Cô gái do dự trong chốc lát, nhìn An Á bằng ánh mắt mong đợi: “Cô có thể đi cùng tôi không? Tôi hơi sợ.”

An Á thấy cô gái ấy nhìn cô bằng ánh mắt điềm đạm đáng yêu thì trong lòng đột nhiên mềm nhũn, vừa định gật đầu đồng ý, không ngờ sau lưng có tiếng nói ngăn cản quyết định của cô: “Đi bệnh viện thì đi cùng chủ nhân của nó vẫn tốt hơn.”

An Á quay đầu lại trông thấy người đàn ông đeo kính râm đó không biết đứng phía sau cô từ lúc nào.

“Nhưng chúng tôi không biết chủ nhân của nó là ai mà?” An Á hỏi.

“Chủ nhân của nó ở phòng 8A của tòa nhà, vừa rồi tôi đã nói bảo vệ đi thông báo cho anh ta biết rồi.”

“Ồ, hóa ra a biết chủ nhân của nó?” Cô gái tò mò đánh giá anh chàng kính râm.

“Không, tôi không biết, tôi cũng chỉ mới gặp con chó này lần đầu tiên.” anh chàng kính râm vô cảm nói.

Đang nói thì một người đàn ông thân hình to béo bước tới phía sau họ, anh ta vừa nhìn thấy chú chó trên xe bèn gào lên: “Nữu Nữu, Nữu Nữu, con làm sao vậy? Đừng dọa bố mà! Sao con lại nghịch ngợm trốn ra ngoài này chứ? Bố mới dẫn con về nhà có hai ngày thôi, nhỡ như con xảy ra chuyện gì thì bố nên làm sao bây giờ? “Ừ, Anh ta là chủ nhà 8A.”

Cuối cùng người đàn ông to béo cũng lau nước mắt lên xe cô gái, hai người mang chú chó nhỏ tới bệnh viện. Thấy việc đã được giải quyết ổn thỏa, An Á nhẹ nhàng thở phào, đang chuẩn bị lên lầu thì lại nghe anh chàng kính râm phía sau lưng hỏi cô.

“Cô là bác sỹ thú y à?”

An Á có hơi kinh ngạc, không ngờ anh ta lại chủ động mở miệng nói chuyện với mình, cô lạnh nhạt trả lời: “Không phải, tôi chỉ từng làm việc trong bệnh viện thú y, tham gia lớp tình nguyện của hội chữ thập đỏ thôi.”

Anh ta không nói chuyện, yên lặng vào thang máy với cô.

Trong thang máy, anh ta vẫn trưng vẻ mặt lạnh như băng, An Á không có hảo cảm với anh ta nên cũng bèn ngẩng đầu ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, bầu không khí trở nên kỳ lạ. Lúc thang máy đi đến lầu 8, anh chàng kính râm nọ đột nhiên mở miệng nói: “Anh chàng kia đang trong giai đoạn mắc bệnh trầm cảm và có khuynh hướng tự sát, gần đây lại ly dị với vợ, ạm ta không chăm sóc tốt con chó đó, hoặc là nói anh ta thực chất không muốn mua con chó nhỏ đó.”

“Sao anh biết? Không phải anh nói là mình không biết anh ta ư?” An Á cảm thấy rất kỳ lạ, thật ra vừa rồi cô cũng đã nghi ngờ, sao anh ta biết chú chó nhỏ đó là do người đàn ông béo kia chăm sóc?

“Sự thật dều bày ra trước mắt, chẳng lẽ cô không nhìn thấy ư?” Anh ta hỏi lại, giọng anh ta nghe như thể cô đang hỏi một vấn đề rất ngu ngốc vậy.

“Sự thật đều bày ra trước mắt ấy à?” An Á lườm anh ta, nghĩ thầm cô nhìn thấy người đàn ông béo đó nhiều nhất cũng không quá 15 phút, trong 15 phút đó cô có thể nhìn ra sự thật gì chứ. Chứng hay lo nghĩ, khuynh hướng tự sát, ly hôn ư? Nói như thể anh ta là bác sỹ tâm lý của người đàn ông đó vậy, những điều này đều là anh ta suy đoán à? Tại sao cô nhìn người đàn ông béo đó ngoại trừ hơi ẻo lả, sắc mặt hồng nhuận, thân thể cường tráng thì thực chất cũng không giống như người nghĩ quẩn nhỉ.

Lúc này đã đến tầng 18, cửa thang máy mở ra, anh ta liếc nhìn An Á: “Đúng, sự thật bày ra trước mắt, chỉ là cô coi như không nhìn thấy, giống như phần lớn mọi người vậy.” Nói xong anh ta quay người bước ra khỏi thang máy.

Coi như không nhìn thấy sự thật ư? Anh ta có ý gì? Anh ta châm chọc cô không có khả năng quan sát đấy à?

An Á không hiểu ý của anh ta, chỉ đành đi ra khỏi thang máy cùng anh ta, vốn định hỏi thêm một chút, nhưng nét mặt và dáng vẻ của anh ta lại bày ra tư thế: “Tôi rất cao thâm, người ngu dốt mau biến đi”, bởi vậy cô bèn thức thời im lặng. Anh ta làm như không thấy cô, vậy cô cũng coi như không nhìn thấy anh ta là xong.

Từ sau sự kiện chú chó, qua vài ngày sau đó, An Á tiếp tục cuộc sống như trước đây: đi thử việc, đợi tin tức, sau đó lại không có tin tức, số tiền còn lại trong tài khoản càng ngày càng ít, cho dù có thêm vào nhưng số tiền tiêu bao giờ cũng hơn hẳn số đó, tinh thần của cô cũng uể oải sa sút theo đó.

Nhưng cuộc sống không chỉ cho cô chán nản và buồn rầu mà cũng sẽ mang lại niềm vui ở mặt khác cho cô. Cô nhận được lời khen ngoài ý muốn trên diễn đàn cộng đồng khoa học diễn đàn, trở thành tác giả được yêu thích nhất, mỗi ngày đều có không ít độc giả bình luận cho cô, chuyện này khiến cho cô đang ở trong nghịch cảnh lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa. Đối với người sáng tác mà nói, nếu có thể bán con chữ đổi lấy tiền đương nhiên là một động lực, nhưng đây chắc chắn không phải là duy nhất, việc khát khao bộc lộ nội tâm, khát vọng tìm kiếm tư tưởng cộng hưởng mới là động lực nguyên thủy của sáng tác.

Bài đăng trên diễn đàn Tùng Quả là do An Á vô tình đăng tải, điều này không chỉ khiến cho cô lấy lại được niềm tin mà còn cho cô quen biết một người rất thú vị. Tùng Quả là một forum về khoa học kỹ thuật giả thuyết, khoa học viễn tưởng chỉ là một chủ đề trong diễn đàn, người trên diễn đàn ngoại trừ thích khioa học viễn tưởng thì còn có phần đa những người thích khoa học kỹ thuật, những ngời này làm công tác nghiên cứu khoa học, dễ dàng trở thành đại thần trên diễn đàn với kiến thức chuyên nghiệp của bản thân.

An Á rất sùng bái vị đại thần “Hàm Số Betta” đã xem tiểu thuyết của cô, “Hàm Số Betta” dùng vốn am hiểu của mình để giải đáp một số vấn đề về vật lý rồi trở nên nổi tiếng, có mấy lần “Hàm Số Betta” để lại lời nhắn cho cô, đưa ra một vài nhận xét mang tính “tổn thương” về mặt kỹ thuật trong tiểu thuyết của cô.

Ví dụ như người đó nói: “Nhân vật nam nữ chính lợi dụng sự phản vật chất trong phi thuyền của người trên hành tinh GY tạo ra một lượng khí để dây cung vũ trụ xảy ra va chạm, từ đó sinh ra một đường cong gió, lúc đó bọn họ mới có thể đảo ngược thời gian từ hành tinh GY tới địa cầu cuồi cùng ngăn cản người hành tinh GY lên xâm nhập địa cầu. Giả thiết này rất thú vị, nhưng trong này có một sai lầm về mặt logic, phi thuyền kiểu mới của người hành tinh GY sau khi xâm nhập vào đệ cầu mới được chế tạo, hơn nữa chỉ có thể chế tạo trên địa cầu, vậy người hành tinh GY không đổ bộ xuống địa cầu thì nam nữ chính cũng không thể nhìn thấy phi thuyền, cũng không thể tiến hành bước đảo thời gian, đây chính là quy tắc nổi tiếng trong du hành thời gian: không thể trở lại thời điểm trước khi kiến tạo máy móc.”

An Á biết mình không có xuất thân là nhà khoa học tự nhiên, có yêu cầu khá thấp với khoa học kỹ thuật, vốn không dám nhắc đến những kiến thức thâm sâu của khoa học viễn tưởng. Cô biết rõ mình không có năng lực nhưng lại không có cách nào để nâng cao, vì vậy đánh cược một phen mang đi hỏi “Hàm Số Betta”

Ngoài dự kiến của cô, mỗi lần cô hỏi, “Hàm Số Betta” đều giải đáp tường tận, không giống những đại thần khác chỉ biết dùng một số công thức thuật ngữ thâm ảo, anh dùng ngôn ngữ thông thường để giải thích vấn đề, còn có thể sử dụng một số so sánh khiến cho vấn đề trở nên sinh động thú vị.

An Á nhờ “Hàm Số Betta” chỉ dạy quả niên đã có tiến bộ, lối suy nghĩ về các loại vấn đề khoa học viễn tưởng càng ngày càng trôi chảy, cô đầu tiên là sùng bái “Hàm Số Betta”, sau đó là cảm kích cuối cùng là tò mò. Cô tò mò không biết ngoài đời người nọ là người thế nào? Là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Cao thấp thế nào? làm công việc gì? Thậm chí cô còn tưởng tượng bản thân có thể gặp người ta ở giữa biển người này hay không.

Nguyệt Nga biết An Á có trao đổi tin nhắn với “Hàm Số Betta”. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ trêu chọc An Á, nói cô thầm mến người tên “Hàm Số Betta”, cũng không biết đối phương là người thế nào? Ngộ nhỡ đó là con gái, ông cụ hoặc một người đàn ông xấu xí nào đó, vậy thì cô đúng là bi kịch rồi. An Á cũng hiểu cô tưởng tượng về một người quen biết qua mạng internet là điều không thực tế, vì vậy dần dần liền bỏ ý nghĩ muốn gặp mặt “Hàm Số Betta”, chỉ giới hạn thảo luận một vài vấn đề liên quan đến vật lý với người nọ.

Hôm nay An Á quét dọng vệ sinh trong nhà, dọn dẹp xong cô định mang túi rác ra trong thang máy chuẩn bị đi đổ. Vừa đi vào trong hành lang, cô chợt nghe trong hành lang dưới tầng 17 có người đang nói chuyện, nghe tiếng giống như là của dì công nhân vệ sinh đang nói chuyện phiếm với người khác.

“Này, bà có nghe nói tên béo ở tầng 8A ngày hôm qua trèo lên tầng cao nhất muốn tự tử không? May mà có người phát hiện ra, các nhân phiên an ninh mất rất nhiều công sức mới có thể cản được anh ta đó.”

“Vậy à? Nhìn tuổi của anh ta vẫn còn trẻ, chẳng hiểu sao lại nghĩ không thông như vậy nữa?”

“Nghe nói anh ta có bệnh, đầu óc có vấn đề, vợ anh ta ngoại tình bên ngoài, còn muốn ly hôn với anh ta, anh ta không chịu được cú sốc nên mới bỏ đi nhảy lầu.”

“Chẳng trách tôi thường xuyên thấy vợ anh ta ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài với một người khác, có nhiều lần còn nhìn thấy cô ta dẫn người đàn ông lạ đó về nhà. Ôi chao, xem ra vợ anh ta đã quyết định ly dị rồi.”

“Đúng vậy đấy, loại đàn bà như vậy chắc chắn sau này sẽ gặp báo ứng, ép chồng mình đến nỗi phải nhảy lầu tự tử.”

An Á nghe đến đó đã kinh ngạc lẫn sợ hãi không thôi, cô nhớ rõ ràng vài ngày trước người đàn ông đeo kính râm trong thang máy có nói rằng người đàn ông béo đó mắc chứng lo nghĩ, cộng thêm khuynh hướng tự tử, còn nói vợ anh ta ly hôn với anh ta, lúc ấy cô cảm thấy anh ta suy đoán lung tung, không ngờ anh ta nói đúng hết. Chẳng lẽ người đàn ông đó nghe lén các dì dọn vệ sinh nói chuyện phiếm mới biết được chuyện nhà của người đàn ông béo đó à?

Chậc chậc, không ngờ người đàn ông núi băng vạn năm như anh ta cũng hay dò xét chuyện phiếm. Sau đó cô tưởng tưởng cảnh anh ta mặc quần áo đenm đeo kính râm như điệp viên nghe trộm các dì dọn vệ sinh nói chuyện, bèn không khỏi bật cười ra tiếng.

Đang nghĩ đến là say sưa thì, đột nhiên sau lưng có người cất tiếng chào “Cô Viên” khiến cô giật mình hoảng sợ. Quay đầu lại, hóa ra là Lâm Hạo đã mấy hôm không gặp, anh ta mặc quần áo hằng ngày, chân đi dép lê, trong tay cũng cầm túi rác.

“Chào buổi sáng.” An Á gật đầu.

“Đã lâu không gặp.” Lâm Hạo mỉm cười với cô.

“Đúng vậy, hình như anh rất bận thì phải.” An Á nghiêng người nhường vị trí vứt rác cho anh ta.

“Vâng. Gần đây công việc của tôi cũng hơi nhiều, tôi tới nơi khác công tác, ngày hôm qua mới trở về.”

An Á không nói gì, muốn quay người đi thì lại nghe thấy Lâm Hạo nói “Cô Viên, xin chờ một chút, tôi biết hôm đó cô xảy ra chút chuyện hiểu lầm với Ninh Viễn.”

Ninh Viễn là ai? An Á sửng sốt một lúc mới hiểu Lâm Hạo nói Ninh Viễn là chỉ người đàn ông đeo kính râm đó.

“Tôi với anh ta không hiểu lầm gì hết, hoàn toàn là vì hiểu rõ lẫn nhau nên mới sinh ác cảm khi nhìn thấy đối phương, đây là phản ứng hoàn toàn bình thường.”

Lâm Hạo có hơi xấu hổ: “Ninh Viễn là người thẳng tính nhanh miệng, nhưng lại không biết cách nói chuyện nên dễ khiến cho người ta sinh hiểu lầm, nhưng thật ra cậu ta rất tốt, rất có tinh thần trượng nghĩa. Hôm đó cậu ấy nhận được điện thoại của tôi nên vội vàng đến hiện trường mới xảy ra va chạm với xe của cô, cậu ấy cũng không cố ý đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện