Lam Hiên Vũ khẽ gật đầu: "Tốt rồi."

"Thật tốt quá. Ngày đó, thật sự cám ơn ngươi." Thái độ của Diệp Linh Đồng hiếm khi tốt với Lam Hiên Vũ được như vậy.

"Không sao, là do hồn thú kia có chút đặc thù, hơn nữa hiện tại ta cũng không sao rồi. Ân, ta đói bụng rồi, đi ăn cơm trước đây" Lam Hiên Vũ vừa nói vừa bước qua trước người Diệp Linh Đồng mà theo Tiền Lỗi đi lấy cơm rồi.

Tất nhiên Diệp Linh Đồng có thể cảm thấy hắn đang xa lánh mình, nàng không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng đúng là vẫn còn không tức giận. Vừa nghĩ tới ngày đó Lam Hiên Vũ không chùn bước mà dẫn đi Tam Nhãn Ma Viên, nơi mềm mại nhất trong nội tâm nàng lại bị xúc động, ý tưởng cạnh tranh với hắn cũng không còn mãnh liệt như trước.

"Ngươi biết Diệp Linh Đồng?" Tiền Lỗi thấp giọng hỏi Lam Hiên Vũ.

"Ừm, trước kia chúng ta là cùng một trường học, nhưng không phải một lớp." Lam Hiên Vũ đáp.

Tiền Lỗi cười hắc hắc, nói: "Ta đã nói với ngươi, nàng rất lợi hại. Sau ngày đến trường tỷ thí, còn thắng. Trong tất cả nữ sinh lớp chúng ta thì thực lực của nàng đoán chừng có thể xếp thứ ba."

"A?." Lam Hiên Vũ cũng không hứng thú gì với tình huống của Diệp Linh Đồng, nhưng có điều, hắn vẫn rất rõ ràng về sự cường thế của nàng đấy.

Đồ ăn trong nhà ăn này vô cùng phong phú, Lam Hiên Vũ nhìn một lát liền phát hiện, cũng không phải tất cả thức ăn đều làm từ nguyên liệu quý hiếm, chỉ có vài loại mà thôi, nhiều hơn một chút so với lúc mình ăn ở nhà.

Thoạt nhìn, có vẻ như các đệ tử ở đây cũng không rõ cái nào là đồ quý hiếm, vì những loại thức ăn còn lại cũng không khác lắm.

Tất nhiên Lam Hiên Vũ sẽ không khách khí, hắn chọn toàn những món được làm từ nguyên liệu quý hiếm, chỉ chốc lát sau liền đựng đầy một mâm lớn.

Lúc này, Diệp Linh Đồng đã về tới chỗ bàn ăn của nàng, ngồi cùng bàn với nàng còn có hai vị nam sinh. Một tên trong đó có thân hình cao lớn, có một đầu tóc ngắn màu vàng, đôi trong mắt khép mở là tinh quang bắn ra bốn phía. Một gã khác thì dáng người nhỏ gầy, tạo thành sự đối lập rõ ràng cùng tên thân hình cao lớn kia, lưng hắn có chút còng xuống, cánh tay rất dài, nếu như là đứng lên thì thậm chí cánh tay của hắn có thể chạm đất. (Whatttt? Người đây sao???)

"Linh Đồng, ngươi biết người mới tới kia sao?" Tên thân hình cao lớn kia hỏi. Hắn cũng không có hạ thấp thanh âm của mình, tất cả mọi người chung quanh đều có thể nghe được.

"Ừm, trước kia chúng ta là đồng học. Thời điểm khảo hạch hắn gặp chút chuyện ngoài ý muốn, hiện tại thì tốt rồi, hắn đã tới rồi." Diệp Linh Đồng nói.

"A. Năng lực của hắn như thế nào vậy?" gã cao lớn tiếp tục hỏi.

Diệp Linh Đồng dừng lại một lát, sau đó nàng mới nói: "Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng thắng được hắn."

"A?" Ánh mắt gã nam sinh cao lớn kia sáng lên vài phần. Hắn nhìn thoáng qua bóng lưng Lam Hiên Vũ đang lấy cơm tại đó, khóe miệng hiện ra vẻ mỉm cười.

Lam Hiên Vũ đã lấy cơm xong xuôi, đi theo Tiền Lỗi tới một cái bàn bên cạnh, nơi đây gần như là nơi hẻo lánh nhất toàn bộ nhà ăn, lúc này, một người đang ngồi ở chỗ này mà vùi đầu vào ăn cơm.

Gã nam sinh bị Tiền Lỗi gọi là Phong tử ngẩng đầu, hắn nhìn về phía Lam Hiên Vũ. Lúc này Lam Hiên Vũ mới nhìn rõ, người này có dáng người tương tự với mình, hắn có hai con mắt hẹp dài, khuôn mặt cũng hơi dài, không thể nói là đẹp mắt nhưng làm cho người ta một loại cr giác sắc bén, rất khác với Tiền Lỗi luôn nở nụ cười.

"Xin chào, ta là Lam Hiên Vũ." Lam Hiên Vũ chủ động chào hỏi.

"Ta là Lưu Phong, hồn lực của ngươi bao nhiêu cấp?" Lưu Phong đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.

"Mười bốn cấp a." Lam Hiên Vũ đáp.

"Mười bốn?" khóe miệng Lưu Phong lộ ra một tia giễu cợt, hắn quay đầu nhìn về phía Tiền Lỗi, "Đoán chừng trình độ của hắn không khác ngươi là bao đâu."

Tiền Lỗi làm một vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mới mười bốn sao! Ài..."

Lam Hiên Vũ cau mày lại: "Mười bốn làm sao vậy? Rất thấp sao?"

Lưu Phong nói: "Không phải rất thấp, hẳn là thấp nhất mới đúng, Tiền Lỗi cũng đã có mười lăm cấp, nhưng hắn cũng không có gì để dùng."

Lam Hiên Vũ có chút khó hiểu: "Hồn lực cũng không có nghĩa là tất cả a. Còn có, đẳng cấp hồn lực cùng đến trường có quan hệ gì không?"

Tiền Lỗi nói: "Để ta nói đi. Lớp chúng ta tổng cộng ba mươi người, dựa theo kế hoạch ban đầu của các sư phụ thì mỗi ba người là một gian ký túc xá, đồng thời ba người này cũng là một cái tiểu tổ học tập. Vô luận là tu luyện, chiến đấu, hay là lựa chọn chức nghiệp phụ trợ, ba người này cũng sẽ ở một tổ, hỗ trợ lẫn nhau, ba người nhất thể. Dù sao, ngoài chiến đấu thân thể thì phối hợp cũng là rất trọng yếu đấy. Trong lớp đã tiến hành bài danh tiểu tổ, bài danh càng gần phía trước thì càng lấy được đãi ngộ tốt hơn, cũng càng có cơ hội lưu lại. Nhưng mà ai biết, thời điểm chiêu sinh lại xảy ra chút vấn đề, chiêu hai mươi tên nam sinh cùng mười nữ sinh. Mà nữ sinh thì lại không thể cùng ở một ký túc xá với nam sinh a.”

""Trước khi ngươi đến, trong lớp tổng cộng là hai mươi chín người, trong đó nam sinh có mười chín người, dựa theo mỗi ba người một tổ thì trước phân ra năm tổ, còn thừa hai tổ thì là hai người một tổ, ta cùng Lưu Phong chính là trong số đó. Tổ nữ sinh thì thừa một người, chính là Diệp Linh Đồng. Lão sư lại để cho hai tổ chúng ta tỷ thí một lát, tổ nào thằg thì Diệp Linh Đồng sẽ gia nhập tổ đó. Rõ ràng, chúng ta thua, hơn nữa thua rất thảm. Cho nên, Diệp Linh Đồng liền gia nhập tổ kia rồi. Mà vì tổ chúng ta chỉ có hai người nên tất nhiên hai tháng này đều bị áp đáy.”

"Hôm nay nghe nói ngươi đã đến, trong lòng chúng ta đều ôm hy vọng rất lớ, nhưng mà ai biết ngươi lại chỉ có mười bốn cấp. Ta mười lăm cấp, Phong tử mười sáu cấp. Tại trong lớp, tổ chúng ta tuyệt đối là áp đáy được rồi. Lớp thiếu niên năng động này không chỗ nào là không có cạnh tranh a!"

Lúc này Lam Hiên Vũ mới hiểu vì sao khi Tiền Lỗi vừa nhìn thấy mình hắn lại nhiệt tình như vậy rồi. Hắn nói: "Ta sẽ hết sức."

Lưu Phong nhìn hắn một cái, không có nói thêm gì nữa, cúi đầu xuống ăn cơm.

Kế tiếp, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi liền bắt đầu kinh ngạc, bởi vì gia hỏa ngồi bên cạnh bọn họ này thật sự là ăn quá nhiều rồi.

Khi Lam Hiên Vũ lấy cơm lần thứ nhất, Tiền Lỗi đã thấy hắn lấy quá nhiều đồ ăn liền nhắc nhở hắn, học viện tuyệt không cho phép lãng phí, lấy đồ ăn nhất định phải ăn hết mới được.

Khi Lam Hiên Vũ đi lấy bàn thứ ba thì Tiền Lỗi đã bị chấn kinh tới mức nói không ra lời. Gia hỏa này cũng ăn quá nhiều rồi a! Hiện tại, Lam Hiên Vũ đúng là càng ngày càng tham ăn rồi, nguyên liệu quý hiếm của học viện vẫn là tương đối thiếu đấy, hắn quét qua là sạch, nhưng cũng vẫn có chút ăn không đủ no, mà năng lượng đồ ăn bình thường mang tới tất nhiên là sẽ ít hơn nhiều, nên hắn trong lúc bất tri bất giác đã ăn tới quên trời quên đất.

"Tên mới tới này thật là tham ăn a!" những đồng học khác cũng đã bắt đầu chú ý tới tình huống của bên này, thật sự là bởi vì số lần Lam Hiên Vũ đi lấy cơm quá nhiều rồi, mà mỗi lần đều là một mâm lớn.

"Này, đủ rồi a! Tài nguyên của học viện là thuộc về mọi người đấy, một mình ngươi đã ăn hết phần nhiều người như vậy rồi." Một gã nam sinh đứng lên, ngăn Lam Hiên Vũ chuẩn bị đi lấy cơm lần thứ tư.

Tiền Lỗi lập tức bắn người lên, hắn muốn đi ra phía trước lại bị Lưu Phong kéo lại, Lưu Phong nhẹ nhàng mà lắc đầu với hắn.

Lam Hiên Vũ bị ngăn như vậy cũng có chút sững sờ: "Ta ăn cơm thì làm sao vậy? Học viện nói có thể ăn no a! Hơn nữa, đây đều là những đồ ăn đã làm tốt, để thừa chẳng phải lãng phí sao?"

Nam sinh kia hừ một tiếng, nói: "Ta nói không cho ăn là không cho ăn."

"Kim Tường, ngươi đừng có giở trò ma cũ bắt nạt ma mới! Hiên Vũ là đồng học trước kia của ta đấy." Diệp Linh Đồng đột nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng mà nói.

Gã tên Kim Tường nhìn thoáng qua tên cao lớn bên người Diệp Linh Đồng: "Lữ Thiên Tầm, đây là ý của ngươi?"

Tên nam sinh cao lớn thản nhiên nói: "Ta không biết hắn." Nói xong hắn liền đứng người lên mà bước ra ngoài.

Diệp Linh Đồng sửng sốt một chút, mà được gã nam sinh được kêu là Kim Tường lại cười.

"Tránh ra." Lam Hiên Vũ nói với Kim Tường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện