"Tôi phải nói rằng, đó không phải là một khuôn mặt đẹp trai đang khóc.Rất tiếc!" người dẫn chương trình thứ hai nói với vẻ mặt thích thú.

"Tôi có một cái tốt. Còn gì tệ hơn một omega lái máy cơ?" người dẫn chươngtrình thứ ba, người đã cười ngặt nghẽo suốt thời gian qua, nói.

"Cái gì?......" hai người dẫn chương trình còn lại đồng thời hỏi.

"Một omega say rượu lái máy cơ hahahahahaha!", người dẫn chương trình thứ ba bật cười không kiềm chế được trả lời nhưng những người dẫn chương trình khác lại bật cười gượng gạo khi một cuộc chiến toàn diện bắt đầu trênValim Network.

Họ là ba bên trong cuộc chiến này.

Đối với Thư Thư, chống lại Thư Thư và một đám người ăn hạt dưa chỉ ở đó để xem một vở kịch hay.

Trong khi một cuộc chiến giữa các vì sao khác diễn ra trên Valim Network, ÔnTần Khê đang hôn mê tận hưởng kỳ nghỉ xứng đáng của mình, tất nhiên làtrong tâm trí y.

Để giết thời gian, y hoặc đang xem một bộ phim hành động chưa xem xong hoặc chơi vài trò chơi ngẫu nhiên với Hạ Bạch và Hắc Bảo.

Hôm nay họ đang chơi một trò chơi đố vui dựa trên phim khoa học viễn tưởng và truyện tranh.

Người ta sẽ hỏi tại sao một người đàn ông trưởng thành lại chơi một trò chơi nhàm chán như vậy? Điều này là do trò chơi này liên quan đến tiền điện tử, một loại tiền lớn.

Người chiến thắng sẽ ra về với số tiền đủ để mua một chiếc xe tay ga hoặc thứ gì đó có giá trị tương đương.

Ôn Tần Khê ban đầu đã có một khoảng thời gian tuyệt vời nhưng khi trò chơi tiến triển thì mọi thứ trở nên hơi kỳ lạ.

Ví dụ như Hạ Bạch dường như thường xuyên dò dẫm câu trả lời của mình.

Không chỉ những bài khó mà cả những bài dễ nữa.

Lúc đầu, y không suy nghĩ nhiều cho đến khi Hạ Bạch nhận được câu hỏi về bộ anime mà y đã xem không ngừng từ khi còn ở tuổi thiếu niên đã sai.

Đó là một sự cho đi chết người nhưng anh chàng không thể làm đúng.

Vào lúc đó, Ôn Tần Khê quyết định nói điều gì đó, đặc biệt là khi Hắc Bảo đang trên đà thắng lợi.

"Ơ, Bạch ca hôm nay cậu bị cái quái gì vậy? Cậu quên uống thuốc hay gì à?Trò chơi vớ vẩn gì thế này?" phàn nàn Ôn Tần Khê không thể hiểu được sựthay đổi hành vi của Hạ Bạch.

Bình thường anh là một người thíchcạnh tranh nhưng hôm nay anh dường như đã mất đi tinh thần chiến đấu với một luồng không khí ngọt ngào tràn ngập trong không khí.



Nó không có ý nghĩa gì cả.

Hạ Bạch đang muốn nghĩ ra một lý do chính đáng để xoa dịu Ôn Tần Khê,nhưng Hắc Bảo lại nói: "Bạch ca gần đây không phải là chính mình, hoặclà anh ta bị bệnh, nếu tôi không lầm thì chắc chắn là... Tiêu chảy nha-, Ối!” Tiếng la hét cuối cùng được thúc đẩy bởi việc Hạ Bạch vỗ vào sauđầu cậu một cách nhẹ nhàng nhưng trách mắng.

Làm sao việc yêu có thể tương đương với việc đi tiêu?

Nhưng Hắc Bảo suy luận cũng không hẳn là sai.

Mỗi khi ở cạnh Hạ Bạch, anh chàng có khi lại vội vàng bỏ đi, không biết vì sao mặt lại đỏ bừng.

Lần đầu tiên hắn hỏi hắn có chuyện gì, Hạ Bạch đáp lại là đau bụng.

Từ đó trở đi, mỗi khi anh bỏ chạy, Hắc Bảo đều cho rằng đó là cơn đau bụng trở lại và thậm chí còn đi mua thuốc khuyên anh nên đi khám bác sĩ.

Đây là lý do tại sao cậu mạnh dạn cho rằng đó là bệnh tiêu chảy.

"Tiêu chảy cái mông của cậu ấy. Tại sao anh ấy lại giúp cậu giành chiếnthắng? Hai cậu có hợp lực không đó?" Ôn Tần Khê phàn nàn cảm thấy bịlừa.

Hạ Bạch xảy ra chuyện gì đó, nhưng dù có ngàn vạn năm y cũng không thể đoán được rằng người kia đang cố gắng giúp người mình yêuthắng trò chơi để bù lại số tiền Hắc Bảo đã thua trong hệ thống tham lam đó của Jolie.

Hắc Bảo đã phàn nàn về việc không thể mua một thanh kiếm Kitana phiên bản giới hạn từ một bộ anime mà họ cùng quan tâm.

Anh có thể hiểu tại sao Hắc Bảo lại cảm thấy cần phải mua nó vì anh rất muốn mua nó cho chính cậu.

Nhìn cậu hờn dỗi như vậy không chịu nổi nên đã sắp xếp cho họ đánh bạc để cậu có thể cho tiền một cách kín đáo.

Nếu đưa tiền trước cho Hắc Bảo thì cậu cũng từ chối, nên đây là biện pháp duy nhất mà anh có thể nghĩ ra.

"Không, tại sao cậu lại xấu tính. Cậu không thắng nên cậu cho rằng chúng tôiđang gian lận?" Điều này nghe có vẻ vô hại nhưng đây chính là nỗ lựcthông minh của Hắc Bảo nhằm sử dụng chiến tranh tâm lý và thuyết phục Ôn Tần Khê chơi.

Làm sao cậu có thể để con ngỗng vàng này chạy trốn?

"Tôi trông có vẻ cả tin với cậu à? Chết tiệt, hai người chơi cùng nhau đi.Tôi xong rồi!... Ah! Jolie khi nào tôi có thể thức dậy? Hai người này có mối thù với tôi à?" Ôn Tần Khê nói ước gì y có thể thức dậy và gây sựvới Khước Nhiên Triết.

"Thật là một kẻ thua cuộc", Jolie nói ước gì nó có thể chơi thay mặt y nhưng nó đã bị cấm đánh bạc vì lý do chính đáng.

"Cái gì? Tôi? Tôi trông giống một vị tổng thống da rám nắng nào đó với bộtóc giả màu vàng và dường như không thể chấp nhận thất bại mà không cólý do chính đáng?" Ôn Tần Khê nói cắt đứt kênh liên lạc, chuẩn bị xemcái gì đặc biệt.

"Surrrree...nếu ngài nói vậy," hệ thống thầm chế nhạo y.

***



Trong lúc Ôn Tần Khê chơi game một đêm tồi tệ thì Khước Nhiên Triết lại có một ngày tồi tệ.

Hắn đang ở hoàng cung hội kiến với Triệu Đế thì tai nạn xảy ra.

Một âm thanh va chạm lớn kèm theo một vụ nổ lớn khiến cung điện rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Bản năng đầu tiên của hắn là đảm bảo an toàn cho hoàng đế nhưng sau khi làm xong việc đó, hắn rời đi để kiểm tra hiện trường.

Người bảo vệ cung điện đã kiểm soát được tình hình sau khi suy luận rằng không có mối đe dọa nào sắp xảy ra.

Hóa ra Đại Bàng Trắng đã lao mũi từ trên trời xuống chỉ để lao xuống sân cung điện.

Các lính canh vừa mở máy vừa lắc đầu chỉ trích kỹ năng điều khiển máy móc tệ hại của Hoàng tử Tịch Trí.

Triệu Tịch Trí không phải là người giỏi lái máy móc nhất nhưng không ai trong số họ từng nghĩ rằng nó sẽ tệ đến mức bị đâm.

Nhưng họ sớm được chứng minh là sai khi nhìn thấy Hoàng tử Tịch Trí chạy qua mắt anh và rơi nước mắt.

Hoàng tử Tịch Trí chạy nhanh đến mức thô lỗ đụng phải Nguyên soái, thậm chícòn không xin lỗi mà rên rỉ: "Đại Bàng Trắng wuwuwuwu! Ai làm tổn thương cậu vậy? Ai làm tổn thương cậu hả?"

Lúc này mọi người đều trở nên cảnh giác, nếu Triệu Tịch Trí ở đây vậy bên trong cơ giáp là ai?

Dưới tiếng ầm ầm, một bàn chân bất ngờ đá mở cửa thoát hiểm bị hư hỏng.

Bang!

Bang!

Hai cú đá và thủ phạm xuất hiện từ cỗ máy trông đầy máu me và tồi tàn nhưng Khước Nhiên Triết có thể dễ dàng nhận ra đó là ai khi hắn chạy tới đểbắt Triệu Hiệp Thư đang mất phương hướng.

Nguyên soái hiện rõ vẻhoảng sợ, nhưng Ôn Tần Khê lại thấy buồn cười nói: "Ồ, bọn họ là haingười. Không sao đâu, tôi có thể hôn cả hai người."

Mọi người, "...."

Triệu Tịch Trí, "Anh đúng là một tên khốn kiếp, Thư caaaaa.”

Mặc dù kiên quyết với quyết định của mình nhưng Ôn Tần Khê vẫn không hôn được Khước Nhiên Triết và hôn mê.

Các lính canh thở phào nhẹ nhõm nếu không họ đã phải chịu thức ăn cho chó của Nguyên soái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện