Edit: Mèo Chè
Cố Bạch cảm thấy mấy bữa nay chung cư vắng ngắt.
Hoàng nữ sĩ ra ngoài quay phim, Địch tiên sinh nói là tinh thần bị trọng thương nên quyết định chạy một chuyến xa nhà, còn Tư tiên sinh nhà đối diện cầm đồ ngọt xong thì không biết tung tích.
Mấy hộ khác ở tầng này đều trống, rõ ràng là tầng trên tầng dưới đều đầy người ở, chỉ có lầu sáu là vắng vẻ.
Địch tiên sinh nói bởi vì đây là tầng Tư Dật Minh trú ngụ.
Thiết kế tranh tường của Cố Bạch đã được ông chủ xét duyệt, Cố Bạch cũng tạm thời rời khỏi vị trí trợ thủ của các đàn anh, một mình phụ trách hai mặt tường của cậu.
Tiền vẽ tường đã tính xong, sau khi hạng mục này kết thúc cậu có thể cầm về hơn bốn vạn tệ tiền trinh(*).
(*) Tiền trinh: món tiền nhỏ, tiền lẻ. Nghĩa khác là chỉ đồng tiền xưa của Trung Quốc hoặc hối lộ nhỏ.
Tiết kiệm một chút cũng đủ xài đủ ăn một năm.
Nhưng hôm nay Cố Bạch không đến khuôn viên, bởi vì cậu phải đi chụp ảnh lấy bằng tốt nghiệp.
Mười giờ mới tập hợp, Cố Bạch hiếm khi được ngủ nướng lấy lại sức.
Nhân duyên của cậu trong trường học rất nhạt, lúc hoạt động tập thể luôn bình bình đạm đạm không hoạt bát gì, cũng không hấp tấp tham gia hoạt động xã giao, mỗi ngày chỉ tới tới lui lui giữa phòng ngủ phòng vẽ rồi lại phòng ngủ phòng vẽ, hoạt động được xem là yêu thích nhất chính là sang chuyên ngành hội hoạ khác cọ tiết.
Ai cũng biết Cố Bạch hệ tranh tường là một học bá, còn biết cậu là người nghèo rớt mồng tơi.
Có thể học ngành nghệ thuật, dù trong nhà không đặc biệt giàu nhưng cũng thường là bậc trung, học sinh nghèo giống Cố Bạch không có một mao tiền tiết kiệm, ngẫu nhiên còn tới lối dành cho người đi bộ bày sạp bán hàng, nhìn tổng quát Học viện Mỹ thuật Thành phố S đã ít càng thêm ít.
Cố Bạch suốt ngày bận bận rộn rộn, không có thời gian xã giao nên tất nhiên là không có mối quan hệ nào.
Trừ các thầy cô đặc biệt yêu thích sinh viên nhu thuận lại tràn ngập linh khí thì Cố Bạch tựa như một người trong suốt giữa các bạn đồng lứa.
Cũng như thế, chuyện đi chụp ảnh tốt nghiệp này, Cố Bạch không mưu cầu danh lợi nên cậu cũng không hiểu những người ôm đầu khóc rống vì tốt nghiệp xa nhau và khổ sở.
Chụp xong hình tốt nghiệp, trường tổ chức diễn thuyết tổng kết tại sân trường, cử hành trong sân thể dục.
Cố Bạch mặc áo thụng(*) cầm bằng chứng nhận tốt nghiệp và chứng nhận học vị, đầu đội mũ cử nhân màu đen, ngồi xếp bằng trên bãi cỏ sân bóng, hờ hững cúi đầu nghịch điện thoại.
(*) Áo thụng, áo tốt nghiệp, áo cử nhân (áo học sĩ):
Ai đang phát biểu trên sân khấu, nội dung nói là gì, Cố Bạch đều không quan tâm.
Vừa vặn mũ cử nhân có thể che một chút ánh nắng, Cố Bạch dứt khoát cầm điện thoại tra thông tin về rồng.
Tranh tham gia triển lãm đã vẽ xong, thiết kế mặt tường Trung tâm Nghệ thuật Bác Lãm Thành phố S cũng đã duyệt, hiện tại cuối cùng cũng rảnh tay, cậu nên suy nghĩ một tí ý tưởng vẽ cho Tư tiên sinh.
Bức tranh thuỷ mặc Tư Dật Minh đưa cho, chủ thể là một đầu rồng dữ tợn gào thét, ở phía sau có thể nhìn thấy đuôi rồng và bốn móng vuốt.
Bố cục thân thể không vẽ rõ, nếu nhìn kỹ chỉ thấy vài đường nét đơn sơ hơi phát hoạ ra đường cong cơ thể.
Nhìn mấy đường nét thô sơ đơn giản kia thì nhân vật chính trong bức tranh không giống một con rồng truyền thống cho lắm.
Không giống rồng, lại có đầu rồng.
Cố Bạch chỉ có thể tra tìm thông tin, cậu cũng không thể vẽ đại cái đầu rồng giao cho người ta, mà người ta muốn cũng không phải rồng.
Tư Dật Minh là khách hàng có tiền, Cố Bạch tuyệt đối sẽ không qua loa, đạo đức nghề nghiệp và tinh thần hội hoạ của cậu cũng không cho phép cậu qua loa.
Cậu muốn hỏi thẳng Tư Dật Minh, đáng tiếc là cậu không có cách liên lạc với anh, đi gõ cửa thì anh lại không có ở nhà.
Nhớ tới trước đó Tư tiên sinh có nói sắp tới anh không ở đây, Cố Bạch chỉ có thể đau khổ tự tìm thông tin.
Nhưng tra một hồi, cậu phát hiện sinh vật có đầu rồng rất nhiều.
Cố Bạch lại đau khổ, phát sầu.
Sinh viên ở bên cạnh phàn nàn mặc áo thụng đứng dưới nắng sẽ bị nóng đến ngu người mất.
Lực chú ý của Cố Bạch dời khỏi điện thoại di động, cậu nhìn bạn học bên cạnh vài lần, rồi nhìn sang mấy người khác vài lần, phát hiện cả bọn đều nóng đến mặt toát mồ hôi.
Không nói đến Cố Bạch không có tí ti cảm giác nóng bức nào, cậu sờ lên trán và mặt, thậm chí còn hơi lạnh, một chút nóng cũng không thấy.
Cố Bạch có thể chất lạnh trời sinh nhưng cũng không lạnh tới mức này.
Cậu giật mình nhớ lại mấy ngày gần đây đi vẽ tranh tường cũng không thấy ánh nắng mặt trời chói chang oi bức bao nhiêu.
Cố Bạch hơi nghi ngờ nhìn hai tay cậu, nhớ lúc trước cậu cũng không như thế này.
Cậu nhớ rõ vài ngày trước khi chuyển vào chung cư, lúc ấy mặt trời không oi như tháng bảy nhưng cậu vẫn nóng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi làm ướt tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ cha gửi cho cậu.
Chuyện gì đã xảy ra? Cố Bạch xoa xoa lòng bàn tay khô ráo, thắc mắc không thôi.
Lúc Cố Bạch đang suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra, xung quanh bỗng có một loạt tiếng hét chói tai kịch liệt vang lên doạ Cố Bạch run rẩy.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy người đứng trên sân khấu lại là Địch Lương Tuấn.
Thoạt nhìn Địch Lương Tuấn được mời làm việc đàng hoàng, Học viện Mỹ thuật Thành phố S và Học viện Sân khấu Điện ảnh Thành phố S lui tới với nhau không hề ít, mà quả thật trong lý lịch của Địch Lương Tuấn ghi hắn tốt nghiệp Học viện Sân khấu Điện ảnh Thành phố S.
Học viện Mỹ thuật có chiếu phim xem cảnh hay thiết kế ánh đèn thỉnh thoảng sẽ nhờ mấy sinh viên chuyên về việc này và hợp tác với Học viện Sân khấu Điện ảnh cùng hoàn thành vài tiết mục nhỏ hoặc cùng làm video gì đó.
Đây đều là những sinh viên có suy nghĩ, tất nhiên là không liên quan đến Cố Bạch.
Cố Bạch nghe Địch Lương Tuấn đứng trên sân khấu nói chuyện, rõ ràng là đọc theo kịch bản nhưng hắn há miệng nói đến diệu thú hoành sinh(*), nhóm sinh viên nghệ thuật vừa ỉu xìu ủ rũ do bị phơi nắng bây giờ lại nhiệt tình còn hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu.
(*) Diệu thú hoành sinh: thú vị, sống động.
Cố Bạch thầm nghĩ Địch Lương Tuấn thân với Tư Dật Minh như vậy, không chừng hắn biết bức tranh của Tư Dật Minh vẽ cái gì.
—— Dù sao cũng tốt đến mức bị hành hung mà vẫn không tức giận.
Cố Bạch không hiểu rõ loại hữu nghị này cho lắm, nhưng chắc chắn là Địch Lương Tuấn và Tư Dật Minh thân quen nhau.
Tư tiên sinh còn dặn nếu cậu có việc thì tìm Địch tiên sinh.
Thoạt nhìn đánh nhau kịch liệt nhưng lời xuất phát từ nội tâm vẫn cực kỳ tin tưởng.
Cố Bạch im lặng nghe Địch Lương Tuấn dùng giọng điệu ôn hoà giàu từ tính đọc diễn văn, chủ yếu là nói về con đường thành công, xây dựng một tương lai sáng rỡ và tốt đẹp cho đám sinh viên vừa rời khỏi tháp ngà tiến vào xã hội.
Sau khi nghe xong tập thể giải tán, Địch Lương Tuấn không hề rời đi mà bị một đoàn fangirl fanboy nhanh chóng vây quanh thành một vòng lớn, cơ bản là không chen vào được.
Cố Bạch chùn bước, quyết định vẫn nên khuya về nhà lại tìm Địch tiên sinh thì tốt hơn.
Không thì nhắn một cái tin hỏi cũng được.
Lớp trưởng đang ầm ĩ khắp nơi lớn tiếng la tốt nghiệp rồi tối nay mọi người cùng đi ăn một bữa đi, một người cũng không thể thiếu, đã đặt nhà hàng rồi.
Loại chuyện này Cố Bạch luôn tự động lẩn tránh.
Nhưng lớp trưởng mắt tinh thấy cậu muốn trốn đi, thoáng chốc gã dồn khí đan điền hét lớn một tiếng: “Cố Bạch! Dừng lại! Liên hoan!”
Tiếng này khá lớn, cực kỳ mạnh mẽ phát ra từ phế phủ, đúng là thét đến mức lấn át tiếng la của một đám fangirl fanboy.
Cố Bạch bị tiếng thét này doạ cho khẽ run, cậu trợn tròn mắt nhìn lớp trưởng, cuối cùng vẫn dừng bước, đi theo mấy bạn học không vây quanh Địch Lương Tuấn ra sân thể dục.
Trước khi tới giờ ăn tối họ vẫn tiếp tục ở lại sân trường tản bộ chụp ảnh.
Cố Bạch đi ở cuối đoàn làm một tiểu trong suốt, không có ai gọi cậu chụp ảnh chung, đa số là nhờ cậu hỗ trợ chụp một pose ảnh.
Cố Bạch không có cảm xúc đặc biệt với việc này, cậu đã sớm quen với tình huống hiện tại.
Lúc Cố Bạch quay xong một video rồi trả điện thoại trong tay cho lớp trưởng, cậu nghe thấy bên cạnh có người gọi cậu: “Cố Tiểu Bạch!”
Cố Bạch và mấy bạn học nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện người kêu là một người khả nghi vì trời nóng cùng cực còn đội mũ đeo kính râm và khẩu trang.
Người khác không nhận ra ngay được, nhưng Cố Bạch lại nhận ra.
Đó là Địch Lương Tuấn, hắn đi đến trước mặt Cố Bạch rồi sờ túi, móc ra một bao đồ ăn vặt được đóng gói mà Cố Bạch hết sức quen thuộc.
Cố Bạch thuận tay nhận, mặt đầy dấu chấm hỏi: “Chẳng phải ngài đang đi xa ạ?”
“Vừa về tới.” Địch Lương Tuấn nói: “Tối nay lại đi tiếp, vừa thấy cậu nên đến kêu thôi.”
Địch Lương Tuấn quả thật phải đi xa một chuyến, đi tuốt nơi xa nhất ở Mông Cổ.
Mục đích chủ yếu là muốn hỏi nhóm yêu quái chuyên làm đồ ăn vặt nhỏ ở vùng đó muốn liên hợp mở cửa hàng online hay không.
Thuận tiện đi đến chợ yêu quái mua một đống đồ ăn vặt nhỏ, lúc quay về bỏ hai bịch trong túi, tiện tay ném cho Cố Tiểu Bạch tình cờ gặp được.
Cố Bạch khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua ánh mắt như có như không liếc qua bên này của bạn học, cậu lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh rồi đưa cho Địch Lương Tuấn.
“Sao thế?” Địch Lương Tuấn cúi đầu nhìn thoáng qua: “Đây chẳng phải bức chân dung của Tư Dật Minh sao?”
“Đúng vậy.” Cố Bạch gật đầu, cảm thấy cực kỳ vui vẻ vì Địch Lương Tuấn nhận ra đây là tranh của Tư Dật Minh: “Ngài biết tranh vẽ gì không?”
Địch Lương Tuấn nói thẳng: “Tư Dật Minh đó!”
Cố Bạch ngẩn người: “Dạ?”
“Là Tỳ Hưu.” Địch Lương Tuấn giải thích.
Cố Bạch giật mình: “Hoá ra là Tỳ Hưu à.”
Địch Lương Tuấn khẽ gật đầu, hắn vừa mới chuẩn bị nói tiếp thì nơi xa có một tiếng rít lên kêu tên hắn.
Cố Bạch và Địch Lương Tuấn đều sợ đến nhảy dựng, Địch Lương Tuấn nhảy lên như bị lửa đốt mông, để lại một câu gặp lại rồi “oạch” một cái chạy mất tiêu nhanh như chân bôi dầu.
Đám bạn học đứng cách Cố Bạch không xa cũng kịp phản ứng lại, đồng loạt nhìn Cố Bạch.
“Đó là Địch Lương Tuấn?”
“Cố Bạch, cậu biết Địch Lương Tuấn à?”
“Quan hệ của hai người là gì?”
Cố Bạch nhìn bạn học bỗng nhiệt tình hơn, cậu mím mím môi lắc đầu.
Nhưng sự từ chối của cậu vẫn không ngăn cản được nhiệt tình của những bạn học này.
Bọn họ liên tục huých hông và điều tra Cố Bạch đến giờ liên hoan tối, cuối cùng dưới sự cự tuyệt và im lặng lặp đi lặp lại của Cố Bạch, họ mới chán nản thu hồi sự chú ý lên cậu.
Bầu không khí liên hoan khá náo nhiệt, nhưng Cố Bạch chỉ là học bá được các giảng viên yêu thích, cũng không mưu cầu danh lợi nên không tham dự vào.
Cậu ngồi một chỗ vừa im lìm gặm dưa hấu vừa xem TV đang bật đài trung ương phát bản tin thời sự ở sau bàn tròn lớn.
Bản tin đang nói về tình hình chiến sự vùng Trung Đông, sau khi phóng viên chiến trường bật kết nối trực tiếp thì một viên đạn pháo gào thét rơi xuống, phát nổ ngay chỗ cách ống kính hơn trăm thước(*).
(*) 1 thước = 1 mét.
Tiếng đạn nổ vang to, ống kính cũng nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, thậm chí có thể thấy rõ xác chiến hào.
Giữa một vùng tối tăm mịt mù có một bóng người hành động vô cùng mau lẹ, trong tay bóp một con gì đó như gà đang bay nhảy trong bụi mờ.
Bóng người kia lộ ra khỏi khói đặc, trên mặt dính máu và tro bụi trông cực kỳ thảm, căn bản là không nhận ra ngoại hình.
Nhưng người nghiên cứu mẫu vẽ nhiều năm như Cố Bạch liếc mắt là nhận ra người kia là ai ngay.
Miếng dưa hấu trong tay cậu “lộp bộp” rơi xuống bàn, vẻ mặt cậu tràn đầy kinh sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình TV đã chuyển cảnh.
Ngài… ngài Tư?
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Bạch: Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Tư Dật Minh: Không nghĩ tới đi!.jpg
Danh sách chương