____________

Cảm giác cô đơn tràn ngập trong y khi lê từng bước chân nặng nề về phía tòa nhà văn phòng GameX, nơi có thể coi là ngôi nhà thứ hai của y.

Vì lý do nào đó, y cảm thấy mọi thứ sẽ ổn khi y đến được nơi thoải mái trong những bức tường đó.

Có lẽ là vì y đã dành một khoảng thời gian đáng kể trong những bức tường đó hoặc vì y hy vọng Khước Nhiên Triết sẽ ở đó.

Dù lý do là gì đi nữa, không có gì quan trọng hơn đối với y ngoài việc đến được tòa nhà đó như thể sự tồn tại của y phụ thuộc vào nó nhưng với mỗi bước y đi, nó dường như càng ngày càng xa hơn.

Trong cơn hoảng loạn, y cố gắng chạy nhưng vô ích, dù y có cố gắng thế nào và chạy nhanh đến đâu cũng không thể đạt được.

Với cơ thể ngày càng yếu đi, y sắp từ bỏ hy vọng thì nhận ra một bóng dáng quen thuộc.

Đôi mắt y sáng lên như ánh nắng ban mai, Ôn Tần Khê hưng phấn chạy về phía hắn kêu lên.

Đây là hy vọng của y, đây là lối thoát của y, đây là Khước Nhiên Triết, người đàn ông gần mà xa.

Y muốn gặp hắn, muốn dành thời gian cho y, nhưng khuôn mặt của Khước Nhiên Triết không được chào đón như vậy.

Vẻ mặt hắn rất xa cách, hắn không biết y cũng như không yêu y.

Họ là những người xa lạ có địa vị khác nhau.

Tất nhiên, làm sao Khước Nhiên Triết có thể biết y.

Y đang dại dột tham gia vào những chuyến bay tưởng tượng nhưng thực tế đã đập vào mặt y một cách khủng khiếp.

Y lo lắng đưa tay ra cố gắng khơi gợi trí nhớ của Khước Nhiên Triết.

Có lẽ nếu y kể cho hắn nghe mọi chuyện thì họ sẽ không còn xa lạ nữa.

Ôn Tần Khê không tham lam, cho dù chỉ có thể trở thành bạn bè, y cũng sẵn sàng nhận lấy, nên y giải thích.

Nhưng không có tác dụng, Khước Nhiên Triết không ngừng hỏi: "Cậu là ai? Tôi không biết cậu, đừng chạm vào tôi."

Đau đớn, thống khổ, tổn thương, đó là những từ có thể miêu tả cảm xúc của Ôn Tần Khê khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết bước đi.

Khước Nhiên Triết thực sự định bỏ y lại một mình trên đường phố vắng vẻ.

Ôn Tần Khê nhìn bóng dáng hắn biến mất, đôi mắt đỏ ngầu chớp chớp một giọt nước mắt.



"Tôi không thể khóc. Con người không nên khóc," y nói trong hơi thở sâu để xoa dịu bản thân.

Y chỉ muốn về nhà.

Đúng, tất cả những gì y phải làm là về nhà và mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Theo nguồn sáng ấm áp, Ôn Tần Khê cuối cùng cũng từ trong giấc mơ buồn bã này tỉnh lại.

Lông mi y run rẩy khi y cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu.

Mọi bộ phận trên cơ thể y đều đau nhức.

Tay, chân, mắt đều có cảm giác như bị tàu hơi nước đâm phải.

"Cái quái gì vậy?" Y lẩm bẩm cố gắng đứng dậy nhưng không thể.

Thừa nhận sự vùng vẫy của mình, y cảm thấy một miếng vải mềm ở bên mặt đang lau đi dòng nước mắt chảy dài trên má.

"Nằm yên, đừng di chuyển quá nhiều nếu không em sẽ bị thương. Tôi sẽ đau nếu cổ tay mỏng manh của em bị bầm tím đấy," một giọng nói dịu dàng êm dịu vang lên nhưng y không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó vì tầm nhìn của y bị mờ.

Ôn Tần Khê là người khó có thể che giấu cảm xúc thật của mình, né tránh tấm vải, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Anh là ai?"

Ngay sau đó là một tiếng cười khúc khích vui vẻ khi người đàn ông nói: "Thư Thư, cuối cùng tôi cũng biết tên của em. Em không nhớ tôi sao? Lần trước chúng ta gặp nhau, em đã làm nổ tung hai con tàu vũ trụ của tôi."

Hồi ức này khiến lưng Ôn Tần Khê cứng đờ khi nhận ra đó là ai.

Chỉ có thể là vua hải tặc Đảo Tự cho sự khởi đầu khét tiếng.

"Không, không, đừng lo quá. Tôi không hề khó chịu với em chút nào. Chỉ là cuối cùng tôi đã tìm thấy em. Em có biết tôi đã khó khăn như thế nào để tìm thấy em không?"

Ôn Tần Khê cảm giác sống lưng tê dại, sắc mặt tái nhợt chết người, nhận ra mình đang ở trong tình huống nào.

Loại tình huống mà Triệu Hoàng Mỵ đẩy y vào thế giới thứ nhất chỉ để thu hút sự chú ý của Khước Nhiên Triết.

Đó là một tình huống tương tự liên quan đến một kẻ tâm thần nhưng giờ đây hung thủ đã bị ám ảnh bởi y.

Tầm nhìn của y cuối cùng cũng rõ ràng và giờ y có thể nhìn rõ tên cướp biển với nụ cười rạng rỡ.

Đôi mắt gã mơ màng, có một tia xanh thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ôn Tần Khê.

Chỉ sau khi cơn sốc qua đi, y mới nói, "Anh đang nghĩ cái quái gì thế?"

"Tôi muốn đưa em về nhà nên đã làm vậy. Sao thế, em không thích à?" Đảo Tự chán nản hỏi.



Tên cướp biển thực sự đã bắt cóc y và đưa y về nhà.

Ôn Tần Khê bị sự ngu ngốc của người đàn ông này làm cho sửng sốt.

Sẽ không hợp lý nếu vận chuyển kẻ bắt cóc đến một địa điểm an toàn thay vì nhà riêng của gã sao? “Thả tôi ra,” Ôn Tần Khê hung hăng kéo sợi dây trói ở cổ tay y, “Tôi không rảnh chơi trò gia đình với anh đâu.”

Thuyền trưởng không tặc dường như không hề bối rối với nụ cười nham hiểm nói lên nhiều điều.

"Tôi đang sở hữu một phần của con tàu vũ trụ mà em đang tìm kiếm. Tôi khuyên em nên ở lại nếu không em sẽ không bao giờ lấy lại được nó. Ở lại đây với tôi và tôi hứa rằng tôi sẽ đối xử với em tốt hơn tên Nguyên soái đó," gã nói gạt đi những sợi tóc vương vãi trên mặt Triệu Hiệp Thư.

Ôn Tần Khê sợ hãi không biết người đàn ông này còn biết gì nữa.

Toàn bộ tài sản của y đều nằm trong tay tên biến thái này, một kẻ mới vào nghề bắt cóc, một tên ngốc ngu ngốc chống lại toàn bộ hành tinh chỉ để có được y.

Tình huống này quá xấu hổ, AI tinh vi và toàn bộ công nghệ của y sao có thể bị tên này xâm nhập được.

"AAAAHHHH! Phiền phức quá." Ôn Tần Khê xấu hổ nói.

Y đã không nhìn thấy điều này sắp xảy ra và theo ký ức của nhân vật, cả hai chưa bao giờ gặp nhau, vậy tại sao lại có sự thay đổi đột ngột?

"Ồ, đừng như vậy. Tôi thực sự là một chàng trai tuyệt vời. Tìm hiểu từng người rồi em sẽ nhận ra tôi là một lựa chọn tốt hơn nhiều so với alpha. Tôi hứa với em rằng em sẽ không hối hận đâu," Đảo Tự nói với vẻ mặt vui mừng quyết tâm.

Ngay từ lần đầu tiên để mắt đến Triệu Hiệp Thư, ham muốn cướp bóc đã nảy nở trong gã.

Gã muốn y nên đã đưa y về nhà, gã nóng lòng muốn biến y thành của mình và có những đứa con beta và omega ngọt ngào.

Ôn Tần Khê vừa tức giận vừa thất vọng.

Y muốn đánh chết tên không tặc nhưng không thể vì bị trói, y chỉ có thể lườm gã bằng ánh mắt dữ tợn nhất mà y có thể nghĩ ra nhưng nó chẳng có tác dụng mấy với bản beta này.

Trên thực tế, Triệu Hiệp Thư trông còn quyến rũ hơn khiến tên không tặc dám nghĩ đến cắn một miếng.

"A! Hấp dẫn quá... Em đói à? Chắc em đói rồi phải không? Tôi sẽ đi lấy đồ ăn cho em. Ngoan ngoãn và tôi sẽ mang cho em món tráng miệng yêu thích của em, được chứ?" Gã nói trước khi vội vã rời khỏi phòng với khuôn mặt đỏ bừng.

Vừa nghe thấy tiếng khóa cửa, Ôn Tần Khê bắt đầu nhìn quanh phòng tìm thứ gì đó có thể dùng để giải thoát bản thân, đồng thời kêu gọi hệ thống ngu ngốc.

"Jolie, cái quái gì đang xảy ra với cô vậy? Tại sao cô không cảnh báo tôi trước khi tên tâm thần này bắt tôi?”

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện