Nhạc Khanh Linh rất muốn nói rằng mình cũng không biết hắn ở đâu, thế nhưng nàng không thể. Nếu bên phía chủ sự cũng bị rối loạn thì thật sự là Đường Nhạc đã xong. Nàng lại một lần nữa gọi hồn đạo thông tin cho Đường Nhạc nhưng lại không gọi được, lại giống với lúc hắn vừa mới bay đi. Hiện tại nàng đã không biết phải làm gì cho đúng.
"Chúng ta muốn Nhạc công tử đi ra. Nhạc công tử không ra thì liền trả vé, bồi thường gấp mười lần." Không biết là ai hô một câu, lập tức tâm tình của các khán giả đều trở nên nôn nóng.
Mà cho tới bây giờ bên chủ sự cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Tại hiện dưới loại tình huống này, chúng mê ca hát cũng đã ở vào cuồng bạo trạng thái, hầu như không có khả năng bình tĩnh trở lại. Coi như là Nhạc công tử bây giờ trở về cũng chỉ sợ vẫn có vấn đề, dưới đài thậm chí đã xuất hiện những thanh âm nhục mạ hắn.
"Quá không chịu trách nhiệm rồi, đi lần này chính là bốn mươi phút, định biến chúng ta thành cái gì đây?"
"Đùa nghịch lớn! Đây là trò đùa nghịch lớn!"
Các loại âm thanh không hài hòa vang lên ở giữa sân, sắc mặt của Nhạc Khanh Linh đã bắt đầu trở nên trắng xám, Đường Nhạc thật sự muốn xong rồi sao? Bọn hắn cùng công ty ký hợp đồng, xuất hiện loại việc xấu này là sẽ phải trả giá bồi thường kếch xù đó a!
Cho dù nàng có bán chính bản thân mình cũng không bồi thường nổi, chẳng lẽ sẽ phải nhờ gia tộc ra mặt? Thế nhưng gia tộc căn bản là không để ý tới mình. Cuối cùng phải làm sao cho phải? Như thế nào mới có thể giải quyết tốt hậu quả đây? "Thời gian, là lịch sử đôi mắt, ngóng nhìn tương lai vô tận"
Đúng lúc này, một thanh âm dễ nghe đột nhiên vang lên, không có bất kỳ nhạc đệm gì, thế nhưng khi tiếng ca này vang lên thì tất cả âm thanh huyên náo lại im bặt một cách kỳ lạ. Tất cả khán giả đều nghi ngờ mà nhìn về hướng âm thanh kia phát ra.
"Thủ hộ thời gian, chính là thủ hộ tương lai. Thủ hộ thời gian, chính là để cho tương lai trở nên không còn không biết giải quyết thế nào."
Tiếng ca lại vang lên, dưới tình huống không có bất kỳ nhạc đệm gì mà làm rung động lấy tâm linh của mỗi người.
Một đạo thân ảnh từ từ hạ xuống từ trên trời, từng đám dây leo màu lam như thủy tinh xuất hiện giữa không trung, khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm dần khuếch tán, đem trọn cái sân bãi thành một mảnh màu lam nhạt.
Đám dây leo rất có trật tự mà xoay tròn, giống như một cái dù cực lớn đang từ từ rơi xuống. Dưới sự bao trùm của khí tức sinh mệnh nồng đậm, tâm tình nôn nóng của những khán giả dần bình phục lại. Mà trong đám dây leo kia, Đường Nhạc lại hạ xuống với một thân trang phục bạc lộng lẫy.
“Dây leo bay múa, thủ vệ lấy khí tức của nàng.
Ngóng nhìn thời gian, ngóng nhìn đến lại là tâm linh của mình.
Thời gian trong nháy mắt vung lên, nói không hết suy nghĩ nỗi buồn ly biệt.
Thời gian trong hy vọng, thường thường đến từ trong lơ đãng.
Có lẽ lập tức thoáng nhìn liền làm cho lòng người chập chờn.
Đó là thời gian quen thuộc, là sự kêu gọi không hiểu.
Nó dẫn dắt đến ta, đi tìm kiếm hy vọng.
Hy vọng tiến đến, lại hơi có sợ hãi, muốn chạm đến, lại sợ mất đi.
Hy vọng tiến đến, mang đến chính là mừng rỡ cùng tương lai.
Thời gian, sẽ đem năng lượng cho hy vọng.
Hy vọng của ta đã đến, có lẽ ta đã không cần mê mẫn.
Nhưng ta không dám đi đụng chạm, e sợ hy vọng phá diệt.
Thời gian trong hy vọng a! Thỉnh nàng bồi bạn ta, không nên bỏ ta mà đi, thà rằng vĩnh viễn không đi, chính thức mà đem nó mở ra.
Thời gian trong hy vọng a! Thỉnh nàng nói cho ta biết, nàng nghiên cứu vì cái gì? Vì cái gì mà phần quen thuộc kia dường như lại ở Viễn Cổ?...”
Thanh âm chậm rãi dừng lại, không có nhạc đệm, từng đám dây leo trôi nổi trong không trung dần hóa thành từng điểm tố quang mà rơi xuống, mang đến hương thơm, chạm tới nội tâm xao động của mỗi người.
"Thực xin lỗi, đã để cho mọi người phải đợi lâu. Nhất thời xúc động, một đoạn thời gian chuẩn bị, một đầu ca khúc mới “thời gian trong hy vọng” này, tặng cho các ngươi." Đường Nhạc chậm rãi khom người mà hành lễ với khán giả. Mà lúc này, tất cả vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng ca.
Ca khúc mới, thì ra là ca khúc mới!
Có lẽ đây là lần đầu tiên Đường Nhạc nói nhiều lời như vậy trong một buổi hòa nhạc!
Hắn đem ca khúc mới tới cho Thiên La Thành.
Trong nháy mắt này, tất cả sự bất mãn trong lòng những khán giả đều tan thành mây khói, còn dư lại chỉ có kinh hỉ cùng niềm tự hào thỏa mãn khó có thể hình dung.
Giá trị, đợi bao lâu cũng rất có giá trị. Đây chính là ca khúc mới của Nhạc công tử a! Là bài hát thứ hai của hắn. Hơn nữa, nếu để so với ca khúc thứ nhất “Niệm”, thì cái đầu “thời gian trong hy vọng” này càng làm cho lòng người sung sướng, nó dường như giảng thuật về thủ hộ thời gian chính là thủ hộ hy vọng.
"Hôm nay, đã đến nơi đây, ta hy vọng mỗi người các ngươi đều có thể thủ hộ thời gian, thủ hộ lấy người mình muốn."
Đường Nhạc lần nữa khom mình hành lễ, quay người hướng về phía trên bục mà đi.
Toàn trường yên lặng trọn vẹn mười giây, không biết là ở đâu vang lên tiếng vỗ tay đầu tiên, nhưng chỉ nháy mắt sau đó, tiếng vỗ tay giống như thủy triều trào lên vậy.
"Nhạc công tử, chúng ta muốn thủ hộ ngươi!"
"Thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi!"
"Nhạc công tử, thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi!"
Trong lúc nhất thời, vạn chúng hoan hô, thanh âm chỉnh tề đồng nhất, tình cảnh trở nên nhiệt liệt chưa từng có.Chỉ với hai câu nói của Nhạc công tử và một đầu ca khúc mới, lập tức đã làm nghịch chuyển một cục diện không thể nghịch chuyển rồi. Một gã khán giả lôi kéo lấy người ngồi bên mình mà nói: "Vừa rồi nàng nói muốn trả vé kia mà? Nàng để cho ta đi. Nàng bán cho ta tấm đó, ta trả giá gốc cho nàng, như thế nào đây?"
"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ. Ta muốn giữ lại, đợi Nhạc công tử ra đĩa nhạc ta còn muốn đi tìm hắn, rồi hắn sẽ viết cho ta "Thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi". Thật đẹp, thật sự là quá động lòng người rồi! Thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi, Nhạc công tử, ta nhất định sẽ thủ hộ ngươi một đời đấy."
Đám nhân viên công tác đứng sau đài chủ sự đều đã trợn tròn mắt, ban đầu bọn hắn đều đã tuyệt vọng, một buổi hòa nhạc mà ca sĩ lại bỏ đi gần một giờ, đây chính là một buổi hòa nhạc có mấy vạn người a! Một khi không khống chế được sẽ là hậu quả không ai chịu nổi. Bọn hắn căn bản là không nghĩ tới thế cục này còn có thể nghịch chuyển, nhưng vào lúc này, Nhạc công tử trở về, hát một ca khúc, lại đem toàn bộ cục diện hoàn toàn thay đổi.
Trên thực tế, tổng cộng hắn mới chỉ có hát được một bài rưỡi trong cả buổi hòa nhạc a! Loại buổi hòa nhạc kỳ lạ thế này chỉ sợ đây là lần đầu tiên. Nhưng người ta lại thành công ngăn cơn sóng dữ, chẳng những trấn an được khán giả, thậm chí còn làm cho người ta cảm động đến rơi nước mắt.
Lúc này đừng nói bên chủ sự, mà ngay cả Nhạc Khanh Linh cũng đã vô cùng khiếp sợ. Ca khúc mới, hắn vậy mà ra ca khúc mới rồi? Hắn vừa mới mất tích, là vì đi ghi ca khúc mới sao? Nếu là như vậy thì tất cả đều rõ ràng rồi.
Quá dễ nghe, thật sự là quá dễ nghe, một đầu ca khúc tràn đầy hy vọng. Hơn nữa, có vẻ như hắn còn mang tới cho khán giả một câu khẩu hiệu sau khi kết thúc bài hát, một câu chỉ thuộc về Nhạc công tử, “thủ hộ thời gian thủ hộ nàng”, thật đẹp a! Nhiều khán giả như vậy mà đều muốn thủ hộ Nhạc công tử sao?
"Chúng ta muốn Nhạc công tử đi ra. Nhạc công tử không ra thì liền trả vé, bồi thường gấp mười lần." Không biết là ai hô một câu, lập tức tâm tình của các khán giả đều trở nên nôn nóng.
Mà cho tới bây giờ bên chủ sự cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Tại hiện dưới loại tình huống này, chúng mê ca hát cũng đã ở vào cuồng bạo trạng thái, hầu như không có khả năng bình tĩnh trở lại. Coi như là Nhạc công tử bây giờ trở về cũng chỉ sợ vẫn có vấn đề, dưới đài thậm chí đã xuất hiện những thanh âm nhục mạ hắn.
"Quá không chịu trách nhiệm rồi, đi lần này chính là bốn mươi phút, định biến chúng ta thành cái gì đây?"
"Đùa nghịch lớn! Đây là trò đùa nghịch lớn!"
Các loại âm thanh không hài hòa vang lên ở giữa sân, sắc mặt của Nhạc Khanh Linh đã bắt đầu trở nên trắng xám, Đường Nhạc thật sự muốn xong rồi sao? Bọn hắn cùng công ty ký hợp đồng, xuất hiện loại việc xấu này là sẽ phải trả giá bồi thường kếch xù đó a!
Cho dù nàng có bán chính bản thân mình cũng không bồi thường nổi, chẳng lẽ sẽ phải nhờ gia tộc ra mặt? Thế nhưng gia tộc căn bản là không để ý tới mình. Cuối cùng phải làm sao cho phải? Như thế nào mới có thể giải quyết tốt hậu quả đây? "Thời gian, là lịch sử đôi mắt, ngóng nhìn tương lai vô tận"
Đúng lúc này, một thanh âm dễ nghe đột nhiên vang lên, không có bất kỳ nhạc đệm gì, thế nhưng khi tiếng ca này vang lên thì tất cả âm thanh huyên náo lại im bặt một cách kỳ lạ. Tất cả khán giả đều nghi ngờ mà nhìn về hướng âm thanh kia phát ra.
"Thủ hộ thời gian, chính là thủ hộ tương lai. Thủ hộ thời gian, chính là để cho tương lai trở nên không còn không biết giải quyết thế nào."
Tiếng ca lại vang lên, dưới tình huống không có bất kỳ nhạc đệm gì mà làm rung động lấy tâm linh của mỗi người.
Một đạo thân ảnh từ từ hạ xuống từ trên trời, từng đám dây leo màu lam như thủy tinh xuất hiện giữa không trung, khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm dần khuếch tán, đem trọn cái sân bãi thành một mảnh màu lam nhạt.
Đám dây leo rất có trật tự mà xoay tròn, giống như một cái dù cực lớn đang từ từ rơi xuống. Dưới sự bao trùm của khí tức sinh mệnh nồng đậm, tâm tình nôn nóng của những khán giả dần bình phục lại. Mà trong đám dây leo kia, Đường Nhạc lại hạ xuống với một thân trang phục bạc lộng lẫy.
“Dây leo bay múa, thủ vệ lấy khí tức của nàng.
Ngóng nhìn thời gian, ngóng nhìn đến lại là tâm linh của mình.
Thời gian trong nháy mắt vung lên, nói không hết suy nghĩ nỗi buồn ly biệt.
Thời gian trong hy vọng, thường thường đến từ trong lơ đãng.
Có lẽ lập tức thoáng nhìn liền làm cho lòng người chập chờn.
Đó là thời gian quen thuộc, là sự kêu gọi không hiểu.
Nó dẫn dắt đến ta, đi tìm kiếm hy vọng.
Hy vọng tiến đến, lại hơi có sợ hãi, muốn chạm đến, lại sợ mất đi.
Hy vọng tiến đến, mang đến chính là mừng rỡ cùng tương lai.
Thời gian, sẽ đem năng lượng cho hy vọng.
Hy vọng của ta đã đến, có lẽ ta đã không cần mê mẫn.
Nhưng ta không dám đi đụng chạm, e sợ hy vọng phá diệt.
Thời gian trong hy vọng a! Thỉnh nàng bồi bạn ta, không nên bỏ ta mà đi, thà rằng vĩnh viễn không đi, chính thức mà đem nó mở ra.
Thời gian trong hy vọng a! Thỉnh nàng nói cho ta biết, nàng nghiên cứu vì cái gì? Vì cái gì mà phần quen thuộc kia dường như lại ở Viễn Cổ?...”
Thanh âm chậm rãi dừng lại, không có nhạc đệm, từng đám dây leo trôi nổi trong không trung dần hóa thành từng điểm tố quang mà rơi xuống, mang đến hương thơm, chạm tới nội tâm xao động của mỗi người.
"Thực xin lỗi, đã để cho mọi người phải đợi lâu. Nhất thời xúc động, một đoạn thời gian chuẩn bị, một đầu ca khúc mới “thời gian trong hy vọng” này, tặng cho các ngươi." Đường Nhạc chậm rãi khom người mà hành lễ với khán giả. Mà lúc này, tất cả vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng ca.
Ca khúc mới, thì ra là ca khúc mới!
Có lẽ đây là lần đầu tiên Đường Nhạc nói nhiều lời như vậy trong một buổi hòa nhạc!
Hắn đem ca khúc mới tới cho Thiên La Thành.
Trong nháy mắt này, tất cả sự bất mãn trong lòng những khán giả đều tan thành mây khói, còn dư lại chỉ có kinh hỉ cùng niềm tự hào thỏa mãn khó có thể hình dung.
Giá trị, đợi bao lâu cũng rất có giá trị. Đây chính là ca khúc mới của Nhạc công tử a! Là bài hát thứ hai của hắn. Hơn nữa, nếu để so với ca khúc thứ nhất “Niệm”, thì cái đầu “thời gian trong hy vọng” này càng làm cho lòng người sung sướng, nó dường như giảng thuật về thủ hộ thời gian chính là thủ hộ hy vọng.
"Hôm nay, đã đến nơi đây, ta hy vọng mỗi người các ngươi đều có thể thủ hộ thời gian, thủ hộ lấy người mình muốn."
Đường Nhạc lần nữa khom mình hành lễ, quay người hướng về phía trên bục mà đi.
Toàn trường yên lặng trọn vẹn mười giây, không biết là ở đâu vang lên tiếng vỗ tay đầu tiên, nhưng chỉ nháy mắt sau đó, tiếng vỗ tay giống như thủy triều trào lên vậy.
"Nhạc công tử, chúng ta muốn thủ hộ ngươi!"
"Thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi!"
"Nhạc công tử, thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi!"
Trong lúc nhất thời, vạn chúng hoan hô, thanh âm chỉnh tề đồng nhất, tình cảnh trở nên nhiệt liệt chưa từng có.Chỉ với hai câu nói của Nhạc công tử và một đầu ca khúc mới, lập tức đã làm nghịch chuyển một cục diện không thể nghịch chuyển rồi. Một gã khán giả lôi kéo lấy người ngồi bên mình mà nói: "Vừa rồi nàng nói muốn trả vé kia mà? Nàng để cho ta đi. Nàng bán cho ta tấm đó, ta trả giá gốc cho nàng, như thế nào đây?"
"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ. Ta muốn giữ lại, đợi Nhạc công tử ra đĩa nhạc ta còn muốn đi tìm hắn, rồi hắn sẽ viết cho ta "Thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi". Thật đẹp, thật sự là quá động lòng người rồi! Thủ hộ thời gian thủ hộ ngươi, Nhạc công tử, ta nhất định sẽ thủ hộ ngươi một đời đấy."
Đám nhân viên công tác đứng sau đài chủ sự đều đã trợn tròn mắt, ban đầu bọn hắn đều đã tuyệt vọng, một buổi hòa nhạc mà ca sĩ lại bỏ đi gần một giờ, đây chính là một buổi hòa nhạc có mấy vạn người a! Một khi không khống chế được sẽ là hậu quả không ai chịu nổi. Bọn hắn căn bản là không nghĩ tới thế cục này còn có thể nghịch chuyển, nhưng vào lúc này, Nhạc công tử trở về, hát một ca khúc, lại đem toàn bộ cục diện hoàn toàn thay đổi.
Trên thực tế, tổng cộng hắn mới chỉ có hát được một bài rưỡi trong cả buổi hòa nhạc a! Loại buổi hòa nhạc kỳ lạ thế này chỉ sợ đây là lần đầu tiên. Nhưng người ta lại thành công ngăn cơn sóng dữ, chẳng những trấn an được khán giả, thậm chí còn làm cho người ta cảm động đến rơi nước mắt.
Lúc này đừng nói bên chủ sự, mà ngay cả Nhạc Khanh Linh cũng đã vô cùng khiếp sợ. Ca khúc mới, hắn vậy mà ra ca khúc mới rồi? Hắn vừa mới mất tích, là vì đi ghi ca khúc mới sao? Nếu là như vậy thì tất cả đều rõ ràng rồi.
Quá dễ nghe, thật sự là quá dễ nghe, một đầu ca khúc tràn đầy hy vọng. Hơn nữa, có vẻ như hắn còn mang tới cho khán giả một câu khẩu hiệu sau khi kết thúc bài hát, một câu chỉ thuộc về Nhạc công tử, “thủ hộ thời gian thủ hộ nàng”, thật đẹp a! Nhiều khán giả như vậy mà đều muốn thủ hộ Nhạc công tử sao?
Danh sách chương