Với việc mọi người đều có một ngày tồi tệ hoặc sắp có một ngày tồi tệ,có một người lơ lửng trên chín tầng mây cả ngày và người đó không aikhác chính là Khước Nhiên Triết.

Nếu phải miêu tả tâm trạng củahắn lúc này thì đó chính là niềm vui sau khi ghi bàn thắng quyết địnhtrong trận chung kết World Cup, đơn giản là ngây ngất.

Hắn đãdành cả ngày theo đúng nghĩa đen hoặc đi theo Lâm Tĩnh Tạ xung quanh như một con chó con bị đánh đập hoặc tống tiền Lâm Tĩnh Tạ một cách tìnhcảm để đi cùng y.

Ôn Tần Khê chưa bao giờ kiệt sức như vậy kể từ khi y bước vào trò chơi.

Với tốc độ mọi thứ đang diễn ra, y thà bị Tôn Hộ Vương quấy rầy còn hơn là Khước Nhiên Triết.

Bất cứ khi nào y cảm thấy muốn bỏ đi, Jolie cũng sẽ xuất hiện và thì thầm,'PTSD là một vấn đề nghiêm trọng đấy ông chủ. Ngài cần thể hiện tình yêu thương với anh ấy nó mới nhanh hết được.'

'Tôi là người sẽ kết thúc PTSD sau khi đối phó với đứa trẻ to xác này',

Ôn Tần Khê phàn nàn sau lần trốn thoát thứ ba.

Để bảo vệ y, Khước Nhiên Triết đang bù đắp cho ba ngày họ xa cách chọn cách dính lấy Lâm Tĩnh Tạ như keo siêu dính.

Ôn Tần Khê chịu đựng như một đứa trẻ bị cha mẹ ép phải ở lại buổi hẹn hò chơi với người anh họ phiền phức của mình.

Khi mặt trời vàng khuất dần ở đường chân trời, Ôn Tần Khê thở phào nhẹ nhõm và thông báo với Khước Nhiên Triết, người mà y đã dạy kèm rằng y cần về nhà nhưng đó chỉ là mơ tưởng.

Khước Nhiên Triết đặt cuốn sách mà họ đang học trở lại trên bàn và nói, "Tiểu Tạ hôm nay chúng ta chưaluyện chữ nên em chưa thể rời đi. Anh sẽ sớm gia nhập bang hội và chínhem đã nói rằng anh phải hoàn thiện kỹ năng đọc viết của anh trước khianh vào," trơ trẽn nắm lấy cổ tay của Lâm Tĩnh Tạ.

Ôn Tần Khê ngẩn ra, thầm nghĩ: 'Thằng ngu này ghét học nhất, tìm mọi cách vùng vẫy để thoát ra, bây giờ lại là người muốn học?'

Y thấy mình cứng lưỡi không thể bác bỏ lời nói của Khước Nhiên Triết.

Vì mải mê suy nghĩ nên y không nhận ra bàn tay của Khước Nhiên Triết đã không biết xấu hổ mà nán lại trên cổ tay y như thế nào.

Khước Nhiên Triết thậm chí còn dùng ngón tay cái vuốt ve cổ tay y một cách nhẫn nhịn.

Ôn Tần Khê muốn hỏi hắn tại sao lại nhiệt tình đột ngột khi y cảm thấy một cảm giác ấm áp và mơ hồ xa lạ xuất hiện một cách kỳ diệu trong khôngkhí mỏng manh.



Đó là một khoái cảm giác quan tinh tế nhưng y không thể xác định chính xác nguồn gốc.

Đó là bởi vì y đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khước Nhiên Triết suốtthời gian qua và không chú ý ngay đến hành động thân mật này.

Ánh mắt y nhanh chóng rơi xuống cổ tay đúng lúc nhìn thấy ngón tay cái của Khước Nhiên Triết chậm rãi vuốt ve trên da y.

Điều này được giải thích là cảm giác thích thú đến từ việc đẩy hắn ra vànhanh chóng rút tay lại trong khi nói, "Khước Nhiên Triết, anh đang chơi em phải không? Anh luôn trốn khỏi lớp học nhưng bây giờ anh thực sựđang cầu xin em dạy cho anh."

Trong thời điểm này, Ôn Tần Khê đáng lẽ phải vui mừng vì Khước Nhiên Triết cuối cùng cũng nghiêm túc học tập.

Nhưng khi biết một số điều nực cười mà hắn đã làm để trốn học, Ôn Tần Khê không thể không nghi ngờ.

Khước Nhiên Triết tuyên bố đã bị chuột rút vài lần và tất cả các em trai của hắn sẽ chứng minh cho hắn chỉ để ra khỏi lớp học.

Hắn đã viện cớ đó nhiều lần đến nỗi Ôn Tần Khê bắt đầu nghi ngờ giới tínhcủa hắn và hỏi Khước Nhiên Triết rằng hắn có đang trong chu kỳ kinhnguyệt không.

Kết quả là Khước Nhiên Triết gần như kéo quần xuống để bảo vệ danh dự và chứng tỏ mình là đàn ông.

Chà, điều đó đã chấm dứt cơn chuột rút với lý do cơ bắp của hắn bị tổnthương do tập thể dục, cứu con mèo của một bà già khỏi cây hoặc thị lựccủa hắn không tốt.

Với tất cả những lời bào chữa này, bạn có thể hiểu tại sao Ôn Tần Khê lại hoài nghi.

Với bàn tay trống rỗng, Khước Nhiên Triết nuốt xuống sự thất vọng của mìnhvà bắt đầu mài một ít mực trong nghiên mực trước khi đưa bút mực cho Lâm Tĩnh Tạ.

“Lão sư à, viết ra những chữ mà ngài muốn em luyện tậpđi,” Khước Nhiên Triết nói với nụ cười quyến rũ nguy hiểm làm rung độngtrái tim mong manh của Ôn Tần Khê.

"Được, được rồi em dạy anh." Ôn Tần Khê vành tai đỏ hồng nói.

Nụ cười đó nhanh chóng phá vỡ sự phòng thủ của y.

Thật không may cho Ôn Tần Khê, y không tránh khỏi điều đó.



Y bút mực và bắt đầu viết một cách tao nhã, duyên dáng như những cánh hoa hồng rơi.

Tập trung vào nhiệm vụ của mình, y gõ cửa hệ thống và hỏi: 'Jolie, cô không cảm thấy Khước Nhiên Triết đang cư xử kỳ lạ sao?'

Hệ thống không có phản ứng ngay lập tức, Ôn Tần Khê suýt chút nữa cho rằng mình bị người ta phớt lờ, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Bằng cách nào?" Jolie quá hiểu rõ Ôn Tần Khê, y giống như một con chim cưng không chịusự đụng chạm của con người.

Bạn sẽ phải dỗ dành nó nếu bạn muốn ôm ấp, nếu không nó sẽ đơn giản bay đi nếu bạn gây áp lực cho nó.

'Tôi không biết có gì đó giống như là-', y dừng lại khi phát hiện ra KhướcNhiên Triết đang ngồi rất gần y với khuôn mặt cúi xuống gần hơn như thểđang nghiêm túc nghiên cứu những gì y đang viết.

Họ gần đến mức Ôn Tần Khê có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi đang nhấp nháy của Khước Nhiên Triết trong tầm nhìn ngoại vi của y.

Nhịp tim của Ôn Tần Khê đột nhiên tăng lên vì một lý do kỳ lạ.

Dù đó là gì thì cơ bắp của Ôn Tần Khê cứng lại đến mức gần như phạm sai lầm trong khi hét lên trong đầu.

'Như thế! Đó là điều kỳ lạ mà tôi đang nói tới," y nói với Jolie, khéo léodịch người ra xa hơn để tạo khoảng cách giữa y và Khước Nhiên Triết.

“Ngài là người làm cho nó trở nên kỳ lạ trừ khi ngài..... ahem..... bắt đầucó tình cảm với CEO đẹp trai của chúng tôi. Không sao đâu, ngài có thểthừa nhận điều đó với tôi. Tôi hứa tôi sẽ không nói với bất cứ ai. Tôilà một hệ thống siêu kín đáo. Tôi ăn sáng một cách kín đáo,” hệ thốngvừa nói vừa ước nó có một khuôn mặt để cười toe toét trong khi khen ngợi bản thân thông minh của nó vì đã chọn chiến tranh tâm lý.

Ôn Tần Khê sững người trước khi nguyền rủa hệ thống, 'Mẹ kiếp!'

Y đặt bút mực vào tay Khước Nhiên Triết và nói, "Chép lại nó năm lần,"trước khi đứng dậy để trấn tĩnh trái tim bồn chồn của mình.

Khước Nhiên Triết theo dõi mọi hành động của Lâm Tĩnh Tạ trong khi trố mắtnhìn y như thể đang nhìn vào một bức chân dung mê hoặc.

Ôn Tần Khê, người đang rót cho mình một cốc nước, đột nhiên cảm thấy một sức nóng thiêu đốt xuyên qua da như một mũi khoan.

Y tò mò quay lại thì thấy Khước Nhiên Triết không viết mà đang nhìn y với vẻ mặt trống rỗng.

Nhịp tim đã từng giảm tốc của y tăng tốc khiến y tự khiển trách bản thân, 'Hôm nay tôi bị cái quái gì vậy?'

"Vẫn chưa viết?" Ôn Tần Khê hỏi ngay lập tức đưa Khước Nhiên Triết trở lạitrái đất nhưng bộ não của hắn dường như hơi muộn khi hắn đưa ra một phản ứng không thông minh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện