Đó là sự thật, Phượng Tử sẽ không giúp họ nếu không có Khước Nhiên Triết.
Kế hoạch đưa cháu trai về trụ sở chính của bà đã bị đổ bể ngay lập tức.
Vì không thể kiểm soát được Phượng Tử nên bà quyết định trút giận lênKhước Nhiên Triết và bắt hắn kiềm chế Phượng Tử nhưng ai có thể ngờ rằng tên khốn đó lại nói thay cháu trai bà.
Nhìn chằm chằm vào mái tóc đỏ và hình xăm trên tay áo của y, Khước Giao Linh khinh thường nhìn đi chỗ khác, cố gắng kiềm chế bản thân để không nổicơn thịnh nộ nữa.
Khước NhiênTriết có thể không phải từ trong bụng bà ra ngoài, nhưng hắn là đứa conduy nhất bà nuôi nấng, điều này có thể coi là hắn bất hiếu, kết giao với một người đàn ông như vậy.
"Khước Nhiên Triết! Đây là cách anh đối xử với gia đình mình sao? Vì thứ rácrưởi đó mà anh dám bất chấp mệnh lệnh của dì và Đại tướng. Chức vụ củadì ấy cao hơn anh đó?" Triệu Hoàng Mỵ, người đang im lặng xem chươngtrình chết tiệt này, nói.
Chỉ có thể nói rằng kế hoạch của ả không suôn sẻ.
Khước Nhiên Triết luôn ngoan ngoãn nghe lời dì mình cho dù mệnh lệnh có vô lý đến đâu.
Nhưng hóa ra ả đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Phượng Tử đối với Khước Nhiên Triết.
"Người phụ nữ quyết định lợi dụng người khác để chiến đấu của mình nói sao.Tôi đề nghị cô im miệng lại nếu không những người này sẽ không ai có thể cứu cô khỏi tay tôi," Ôn Tần Khê vừa nói vừa kéo Khước Nhiên Triết ngồi xuống bên cạnh mình .
Khước Nhiên Triết ngoan ngoãn ngồi cạnh y càng khiến Khước Giao Linh tức giận.
Tình hình còn tệ hơn bà nghĩ.
Bà đang định hét lên lần nữa thì bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, trước khi cửa mở, một người thấp bé chạy tới chỗ Phượng Tử.
Phía sau cậu là một người lính đang cố gắng bắt cậu nhưng ngay sát gót người lính đó là Airen, người đã không ngần ngại hạ gục người lính một cáchlạnh lùng.
Phía sau cô là MạchChâu đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khổng lồ này, dường như anhvừa mới biết yêu nhưng anh không có thời gian để ý đến những bong bóngmàu hồng nổi đang quan tâm đến Phượng Tạ Lăng.
Ôn Tần Khê đột nhiên bị Phượng Tử ôm chặt mà kêu lên: "Baba đừng bỏ con, đưa con đi cùng đi, baba đi đâu con cũng sẽ đi."
Mọi người im lặng nhìn Phượng Tử dỗ dành bánh bao nhỏ như thể cả phòng chỉ có hai người họ.
Những người lính trong đó có Khước Giao Linh bắt đầu đặt câu hỏi liệu đây có phải là tên trùm phản diện của thế giới ngầm không? Khước Giao Linh không thể tin được nhưng sự hoài nghi của bà chuyển sang sốckhi cuối cùng bà cũng nhìn thấy cậu bé ngồi trên đùi Phượng Tử.
Khuôn mặt cô lập tức tái nhợt khi bà nhìn kỹ hơn.
Bà không thể nào nhầm được, đứa trẻ đó mang dòng máu Khước gia chảy trong huyết mạch.
Làm sao chuyện này có thể?
“Đó có phải là cậu-?” Ả hỏi, chỉ ngón tay run rẩy vào đứa trẻ nhưng Phượng Tử cắt ngang.
"Miệng của cô-." Ôn Tần Khê nhất định phải làm rõ chuyện này trước, đề phòng tiểu thư này nảy ra ý tưởng điên rồ.
Y duỗi lòng bàn tay về phía Khước Nhiên Triết, ra hiệu cho Thượng tướng đưa thứ gì đó.
Khước Nhiên Triết lúc đầu hát nhép không hiểu, "Cái gì?" nhưng Ôn Tần Khê lại đáp lại bằng một câu 'nghiêm túc?' sự biểu lộ.
Hai người im lặng nhìn nhau, khiến mọi người sửng sốt, đặc biệt là Mạch Châu, hàm gần như rớt xuống sàn.
Đây là loại tình huống gì vậy?
Khước Nhiên Triết dường như hiểu được ý của Phượng Tử và dưới ánh mắt của mọi người, hắn thản nhiên đưa điện thoại của mình cho.
Phượng Tử mở khóa và đeo tai nghe vào tai Phượng Tạ Lăng với một bộ phim hoạt hình đang phát.
Kiểu nói chuyện này không thích hợp với một đứa trẻ nên y chọn cách đánh lạc hướng Phượng Tạ Lăng.
Lúc này Ôn Tần Khê mới hỏi: “Chúng ta xong việc ở đây rồi à?”
***
Khước Giao Linh dường như hiểu được Phượng Tử đang làm gì và vì Phượng TạLăng không thể nghe thấy họ nên nói: "Khước Nhiên Triết, cậu ra ngoài để có một đứa con ngoài giá thú và thậm chí không nói cho tôi biết. Và tại sao thằng bé lại gọi Phượng Tử là Baba?” sôi sục vì giận dữ.
Điều này không có ý nghĩa chút nào với bà.
Đứa bé đó rõ ràng là hậu duệ của nhà họ Khước nhưng lại gọi Phượng Tử là baba.
Thế giới này đã điên rồi sao?
"Nó không phải con cháu," Khước Nhiên Triết trả lời nhưng dì của anh không tin một lời nào. Cô đập bàn nói:
"Thật là đáng hổ thẹn. Cậu thậm chí còn không biết làm thế nào để thực hiệntrách nhiệm của mình và để tên tội phạm đó đòi máu của chúng ta. Hắn đãcho cậu uống loại thuốc gì để khiến cậu trở nên ngu ngốc như vậy?...Được thôi nếu cậu có thể. Nếu không thì nó theo dì mà chịu trách nhiệm,” rahiệu cho thị vệ mang Phượng Tạ Lăng đi.
Trước khi người đàn ông kịp bước đi, Khước Nhiên Triết đã đứng dậy và bảo vệ Phượng Tử bằng tay đặt trên bao súng.
Ôn Tần Khê tức giận nói: "Tôi đã nói đứa nhỏ này không phải là của anh ấy. Nếu bà động tay vào nó, tôi sẽ giết bà," trước khi đứng dậy rời đi.
Y biết người phụ nữ này điên rồi, nhưng y không nghĩ bà điên đến mức muốn cướp lấy Phượng Tạ Lăng khỏi tay y.
Ôn Tần Khê sải bước ra khỏi phòng vuốt tóc Phượng Tạ Lăng.
Đứa trẻ không nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra nhưng có thể cảm thấy căng thẳng.
Cậu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Phượng Tử với ánh mắt đầy sát khí nhắm vào người phụ nữ xa lạ đã khiến baba cậu tức giận.
Khi toàn bộ người của Phượng Tử đã đi hết, Khước Giao Linh ném gót giày vào Khước Nhiên Triết và hét lên: "Thật là một đứa trẻ vô lễ. Đợi cho đếnkhi cha cậu nghe được chuyện này!" với đôi mắt viền đỏ ngầu.
Bà tức giận đến mức nhìn thấy màu đỏ và ném chiếc gót giày thứ hai cũng bị trượt.
Khước Nhiên Triết để bà trút giận trong im lặng và chỉ nói khi nguội đi vài độ.
"Đại tướng, vì nhiệm vụ này vẫn nằm dưới sự chỉ huy của tôi nên tôi khuyênngài nên tập trung vào những việc chỉ liên quan đến nhiệm vụ. Hãy hạnchế để những phiền nhiễu bên ngoài," hắn nói với bà một cách trangtrọng.
Đây là cách duy nhất hắn có thể giao tiếp với bà và truyền đạt quan điểm của mình.
Nói xong, hắn ra khỏi phòng, để lại một người phụ nữ lớn tuổi đang bối rối và Triệu Hoàng Mỵ đang an ủi bà.
"Khước Đại tướng, xin đừng trách anh ấy. Phượng Tử chắc chắn đã làm gì đó vớianh ấy để có được đứa trẻ đó, cho nên anh ấy mới bị mù như thế này. Tốtnhất là ngài nên bắt đứa trẻ này và giam giữ Phượng Tử. Chúng ta có thểtìm cách khác để nắm thót Phượng Vũ. Ngài không nhất thiết cần Phượng Tử tìm cha hắn. Về phần Khước Nhiên Triết, ngài có thể gửi anh ấy về trụsở và Khước Tổng Thống sẽ xử lý phần còn lại, "ả giải thích nhưng vớimỗi câu ả đều nói sắc mặt của Khước Giao Linh càng tối sầm hơn.
Bà nhìn chằm chằm vào Triệu Hoàng Mỵ như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Kế hoạch này rõ ràng là ngu ngốc đến nỗi ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng có thể nhìn thấy nó.
Bà bắt đầu nghiêm túc đặt câu hỏi về trí thông minh của Triệu Hoàng Mỵ, ả ngu ngốc hay ả cố tình làm điều này?
Khước Giao Linh phớt lờ ả và ra lệnh, "Đưa cho tôi mọi thứ về đứa trẻ đó.Giấy khai sinh, DNA thậm chí cả những gì nó ăn trong bữa trưa, tôi muốntất cả," trước khi trợ lý đưa giày cao gót cho bà.
@Pii: Cấp bật quân hàm sĩ quan: Cấp Úy -> Cấp Tá -> Cấp tướng; Trongmỗi cấp lại có 4 bậc: Thiếu -> Trung -> Thượng -> Đại
Kế hoạch đưa cháu trai về trụ sở chính của bà đã bị đổ bể ngay lập tức.
Vì không thể kiểm soát được Phượng Tử nên bà quyết định trút giận lênKhước Nhiên Triết và bắt hắn kiềm chế Phượng Tử nhưng ai có thể ngờ rằng tên khốn đó lại nói thay cháu trai bà.
Nhìn chằm chằm vào mái tóc đỏ và hình xăm trên tay áo của y, Khước Giao Linh khinh thường nhìn đi chỗ khác, cố gắng kiềm chế bản thân để không nổicơn thịnh nộ nữa.
Khước NhiênTriết có thể không phải từ trong bụng bà ra ngoài, nhưng hắn là đứa conduy nhất bà nuôi nấng, điều này có thể coi là hắn bất hiếu, kết giao với một người đàn ông như vậy.
"Khước Nhiên Triết! Đây là cách anh đối xử với gia đình mình sao? Vì thứ rácrưởi đó mà anh dám bất chấp mệnh lệnh của dì và Đại tướng. Chức vụ củadì ấy cao hơn anh đó?" Triệu Hoàng Mỵ, người đang im lặng xem chươngtrình chết tiệt này, nói.
Chỉ có thể nói rằng kế hoạch của ả không suôn sẻ.
Khước Nhiên Triết luôn ngoan ngoãn nghe lời dì mình cho dù mệnh lệnh có vô lý đến đâu.
Nhưng hóa ra ả đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Phượng Tử đối với Khước Nhiên Triết.
"Người phụ nữ quyết định lợi dụng người khác để chiến đấu của mình nói sao.Tôi đề nghị cô im miệng lại nếu không những người này sẽ không ai có thể cứu cô khỏi tay tôi," Ôn Tần Khê vừa nói vừa kéo Khước Nhiên Triết ngồi xuống bên cạnh mình .
Khước Nhiên Triết ngoan ngoãn ngồi cạnh y càng khiến Khước Giao Linh tức giận.
Tình hình còn tệ hơn bà nghĩ.
Bà đang định hét lên lần nữa thì bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, trước khi cửa mở, một người thấp bé chạy tới chỗ Phượng Tử.
Phía sau cậu là một người lính đang cố gắng bắt cậu nhưng ngay sát gót người lính đó là Airen, người đã không ngần ngại hạ gục người lính một cáchlạnh lùng.
Phía sau cô là MạchChâu đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khổng lồ này, dường như anhvừa mới biết yêu nhưng anh không có thời gian để ý đến những bong bóngmàu hồng nổi đang quan tâm đến Phượng Tạ Lăng.
Ôn Tần Khê đột nhiên bị Phượng Tử ôm chặt mà kêu lên: "Baba đừng bỏ con, đưa con đi cùng đi, baba đi đâu con cũng sẽ đi."
Mọi người im lặng nhìn Phượng Tử dỗ dành bánh bao nhỏ như thể cả phòng chỉ có hai người họ.
Những người lính trong đó có Khước Giao Linh bắt đầu đặt câu hỏi liệu đây có phải là tên trùm phản diện của thế giới ngầm không? Khước Giao Linh không thể tin được nhưng sự hoài nghi của bà chuyển sang sốckhi cuối cùng bà cũng nhìn thấy cậu bé ngồi trên đùi Phượng Tử.
Khuôn mặt cô lập tức tái nhợt khi bà nhìn kỹ hơn.
Bà không thể nào nhầm được, đứa trẻ đó mang dòng máu Khước gia chảy trong huyết mạch.
Làm sao chuyện này có thể?
“Đó có phải là cậu-?” Ả hỏi, chỉ ngón tay run rẩy vào đứa trẻ nhưng Phượng Tử cắt ngang.
"Miệng của cô-." Ôn Tần Khê nhất định phải làm rõ chuyện này trước, đề phòng tiểu thư này nảy ra ý tưởng điên rồ.
Y duỗi lòng bàn tay về phía Khước Nhiên Triết, ra hiệu cho Thượng tướng đưa thứ gì đó.
Khước Nhiên Triết lúc đầu hát nhép không hiểu, "Cái gì?" nhưng Ôn Tần Khê lại đáp lại bằng một câu 'nghiêm túc?' sự biểu lộ.
Hai người im lặng nhìn nhau, khiến mọi người sửng sốt, đặc biệt là Mạch Châu, hàm gần như rớt xuống sàn.
Đây là loại tình huống gì vậy?
Khước Nhiên Triết dường như hiểu được ý của Phượng Tử và dưới ánh mắt của mọi người, hắn thản nhiên đưa điện thoại của mình cho.
Phượng Tử mở khóa và đeo tai nghe vào tai Phượng Tạ Lăng với một bộ phim hoạt hình đang phát.
Kiểu nói chuyện này không thích hợp với một đứa trẻ nên y chọn cách đánh lạc hướng Phượng Tạ Lăng.
Lúc này Ôn Tần Khê mới hỏi: “Chúng ta xong việc ở đây rồi à?”
***
Khước Giao Linh dường như hiểu được Phượng Tử đang làm gì và vì Phượng TạLăng không thể nghe thấy họ nên nói: "Khước Nhiên Triết, cậu ra ngoài để có một đứa con ngoài giá thú và thậm chí không nói cho tôi biết. Và tại sao thằng bé lại gọi Phượng Tử là Baba?” sôi sục vì giận dữ.
Điều này không có ý nghĩa chút nào với bà.
Đứa bé đó rõ ràng là hậu duệ của nhà họ Khước nhưng lại gọi Phượng Tử là baba.
Thế giới này đã điên rồi sao?
"Nó không phải con cháu," Khước Nhiên Triết trả lời nhưng dì của anh không tin một lời nào. Cô đập bàn nói:
"Thật là đáng hổ thẹn. Cậu thậm chí còn không biết làm thế nào để thực hiệntrách nhiệm của mình và để tên tội phạm đó đòi máu của chúng ta. Hắn đãcho cậu uống loại thuốc gì để khiến cậu trở nên ngu ngốc như vậy?...Được thôi nếu cậu có thể. Nếu không thì nó theo dì mà chịu trách nhiệm,” rahiệu cho thị vệ mang Phượng Tạ Lăng đi.
Trước khi người đàn ông kịp bước đi, Khước Nhiên Triết đã đứng dậy và bảo vệ Phượng Tử bằng tay đặt trên bao súng.
Ôn Tần Khê tức giận nói: "Tôi đã nói đứa nhỏ này không phải là của anh ấy. Nếu bà động tay vào nó, tôi sẽ giết bà," trước khi đứng dậy rời đi.
Y biết người phụ nữ này điên rồi, nhưng y không nghĩ bà điên đến mức muốn cướp lấy Phượng Tạ Lăng khỏi tay y.
Ôn Tần Khê sải bước ra khỏi phòng vuốt tóc Phượng Tạ Lăng.
Đứa trẻ không nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra nhưng có thể cảm thấy căng thẳng.
Cậu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Phượng Tử với ánh mắt đầy sát khí nhắm vào người phụ nữ xa lạ đã khiến baba cậu tức giận.
Khi toàn bộ người của Phượng Tử đã đi hết, Khước Giao Linh ném gót giày vào Khước Nhiên Triết và hét lên: "Thật là một đứa trẻ vô lễ. Đợi cho đếnkhi cha cậu nghe được chuyện này!" với đôi mắt viền đỏ ngầu.
Bà tức giận đến mức nhìn thấy màu đỏ và ném chiếc gót giày thứ hai cũng bị trượt.
Khước Nhiên Triết để bà trút giận trong im lặng và chỉ nói khi nguội đi vài độ.
"Đại tướng, vì nhiệm vụ này vẫn nằm dưới sự chỉ huy của tôi nên tôi khuyênngài nên tập trung vào những việc chỉ liên quan đến nhiệm vụ. Hãy hạnchế để những phiền nhiễu bên ngoài," hắn nói với bà một cách trangtrọng.
Đây là cách duy nhất hắn có thể giao tiếp với bà và truyền đạt quan điểm của mình.
Nói xong, hắn ra khỏi phòng, để lại một người phụ nữ lớn tuổi đang bối rối và Triệu Hoàng Mỵ đang an ủi bà.
"Khước Đại tướng, xin đừng trách anh ấy. Phượng Tử chắc chắn đã làm gì đó vớianh ấy để có được đứa trẻ đó, cho nên anh ấy mới bị mù như thế này. Tốtnhất là ngài nên bắt đứa trẻ này và giam giữ Phượng Tử. Chúng ta có thểtìm cách khác để nắm thót Phượng Vũ. Ngài không nhất thiết cần Phượng Tử tìm cha hắn. Về phần Khước Nhiên Triết, ngài có thể gửi anh ấy về trụsở và Khước Tổng Thống sẽ xử lý phần còn lại, "ả giải thích nhưng vớimỗi câu ả đều nói sắc mặt của Khước Giao Linh càng tối sầm hơn.
Bà nhìn chằm chằm vào Triệu Hoàng Mỵ như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Kế hoạch này rõ ràng là ngu ngốc đến nỗi ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng có thể nhìn thấy nó.
Bà bắt đầu nghiêm túc đặt câu hỏi về trí thông minh của Triệu Hoàng Mỵ, ả ngu ngốc hay ả cố tình làm điều này?
Khước Giao Linh phớt lờ ả và ra lệnh, "Đưa cho tôi mọi thứ về đứa trẻ đó.Giấy khai sinh, DNA thậm chí cả những gì nó ăn trong bữa trưa, tôi muốntất cả," trước khi trợ lý đưa giày cao gót cho bà.
@Pii: Cấp bật quân hàm sĩ quan: Cấp Úy -> Cấp Tá -> Cấp tướng; Trongmỗi cấp lại có 4 bậc: Thiếu -> Trung -> Thượng -> Đại
Danh sách chương