Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- -------------------------------------------------

Lam Thanh Thanh nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt Diệp Hạo, mỉm cười giải thích.

- Nghe nói anh thuộc dạng cao thủ đánh bạc, cho nên Thanh Thanh đến đây thăm hỏi một chút.

Lam Thanh Thanh nói đến đây, bàn tay thon dài vẫn để trên không như trước.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nàng.

Rất mềm, rất trơn a.

Lúc này, hắn lại sinh ra cảm giác không muốn buông, nhưng dù sao thân thể hắn đã được Thần Huyết cải tạo, chút trí lực và năng lực tự điều khiển vẫn có, nhưng sau khi buông tay, hắn vẫn có cảm giác lưu luyến, hắn cười khẽ trả lời.

- Chưa nói tới cao thủ, chỉ chơi đùa một chút lúc nhàm chán thôi.

Diệp Hạo hắn đâu thể nói mình không thể được?

- Không biết Thanh Thanh có vinh hạnh chứng kiến kỹ thuật đánh bạc của anh hay không?

Hai mắt Lam Thanh Thanh không khỏi sáng lên nói.

- Được.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

Lam Thanh Thanh là người phụ trách sòng bạc, năng lực nắm giữ không thể không mạnh.

Chuyện Lục Tự Minh làm Diệp Hạo có một ý nghĩ và ý niệm phát triển mình, mà cô nàng trước mặt là đối tượng phù hợp.

- Nhưng tôi phải nói với cha mẹ một câu.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Tất nhiên.

Lam Thanh Thanh cười nói.

Diệp Hạo đóng cửa lại quay người về phòng.

- Tiểu Hạo, con chắc chắn không có việc gì chứ?

Diệp Chí Quốc có chút bất an, hỏi thăm.

- Lam tiểu thư sẽ coi trọng kỹ thuật đánh bạc của con, bởi vậy hai người không cần lo lắng cho an toàn của con đâu.

Diệp Hạo nhìn cha mẹ đang lo lắng, an ủi.

- Hơn nữa, không phải ai cũng tạo thành uy hiếp với con đâu.

- Tiểu Hạo, con học võ lúc nào thế?

Diệp Chí Quốc lại hỏi tiếp.

- Sau khi con khôi phục, có một lần đi dạo công viên gặp được một ông cụ râu trắng.

Diệp Hạo nói đến đây, dừng lại một chút kể tiếp.

- Sau đó ra sao, hai người đừng hỏi nữa, hai người hỏi con cũng không thể nói ra đâu.

Sau khi Diệp Hạo rời đi, vẻ mặt Diệp Chí Quốc vẫn lo lắng:

- Tiểu Hạo ngày càng thần bí rồi.

- Ông chỉ cần biết thằng bé là con trai chúng ta là được rồi.

Quách Tú trái lại, không cảm thấy có gì bất thường cả.

- Nói cũng đúng!

Diệp Chí Quốc nhẹ nhàng gật đầu.

Dáng người Lam Thanh Thanh cao gầy, gần như cao bằng Diệp Hạo, trên người tỏa ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, loại mùi thơm khiến người ta dễ chịu.

- Đây là mùi nước hoa gì thế?

Diệp Hạo hỏi.

- Aegean sea.

Lam Thanh Thanh nhỏ giọng trả lời.

- Sao tôi chưa từng nghe nói đến tên loại nước hoa này vậy?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

Không phải Diệp Hạo hoàn toàn không biết gì, sau khi kết thúc thi đại học hắn luôn xem đủ loại tin tức.

- Loại nước hoa này do hoàng thất Thụy Điển đặc biệt tinh chế, nếu anh thích, lát nữa tôi sẽ tặng anh hai lọ.

Hóa ra như vậy!

Loại sản phẩm đặc biệt sẽ không xuất hiện trên truyền thông, đây đều là những thứ chỉ dành cho quý tộc thượng lưu.

- Không cần.

Diệp Hạo từ chối.

Diệp Hạo biết rất rõ giá cả của loại nước hoa này, sao mình có thể vô duyên vô cớ lấy được.

Lam Thanh Thanh mỉm cười không nói gì.

Mỗi năm, hoàng thất Thụy Điển chỉ sản xuất 5000 lọ loại nước hoa Aegean sea này, bởi vậy không có địa vị xã hội nhất định, dù muốn mua cũng không mua được.

Nói cách khác, trong tay Lam Thanh Thanh cũng không có nhiều lắm.

Không phải Lam Thanh Thanh không muốn tặng nó cho Diệp Hạo, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn có đáng giá để cô tặng nước hoa hay không.

Diệp Hạo đi theo cô nàng đến một gian phòng khách quý.

Lam Thanh Thanh chỉ một người trung niên đang đứng trong phòng.

- Vị này là chủ trì Mã, người có thâm niên trong sòng bạc Gia Hoa chúng tôi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu với lão.

- Chuẩn bị xong chưa?

Lam Thanh Thanh hỏi hắn.

- Ừm.

Lam Thanh Thanh ra hiệu cho người trung niên có thể bắt đầu.

Lão Mã giơ tay mở chén, thuận thế lắc một cái hút sáu viên xúc xắc vào trong, sau đó đung đưa dựa theo tần suất nhất định.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm cái chén, trầm ngâm không nói, hắn thấy tần suất dao động do lão Mã trước mặt lắc đã vượt xa người chủ trì trước đó.

Tần suất càng nhanh, con số biến ảo lại càng nhanh, đến lúc đó làm cho hắn khó đoán.

Lam Thanh Thanh và hai vệ sĩ áo đen đều nín thở tập trung nghe ngóng, bọn họ đều hiểu rõ lúc này Diệp Hạo không thể bị quấy rầy được.

- 2.

Lão vừa mới đặt chén xuống, Diệp Hạo liền trả lời.

Nghe vậy trên mặt lão Mã lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì từ lúc lão bỏ chén xuống trước đó lão cũng đã biết con số bên trong.

Khi chủ trì Mã mở chén ra, đám Lam Thanh Thanh kinh ngạc phát hiện trong sáu viên xúc xắc có năm viên đã xếp chồng lên nhau, viên xúc xắc trên cùng có số một, mà một viên bên cạnh năm viên xúc xắc bị xếp chồng kia cũng có số một.

- Chủ trì Mã, xem ra ông phải thể hiện ra chút thực lực bản thân rồi.

Lam Thanh Thanh cười nói.

Chủ trì Mã hít một hơi thật sâu, giơ tay hút sáu viên xúc xắc vào lại trong chén.

Lần này Diệp Hạo mới chú ý tới lúc lão lắc, ngón tay út sẽ nhẹ nhàng lay động, mà khi nó động, sáu viên xúc xắc sẽ xoay tròn thật nhanh bên trong.

Sau khi lão để chén xuống, Lam Thanh Thanh cười nói:

- Kỹ thuật chủ trì mMã càng ngày càng tinh xảo rồi.

- Vừa mới nhập môn mà thôi.

Chủ trì Mã khiêm tốn nói.

- 6.

Diệp Hạo lời ít mà ý nhiều.

Sắc mặt lão không khỏi thay đổi.

- Tôi dùng Định Toàn Chi Thuật, sao cậu có thể đoán được?

Định Toàn Chi Thuật, một kỹ thuật quan trọng nhận định một người chủ trì có phải đại sư hay không, bởi vì lúc vận dụng Định Toàn Chi Thuật, tốc độ xoay tròn của xúc xắc sẽ rất cao, mà lúc này muốn đoán ra điểm số rất khó.

Nhưng Diệp Hạo lại đoán được chính xác.

Tuổi Diệp Hạo và chủ trì Mã không chênh nhau thì còn có thể lý giải được, vấn đề nằm ở đây a, thằng nhóc này nhìn qua chỉ có 17 ~ 18 tuổi thôi!

- Đi mời Chu đại sư.

Lam Thanh Thanh nói với một vệ sĩ bên cạnh.

Vệ sĩ kia dạ một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau, vệ sĩ này lại mang theo một ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới phòng khách quý.

- Bái kiến tiểu thư.

Chu đại sư cung kính hành lễ với Lam Thanh Thanh.

Lam Thanh Thanh khẽ mỉm cười nói.

- Chu đại sư khách sáo rồi.

Chu đại sư chào hỏi Lam Thanh Thanh vài tiếng rồi nhìn về Diệp Hạo, nói

- Vị này chắc là Diệp công tử.

- Diệp Hạo.

Diệp Hạo không quen người khác gọi hắn bằng hai từ Công Tử.

Chu đại sư cười cười, đi tới chỗ đặt xúc xắc.

- Diệp công tử, cậu phải cẩn thận nghe kỹ đó.

Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.

Bây giờ thị lực Diệp Hạo đã đạt đến cấp độ kinh khủng, những thứ nhỏ nhặt kẻ khác không phát hiện nhưng hắn lại có thể nhìn thấy rõ, Diệp Hạo chú ý tới tần suất ngón út Chu đại sư lay động gấp 3 lần chủ trì Mã.

Lúc Diệp Hạo vận dụng Thấu Thị Nhãn, chú ý tới sáu viên xúc xắc xoay tròn không thấy rõ con số phía trên.

Thị lực rất khó nắm bắt.

Diệp Hạo nhìn ba giây đồng hồ mới ngừng lại.

Dù sao thời gian nhìn của hắn không phải vô hạn.

Sau khi Chu đại sư bỏ chén xuống, Diệp Hạo làm ra dấu tay OK.

- Cậu có ý gì?

Chu đại sư khẽ giật mình nói.

- Ba.

- Ba sao?

Chu đại sư nghi ngờ mở chén ra, trong sáu viên xúc xắc, từng cặp đôi xếp chồng lên nhau, mà viêc xúc xắc phía trên đều là số một.

Chu đại sư không khỏi lộ vẻ hoảng sợ nhìn Diệp Hạo.

- Chẳng lẽ Thính Chung Chi Thuật của Diệp công tư đã đạt tới cảnh giới tông sư rồi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện