Khước Nhiên Triết không trả lời, chỉ ngồi dậy sửa lại mái tóc của mình như thể đang cố gắng để trông đẹp hơn với ai đó.
Hắn chỉ dừng lại khi đã hài lòng và nằm xuống, Phượng Tử, người đã nhìnchằm chằm vào hắn suốt thời gian qua, hỏi: "Anh nghĩ mình đang làm gìvậy?"
Khước Nhiên Triết bối rối nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Ngủ lại.”
Khước Tạ Lăng đang tức giận làm sao có thể tha cho hung thủ.
"Không, đứng dậy đi mua kẹo mềm xin lỗi Lăng nhi. Đó là điều duy nhất tôi biếtcậu bé yêu cầu." Ôn Tần Khê nói, ước gì có thể đá người đàn ông này rakhỏi giường.
***
"Tại sao tôi phải làm vậy? Nó là con trai của cậu nên cậu phải làm vậy,"Khước Nhiên Triết thản nhiên trả lời, miễn trừ mọi trách nhiệm cho bảnthân nhưng ai có thể ngờ rằng Phượng Tử sẽ nổi điên ném gối vào ngườihắn khiến hắn khó ngủ.
Hắn bị hai chiếc gối đập vào người và tưởng rằng mọi chuyện thế là xong nhưng hắn đã nhầm.
Chiếc giường khách sạn này ban đầu có ba chiếc gối euro, hai chiếc gối cỡlớn, hai chiếc gối tiêu chuẩn và một chiếc gối tạo điểm nhấn, tổng cộnglà tám chiếc gối trừ đi những chiếc gối ban đầu của hắn cần một cuộc sựsắp xếp lại nội tại.
Ai mà ngờ được Phượng Tử lại biến chúng thành vũ khí khiến hắn khó ngủ lại.
Đến chiếc gối thứ tư, Khước Nhiên Triết đã hoàn toàn tỉnh táo và nói: "Được rồi, tôi sẽ đi. Chỉ cần-," nhưng chưa kịp nói xong thì một chiếc gốieuro đã đập thẳng vào mặt hắn.
Bởi vì không ngờ tới, hắn có vẻ ngơ ngác, Ôn Tần Khê lại thấy buồn cười, cười lớn.
Khước Nhiên Triết ban đầu tỏ ra khó chịu nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngâyngất của Phượng Tử, sự bực bội của hắn biến mất và thay vào đó là sựthích thú.
Hắn ném chiếc gối tương tự vào Phượng Tử trước khi xuống giường đi vào phòng tắm.
Ôn Tần Khê vừa bị một cái gối đập vào mặt trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Khước Nhiên Triết sẽ phản kháng.
"Cho nên đánh rồi bỏ chạy là phong cách của anh à? Haha... hèn quá." Ôn Tần Khê cười vui vẻ nói.
Khước Nhiên Triết liếc nhìn y và nói: "Đúng vậy, tôi sợ tôi có thể phá vỡkhuôn mặt xinh đẹp đó của cậu nếu tôi tiếp tục," với giọng điệu đầy giễu cợt.
Hắn biết Phượng Tử ghétbị gọi là xinh đẹp nhất, đó là lý do tại sao hắn nói điều đó và chắcchắn một chiếc gối khác đã bay về phía hắn.
Hắn che chắn cho mình bằng cách đóng cửa phòng tắm.
"Anh nói ai xinh đẹp hả? Tên khốn." Ôn Tần Khê lẩm bẩm, ngã người xuống giường.
Hai mươi phút sau, hai người đàn ông trưởng thành đi đến nhà hàng của khách sạn với một hộp chứa đầy ba loại kẹo mềm là sô cô la, caramel và sô côla trắng với kẹo mềm nam việt quất.
Nếu điều này không khiến cho Khước Tạ Lăng thả họ ra thì sẽ chẳng có gì khác cả.
Ôn Tần Khê cảm thấy thật có lỗi, đêm qua y quá yếu đuối, đáp ứng yêu cầucủa con vixen này, bây giờ Khước Tạ Lăng lại khó chịu với y.
'Khước Thượng tướng, anh thật là người có ảnh hưởng xấu', y nghĩ bụng và quay người thực hiện một cuộc tẩu thoát hoành tráng.
Y đang chuẩn bị thực hiện màn biến mất kinh điển của Harry Houdini thì khuỷu tay của y bất ngờ bị giữ lại.
"Cậu đi đâu?" Khước Nhiên Triết hỏi kéo y trở lại.
Ôn Tần Khê chỉ vào quầy bar nói: "Tôi cần một cốc cappuccino, anh đi xinlỗi trước đi, tôi sẽ cùng anh uống ngay nhé?" lời nói dối nảy mầm.
Sắc mặt của Khước Tạ Lăng lúc này trông đặc biệt đáng sợ, cậu không khỏi muốn vùng vẫy để thoát khỏi cảnh này.
"Nó giống như xé một miếng băng. Nhanh và đau một lần. Hơn nữa nếu chúng ta đi cùng nhau thì cậu bé sẽ bớt bị đâm hơn, được không?" Khước NhiênTriết nói và với những lời này Ôn Tần Khê sẵn sàng theo Khước NhiênTriết đến lò mổ và thề sẽ chết cùng nhau như Romeo và Juliet.
Khước Tạ Lăng ngẩng đầu lên phấn khích khi nhìn thấy Phượng Tử nhưng khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết, vẻ mặt của cậu trở nên chua chát và nhìn đi chỗ khác.
“Cậu bé không thích tôi,” Khước Nhiên Triết thì thầm, tìm kiếm sự an ủi từ Phượng Tử.
"Không....không, cậu bé có.Thật ra là có...đúng, cậu bé không thích anh," Ôn Tần Khê cố gắng nóidối nhưng nhận thấy y không giỏi nên đổi ý và đồng ý với Khước NhiênTriết.
Tất nhiên, Khước Tạ Lăng không thích hắn nhưng hắn hy vọng Phượng Tử sẽ nói dối hắn để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
"Chúng ta... thực ra chú xin lỗi," Khước Nhiên Triết nói một nửa sự thật.
Hắn chỉ xin lỗi có năm mươi phần trăm, xin lỗi vì đã đợi lúc Khước Tạ Lăng ngủ say mới thế chỗ bánh bao.
Lần sau hắn sẽ làm khi Khước Tạ Lăng còn tỉnh, để không xảy ra hiểu lầm.
Ngủ chung giường với Phượng Tử thú vị đến không ngờ, sau này hắn muốn làmlại chuyện đó nhưng trước tiên phải dỗ dành đứa trẻ này.
Khước Tạ Lăng nhìn chằm chằm vào Phượng Tử và hỏi: "Con sẽ bỏ qua nếu nó không xảy ra nữa."
Ôn Tần Khê lập tức lắc đầu nói: “Sẽ không xảy ra nữa đâu,” nhưng Khước Nhiên Triết lại phản bác: “Nhất định sẽ xảy ra lại.”
"Cái gì... anh đang xin lỗi hay đang cố gây rắc rối vậy?" Ôn Tần Khê thìthầm, cảm giác như vừa bị đồng đội lợn của mình đánh đập.
Khước Nhiên Triết nhún vai, nói với Khước Tạ Lăng: "Lần sau chú sẽ nói trướcvới cháu. Hơn nữa con trai lớn thì ngủ phòng riêng, thế mới ngầu."
"Không phải chú cũng là một con trai lớn sao? Chú sao không về phòng riêng màngủ? Thế mới ngầu mà?" Khước Tạ Lăng đáp lại với vẻ mặt tự mãn.
Airen và Phượng Tử không khỏi bật cười trước sự tổn hại của Khước Nhiên Triết.
Đứa trẻ này rất giỏi nướng người, điều đó khá thú vị.
Khước Nhiên Triết không nói nên lời, tuyệt vọng muốn bịt miệng đứa trẻ này.
"Đây, ăn chút kẹo mềm đi. Nó sẽ khiến miệng cháu bận rộn một lúc.”
Đôi mắt của Khước Tạ Lăng sáng lên như cây thông Noel hào hứng mở hộp.
Ba người lớn bất lực nhìn cậu bé bướng bỉnh một mình ngấu nghiến cả hộp dù đã được cảnh báo không được ăn hết một lúc.
Ôn Tần Khê lo lắng cậu bé sẽ bị đau bụng nhưng lại có chuyện tệ hơn xảy ra.
Y ước gì Khước Tạ Lăng bị đau bụng thay vì cái bánh bao nhỏ đã trở thành cái bánh bao nhỏ đến từ địa ngục.
Jack-Jack trong phim Incredibles là một thiên thần khi so sánh với Khước Tạ Lăng.
Như bị tiêm máu gà, cậu bé bùng nổ năng lượng khiến hai người lớn lập tức hối hận.
Khước Tạ Lăng ham chơi càng nói nhiều và tò mò hỏi: "Đó là gì? Tại sao làbaba là phượng hoàng và con là rồng? Tại sao bầu trời lại có màu xanh?V.v."
Mọi chuyện vẫn chưa kếtthúc, Khước Tạ Lăng đã trèo lên Ôn Tần Khê và đối xử với y như một người tập thể dục trong rừng có kích thước bằng con người.
Ôn Tần Khê bị nhiều lần giẫm đạp: "...."
Nuôi dạy con cái rất khó khăn, Ôn Tần Khê đang học tập một cách gian khổ.
Bài học số một, đừng cho trẻ cả hộp kẹo mềm.
***
Ôn Tần Khê cảm thấy toàn thân đau nhức, tiểu nhân vui vẻ trèo lên người y như thể y là sân chơi riêng của Khước Tạ Lăng.
Sự bùng nổ năng lượng này cần một lối thoát khác nên y cố gắng lý luận với con người nhỏ bé.
"Suỵt, Lăng nhi... baba muốn hỏi con một điều," y nói, cố gắng gỡ Khước Tạ Lăng ra khỏi vai y.
Khước Tạ Lăng đang giả vờ ngồi tàu lượn siêu tốc trên vai Phượng Tử, bất đắc dĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn leo xuống.
Hắn chỉ dừng lại khi đã hài lòng và nằm xuống, Phượng Tử, người đã nhìnchằm chằm vào hắn suốt thời gian qua, hỏi: "Anh nghĩ mình đang làm gìvậy?"
Khước Nhiên Triết bối rối nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Ngủ lại.”
Khước Tạ Lăng đang tức giận làm sao có thể tha cho hung thủ.
"Không, đứng dậy đi mua kẹo mềm xin lỗi Lăng nhi. Đó là điều duy nhất tôi biếtcậu bé yêu cầu." Ôn Tần Khê nói, ước gì có thể đá người đàn ông này rakhỏi giường.
***
"Tại sao tôi phải làm vậy? Nó là con trai của cậu nên cậu phải làm vậy,"Khước Nhiên Triết thản nhiên trả lời, miễn trừ mọi trách nhiệm cho bảnthân nhưng ai có thể ngờ rằng Phượng Tử sẽ nổi điên ném gối vào ngườihắn khiến hắn khó ngủ.
Hắn bị hai chiếc gối đập vào người và tưởng rằng mọi chuyện thế là xong nhưng hắn đã nhầm.
Chiếc giường khách sạn này ban đầu có ba chiếc gối euro, hai chiếc gối cỡlớn, hai chiếc gối tiêu chuẩn và một chiếc gối tạo điểm nhấn, tổng cộnglà tám chiếc gối trừ đi những chiếc gối ban đầu của hắn cần một cuộc sựsắp xếp lại nội tại.
Ai mà ngờ được Phượng Tử lại biến chúng thành vũ khí khiến hắn khó ngủ lại.
Đến chiếc gối thứ tư, Khước Nhiên Triết đã hoàn toàn tỉnh táo và nói: "Được rồi, tôi sẽ đi. Chỉ cần-," nhưng chưa kịp nói xong thì một chiếc gốieuro đã đập thẳng vào mặt hắn.
Bởi vì không ngờ tới, hắn có vẻ ngơ ngác, Ôn Tần Khê lại thấy buồn cười, cười lớn.
Khước Nhiên Triết ban đầu tỏ ra khó chịu nhưng khi nhìn thấy nụ cười ngâyngất của Phượng Tử, sự bực bội của hắn biến mất và thay vào đó là sựthích thú.
Hắn ném chiếc gối tương tự vào Phượng Tử trước khi xuống giường đi vào phòng tắm.
Ôn Tần Khê vừa bị một cái gối đập vào mặt trợn mắt há hốc mồm, không ngờ Khước Nhiên Triết sẽ phản kháng.
"Cho nên đánh rồi bỏ chạy là phong cách của anh à? Haha... hèn quá." Ôn Tần Khê cười vui vẻ nói.
Khước Nhiên Triết liếc nhìn y và nói: "Đúng vậy, tôi sợ tôi có thể phá vỡkhuôn mặt xinh đẹp đó của cậu nếu tôi tiếp tục," với giọng điệu đầy giễu cợt.
Hắn biết Phượng Tử ghétbị gọi là xinh đẹp nhất, đó là lý do tại sao hắn nói điều đó và chắcchắn một chiếc gối khác đã bay về phía hắn.
Hắn che chắn cho mình bằng cách đóng cửa phòng tắm.
"Anh nói ai xinh đẹp hả? Tên khốn." Ôn Tần Khê lẩm bẩm, ngã người xuống giường.
Hai mươi phút sau, hai người đàn ông trưởng thành đi đến nhà hàng của khách sạn với một hộp chứa đầy ba loại kẹo mềm là sô cô la, caramel và sô côla trắng với kẹo mềm nam việt quất.
Nếu điều này không khiến cho Khước Tạ Lăng thả họ ra thì sẽ chẳng có gì khác cả.
Ôn Tần Khê cảm thấy thật có lỗi, đêm qua y quá yếu đuối, đáp ứng yêu cầucủa con vixen này, bây giờ Khước Tạ Lăng lại khó chịu với y.
'Khước Thượng tướng, anh thật là người có ảnh hưởng xấu', y nghĩ bụng và quay người thực hiện một cuộc tẩu thoát hoành tráng.
Y đang chuẩn bị thực hiện màn biến mất kinh điển của Harry Houdini thì khuỷu tay của y bất ngờ bị giữ lại.
"Cậu đi đâu?" Khước Nhiên Triết hỏi kéo y trở lại.
Ôn Tần Khê chỉ vào quầy bar nói: "Tôi cần một cốc cappuccino, anh đi xinlỗi trước đi, tôi sẽ cùng anh uống ngay nhé?" lời nói dối nảy mầm.
Sắc mặt của Khước Tạ Lăng lúc này trông đặc biệt đáng sợ, cậu không khỏi muốn vùng vẫy để thoát khỏi cảnh này.
"Nó giống như xé một miếng băng. Nhanh và đau một lần. Hơn nữa nếu chúng ta đi cùng nhau thì cậu bé sẽ bớt bị đâm hơn, được không?" Khước NhiênTriết nói và với những lời này Ôn Tần Khê sẵn sàng theo Khước NhiênTriết đến lò mổ và thề sẽ chết cùng nhau như Romeo và Juliet.
Khước Tạ Lăng ngẩng đầu lên phấn khích khi nhìn thấy Phượng Tử nhưng khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết, vẻ mặt của cậu trở nên chua chát và nhìn đi chỗ khác.
“Cậu bé không thích tôi,” Khước Nhiên Triết thì thầm, tìm kiếm sự an ủi từ Phượng Tử.
"Không....không, cậu bé có.Thật ra là có...đúng, cậu bé không thích anh," Ôn Tần Khê cố gắng nóidối nhưng nhận thấy y không giỏi nên đổi ý và đồng ý với Khước NhiênTriết.
Tất nhiên, Khước Tạ Lăng không thích hắn nhưng hắn hy vọng Phượng Tử sẽ nói dối hắn để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
"Chúng ta... thực ra chú xin lỗi," Khước Nhiên Triết nói một nửa sự thật.
Hắn chỉ xin lỗi có năm mươi phần trăm, xin lỗi vì đã đợi lúc Khước Tạ Lăng ngủ say mới thế chỗ bánh bao.
Lần sau hắn sẽ làm khi Khước Tạ Lăng còn tỉnh, để không xảy ra hiểu lầm.
Ngủ chung giường với Phượng Tử thú vị đến không ngờ, sau này hắn muốn làmlại chuyện đó nhưng trước tiên phải dỗ dành đứa trẻ này.
Khước Tạ Lăng nhìn chằm chằm vào Phượng Tử và hỏi: "Con sẽ bỏ qua nếu nó không xảy ra nữa."
Ôn Tần Khê lập tức lắc đầu nói: “Sẽ không xảy ra nữa đâu,” nhưng Khước Nhiên Triết lại phản bác: “Nhất định sẽ xảy ra lại.”
"Cái gì... anh đang xin lỗi hay đang cố gây rắc rối vậy?" Ôn Tần Khê thìthầm, cảm giác như vừa bị đồng đội lợn của mình đánh đập.
Khước Nhiên Triết nhún vai, nói với Khước Tạ Lăng: "Lần sau chú sẽ nói trướcvới cháu. Hơn nữa con trai lớn thì ngủ phòng riêng, thế mới ngầu."
"Không phải chú cũng là một con trai lớn sao? Chú sao không về phòng riêng màngủ? Thế mới ngầu mà?" Khước Tạ Lăng đáp lại với vẻ mặt tự mãn.
Airen và Phượng Tử không khỏi bật cười trước sự tổn hại của Khước Nhiên Triết.
Đứa trẻ này rất giỏi nướng người, điều đó khá thú vị.
Khước Nhiên Triết không nói nên lời, tuyệt vọng muốn bịt miệng đứa trẻ này.
"Đây, ăn chút kẹo mềm đi. Nó sẽ khiến miệng cháu bận rộn một lúc.”
Đôi mắt của Khước Tạ Lăng sáng lên như cây thông Noel hào hứng mở hộp.
Ba người lớn bất lực nhìn cậu bé bướng bỉnh một mình ngấu nghiến cả hộp dù đã được cảnh báo không được ăn hết một lúc.
Ôn Tần Khê lo lắng cậu bé sẽ bị đau bụng nhưng lại có chuyện tệ hơn xảy ra.
Y ước gì Khước Tạ Lăng bị đau bụng thay vì cái bánh bao nhỏ đã trở thành cái bánh bao nhỏ đến từ địa ngục.
Jack-Jack trong phim Incredibles là một thiên thần khi so sánh với Khước Tạ Lăng.
Như bị tiêm máu gà, cậu bé bùng nổ năng lượng khiến hai người lớn lập tức hối hận.
Khước Tạ Lăng ham chơi càng nói nhiều và tò mò hỏi: "Đó là gì? Tại sao làbaba là phượng hoàng và con là rồng? Tại sao bầu trời lại có màu xanh?V.v."
Mọi chuyện vẫn chưa kếtthúc, Khước Tạ Lăng đã trèo lên Ôn Tần Khê và đối xử với y như một người tập thể dục trong rừng có kích thước bằng con người.
Ôn Tần Khê bị nhiều lần giẫm đạp: "...."
Nuôi dạy con cái rất khó khăn, Ôn Tần Khê đang học tập một cách gian khổ.
Bài học số một, đừng cho trẻ cả hộp kẹo mềm.
***
Ôn Tần Khê cảm thấy toàn thân đau nhức, tiểu nhân vui vẻ trèo lên người y như thể y là sân chơi riêng của Khước Tạ Lăng.
Sự bùng nổ năng lượng này cần một lối thoát khác nên y cố gắng lý luận với con người nhỏ bé.
"Suỵt, Lăng nhi... baba muốn hỏi con một điều," y nói, cố gắng gỡ Khước Tạ Lăng ra khỏi vai y.
Khước Tạ Lăng đang giả vờ ngồi tàu lượn siêu tốc trên vai Phượng Tử, bất đắc dĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn leo xuống.
Danh sách chương