"Còn mấy tổ thì đến lượt Lữ Thiên Tầm lên sân?" Ngân Thiên Phàm quay sang hỏi Mục Trọng Thiên.
Mục Trọng Thiên nói: "Còn có một tổ là tới bọn Lữ Thiên Tầm."
Trong mắt Ngân Thiên Phàm chợt lóe sáng, nói: "Cho lên sớm một tổ, bây giờ cho tiểu tổ của Lữ Thiên Tầm lên luôn. Sau đó nói cho Lam Hiên Vũ, nếu bọn hắn thua tổ Lữ Thiên Tầm thì tất cả những trận sau đều tính thua."
"A? Phó viện trưởng, như vậy không ổn đâu? Đây là vi phạm quy tắc đó a! Chỉ sợ bọn hắn sẽ không phục." Mục Trọng Thiên kinh ngạc mà nhìn vị khoa viện trưởng béo trước mặt này. Hắn vẫn biết vị này luôn luôn làm việc không theo lẽ thường, thế nhưng nếu cứ tùy tiện thay đổi quy tắc như vậy thì thật sự là quá không công bằng đối với những đệ tử, vì như vậy thì sự công bằng của học viện ở đâu? Ngân Thiên Phàm bình tĩnh nói: "Không sao, cứ làm theo lời ta bảo. Không áp bách một chút thì sao có thể làm cho bọn chúng xuất ra bản lĩnh thật sự? Dưới tình huống thừa lực lại lựa chọn buông tha, hiển nhiên bọn hắn đang cảm thấy vì trước đó đã thắng bốn trận rồi, nên việc cần làm là như thế nào để có thể kiên trì đến lúc Tiền Lỗi triệu hoán được. Nếu là khảo hạch thì đương nhiên phải để bọn chúng biểu hiện ra tất cả năng lực, xem cực hạn của những tiểu tử này là ở nơi nào. Cứ theo lời của ta mà làm, nếu bọn Lam Hiên Vũ không phục, ta sẽ giải quyết."
Mục Trọng Thiên nhìn về phía Quý Hồng Bân, vì chỉ có vị Quý lão sư này mới có thể nói chuyện được với Phó viện trưởng.
Nhưng điều làm Mục Trọng Thiên không nghĩ tới là Quý Hồng Bân cũng khẽ gật đầu: "Dựa theo lời Phó viện trưởng mà làm, không thể cho những tiểu tử này "giở trò đen tối’. Không áp bách một chút sẽ không công bằng với những tiểu tổ khảo hạch sau."
"A? Vậy được rồi." Mục Trọng Thiên không nghĩ Quý Hồng Bân cũng tán thành yêu cầu của Ngân Thiên Phàm. Rõ ràng đây chính là một việc không công bằng đối với tiểu tổ của Lam Hiên Vũ a, nhưng hắn cũng chỉ có thể thi hành mệnh lệnh.
Đấu La thế giới, lôi đài.
"Tiểu tổ Lam Hiên Vũ, ta tuyên bố với các ngươi, trận tiếp theo các ngươi sẽ phải đối mặt với tiểu tổ Lữ Thiên Tầm. Cuộc tranh tài này các ngươi nhất định phải thắng. Nếu thất bại thì tất cả những trận sau của các ngươi đều bị tính là thua." Thanh âm điện tử vang lên, rõ ràng cho thấy là giọng nói của Mục Trọng Thiên.
Vốn dĩ Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong đã chuẩn bị chạy nước rút rất tốt rồi, nhưng khi bất thình lình nghe được âm thanh điện tử này thì hai người không khỏi có chút sững sờ.
"Đây là cái tình huống gì vậy? Tại sao thua trận này liền tính thua tất cả những trận sau? Đây chẳng phải là nếu thua chúng ta sẽ phải chịu trừng phạt sao?" Lưu Phong giật mình nói.
Lam Hiên Vũ cũng có chút mơ hồ. Dù sao tuổi bọn hắn cũng còn nhỏ, nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nghĩ ra vì sao quy tắc lại bị thay đổi. Nhưng vào lúc này, phía đối diện đã có ba đạo thân ảnh chậm rãi nổi lên, chính là Lữ Thiên Tầm, Diệp Linh Đồng cùng Thường Kiếm Dật.
Bị âm thanh điện tử kia gây ảnh hưởng nên thậm chí cơ hội tập kích cũng đã bị Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong làm mất đi. Hai cái hồn hoàn màu vàng bay lên từ dưới chân Lữ Thiên Tầm, hiện ra tu vi song hoàn của hắn.
"Làm sao bây giờ?" lúc này Tiền Lỗi cũng đã mở mắt, bởi vì hắn cũng đã nghe được âm thanh kia. Lam Hiên Vũ nhìn về phía hắn, đưa tới một ánh mắt hỏi thăm, Tiền Lỗi cười khổ mà lắc đầu. Lúc này hắn mới nghỉ ngơi được một chút nên vẫn chưa thể triệu hoán.
Nói cách khác, trận này vẫn như cũ là hai đối ba, cũng có nghĩa là Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong phải đối mặt với song hoàn Lữ Thiên Tầm, Diệp Linh Đồng có thực lực cường hãn, cùng Thường Kiếm Dật có được năng lực khống chế gây chậm chạp.
Việc chậm chạp khắc chế Lưu Phong tới mức nào thì có thể nghĩ, dưới tình huống đối phương có chuẩn bị từ sớm, cho dù tăng phúc của Lam Hiên Vũ có thể giúp hắn phá giải kỹ năng chậm chạp nhưng Diệp Linh Đồng cùng Lữ Thiên Tầm cũng không yếu, hai đối ba, đây là một cuộc chiến càng khó hơn nữa, xác suất chiến thắng thật sự là quá thấp.
Thế nhưng trận này lại không thể thua! Vì nếu thua thì tất cả những trận sau đều bị tính thua, vòng tiếp theo cũng sẽ không có, vậy học kỳ sau sẽ phải làm thế nào?
Liều, chỉ có thể liều mạng.
"Làm sao bây giờ?" Lưu Phong cũng hỏi vấn đề giống như trước. Không thể nghi ngờ, lúc này hắn cũng có chút luống cuống.
Thân thể Lữ Thiên Tầm trở nên bành trướng, khí thế thuộc về song hoàn cũng dần tán phát ra. Ba người đồng thời phóng nhanh tới hướng Lam Hiên Vũ bên này.
Thực ra thì Lữ Thiên Tầm cũng rất kiêu ngạo, hắn cũng không muốn va chạm với tổ Lam Hiên Vũ dưới tình huống Tiền Lỗi đã mất sức chiến đấu như vậy. Bởi vì hắn đã là Đại Hồn Sư rồi, thứ hắn hy vọng là đánh bị đối thủ lúc song phương đều ở trạng thái tốt nhất.
Lam Hiên Vũ có chút bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, đây đều là lão sư áp bức đấy, các ngươi đã bức ta, vậy thì...
"Lưu Phong." Lam Hiên Vũ đột nhiên quay đầu nói với Lưu Phong.
"Hả?" Lưu Phong nhìn về phía hắn.
Lam Hiên Vũ trầm giọng nói: "Ta tăng phúc cho ngươi, sau đó ngươi không tiếc bất cứ giá nào mà dẫn dụ ba người bọn hắn đi, ngươi có thể làm được không? Còn lại giao cho ta."
Lưu Phong cười khổ nói: "Có thể thử xem, nhưng ta chỉ sợ không lại gần bọn họ được. Cái Hoàng Kim Sư Tử hống kia quá mạnh mẽ."
Lam Hiên Vũ nói: "Vậy thì chúng ta đánh bạc hắn sẽ không thi triển Hoàng Kim Sư Tử hống ngay từ đầu. Đến đây đi, đụng một cái."
"Tốt." Lưu Phong hít sâu một hơi, dùng sức mà gật đầu. Hai tay Lam Hiên Vũ phóng thích Lam Ngân Thảo, Lưu Phong vừa lóe thân đã đến trước người hắn.
Lam Hiên Vũ đẩy mạnh Lưu Phong một cái, Lưu Phong lập tức phóng tới phía đối phương như một mũi tên. Ngay sau đó, Lam Hiên Vũ cũng theo sát phía sau mà phóng đi, thậm chí hắn còn ngưng tụ thêm dưới chân minh một tầng băng.
Diệp Linh Đồng cũng đã phóng xuất võ hồn, tay phải của Thường Kiếm Dật cũng đã giơ lên, một vòng sáng trắng nhàn nhạt dần khuếch tán ra phía ngoài, chính là Hồn Kỹ Trì Hoãn!
Hiệu quả của hồn kỹ gây chậm chạm này cực mạnh, hơn nữa nó còn là kỹ năng không chế mang tính phạm vi, đối phó vơi hệ mẫn công như Lưu Phong sẽ có hiệu quả tốt nhất. Lúc trước, khi Lam Hiên Vũ chưa tới lớp thiếu niên năng động, mỗi lần Lưu Phong một chọi một với Thường Kiếm Dật đâu bị hắn khống chế đến khi hồn lực hao hết, phóng thích không ra nổi Võ Hồn.
Thương mang phun ra hút vào trên Bạch Long thương thương, hai con mắt trên đầu rồng cũng tỏa sáng ngời. Lưu Phong đối có một sự tin tưởng rất lớn đối với Lam Hiên Vũ, nên khi đối mặt với hồn kỹ trì hoãn này hắn liền không chút do dự mà vọt tới. Mặc dù hắn vẫn biết dù mình có thể phát ra một lần công kích cũng sẽ vì bị chậm chạp mà ảnh hưởng rất lớn, mà ở dưới, người nghênh tiếp hắn chính là Diệp Linh Đồng. Có Thiên Cương Phách Thể nên tốc độ cùng phòng ngự của Diệp Linh Đồng đều được tăng lên tới cực hạn.
Đã bị Trì Hoãn ảnh hưởng, thân thể Lưu Phong rõ ràng trì trệ một lát, nhưng Bạch Long thương trong tay hắn vẫn ngang nhiên mà quét ra. Thường Kiếm Dật lóe thân, linh hoạt mà né về sau lưng Lữ Thiên Tầm. Lần trước hắn đã bị Lưu Phong đâm thủng, lần này tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Mà Diệp Linh Đồng thì trực tiếp vọt tới phía Lưu Phong, trên người nàng là từng tầng bạch quang bao trùm, đối mặt với Bạch Long thương nàng cũng không sợ chút nào.
"Phốc!" thương mang trên Bạch Long thương phun ra nuốt vào, một cỗ khí lưu bay lên, bao trùm đường kính năm mét. Dưới sự tăng phúc của Kim văn Lam Ngân Thảo, một kích này gần như đã là một kích toàn lực của Lưu Phong, cỗ khí lưu này lập tức quét bay ba người Diệp Linh Đồng, Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật lên không trung.
Lữ Thiên Tầm hừ lạnh một tiếng, hồn lực phóng thích, hắn cứng rắn mà hạ xuống chỗ cũ như vẫn bất động.
Dưới sự đối đầu cứng rắn thì Diệp Linh Đồng lại vẫn bị quét bay lên, nhưng cũng chỉ bay tới hai mét nàng liềm cuốn một vòng trên không trung, mà phía sau lưng, Lữ Thiên Tầm cũng đã đuổi kịp, một phát bắt lấy vạt áo sau lưng nàng. Diệp Linh Đồng thuận thế đá ra một cước, dưới một cỗ hồn lực do Lữ Thiên Tầm truyền tới, nàng vừa vặn đá trúng Bạch Long thương.
Sau khi toàn lực làm một cái quét bay như vậy thì căn bản Lưu Phong đã không còn hậu thủ, lập tức bị đạp bay ra ngoài. Cho dù trong mắt bất cứ ai thì hắn chủ động xuất kích như vậy, dùng một đối ba cũng là một lựa chọn rất tồi, cho dù đã được Lam Hiên Vũ tăng phúc thì hắn cũng không thể một chọi ba mà chiếm được thượng phong a!
Lưu Phong bị một nhát đạp bay thẳng đến sau lưng Lam Hiên Vũ. Đây là bởi vì Diệp Linh Đồng đã tính toán góc độ rồi mới đá Lưu Phong một cước đó. Dù Lam Hiên Vũ có tiếp được Lưu Phong thì thứ tiếp theo hắn phải đón cũng chính là thế công như mưa to gió lớn của ba người Lữ Thiên Tầm.
Diệp Linh Đồng cũng biết rất rõ, mấy tháng qua Lữ Thiên Tầm cố gắng như vậy chính là vì muốn rửa sạch sự sỉ nhục trong cuộc thi cuối kỳ này.
Mục Trọng Thiên nói: "Còn có một tổ là tới bọn Lữ Thiên Tầm."
Trong mắt Ngân Thiên Phàm chợt lóe sáng, nói: "Cho lên sớm một tổ, bây giờ cho tiểu tổ của Lữ Thiên Tầm lên luôn. Sau đó nói cho Lam Hiên Vũ, nếu bọn hắn thua tổ Lữ Thiên Tầm thì tất cả những trận sau đều tính thua."
"A? Phó viện trưởng, như vậy không ổn đâu? Đây là vi phạm quy tắc đó a! Chỉ sợ bọn hắn sẽ không phục." Mục Trọng Thiên kinh ngạc mà nhìn vị khoa viện trưởng béo trước mặt này. Hắn vẫn biết vị này luôn luôn làm việc không theo lẽ thường, thế nhưng nếu cứ tùy tiện thay đổi quy tắc như vậy thì thật sự là quá không công bằng đối với những đệ tử, vì như vậy thì sự công bằng của học viện ở đâu? Ngân Thiên Phàm bình tĩnh nói: "Không sao, cứ làm theo lời ta bảo. Không áp bách một chút thì sao có thể làm cho bọn chúng xuất ra bản lĩnh thật sự? Dưới tình huống thừa lực lại lựa chọn buông tha, hiển nhiên bọn hắn đang cảm thấy vì trước đó đã thắng bốn trận rồi, nên việc cần làm là như thế nào để có thể kiên trì đến lúc Tiền Lỗi triệu hoán được. Nếu là khảo hạch thì đương nhiên phải để bọn chúng biểu hiện ra tất cả năng lực, xem cực hạn của những tiểu tử này là ở nơi nào. Cứ theo lời của ta mà làm, nếu bọn Lam Hiên Vũ không phục, ta sẽ giải quyết."
Mục Trọng Thiên nhìn về phía Quý Hồng Bân, vì chỉ có vị Quý lão sư này mới có thể nói chuyện được với Phó viện trưởng.
Nhưng điều làm Mục Trọng Thiên không nghĩ tới là Quý Hồng Bân cũng khẽ gật đầu: "Dựa theo lời Phó viện trưởng mà làm, không thể cho những tiểu tử này "giở trò đen tối’. Không áp bách một chút sẽ không công bằng với những tiểu tổ khảo hạch sau."
"A? Vậy được rồi." Mục Trọng Thiên không nghĩ Quý Hồng Bân cũng tán thành yêu cầu của Ngân Thiên Phàm. Rõ ràng đây chính là một việc không công bằng đối với tiểu tổ của Lam Hiên Vũ a, nhưng hắn cũng chỉ có thể thi hành mệnh lệnh.
Đấu La thế giới, lôi đài.
"Tiểu tổ Lam Hiên Vũ, ta tuyên bố với các ngươi, trận tiếp theo các ngươi sẽ phải đối mặt với tiểu tổ Lữ Thiên Tầm. Cuộc tranh tài này các ngươi nhất định phải thắng. Nếu thất bại thì tất cả những trận sau của các ngươi đều bị tính là thua." Thanh âm điện tử vang lên, rõ ràng cho thấy là giọng nói của Mục Trọng Thiên.
Vốn dĩ Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong đã chuẩn bị chạy nước rút rất tốt rồi, nhưng khi bất thình lình nghe được âm thanh điện tử này thì hai người không khỏi có chút sững sờ.
"Đây là cái tình huống gì vậy? Tại sao thua trận này liền tính thua tất cả những trận sau? Đây chẳng phải là nếu thua chúng ta sẽ phải chịu trừng phạt sao?" Lưu Phong giật mình nói.
Lam Hiên Vũ cũng có chút mơ hồ. Dù sao tuổi bọn hắn cũng còn nhỏ, nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nghĩ ra vì sao quy tắc lại bị thay đổi. Nhưng vào lúc này, phía đối diện đã có ba đạo thân ảnh chậm rãi nổi lên, chính là Lữ Thiên Tầm, Diệp Linh Đồng cùng Thường Kiếm Dật.
Bị âm thanh điện tử kia gây ảnh hưởng nên thậm chí cơ hội tập kích cũng đã bị Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong làm mất đi. Hai cái hồn hoàn màu vàng bay lên từ dưới chân Lữ Thiên Tầm, hiện ra tu vi song hoàn của hắn.
"Làm sao bây giờ?" lúc này Tiền Lỗi cũng đã mở mắt, bởi vì hắn cũng đã nghe được âm thanh kia. Lam Hiên Vũ nhìn về phía hắn, đưa tới một ánh mắt hỏi thăm, Tiền Lỗi cười khổ mà lắc đầu. Lúc này hắn mới nghỉ ngơi được một chút nên vẫn chưa thể triệu hoán.
Nói cách khác, trận này vẫn như cũ là hai đối ba, cũng có nghĩa là Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong phải đối mặt với song hoàn Lữ Thiên Tầm, Diệp Linh Đồng có thực lực cường hãn, cùng Thường Kiếm Dật có được năng lực khống chế gây chậm chạp.
Việc chậm chạp khắc chế Lưu Phong tới mức nào thì có thể nghĩ, dưới tình huống đối phương có chuẩn bị từ sớm, cho dù tăng phúc của Lam Hiên Vũ có thể giúp hắn phá giải kỹ năng chậm chạp nhưng Diệp Linh Đồng cùng Lữ Thiên Tầm cũng không yếu, hai đối ba, đây là một cuộc chiến càng khó hơn nữa, xác suất chiến thắng thật sự là quá thấp.
Thế nhưng trận này lại không thể thua! Vì nếu thua thì tất cả những trận sau đều bị tính thua, vòng tiếp theo cũng sẽ không có, vậy học kỳ sau sẽ phải làm thế nào?
Liều, chỉ có thể liều mạng.
"Làm sao bây giờ?" Lưu Phong cũng hỏi vấn đề giống như trước. Không thể nghi ngờ, lúc này hắn cũng có chút luống cuống.
Thân thể Lữ Thiên Tầm trở nên bành trướng, khí thế thuộc về song hoàn cũng dần tán phát ra. Ba người đồng thời phóng nhanh tới hướng Lam Hiên Vũ bên này.
Thực ra thì Lữ Thiên Tầm cũng rất kiêu ngạo, hắn cũng không muốn va chạm với tổ Lam Hiên Vũ dưới tình huống Tiền Lỗi đã mất sức chiến đấu như vậy. Bởi vì hắn đã là Đại Hồn Sư rồi, thứ hắn hy vọng là đánh bị đối thủ lúc song phương đều ở trạng thái tốt nhất.
Lam Hiên Vũ có chút bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, đây đều là lão sư áp bức đấy, các ngươi đã bức ta, vậy thì...
"Lưu Phong." Lam Hiên Vũ đột nhiên quay đầu nói với Lưu Phong.
"Hả?" Lưu Phong nhìn về phía hắn.
Lam Hiên Vũ trầm giọng nói: "Ta tăng phúc cho ngươi, sau đó ngươi không tiếc bất cứ giá nào mà dẫn dụ ba người bọn hắn đi, ngươi có thể làm được không? Còn lại giao cho ta."
Lưu Phong cười khổ nói: "Có thể thử xem, nhưng ta chỉ sợ không lại gần bọn họ được. Cái Hoàng Kim Sư Tử hống kia quá mạnh mẽ."
Lam Hiên Vũ nói: "Vậy thì chúng ta đánh bạc hắn sẽ không thi triển Hoàng Kim Sư Tử hống ngay từ đầu. Đến đây đi, đụng một cái."
"Tốt." Lưu Phong hít sâu một hơi, dùng sức mà gật đầu. Hai tay Lam Hiên Vũ phóng thích Lam Ngân Thảo, Lưu Phong vừa lóe thân đã đến trước người hắn.
Lam Hiên Vũ đẩy mạnh Lưu Phong một cái, Lưu Phong lập tức phóng tới phía đối phương như một mũi tên. Ngay sau đó, Lam Hiên Vũ cũng theo sát phía sau mà phóng đi, thậm chí hắn còn ngưng tụ thêm dưới chân minh một tầng băng.
Diệp Linh Đồng cũng đã phóng xuất võ hồn, tay phải của Thường Kiếm Dật cũng đã giơ lên, một vòng sáng trắng nhàn nhạt dần khuếch tán ra phía ngoài, chính là Hồn Kỹ Trì Hoãn!
Hiệu quả của hồn kỹ gây chậm chạm này cực mạnh, hơn nữa nó còn là kỹ năng không chế mang tính phạm vi, đối phó vơi hệ mẫn công như Lưu Phong sẽ có hiệu quả tốt nhất. Lúc trước, khi Lam Hiên Vũ chưa tới lớp thiếu niên năng động, mỗi lần Lưu Phong một chọi một với Thường Kiếm Dật đâu bị hắn khống chế đến khi hồn lực hao hết, phóng thích không ra nổi Võ Hồn.
Thương mang phun ra hút vào trên Bạch Long thương thương, hai con mắt trên đầu rồng cũng tỏa sáng ngời. Lưu Phong đối có một sự tin tưởng rất lớn đối với Lam Hiên Vũ, nên khi đối mặt với hồn kỹ trì hoãn này hắn liền không chút do dự mà vọt tới. Mặc dù hắn vẫn biết dù mình có thể phát ra một lần công kích cũng sẽ vì bị chậm chạp mà ảnh hưởng rất lớn, mà ở dưới, người nghênh tiếp hắn chính là Diệp Linh Đồng. Có Thiên Cương Phách Thể nên tốc độ cùng phòng ngự của Diệp Linh Đồng đều được tăng lên tới cực hạn.
Đã bị Trì Hoãn ảnh hưởng, thân thể Lưu Phong rõ ràng trì trệ một lát, nhưng Bạch Long thương trong tay hắn vẫn ngang nhiên mà quét ra. Thường Kiếm Dật lóe thân, linh hoạt mà né về sau lưng Lữ Thiên Tầm. Lần trước hắn đã bị Lưu Phong đâm thủng, lần này tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Mà Diệp Linh Đồng thì trực tiếp vọt tới phía Lưu Phong, trên người nàng là từng tầng bạch quang bao trùm, đối mặt với Bạch Long thương nàng cũng không sợ chút nào.
"Phốc!" thương mang trên Bạch Long thương phun ra nuốt vào, một cỗ khí lưu bay lên, bao trùm đường kính năm mét. Dưới sự tăng phúc của Kim văn Lam Ngân Thảo, một kích này gần như đã là một kích toàn lực của Lưu Phong, cỗ khí lưu này lập tức quét bay ba người Diệp Linh Đồng, Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật lên không trung.
Lữ Thiên Tầm hừ lạnh một tiếng, hồn lực phóng thích, hắn cứng rắn mà hạ xuống chỗ cũ như vẫn bất động.
Dưới sự đối đầu cứng rắn thì Diệp Linh Đồng lại vẫn bị quét bay lên, nhưng cũng chỉ bay tới hai mét nàng liềm cuốn một vòng trên không trung, mà phía sau lưng, Lữ Thiên Tầm cũng đã đuổi kịp, một phát bắt lấy vạt áo sau lưng nàng. Diệp Linh Đồng thuận thế đá ra một cước, dưới một cỗ hồn lực do Lữ Thiên Tầm truyền tới, nàng vừa vặn đá trúng Bạch Long thương.
Sau khi toàn lực làm một cái quét bay như vậy thì căn bản Lưu Phong đã không còn hậu thủ, lập tức bị đạp bay ra ngoài. Cho dù trong mắt bất cứ ai thì hắn chủ động xuất kích như vậy, dùng một đối ba cũng là một lựa chọn rất tồi, cho dù đã được Lam Hiên Vũ tăng phúc thì hắn cũng không thể một chọi ba mà chiếm được thượng phong a!
Lưu Phong bị một nhát đạp bay thẳng đến sau lưng Lam Hiên Vũ. Đây là bởi vì Diệp Linh Đồng đã tính toán góc độ rồi mới đá Lưu Phong một cước đó. Dù Lam Hiên Vũ có tiếp được Lưu Phong thì thứ tiếp theo hắn phải đón cũng chính là thế công như mưa to gió lớn của ba người Lữ Thiên Tầm.
Diệp Linh Đồng cũng biết rất rõ, mấy tháng qua Lữ Thiên Tầm cố gắng như vậy chính là vì muốn rửa sạch sự sỉ nhục trong cuộc thi cuối kỳ này.
Danh sách chương