Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Chu Bá Đạt nghe Diệp Hạo nói xong, tức giận nhìn qua người hộ của mình.

Lúc nãy, hắn rõ ràng kêu người này đi mời Diệp Hạo qua, nhưng ai nghĩ tới tên này lại dùng cái giọng ra lệnh đấy chứ?

Cũng nhờ hắn nghe được tiếng đánh nhau rồi vội vàng chạy đến, quả nhiên tên hộ vệ này đã gây phiền phức cho mình.

- Chuyện này do hộ vệ của tôi sai, các hạ cần phải bồi thường cái gì cứ lên tiếng.

Chu Bá Đạt tỏ rõ thái độ đề xuất bồi thường.

- Tôi chỉ cần ba ngón tay của cậu ta.

Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng răng rắc, ba ngón tay của hộ vệ áo đen bị bẻ gãy, đối phương phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

- Nói thật, hộ vệ anh không chỉ không có thực lực mà ngày cả khả năng chịu đựng cũng không có.

Diệp Hạo nói xong đập một phát vào sau gáy tên hộ vệ, hắn trợn trắng mắt rồi hôn mê luôn.

- Không ngờ các hạ không chỉ y thuật cao minh, ngay cả tu vi cũng đã đạt tới đỉnh cao.

Chu Bá Đạt chỉ liếc hộ vệ mình một cái rồi quay sáng nở nụ cười nói với Diệp Hạo.

- Để tôi suy nghĩ, anh kiếm tôi do vị bác sị họ Hứa đã tiết lộ việc tôi cứu người?

Diệp Hạo nhìn Chu Bá Đạt cười nói.

Chu Bá Đạt chỉ cười không trả lời.

Diệp Hạo không có ý định gây phiền phức cho Hứa Cương, cười nói tiếp.

- Ân oán giữa hai chúng ta đến đây kết thúc.

Nói xong câu này, hắn tiếp tục thay quần áo.

Sắc mặt Chu Bá Đạt thay đổi.

Cậu đi rồi còn chơi đùa với tôi?

- Tôi có một yêu cầu quá đáng.

Chu Bá Đạt bước lên một bước, nhẹ giọng nói.

- Anh cũng đã nói yêu cầu quá đáng, vậy cũng không cần nói ra đâu.

Diệp Hạo cười nói.

Khóe miệng Chu Bá Đạt giật giật.

Con mụ nó, không thể ra bài theo lẽ thường rồi?

Diệp Hạo vừa nói vừa vượt qua Chu Bá Đạt đi thẳng ra cửa.

Chu Bá Đạt chỉ có thể quay lại phòng bệnh cách đó không xa.

- Người đâu?

Một sĩ quan thiếu tá trong phòng bệnh hỏi.

- Không mời được.

Chu Bá Đạt cười khổ.

- Với thân phận của cậu cũng không mời được à?

Thiếu tá không khỏi cau mày.

- Mời không được thì áp hắn đến cho tôi.

Một người có mái tóc hơi bạc, mặc quân phục giận quát, mà quân hàm ông này rõ ràng là hai gạch bốn sao, quân hàm đại tá.

Sĩ quan thiếu ta nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu đi ra ngoài.

- Đợi đã.

Lúc này, Chu Bá Đạt chặn lại.

- Thế nào.

Sĩ quan thiếu tá hỏi.

- Nhớ lấy, đừng dùng sức mạnh với hắn.

- Tại sao?

- Hộ vệ Hà Dũng của tôi còn chưa kiên trì được một hiệp đã bị đánh cho bất tỉnh rồi.

- Hình như Hà Dũng thuộc đội dã chiến?

- Ừ.

- Nói như vậy, thực lực tên này không tệ.

Sĩ quan thiếu tá bóp bóp bàn tay, cười nói.

Chu Bá Đạt cảnh này đã hiểu, lời khuyên của mình bị phản tác dụng.

- Đại tá Lý, tôi đề nghị ông vẫn nên đi xem xem.

Chu Bá Đạt thấy đối phương hào hứng rời đi, vội nói.

- Sao? Cậu cảm thấy Tư Mã Vinh không phải đối thủ của thanh niên đó?

- Ông như vậy, bảo tôi nói thế nào?

- Gia tộc Tư Mã Vinh không đơn giản, đối phó với tiểu tử đó dễ như trở bàn tay thôi.

Đại tá Lý mỉm cười.

Gia tộc Tư Mã, võ đạo thế gia.

Nếu không, Tư Mã Vinh có tài đức gì mà còn trẻ như thế đã làm thị vệ thân cận cho đội lão quân.

Đại tá Lý đã nói như vậy, Chu Bá Đạt chỉ biết ngậm miệng.

- Tôi ngược lại cũng muốn xem có người nào mà tôi không chọc vào được?

Qua một lát, một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, tiếp đó một bóng người đá văn cửa phòng bệnh đi vào.

Đại tá Lý không khỏi bất ngờ khi thấy Tư Mã Vinh bị đánh mặt mũi bầm dập, ông rất rõ Chiến lực Tư Mã Vinh nha.

Thực lực người này gần tám sao đấy!

Nhưng tình hình bây giờ thế nào?

Kại bị Diệp Hạo cho ăn hành?

Diệp Hạo u ám đi qua.

- Ông là người mà tôi không chọc được, đúng không?

Diệp Hạo nhìn Đại tá lý, lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Trong lòng Đại tá Lý nặng nề khi bị ánh mắt Diệp Hạo nhìn chằm chằm, nhưng cuộc sống chinh chiến bao nhiêu năm không thể khiến ông hoảng sợ.

- Tôi đại diện cho lão quân trưởng mời cậu đến.

- Ông xác định không phải cưỡng ép bắt tới?

- Đây là hiểu lầm.

- Có phải hiểu lầm hay không tôi không biết, nhưng chuyện hôm nay nếu ông không có tôi một câu trả lời...

- Sao?

- Tôi sẽ đánh gãy chân cậu ta.

Diệp Hạo chỉ Tư Mã Vinh nói.

- Cậu dám?

- Ông xem tôi dám không?

Diệp Hạo nói rồi đi qua phía Tư Mã Vinh.

Nhưng đi được nửa đường, Diệp Hạo mới ngừng lại.

- Cậu còn đi thêm một bước nữa, đừng trách tôi không khách sáo.

Cây súng trong tay Đại tá Lý chỉ vào Diệp Hạo, nói.

Lúc nãy Diệp Hạo đứng lại do nghe được tiếng mở chốt an toàn của súng.

Với nhãn lực của Diệp Hạo, dễ dàng thấy được có cả một băng đạn trong cây súng.

- Ông có bản lĩnh bắn chỗ này này.

Diệp Hạo chỉ vào đầu của mình, nói.

- Cậu.

Đại tá Lý chưa từng thấy một người huênh hoang như vậy.

- Không dám thì cất cây súng của ông vào đi.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Lý An, cất súng vào.

Đúng lúc này, một giọng nói cứng cáp mạnh mẽ vang lên, tiếp đó, một lão giả chống gậy từ trong đi ra.

Bước đi của lão giả có chút lộn xộn, nhưng ánh mắt ông hết sức sắc bén.

- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.

Lão giả nhìn Diệp Hạo tỏ vẻ tán thưởng, nói.

- Chính chủ đã ra rồi, có phải nên trả công đạo cho tôi không?

Diệp Hạo không chút e ngại nói.

- Cầu cần công đạo thế nào?

Lão giả hỏi.

- Cậu ta chủ động khiêu khích tôi, nể mặt ông có thể bỏ qua, nhưng chuyện vị này nhục mạ cha mẹ tôi thì nhất định phải cho tôi câu trả lời.

Diệp Hạo nghiêm túc nhìn lão, nói.

Mặt lão giả lộ vẻ âm trầm,

- Tư Mã Vinh, cậu nhục mạ cha mẹ người ta?

- Tôi...

Tư Mã Vinh trầm mặc một lúc, rồi nói thật.

- Xin lỗi mau.

- Không!

Tư Mã Vinh lắc lắc đầu.

- Tôi kêu cậu xin lỗi.

Lão giả tức giận nói.

- Tư Mã gia chúng tôi không bao giờ xin lỗi người khác.

Tư Mã Vinh nói rõ từng chữ một.

- Được, nếu như đã vậy, từ nay về sau cậu không còn là thị vệ của tôi nữa.

Lão giả trịnh trọng nói.

- Lão Hà.

Tư Mã Vinh không ngờ thủ trưởng mà mình phục vụ ba năm lại nhẫn tâm như vậy.

- Được, vậy chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ.

Tư Mã Vinh đứng lên rồi rời khỏi.

Nhưng lúc Tư Mã Vinh đi ngang qua Diệp Hạo, bị Diệp Hạo chặn lại.

- Từ từ.

- Chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong?

- Có lẽ cậu vẫn chưa biết mùi vị khi ẩu đả một thiếu tá?

- Đích thực tôi không biết mùi vị khi ẩu đả một thiếu tá thế nào, nhưng tôi thì biết cậu uy hiếp một thiếu tướng thì mùi vị như thế nào?

Thiếu tướng?

Tư Mã Vinh giật mình!

Bản thân uy hiếp Lão Hà lúc nào?

Hà Bất Thăng đúng là một người bình thường, hhưng vị này có quân hàm thiếu tướng.

Dù gia tộc hắn có là võ đạo thế gia nhưng không dám tùy tiện đắc tội những người thường quyền cao chức trọng.

Hà Bất Thăng cũng giật mình.

Tư Mã Vinh uy hiếp bản thân lúc nào ta?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện