____________

"Chú có kẹo mềm không? Cho cháu một ít nhé?" Khước Tạ Lăng nói với đôi mắt sáng ngời đầy phấn khích.

"Không, không có kẹo mềm. Cháu ổn chứ?" Ôn Tần Khê hỏi, kiểm tra xem bánh bao nhỏ có gì bất thường không.

"Cháu ổn," bé trả lời, cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Cháu có thể...cháu có thể đợi chú ở đây không? Chú phải làm một việc được không? Chú sẽ quay lại ngay." Ôn Tần Khê vừa nói vừa định rời đi, ngón trỏ của y đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé móc vào.

"Chú...chú-chú không bỏ chạu lại phải không?" vật nhỏ dễ thương như sắp khóc hỏi.

"Chú sẽ ở ngay đó," y nói và chỉ về phía xa, "Chú chỉ cần chút thời gian để trưởng thành thôi, được chứ?" Bánh bao nhỏ gật đầu với ánh mắt miễn cưỡng rõ ràng và ngơ ngác nhìn người đàn ông đang bước đi.

Ôn Tần Khê đi đến một nơi vắng vẻ, chắc chắn tiểu tử này sẽ không nghe thấy, lập tức chửi thề như thủy thủ, đá cát làm loạn.

"[email được bảo mật]^#&^@[email vô hiệu hóa]^@%@%@ [email được bảo mặt], Khước Nhiên Triết bạn [email Vô hiệu hóa]%!%!^ !^@%%@!"

'Chậc, chậc..... sếp đang làm gì vậy?' Hệ thống hỏi.

Ôn Tần Khê nằm dài trên cát nóng nói: “Nếu tiểu tử đó là của anh ta, tôi nhất định sẽ chặt chết ‘em trai’ anh ta.”

Hệ thống cảm thấy tình huống này có phần khó xử và nói, 'Về cơ bản thì đó là của cậu bé....chỉ là đến từ một thế giới khác màaaaaa...', hệ thống trả lời ước gì nó có thể biến mất nhưng nếu làm vậy thì Khước Nhiên Triết thực sự có thể nhận được của mình thành viên bị cắt nhỏ.

'Ý co là gì?' Ôn Tần Khê vừa ngồi thẳng vừa hỏi, vừa phủi cát trên tóc.

'Còn nhớ khi tôi nói có chuyện gì đó không ổn với tôi không?... Đó là Khước Nhiên Triết và đứa trẻ đó trước đây không tồn tại ở thế giới này và chỉ có thể đến từ-' hệ thống giải thích với Ôn Tần Khê kết thúc phần cuối cùng của câu của nó.

“Từ thế giới thứ hai.” Ôn Tần Khê nói, nhìn tiểu tử đứng xa xa có vẻ lo lắng.

'Nếu ngài không tin tôi thì hãy hỏi cậu bé,' hệ thống nói, 'đừng suy nghĩ quá nhiều. Đây là ý thức của Khước Nhiên Triết và không phải mọi thứ đều có ý nghĩa.'

Ôn Tần Khê không biết nên suy nghĩ thế nào, muốn có thêm thời gian để tìm hiểu sự việc, nhưng hiện tại lại không thể.

Đây không phải là nơi thích hợp cho việc đó nên y vẫy tay chào cậu bé ra hiệu cho cậu tiến tới.

Quá phấn khích, đứa trẻ bước tới và hỏi: "Bây giờ chúng ta đi à?"

Ôn Tần Khê phủi cát trên quần áo, đáp một tiếng “Ừm” rồi đưa cho tiểu tử một ít nước.

Y nhìn đứa trẻ uống hết trong khi lau máu trên mặt bằng một miếng vải ẩm.

"Hắn là ai?" Ôn Tần Khê chỉ vào xác gấu hỏi.

Khước Tạ Lăng nhìn qua và nói: "Hắn là một thợ săn kho báu tên là Gấu Xám. Hắn nhận nuôi cháu từ trại trẻ mồ côi nhưng hắn lại lợi dụng cháu để tìm kho báu."

Ôn Tần Khê gật đầu nhớ lại việc rồng được cho là có ái lực cao với vàng và đá quý, điều này có lý tại sao người đàn ông lại nghĩ rằng nên nhận nuôi một chú rồng con.



“Xe của hắn đâu?” Ôn Tần Khê hỏi, đưa một ít thịt khô ra.

Khước Tạ Lăng vui vẻ nhận lấy miếng thịt và chỉ về một hướng nào đó.

"Vậy chúng ta đi thôi." Ôn Tần Khê nói rồi thu dọn đồ đạc.

Cả hai đi về hướng nơi chiếc xe đang đậu.

Mặc dù quãng đường đi của Ôn Tần Khê rất ngắn nhưng dường như nó vẫn không ngừng nói.

Toàn bộ chặng đường là như thế này:

Khước Tạ Lăng: Chú ơi, chú tên gì? Ôn Tần Khê: Phượng Tử.

Khước Tạ Lăng: Vậy tôi gọi chú là gì?

Ôn Tần Khê: Tử ca đi.

Khước Tạ Lăng: Không đúng, chú quá già để làm anh trai cháu. Hay là cháu gọi chú là baba rồi chú có thể nhận nuôi cháu nhé.

Ôn Tần Khê: Cháu nói ai già!

Khước Tạ Lăng: Vậy cháu sẽ gọi chú là chú... Từ nay về sau cháu có nói chuyện với chú không?

Ôn Tần Khê: Không...Chú sẽ tìm cho cháu một ngôi nhà tốt.

Khước Tạ Lăng: Làm ơn đi!

Ôn Tần Khê: Không!

Khước Tạ Lăng: Làm ơn, làm ơn, làm ơn đi mà, chú, xin chú đó!

Trong mười phút liên tục, Khước Tạ Lăng giống như một cái đĩa bị phá vỡ liên tục nói xin vui lòng, khiến quãng đường đi bộ ngắn không thể chịu nổi.

Ôn Tần Khê gần như bứt hết tóc, tiểu tử càng không biết xấu hổ ôm đùi y, khiến y khó cử động.

Y không thể có một đứa trẻ xung quanh để cân nhắc những nguy hiểm trên thế giới này, điều này khiến y đưa ra quyết định dễ dàng nhưng y đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

Y dám nhìn xuống khuôn mặt dễ thương với đôi môi bĩu ra và đôi mắt nai đầy nước làm trái tim y tan thành vũng.

Một khi cậu bé làm vậy thì trò chơi kết thúc đối với Ôn Tần Khê khi môi y cử động mà không cần suy nghĩ kỹ.

"Được thôi, nếu cháu không gây rắc rối thì chú sẽ đưa cháu đi cùng."

Khước Tạ Lăng ngay lập tức bật dậy, trông vẫn ngoan ngoãn như mọi khi.

Ôn Tần Khê chán nản thở dài, quay người tiếp tục bước đi.



Trong sa mạc hoang vắng nóng nực, một người trưởng thành dẫn đường cùng một con người có kích thước thu nhỏ theo bước y, khởi đầu cho trải nghiệm nuôi dạy con cái của Ôn Tần Khê.

***

Ôn Tần Khê ở cùng một đứa bé nửa ngày, mới biết làm cha mẹ mệt mỏi đến nhường nào.

Y lạy trời khi đứa trẻ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi ở ghế sau.

Y không thể không hét lên với tất cả các bậc phụ huynh ngoài kia.

Đối với y, họ hiếm khi được tôn vinh là những anh hùng.

Nhìn thoáng qua đứa trẻ cuộn tròn qua gương chiếu hậu, y phải thừa nhận phiên bản thu nhỏ của Khước Nhiên Triết thật đáng yêu.

Ngay cả khi họ đến thị trấn nhỏ, Ôn Tần Khê cũng không thể tự mình đánh thức đứa trẻ đang ngủ yên nhưng y không biết nhà Gấu Xám ở đâu nên y không còn lựa chọn nào khác.

“Lăng nhi,” y gọi vô cùng ngọt ngào trong khi nhẹ nhàng lay cậu bé dậy nhưng cái bọc nhỏ lại lầm bầm điều gì đó và kéo tay y ôm chặt thêm.

Cảnh tượng này quá đáng yêu đến nỗi Ôn Tần Khê đã chộp lấy chiếc điện thoại được cho là của Gấu Xám mà hiện giờ y đang tịch thu và chụp nhanh một tấm để ghi nhớ kỷ niệm quý giá này.

Anh chàng mọt sách quá phấn khích đến nỗi không nhận ra đèn flash của máy ảnh đang bật nên cuối cùng đã đánh thức Khước Tạ Lăng.

Đối mặt với phiên bản thu nhỏ của vị CEO này, Ôn Tần Khê giả vờ như chưa làm gì, cất điện thoại vào túi.

"Tổ tiên chúng ta đang ở đây. Nhà của Gấu Xám ở đâu?" Ôn Tần Khê hỏi khi nhìn vào con phố vắng lặng tối tăm.

"Ở... kia," Khước Tạ Lăng ngượng ngùng chỉ muốn ngủ thêm một chút và cậu bé thực sự ngã về phía trước sau khi ngủ lại khiến Ôn Tần Khê phải nhanh chóng đỡ lấy đầu cậu bé trước khi nó đập vào lưng ghế trước .

Ôn Tần Khê buồn cười mím môi, cố gắng nhịn cười.

Sáng hôm sau Ôn Tần Khê thức dậy sớm, làm bữa sáng.

Tối qua y đã gọi điện cho Airen nhờ cô đến đón họ.

Ít nhất cô có thể trông chừng Khước Tạ Lăng trong khi y đến thăm một băng đảng tầm thường đang nợ Phượng Vũ một chuyến thăm.

Y định tự mình đi tìm Phượng Vũ và trả lại viên pha lê ngu ngốc đó, đó là lý do tại sao y muốn thẩm vấn tên trùm băng đảng Ban Ngân.

Hy vọng y sẽ có được thông tin hữu ích về tung tích của Phượng Vũ.

Theo hồ sơ trò chơi khi Phượng Vũ lấy được viên pha lê, Phượng Tử đã ở cùng lão nhưng y bất tỉnh và tỉnh dậy trong biệt thự mà y đang sống hiện chỉ có Airen bên cạnh và Phượng Vũ thì không thấy đâu.

Nhà khoa học điên thậm chí đã không liên lạc với con trai mình trong sáu năm liền và biến mất trong không khí.

Cứ như vậy, lão đã đánh bóng con trai mình để y tự giải quyết hậu quả.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện