Khước Nhiên Triết giúp y đứng dậy và khi họ ngồi kề vai sát cánh, hắnnghiêm túc hỏi: "Em có biết mình đã làm sai điều gì không?"

Câunói 'em có biết mình đã làm sai điều gì không' được nói với Ôn Tần Khênhưng không hiểu sao lại có cảm giác mơ hồ khiến bầu không khí có chútkhó xử.

Ôn Tần Khê lo lắng chơi với những ngón tay của mình với cái đầu cúi thấp đầy tội lỗi.

Y biết mình đã sai khi phá vỡ cây cầu tin tưởng mà hắn đã dày công xây dựng.

Ôn Tần Khê muốn thừa nhận tất cả lỗi lầm của mình để xé băng nhanh nhất có thể nhưng bị áp bức đen tối đến từ người ngồi bên cạnh khiến anh ngạtthở.

Họ ngồi im lặng với Khước Nhiên Triết kiên nhẫn chờ đợi ytrả lời nhưng Lâm Tĩnh Tạ đã không nói một lúc lâu, xúi Khước NhiênTriết nói: "Nếu em không sẵn sàng nói thì hãy quay lại khi em sẵn sàng." một giọng điệu xua đuổi khi y cất lên.

Công bằng mà nói, tâm trí của Ôn Tần Khê trở nên trống rỗng sau khi trải qua một dòng cảm xúctrong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà quên mất tất cả những câuthoại mà y đã đọc thuộc lòng trong ba ngày liền.

Khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết đã ngủ tiếp, Ôn Tần Khê cuối cùng cũng bỏcuộc và nói: "Em xin lỗi Triết ca, em không nên chạm vào tay cô ấy. Emkhông phải loại người chạm vào đồ của người khác. Tất cả chỉ là một sựhiểu lầm,

Ôn Tần Khê không nói thêm gì nữa định rời đi cho hắnchút không gian, vừa định đứng lên, Khước Nhiên Triết rốt cuộc lêntiếng: “Em có hứng thú với cô ta sao?” bằng một giọng cộc cằn với đôimắt vẫn bị che.

"Không, em thực sự không có hứng thú với cô ấy.Tại sao em lại nghĩ về chị dâu của mình theo cách đó? Em là một công dân chính trực không có ý định cướp vợ của anh trai mình. Bây giờ, vui lênchưa," y nhẹ nhàng lay hắn nói, "Anh không thể giận em mãi được."

Khước Nhiên Triết cuối cùng cũng thả lỏng với đôi mắt sáng hơn trước khi nhìn hắ dò xét trước khi ngồi thẳng dậy vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Tần Khê.

Khoảng cách giữa họ giảm đi đáng kể cho đến khi họ ở gần nhau.

Khước Nhiên Triết không thể phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu lừa dối nào và vì vậy mỉm cười hài lòng với câu trả lời của mình.

Điều hắn sợ nhất là bị Lâm Tĩnh Tạ phản bội hoặc bỏ rơi và khi hắn nhìn thấy những hành động thân mật của họ, cả thế giới của hắn như sụp đổ ngaytrước mắt hắn.

Đau đớn vô cùng, hắn phải bỏ đi nếu không có lẽ hắn đã bóp cổ Triệu Hoàng Mỵ ngay tại chỗ.

Nếu họ không thể hòa giải, hắn đã lên kế hoạch đủ mạnh để cầm tù Lâm Tĩnh Tạ để hắn luôn có thể giữ y bên mình.



Lâm Tĩnh Tạ thuộc về hắn và chỉ một mình hắn.

Khước Nhiên Triết đã bị đen tối không thể đảo ngược với một gốc rễ xấu xa đãhình thành hoàn toàn bên trong hắn xúi giục những suy nghĩ tâm thần đentối như vậy.

“Anh có thể bỏ qua chuyện này nhưng tất nhiên anh có một số điều kiện,” Khước Nhiên Triết nói bằng một giọng ngọt ngào màngười ta không nên tin tưởng nhưng Ôn Tần Khê ít có kinh nghiệm đối phóvới một tính cách như vậy và đã rơi vào bẫy của hắn.

"Chắc chắnrồi, em sẽ làm bất cứ điều gì miễn là anh có thể tha thứ cho em," y đáplại và dịch chuyển cơ thể một cách cẩu thả trong khi tiếp tục thu hẹpkhoảng cách giữa họ.

Khi y nói, hơi thở ấm áp của y sượt qua mặt Khước Nhiên Triết, dẫn đến một sự phân hạch không tự nguyện khiến hắn căng thẳng.

"Một, em phải hứa sẽ không bao giờ phản bội anh," hắn nghiêm giọng nói, "đừng trả lời hời hợt. Hãy suy nghĩ kỹ đi, anh sẽ không tha thứ nếu em phảnbội anh."

Ôn Tần Khê lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy hắn ra sau,"Đương nhiên, đương nhiên," y trên mặt cười nói, "Em cũng không có ngốcnhư vậy."

Khước Nhiên Triết quyết định đưa ra thêm một số điều kiện khi thấy Lâm Tĩnh Tạ háo hức muốn thu phục hắn như thế nào.

“Em phải nấu ăn cho anh trong suốt phần đời còn lại của chúng ta,” hắn nói, cúi người lại gần hơn với cánh tay uể oải đung đưa trên đầu gối cong.

Ôn Tần Khê, "...."

'Anh muốn thuê tôi làm đầu bếp cho đến khi kết hôn trong phần còn lại củatrò chơi sao?' Ôn Tần Khê nghĩ vậy lắc đầu cự tuyệt, nhưng thấy KhướcNhiên Triết sắc mặt trong nháy mắt tối sầm, ngược lại gật đầu đồng ý.

Trên mặt Khước Nhiên Triết hiện lên một nụ cười thỏa mãn, đưa tay ra xoa đầu Lâm Tĩnh Tạ.

Ánh mắt Ôn Tần Khê nhìn theo bàn tay cố chấp vươn tới đỉnh đầu, vô ý thứcngửa về phía sau, đập vào đó một tiếng ba ba trách mắng: "Đại ca, anhxem em như đứa trẻ con sao? Không được vỗ, nếu không anh sẽ phải nhậnlấy chịu trách nhiệm nếu em bị hói."

Khước Nhiên Triết cười nhẹtrong khi nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình đã bị Lâm Tĩnh Tạ đánh,nghĩ rằng, 'lần này anh sẽ tha cho em nhưng nếu em còn đánh anh lần nữa, anh sẽ đánh lại em ngay ở một nơi khác,' kèm theo một tiếng rắc điêncuồng trong đôi mắt phượng của hắn.

"Được rồi, còn một điều cuốicùng," hắn nói và rút thanh kiếm ra khỏi vỏ với một tiếng xẹt lớn khiếnÔn Tần Khê giật mình khiến y hơi run lên.

"Hãy lập một hiệp ước máu để ở bên nhau mãi mãi," hắn tiếp tục trước khi rạch một đường dài trên lòng bàn tay.



Một dòng máu đều đặn chảy xuống cổ tay hắn khi một mùi máu nhàn nhạt tràn ngập không khí.

Khi nhìn thấy máu, Ôn Tần Khê mở to mắt kinh hoàng trước sự thay đổi đột ngột.

'Chết tiệt hiệp ước máu gì? Lão tử sợ đau, được chưa, ' y nghĩ nhìn đi chỗ khác.

Phản ứng của y khiến Khước Nhiên Triết ngạc nhiên, người đã véo cằm Lâm Tĩnh Tạ buộc y phải đối mặt với mình.

"Em không nguyện ý?" hắn hỏi và nhìn sâu vào mắt Lâm Tĩnh Tạ như thể đang cố gắng bắt y phải nghe lời.

Chà, có vẻ như nó đang hoạt động với lòng bàn tay đang mở của Ôn Tần Khê, đột nhiên nhích lại gần như thể bị phù phép.

Đôi mắt Khước Nhiên Triết lấp lánh hài lòng khi thấy y tuân theo nhưng ngay khi đầu ngón tay của họ chạm vào nhau, Lâm Tĩnh Tạ đột ngột rút tay ravà chửi rủa trong đầu, 'Mẹ kiếp, tôi không miễn nhiễm với vầng hào quang của nhân vật chính. Suýt nữa thì phải lòng," Ôn Tần Khê nói trong lòngcảm thấy dễ bị tổn thương.

Không có lý do gì để che giấu điều đó, Khước Nhiên Triết thực sự thất vọng với vẻ ngoài gầy gò có thể chuyểnnúi, ngay cả các vị thần cũng sẽ cảm động khi tặng cho hắn bất cứ thứ gì hắn muốn chỉ để khiến hắn mỉm cười trở lại.

Ôn Tần Khê cau có nhìn hắn, tự hỏi tên điên này có chuyện gì mà buồn như vậy.

"Anh không tin lời em sao? Thực sự không cần phải làm thế này, em sẽ không bao giờ phản bội anh," y nói cố gắng làm hắn vui lên.

Khước Nhiên Triết cúi đầu phóng đại nỗi buồn của mình khi nói: "Lần trước emnói rằng em không quan tâm đến cô ta nhưng cuối cùng lại chạm tay tántỉnh cô ta trong bếp. Em chưa bao giờ cho phép anh giúp em nấu ăn nhưngem lại cho phép cô ta. Làm sao anh có thể tin tưởng lời nói của em đây?"

"Anh... " Ôn Tần Khê cảm thấy bất đắc dĩ nói ngắn gọn, "Được rồi được rồi, anh có thể làm, anh vui vẻ cái gì cũng được."

Y quay mặt đi không muốn nhìn trong khi bị Khước Nhiên Triết xẻ thịt.

Đau đớn là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của y, y thậm chí còn nổi tiếng ở bệnhviện địa phương vì bỏ chạy bất cứ khi nào nhắc đến từ tiêm.

Một lần y phải đi tiêm phòng, bảo vệ phải bế y xuống vì mẹ y quá yếu không thể bế nổi cậu bé sáu tuổi hiếu chiến đó.

Ôn Tần Khê kiên nhẫn chờ đợi đau đớn kịch liệt, cũng không có gì phát sinh, khàn giọng hỏi: "Xong chưa?" vẫn nhìn xa xăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện