng không thể để Lâm Hạo biết cô và Nguyệt Nga mưu đồ “nghiêm hình bức cung” anh ta được. Ôi chao, sao đàn ông bây giờ đều vòng vo thế nhỉ? Yêu là yêu, không yêu là không yêu, sao không nói thẳng một chút chứ? Cứ luôn muốn phụ nữ đi đoán mò. An Á thầm thở dài trong lòng.

Lâm Hạo và An Á cùng vào một nhà hàng Đông Nam Á mới mở, hai người ngồi xuống bàn gần cửa sổ. Sau khi chọn món, An Á bắt đầu suy nghĩ xem nên thăm dò Lâm Hạo thế nào cho phải đây? Không thể quá trực tiếp được, bằng không thì Lâm Hạo sẽ đoán ra là Nguyệt Nga nhờ cô hỏi mất, nhưng cũng không thể quá ẩn ý, tránh cho Lâm Hạo không hiểu cô hỏi gì?

“Dường như cô có tâm sự thì phải?” Lâm Hạo rót nước bạc hà cho cô, đặt tới bên cạnh tay cô.

“Không có gì, tôi chỉ quen ngẩn người thế thôi, anh cũng biết đấy, mấy tác giả tiểu thuyết đều thế này. Thế nên Nguyệt Nga mới hay cười tôi, nói tôi đi đường đâm phải cột điện có khi còn xin lỗi nó ấy chứ.” An Á cười nói, thật ra lòng bàn tay đã dơm dớp mồ hôi rồi, Lâm Hạo không hổ là cảnh sát, đôi mắt còn sắc bén hơn dao găm, chỉ liếc thôi cũng biết cô đang trầm tư suy nghĩ.

“Vất vả lắm sao? Tôi nghe Nguyệt Nga nói trước đây cô sống không dễ dàng, từ nhỏ đã rời khỏi nhà, vừa sáng tác vừa đi làm nuôi bản thân, rất độc lập nhưng cũng rất kiên cường.” Lâm Hạo nhìn cô, đôi mắt thâm trầm như có chút tình cảm khó hiểu chảy xuôi, tựa như đêm đó cô băng bó giúp anh ta, khiến cô nghi hoặc khó hiểu.

“Gì mà kiên cường độc lập chứ, Nguyệt Nga nói quá lên thôi, cô ấy mới là người kiên cường độc lập. Anh cũng biết đấy, tuy nhà Nguyệt Nga rất có tiền nhưng cho tới giờ cô ấy vẫn không dựa vào tiền của nhà mình, chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân đạt được danh tiếng và địa vị hôm nay, bởi thế tôi rất bội phục cô ấy.” An Á nói thật lòng, đồng thời khéo léo chuyển câu chuyện về Nguyệt Nga.

Lúc này nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên, Lâm Hạo múc một muôi cá cà ri cho vào bát cô: “Cô thích ăn cá à? Lần trước cô làm canh cá rất ngon.”

“Vậy à? Lần sau tôi sẽ làm tiếp.”

“Được, đồ ăn lần trước cô làm tôi vẫn chưa kịp nếm hết thì đã bị Ninh Viễn cướp mất rồi.” Lâm Hạo cười nói.

Tuy rằng anh ấy đang cười nhưng chẳng hiểu sao, An Á lại nghe ra được chút gì đó cô đơn và không cam lòng trong giọng nói. Cô bắt đầu cảm thấy lời nói giữa họ trở nên quái dị, vì thế cô buông tha chính sách quanh co, đi thẳng vào vấn đề.”Lâm Hạo, tôi có thể hỏi anh chút việc riêng được không?”

“Việc riêng gì?”

“Anh có bạn gái chưa?”

Ánh mắt Lâm Hạo đảo qua mặt cô, đột nhiên vẻ mặt anh có vẻ vui tươi: “Không có.”

An Á nghĩ không có là tốt rồi, vậy cô có thể thuận lợi tiến hành bước tiếp theo: “Vậy anh có thích ai không?”

“Sao thế? Cô định giới thiệu bạn gái cho tôi à?” Lâm Hạo nhấp một hớp đồ uống, hỏi lại.

“Ừ, cũng có ý đó, tôi có một người bạn còn độc thân, thấy hai người rất hợp.” An Á thẳng thắn nói, cô nghĩ Lâm Hạo là người thông minh nhạy cảm như thế, đi vòng vèo cũng vô dụng thôi, không chừng anh ta đã sớm nhìn rõ tâm tư của cô vào, chẳng bằng cứ đi thẳng vào vấn đề.

Khóe môi Lâm Hạo từ từ trầm cuống, anh nhìn mấy viên đá trong ly nước: “Vậy cô có biết tôi thích kiểu con gái thế nào không?”

“A, vậy anh thích kiểu người thế nào?” An Á đột nhiên cảm thấy không khí lúc này có gì đó không ổn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện