Là một sinh vật tò mò, cậu trốn đằng sau để rình mò baba mình.

Cậu cảm thấy thật tệ khi làm như vậy nhưng Khước Nhiên Triết luôn mang đến cho anh cảm giác khủng hoảng khó thoát khỏi.

Cậu ghét việc mình không thể đọc được Khước Thượng tướng và không biết ý định của người đàn ông này đối với baba mình.

Với ý nghĩ đó, cậu trốn và nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Cậu không nghe nhiều nhưng phát hiện ra một điều, Khước Thượng tướng rất có tay nghề với baba cậu.

Thượng tướng dường như không biết định nghĩa về không gian cá nhân và bám chặt lấy baba suốt hành lang cho đến tận thang máy.

Từ góc độ của cậu, có vẻ như Khước Nhiên Triết đang dỗ dành baba cậu.

Với sự tò mò không hề suy giảm, cậu lao về phía cầu thang và bấm thang máy xuống tầng trệt.

Cửa thang máy vừa mở ra, liền nhìn thấy Phượng Tử đang chỉnh tề quần áo,Khước Nhiên Triết đang chải mái tóc rối bù của Phượng Tử.

'Họ có đánh nhau không?' là suy nghĩ của Phượng Tạ Lăng khi nhìn thấy điều này.

Cậu đang định làm gì đó thì nhìn thấy Khước Nhiên Triết cắn môi baba mình.

Nghĩ rằng mình phải bảo vệ danh dự của baba mình, Phượng Tạ Lăng lao tới như một con bò đực hung hãn và đá vào ống chân của Khước Nhiên Triết trướckhi buộc họ phải tách ra.

"Đừng cắn baba tôi. Tránh xa baba ra," cậu nói trong khoảnh khắc giải cứu baba mình.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo thật bất ngờ.

Khước Nhiên Triết bế cậu lên, nhéo má cậu nói: “Nếu không phải chú mà cắn môi baba cháu thì đừng đá vào ống chân của họ, chứ cứ đâm đi, để chú xử lýhậu quả.”

Phượng Tạ Lăng chắc chắn đang bực tức.

Dù khó nhìn thấy nhưng cậu có thể nhìn thấy rõ đôi môi sưng tấy của Phượng Tử nhưng baba cậu không hề tức giận.

Thực tế là baba cậu đang tỏa sáng như vầng trăng sáng trong đêm đen như mực.

Điều này không có ý nghĩa với cậu.

Cho nên suốt mười phút qua cậu trừng mắt nhìn Khước Nhiên Triết gãi đầu bối rối.

Bộ não nhỏ bé của cậu gần như quá nóng khi nghĩ về điều đó, đó là lý do tại sao cậu quay sang Airen.

Cô đã là người lớn và người lớn cũng hiểu chuyện của người lớn phải không? Tuy nhiên, Airen có vẻ lạc lõng khi nhìn Mạch Châu bằng ánh mắt khó giải thích.

Phượng Tạ Lăng phải lắc Airen ba lần để cô tỉnh lại.



Ngay cả khi đó cô vẫn hành động kỳ lạ.

'Có phải tất cả người lớn đang phát điên hay gì đó không?' cậu nghĩ ước gìmình có thể bước tới và gạt bỏ bàn tay lạc lối của Khước Nhiên Triếtđang ôm lấy eo baba cậu một cách chiếm hữu.

Cậu vừa nói đủ và đứng dậy để tách họ ra nhưng đúng lúc đó ba người lớn đã thảo luận xong và bước tới bàn của họ.

Phượng Tạ Lăng lơ đãng nhìn từng bước đi của Khước Nhiên Triết như một con chim ưng.

Ngay cả bàn tay quàng qua vai Phượng Tử cũng trở nên chướng mắt.

Cậu thậm chí còn mất cảm giác ngon miệng vì bữa sáng của mình thật vô vị.

Ôn Tần Khê chú ý tới hành vi kỳ quái của Phượng Tạ Lăng, liền hỏi: "Conkhông thích đồ ăn à? Có muốn baba lấy kẹo mềm cho con không?"

Trước khi Phượng Tạ Lăng kịp trả lời câu hỏi, bàn tay từng đặt trên vai Phượng Tử đã chuyển từ dưới bàn lên đùi Phượng Tử.

Khước Nhiên Triết bóp đùi Phượng Tử, nhìn y bằng ánh mắt đa tình và nói: "Emmuốn đi cùng nhau không? Hôm qua anh nhìn thấy một tiệm bánh ngọt."

***

Ôn Tần Khê vẫn còn khó chịu nhưng dưới sự thuyết phục liên tục của KhướcNhiên Triết, những bức tường đá của y đã sụp đổ dưới áp lực.

Dù y có cố đẩy Khước Nhiên Triết ra bao nhiêu lần thì cũng vô ích.

Hắn bám chặt lấy y như sáp trên giấy.

Con hổ con bây giờ đang nhe răng để lộ bản chất thật của nó.

Y cảm thấy muốn tự tát mình một cái vì hối hận vì đã trêu chọc Khước Nhiên Triết ngay từ đầu.

"Không... anh nên đi mua cho thằng bé. Nếu không thì anh nghĩ em sẽ hỏi Lăng Nhisao? Đó là tại anh nên đi lấy cho thằng bé đi," Ôn Tần Khê nói lần thứhai gỡ tay Khước Nhiên Triết ra khỏi đùi mình.

“Ừ,” Khước NhiênTriết nói trước khi nghiêng người nói, “làm xong anh mới có thể nhậnđược phần thưởng không?” bằng một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe.

Ôn Tần Khê cắn môi dưới sưng tấy một phần, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Y đang nghĩ cách hành hạ Khước Nhiên Triết tối nay và trừng phạt y vìchuyện tối qua nhưng Phượng Tạ Lăng đã làm vỡ bong bóng màu hồng của họkhiến mọi người bất ngờ.

"Tôi không muốn kẹo mềm, tôi chỉ muốn chú đừng chạm vào baba tôi và đừng cắn môi baba nữa. Bây giờ chúng trônggiống như quả bưởi vậy," Phượng Tạ Lăng nói với đôi mắt đẫm lệ.

Sau khi thả quả bom như vậy, Phượng Tạ Lăng vội vàng chạy ra khỏi nhà hàng.

Ôn Tần Khê đang định chạy theo thì bị Khước Nhiên Triết ngăn lại, quyết định đi.

Hơn nữa bánh bao nhỏ này còn là con ruột của hắn, đã đến lúc hắn phải đứng ra bù đắp những năm tháng họ đã mất.

Hắn sắp có mối quan hệ với Phượng Tử và hắn phải cho con trai mình biết rằng baba cậu yêu nhau và giờ họ là một gia đình.

Phượng Tạ Lăng chưa đi được bao xa đã bị Khước Nhiên Triết bắt được.



Một cánh tay khỏe mạnh vòng qua chiếc bánh bao nhỏ nâng cậu lên khỏi mặt đất.

Cậu bé vùng vẫy chân cố gắng thoát ra nhưng vô ích.

Phượng Tạ Lăng cũng bướng bỉnh như chính mình, chắc chắn là do di truyền.

Anh để cho Phượng Tạ Lăng trút hết nỗi bực tức cho đến khi kiệt sức.

Cuộc chiến chấm dứt thay thế bằng nước mắt.

Phượng Tạ Lăng vùi đầu vào cổ Khước Nhiên Triết mà khóc hết nước mắt.

Người ta có thể nghĩ rằng cậu đang nổi cơn thịnh nộ nhưng những giọt nước mắt của Phượng Tạ Lăng có ý nghĩa sâu xa hơn.

Cậu muốn bảo vệ người duy nhất từng quan tâm đến mình nhưng nhận ra rằng mình không thể.

Cậu thực sự ghét việc mình còn nhỏ và ước mình có thể lớn thật nhanh để có thể bảo vệ baba.

Khước Nhiên Triết không nói gì, xoa lưng Phượng Tạ Lăng để an ủi cậu, nhưnghành động của hắn dường như chỉ khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn khiđứa trẻ càng khóc to hơn.

Có thể nói rằng vị tướng này không hề có kinh nghiệm đối phó với trẻ em.

Thậm chí, người qua đường còn thông cảm cho hắn khi có một số cô gái tuổiteen thề sẽ không bao giờ nắm tay con trai kẻo có thai.

Trong khi Khước Nhiên Triết đang bất lực an ủi Phượng Tạ Lăng trên đường phố.

Ôn Tần Khê, Airen và Mạch Châu đang theo dõi họ, sẵn sàng hỗ trợ.

Ôn Tần Khê muốn đem Phượng Tạ Lăng ra khỏi tay Khước Nhiên Triết nhưng lại kiềm chế được.

Hai người này đã đối đầu nhau kể từ khi họ gặp nhau, điều đó không tốt chút nào.

Suy cho cùng thì họ cũng là cha con và trải nghiệm này là cần thiết.

"Tôi cho rằng anh ta sẽ bỏ cuộc? Nhìn anh ta xem, anh ta giống như một cànhmận khô héo, ngay cả làm sao cũng không biết?" Airen nói thầm tronglòng.

Cô không biết Thượng tướng đã tẩm bổ cho ai, không khỏi thông cảm cho họ.

Người đàn ông này khó đối phó và con trai mình cũng bướng bỉnh như cha ruột là hắn.

“Tôi tự hỏi người phụ nữ ngu ngốc nào lại thích một người đàn ông cứng rắnnhư vậy và mang theo đứa con của anh ta,” Airen không biết gì nói vànhận được ánh nhìn kỳ lạ từ cả Mạch Châu và Phượng Tử.

Mạch Châu thực sự muốn nói, "tất nhiên là boss của cô rồi," nhưng anh nhận ra hai người này không biết gì.

Ôn Tần Khê cũng còn chưa biết, nhưng sở dĩ y nhìn chằm chằm Airen là vì bản thân y ở hai thế giới đều yêu Khước Nhiên Triết.

Nếu Airen biết cô sẽ gán cho boss mình cái mác bất lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện